16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp của tập đoàn Lâm thức, không khí ngưng trọng.

"Cảnh sát đã kiểm tra qua, tài xế của xe vận tải đã đụng vào xe của chúng ta không hề có nồng độ cồn, cũng không vi phạm quy định, nguyên nhân xảy ra sự việc đều do tài xế của công ty chúng ta......"

Lâm Tề Phạm không rên một tiếng, nghe cấp dưới báo cáo.

"Những model này đều đã gần tới thời hạn quy định rồi, bộ phận kinh doanh của công ty cũng gọi điện đến hỏi tiếp theo phải làm gì bây giờ......"

Sau khi Lâm Tề Phạm trầm ngâm suy nghĩ đã quả quyết ra quyết định "Không có những bộ quần áo, tôi nghĩ cuộc thi lần này công ty chúng ta cũng đã mất đi tư cách tham gia. Tiền thù lao của những model này cứ chiếu

theo người làm mà trả, nói với người chịu trách nhiệm cuộc thi là chúng ta rút lui khỏi cuộc thi."

Có người nghe vậy rất không cam lòng "Nhưng mà tổng tài, thành quả chúng ta chịu bao khổ cực vất vả cả tháng trời, lẽ nào đành bỏ qua như vậy sao?"

"Đúng nha, tổng tài, thật sự không thể nghĩ ra biện pháp khác sao?"

Lâm Tề Phạm động viên mọi người "Mọi người yên tâm, tuy rằng cuộc thi lần này bị thua, bất quá sang năm chúng ta vẫn còn cơ hội, hiện tại hội nghị chấm dứt, mọi người đi về trước nghỉ ngơi đi."

Vốn tưởng rằng buổi tối hôm nay rốt cục cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc thật ngon, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, khiến anh trở tay không kịp.

Sau khi ra khỏi công ty anh không về nhà, mà lại đến PUB uống rượu giải sầu.

Anh vẫn không quên bộ dáng hốc mắt đỏ kia của Đoàn Nghi Ân vào lúc sáng trước khi anh rời nhà, cậu......còn buồn không?

Anh thật muốn ôm cậu vào trong lòng mà an ủi thật nhiều, thế nhưng anh đã quyết định phải kiềm nén tình cảm đối với cậu, không muốn làm cho quan hệ giữa bọn họ có thay đổi, bước đầu tiên nhất định phải rời xa cậu.

Chỉ là, anh thật sự rất nhớ cậu nha......

Rượu càng uống, lý trí càng lơi lỏng không khống chế được tình cảm, anh càng lúc càng nhớ cậu......anh không

biết đến tột cùng mình đã uống bao nhiêu rượu, thình lình nghe được có người gọi tên anh, anh nhấc một đôi mắt men say lên mông lung nhìn về phía người tới.

Người con gái trước mắt này nhìn có chút quen, nhìn anh cười càng thêm dịu dàng "Lâm tổng tài, sao lại đi uống rượu một mình vậy?"

Anh suy nghĩ một lúc, mới nhận ra người kia "Thì ra là Tống tiểu thư."

Cô là trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hoa thị - Tống Nhã Huyên, cũng là một trong những đối thủ của công ty trong cuộc thi lần này.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt anh rất kém."

Anh tránh nặng tìm nhẹ mà nói "Không có gì, do áp lực công việc quá lớn, đến uống chén rượu nhỏ thả lỏng bản thân một chút mà thôi."

"Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy. Gần đây người trong ngành vì cuộc thi này mà bận tối mắt, áp lực lớn cũng là đương nhiên." Thấy anh còn muốn tiếp tục rót rượu uống tiếp, Tống Nhã Huyên vội vàng cầm lấy cái ly trong tay anh, lắc lắc đầu "Đừng uống nữa, còn uống nữa sẽ

say mất."

Trên thực tế, anh cũng đã say, cho nên ngay cả từ lúc nào bản thân bị cậu dìu đi ra ngoài cũng không biết.

Anh đi lại tập tễnh, nếu không có Tống Nhã Huyên đỡ, chỉ sợ đã sớm ngã xuống bên đường. Một trận gió đêm thổi qua, đột nhiên anh cảm thấy một trận khó chịu trong dạ dày, nhịn không được buồn nôn, cuối cùng cũng nôn ra. Vừa nôn, chẳng những dơ chính mình, mà cái bẩn cũng dính vào trên người Tống Nhã Huyên, nhưng cô chẳng những không ngần ngại, ngược lại còn lấy khăn tay ra giúp anh lau vết bẩn bên miệng.

"Tề Phạm, anh có mệt lắm không?" Tự ý sửa xưng hô lại gọi thành thân mật, biểu lộ rõ ràng tâm ý của cậu.

Hai mắt Lâm Tề Phạm mê loạn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt người con gái trước mắt này đột nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt, chốc lát là Mark, chốc lát lại là Đoàn Nghi Ân, làm cho anh nhìn không rõ mà nắm bắt cũng không được.

Sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt cậu khóc, thực ủy khuất, thực chật vật, anh rất đau lòng, một tay ôm lấy đối phương "Nghi Ân...... đừng khóc......"

"Tề Phạm, anh làm sao vậy?" Tống Nhã Huyên bị anh thình lình ôm vào trong lòng liền ngẩn ra, tim đập cuồng loạn lên.

"Nghi Ân...... Nghi Ân......" Anh nhỏ giọng gọi tên này, một nụ hôn nồng nhiệt như cơn sóng không ngừng đánh úp về phía khuôn mặt cậu "Xin lỗi, anh không nên hung dữ như vậy, thực xin lỗi......"

Khi Lâm Tề Phạm kéo một thân mệt mỏi về đến nhà đã là buổi tối hai ngày sau.

Anh không thể ngờ, giữa trưa ngày hôm sau lúc say rượu tỉnh lại, anh lại ở trong phòng ngủ của Tống Nhã Huyên, cũng không thể nhớ ra đêm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, anh làm sao lại gặp cô ta.

Tống Nhã Huyên không đi làm, cậu khéo léo tươi cười nói anh đã uống say nên cậu đã hảo tâm dẫn anh về nghỉ ngơi.

Anh nhàn nhạt nói lời cảm ơn, sau đó liền rời khỏi. Hai ngày nay Tống Nhã Huyên liên tục gọi điện tìm anh, nhưng anh đã tìm đủ mọi lý do để không gặp.

Ngày hôm đó anh đến thẳng công ty, triệu tập tất cả nhân viên có liên quan họp nghiên cứu phương án giải quyết.

Kỳ thật hai ngày không trở về nhà, với anh mà nói cũng không có gì là quá, trước kia anh còn ở ngoài lâu hơn, thậm chí có một khoảng thời gian, anh rất chán ghét bước vào cánh cửa nhà này, bởi vì trong nhà có một Mark khiến người ta ghét.

Nhưng mà bây giờ, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, lại làm cho trong lòng anh sinh ra vô số nhớ mong.

Là bởi vì Nghi Ân sao? Anh có chút khẩn trương, có chút chờ mong muốn nhìn thấy cậu, nhưng rồi vẫn miễn cưỡng chính mình kiềm chế xúc động này.

Từ trong gara đi ra, ngửa đầu nhìn phía phòng ngủ ở lầu hai của cậu, nơi đó một mảnh tối đen, cậu đã ngủ chưa?

Anh nhịn không được mà lộ ra một nụ cười khẩy giễu cợt chính mình. Càng là không muốn để ý, tâm tư lại càng hướng về cậu a!

Suy nghĩ xong, anh đổi một hướng khác, đi về phía khu nhà riêng.

Di? Sao đèn ở khu nhà riêng lại sáng?

Đúng lúc Ngô bá đi tới trước mặt, trong tay còn bưng khay, khi nhìn thấy anh, biểu tình hiển nhiên lại hoảng sợ "Thiếu gia?" Ông thấp giọng gọi khẽ, thấy Lâm Tề Phạm định mở miệng nói chuyện, vội vàng làm một động tác đừng lên tiếng "Suỵt, nhỏ giọng một chút, thiếu phu nhân cậu ấy dường như đang ngủ."

"Nghi Ân đang trong phòng làm việc của tôi?"

"Đúng vậy, thiếu phu nhân đã ở trong đó suốt hai ngày không đi ra ."

Bước chân Lâm Tề Phạm nhanh hơn cấp tốc đi vào khu nhà riêng, nhưng do chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên anh đã bị tình cảnh bên trong làm chấn động, ngực hung hăng run lên, dường nhu không dám tin vào hai mắt của mình nữa.

Những bộ quần áo bị thủng rách kia, lúc này từng bộ từng bộ được treo lên cẩn thận, anh không thể tin được mà thuận tay cầm một bộ quần áo lên, nơi ngực vốn bị thủng lúc trước bây giờ đã được một chuỗi hạt ngọc khéo léo che lại, lỗ hổng chỗ eo phía sau lưng cũng được một dây thắt lưng che dấu. Mức độ hư hại của những bộ quần áo này đều không giống nhau, mỗi một bộ anh cũng đều có thể lập tức nhìn ra được chỗ nào khác so với thiết kế ban đầu, sự khắc phục của cậu lại khiến người ta cảm thấy cũng không có chỗ nào không ổn.

Tầm mắt chuyển tới trên người Đoàn Nghi Ân đang ngủ say ở góc, trong tay cậu còn cầm một cái váy đã sửa ổn.

Giờ phút này, anh thật sự không biết nên hình dung sự cảm động dưới đáy lòng mình như thế nào, người con trai này......rốt cuộc cậu ấy đã vì anh mà làm những gì a? Hốc mắt không tự chủ được mà nóng lên, cậu ngốc! cậu thật sự là một cậu ngốc!

Anh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số "Vĩ Kiệt, lập tức thông báo cho các bộ phận, trận đấu ngày mai chúng ta sẽ tham gia!" Anh không thể phụ tâm ý của cậu.

Anh vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy Đoàn Nghi Ân hoảng sợ từ ghế trên nhảy xuống, không may bị đồ vật hỗn độn bên cạnh làm trượt chân, trong nháy mắt khi cậu sắp ngã sấp xuống, Lâm Tề Phạm cấp tốc xông lên phía trước giữ chặt cậu, cũng thuận thế ôm cậu vào trong lòng.

Vẻ mặt của cậu có chút mờ mịt, cánh tay đặt lên cổ anh  "Tề Phạm, là anh sao?"

"Nghi Ân......"

"Thật hay quá, tối nay lại mơ thấy anh ......" Cậu lộ ra một nụ cười "Em rất muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lúc nào cũng không để ý tới em."

Cậu giữ chặt lấy anh, giống như rất sợ anh sẽ đi mất "Thật ra...... thật ra em vẫn muốn nói với anh, em thích anh...... rất thích rất thích......"

"Nghi Ân......" Lâm Tề Phạm nghe được lời thổ lộ của cậu, cái gì băn khoăn ngay tức khắc cũng đều vứt ra sau đầu, vui mừng khôn xiết không thôi, anh thích cậu, cậu cũng thích anh, bọn họ lại là vợ chồng...... Như vậy, anh còn lo lắng cái gì nữa? Cho dù sau này cậu khôi phục trí nhớ, đó cũng là chuyện của sau này.

Cúi đầu, môi hôn lên trán của cậu "Thật ra anh cũng rất muốn nói với em, trái tim của anh...... cũng giống như em."

Nơi này tuyệt đối không phải phòng ngủ của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro