Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đào Nhiễm đi tới, bị một đám người dọa cho ngây ngốc.
Thật là..... Giương mắt lên nhìn, tất cả đều là người.
Mấy thiếu nam thiếu nữ đang ngồi đùa giỡn quanh quầy chữ U thấy cô tiến vào, bất chợt yên tĩnh lại.
Có người lặng lẽ hỏi: "Đây là Đào Nhiễm của cao trung Cẩm Thành sao? Lớn lên thật sự rất xinh đẹp."
Đào Nhiễm yêu cái đẹp, bên ngoài nắng chói chang, cô thu dù lại trong tay, mặc một chiếc váy không tay liền thân, áo ở trên màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn, váy ngắn màu đỏ, hoạt bát xinh đẹp.
Kiều Tĩnh Diệu hướng cô cười, nhân tiện thần bí khó lường nháy nháy mắt, ý bảo cô nhìn bên phải xem.
Đào Nhiễm theo bản năng nhìn qua, phản ứng đầu tiên là sờ mái tóc cắt lung tung rối loạn của mình.
Cuối quầy bar, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong tay cầm một ly rượu.
Hắn thu hồi ánh mắt từ trên người cô lại, biểu tình không biến hóa nhiều lắm.
Có người ngồi bên cạnh hỏi hắn: "Một ly nữa không, Giang Diệp?"
Ngón tay hắn khẽ động, xin miễn.
Giang Diệp lạnh mặt, hiển nhiên là lần đầu tiên đến nơi như thế này, cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.
Lam Hải Dương cười nhìn thoáng qua, hỏi Hứa Thâm bên cạnh: "Này, cậu như thế nào đem cái học bá kia đến nơi này?"
Hứa Thâm sách một tiếng: "Cái này cậu không hiểu đâu." Hắn ngâm ngâm
cười mà nhìn qua Đào Nhiễm, hô: "Đào Nhiễm uống cái gì không?"
Đào Nhiễm thập phần không tự nhiên, cổ họng khô khốc: "Có nước cam không?"
Trong quán không có, nhưng Kiều Tĩnh Diệu cố ý đi mua cho cô.
Đào Nhiễm dị ứng cồn, việc này những người chơi thân với cô đều biết.
Tính cách của cô cũng là tương đối tự nhiên hào phóng, nhưng cảm thấy không khí đều đang giám thị lời nói cử chỉ của cô, đốc thúc cô mỗi một đều lời nói việc làm đều phải thục nữ.
Giang Diệp ngồi đối diện cô, hai người ngồi trái phải cái bàn, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Lam Hải Dương đặt tay lên trên vai Kiều Tĩnh Diệu, bị cô lạnh lùng cười gạt ra.
Lam Hải Dương cười nói: "Trở mặt vô tình a."
Nhưng hôm nay hắn làm chủ, làm nóng không khí đều là nhiệm vụ của hắn.
Hắn thanh thanh giọng nói: "Tất cả mọi người đều là bạn bè a, cứ thoải mái chơi, đừng câu nệ gì cả. Hiện tại giới thiệu trước đi. Tôi tên Lam Hải Dương, đều nhận thức đi?"
Hắn bắt đầu trước, bên cạnh tiếp tục theo thứ tự.
Người ở Cẩm Thành Thất trung cùng với Cẩm Thành cao trung không chênh lệch lắm.
Tỉ lệ nam nữ cũng đều đều.
Lam Tấn cười cười mà nhìn các nữ sinh, cảm thấy hôm nay đi xem náo nhiệt không lỗ, còn có thể thấy bát quái của Đào Nhiễm.
Đến lượt Giang Diệp, mọi người đều nín thở chờ hắn nói chuyện.
Tất cả đều biết, Giang Diệp là nam thần của Thất trung.
Học bá, phẩm hạnh tốt, lớn lên đẹp trai.
Nhưng trước giờ không nghe hắn nói qua lại với ai, bởi vì bố mẹ hắn là giáo viên Thất trung.
Là Chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm năm ba.
Nói đùa, cùng con trai của Chủ nhiệm giáo dục yêu đương? Cũng không sợ mẹ hắn mỗi ngày giảng đạo lí? Huống chi Giang Diệp cũng không có cảm giác gì với người nào cả.
Ánh mắt chờ mong, chỉ cơ Đào Nhiễm.
Cô theo đuổi đơn thuần lại oanh oanh liệt liệt, thế nhưng một học kì qua đi cũng không thể đả động người ta, ngược lại lại trở thành trò cười.
Giang Diệp ngước mắt: "Tôi là Giang Diệp."
Các nữ sinh lặng lẽ đỏ mặt.
Đào Nhiễm chớp mắt nhìn hắn, cô cũng tò mò vì sao Giang Diệp lại đồng ý tới, hắn tuy không nóng không lạnh, nhưng sẽ không tham gia loại tụ họp này.
Trong chốc lát mọi người đều đã theo thứ tự giới thiệu xong.
Lam Hải Dương nói: "Mọi người muốn chơi trò gì?"
Người càng nhiều, trò có thể để chơi càng ít đi. Hứa Thâm lấy ca một bộ bài Poker: "Vậy chơi mệnh lệnh quốc vương đi."
Một bộ bài Poker, một lá quốc vương, còn lại đều là các lá số, người bốc trúng lá quốc vương có thể sai khiến người khác làm một việc bất kì.
Xem như là trò nói thật hay mạo hiểm cải tiến, trên mặt mọi người đều có sự phấn khởi.
Người bên cạnh Lam Tấn đột nhiên ghé vào tai hắn: "Tấn ca, anh nhìn bên ngoài."
Lam Tấn nhìn ra, đột nhiên quay đầu lại, thanh âm hơi cao mà nói với mọi người: "Mọi người có để ý tôi lại gọi 2 người tới không?"
Theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thiếu niên mặc áo đen dẫn đầu đi dưới ánh mặt trời, hơi hơi híp mắt.
Anh của Lam Tấn mời khách, bọn họ tự nhiên tỏ vẻ không ngại.
Lam Tấn đứng dậy, nói: "Đợi một chút", liền bước ra ngoài.
Hắn vừa đi, đám người vây quanh quầy bar nho nhỏ thảo luận, từ bên trong nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn xuyên qua cửa kính đến bên ngoài.
Mặt trời chói chang, hai thiếu niên nhìn Lam Tấn đi tới.
Thiếu niên mặc áo màu đen thần sắc đạm mạc, dáng vẻ thiếu niên phía sau hắn tạo cho người ta cảm giác lưu manh.
Có nữ sinh lặng lẽ nói: " Cái người bên ngoài kia lớn lên thật đẹp trai."
Có người gật đầu tán đồng: "Còn rất đặc biệt."
Nơi nào đặc biệt thì, cô cũng nói không nên lời, tầm mắt đảo Giang Diệp, cuối cùng minh bạch vài phần. Cái người đứng bên ngoài kia lên lên đẹp trai, nhưng trên người thiếu khí chất phong độ tri thức mà các nam sinh thiên về. Người này vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Đào Nhiễm nghe thấy có người đặt câu hỏi: "Bọn họ thật sự là học sinh sao?" Cô ngẩn người, cô cũng cảm thấy Ngụy Tây Trầm lai lịch không rõ này rất không giống học sinh, nhưng người ta cố tình lại là học sinh.
Cô vừa nhấc mắt thấy đám người ríu rít này liền đau đầu, cô thật sự sợ Ngụy Tây Trầm đi vào.
Không đến 1 phút, Lam Tấn quả nhiên dẫn Ngụy Tây Trầm cùng Văn Khải đi đến.
Đào Nhiễm: "..........." Không phải các người có thù oán sao? A? Ngụy Tây Trầm cậu vào đây làm gì?
Lam Tấn nhân mô cẩu dạng mà cười hì hì giới thiệu: "Đây là..... bạn học mới tới, tên là Ngụy Tây Trầm, người huynh đệ đằng sau là, ân?"
Văn Khải cười đến nhăn cả mặt, "Tôi tên là Văn Khải, 'tin tức' cái kia 'nghe', 'kẻ ngốc' cái kia 'khải'.*"
Mọi người: ".........." Khải Khải kẻ ngốc?
Giới thiệu thật thú vị.
Mắt Văn Khải quét một vòng, tìm người khiến hắn phải đứng dưới trời nóng lâu như thế.
Ngụy ca chỉ nhìn chằm chằm thiếu nữ trong góc, một bộ hận không thể cắn cô một cái.
Nha, hung phạm.
Bọn họ hai người tới sau, làm bầu không khí lâm vào xấu hổ.
Lam Hải Dương gặp người luôn tươi cười, đã lấy bài từ trong tay Hứa Thâm, tiếp đón Ngụy Tây Trầm cùng Văn Khải ngồi xong, hắn liền muốn chia bài.
Tổng cộng 21 người, chỉ có một lá quốc vương.
Thời điểm bốc bài, trong lòng mỗi người đều có điểm chờ mong.
Đào Nhiễm ngoại lệ, vận khí cô xui xẻo, uống chưa xong một ly nước nhỏ.
Lật lên thì thấy, quả nhiên là lá 5.
Hứa Thâm mặt mày hớn hở, hai ngón tay búng búng lá bài: "Lá quốc vương ở chỗ tôi này." Hắn còn thở dài, "Ta trời sinh chính là vương mệnh a, các con dân của ta, ta muốn chọn người."
Hắn hô lên: "Số 5 đâu?"
Đào Nhiễm: "............." Cô duỗi tay đem bài che lại, hướng Hứa Thâm một cái dấu hiệu - này, nhìn tớ nhìn tớ, cậu yêu cầu dễ một chút.
Hứa Thâm liếc nhìn cô cái, lập tức bừng tỉnh. Làm bộ không phát hiện, "Bắt đầu phải chơi kích thích một chút."
Đào Nhiễm hận không thể giết chết hắn.
Hứa Thâm: "Cái kia, người cầm số 5 liền chọn một người trong đây, chọn người khác phái nhé. Tôi thích cậu, tôi yêu cậu linh tinh đó nói đi."
Đào Nhiễm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Hứa Thâm, cậu cậu cậu cậu...
.... Cậu tên hỗn đản này, cậu sao không đi chết đi!
"Số 5?"
Đào Nhiễm nhận mệnh giơ tay.
Ánh mắt xoát xoát mà nhìn qua.
Cô đứng lên, đốt ngón tay trắng bệch, thanh âm ồn ào vỗ tay không dứt bên tai.
Đào Nhiễm gian nan mà nuốt nước bọt.
Văn Khải ngồi ở đầu quầy chữ U, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn về người ngồi kế bên.
Quả nhiên lão đại nhéo nhéo cái ly, cười đến âm lãnh.
Đào Nhiễm đi đến trước mặt Giang Diệp, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, trong mắt không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn cô.
Cô bị nhìn đến chột dạ.
Cô thoát khỏi những tiếng huýt sáo, về tới đầu hạ năm nay, cô chạy theo phía sau hắn.
"Giang Diệp, tớ rất thích cậu, cậu thích tớ một chút được không?"
"Cậu xem, tớ lên lên cũng không xấu, chỉ là thành tích kém một chút, nhưng là tớ có thể cố gắng a.
" Tớ tớ tớ...... Không cố ý nắm tay cậu, đó là ngoài ý muốn."
Nhưng là một mùa hè rất mau kết thúc.
Mùa thu sắp tới, mà dũng khí hầu như đã không còn, sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy thẹn.
"Giang Diệp." Ở trong những tiếng ồn ào, cô nhẹ nhàng mở miệng, con ngươi thiếu niên sạch sẽ như lưu li nhìn cô, không nói một lời.
"Thực xin lỗi." Cô nói, "Lúc trước tạo ra cho cậu thật nhiều phiền phức, về sau tôi thông suốt rồi, cảm thấy vậy là không đúng, cậu lại không thích tôi, tôi cứ quấn lấy cậu, cậu khẳng định là rất khó chịu. Cậu yên tâm, về sau tôi sẽ không bám lấy cậu nữa, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
* chỗ này mình không hiểu nên giữ nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro