Chương 188: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với việc anh trai trở lại, cậu không có cảm giác gì đặc biệt, phần ngây ngô yêu say đắm kia đã sớm không còn nữa, hiện tại cậu đã yêu người khác, lòng thầm nghĩ không bao giờ nhớ đến người đàn ông... như anh nữa, có một số việc, đã qua thì vĩnh viễn cũng không thể trở lại ban đầu được, thời gian vốn không đợi ai, trôi qua trong nháy mắt.



Ngày khai giảng hôm ấy, ba người bạn rốt cuộc lại gặp lại nhau, hai tháng không thấy, dường như có một đống nói không hết lời, sau khi làm xong thủ tục, ba người liền khoác tay nhau đi trong sân trường, phía dưới kia là một con đường phong cảnh trồng cây ngô đồng tuyệt đẹp.



"Tớ muốn nói nha, kỳ nghỉ hè này tiểu Lộc dù bụi trần cũng không thay đổi của chúng ta đâu rồi, không gặp được Mr Right của cậu hay sao? Cậu giống như Như Hoa vài thập kỷ trước vậy, cuộc sống cả ngày khô khan buồn tẻ, quả thật là rất vô nghĩa." Cát Thiến lẩm bẩm với vẻ mặt khoa trương.



"Tớ thấy sau này nên gọi cậu là bác Hiền thì đúng hơn." Lộc Hàm tức giận liếc cậu một cái.



"Hừ! Bác Lộc, hai chúng ta như nhau." Bạch Hiền hừ hừ.



"Trời ạ, hai người đừng ầm ĩ nữa, buổi tối cùng nhau ăn cơm không?"Độ Khánh Thù cười híp mắt nói.


"Được thôi, bỗng nhiên tớ thực sự rất thèm đồ ăn Nhật Bản, các cậu có hứng thú không?" Bạch Hiền dẫn đầu bày tỏ thái độ.



"Ok, tớ cũng lâu rồi chưa ăn." Lộc Hàm gật đầu một cái.



"Ừ, vậy thì đi nhà hàng "Tùng Ký", nghe nói chỗ đó hương vị rất ngon, phong cảnh cũng rất tao nhã."



Sau khi nhất trí đạt được ý kiến, ba người liền bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới -- nhà hàng Tùng Ký.



Bên trong thiết kế trang trí mang phong thái hương vị Nhật Bản, gỗ, trúc, cỏ, đá khắp nơi có thể thấy được, đặc biệt gỗ nguyên chất cùng cây trúc chiếm đa số, làm cho thị giác con người ta được hưởng thụ một cảm giác trong lành.



Những vách ngăn, là những bức bình phong cao cỡ nửa người, Tatami... cùng với cô gái Nhật Bản mặc ki-mo-no, đi guốc gỗ kêu "kẹt kẹt kẹt" trên sàn gỗ, mỗi một cử chỉ đều mang đậm phong cách nghi thức của người Nhật.



Cho dù là phong cảnh có tốt đẹp hơn đi nữa, nhưng vẫn đụng phải người không muốn gặp, tâm trạng cũng sẽ giảm đi rất nhiều, ba người các cậu vừa mới bước vào liền chạm mặt đụng vào đám người đi cùng Thẩm Quân Nhã, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!



"Ồ! Đây không phải là thiếu gia Độ Khánh Thù sao? Gần đây bám vào người giàu có sao? Lại dám tới nới này hoang phí, cũng đúng, nói cho cùng cậu cũng coi như là con trai riêng của nhà họ Thẩm chúng tôi, ba tôi chắc ít nhiều cũng cho cậu tiền tiêu vặt." Thẩm Quân Nhã chanh chua nói, hơn nữa còn nhấn mạnh ba chữ "con trai riêng" này.



Một đám con nhà giàu bên cạnh cô ta lập tức ồn ào cười lớn, nhìn về phía Độ Khánh Thù vẻ mặt thích thú tràn đầy giễu cợt khinh bỉ.



Lộc Hàm đang chuẩn bị nói gì đó thì lại bị Độ Khánh Thù ngăn cản, cậu có ranh giới cuối cùng của mình, cậu cũng không phải cây hoa, có thể mặc cho người khác khi dễ nhục mạ, cho nên, đến lúc cần phải ra tay thì vẫn phải ra tay.



"Đó là đương nhiên, ba đối với tôi quả thật rất tốt, còn nói sau này tất cả mọi thứ đều chia cho tôi một nửa, tôi cũng không thể phụ tấm lòng tốt của ba được không phải sao?" Lúc nói chuyện khóe miệng cậu từ đầu đến cuối đều mỉm cười.




Thẩm Quân nhã không nghĩ tới mấy tháng không gặp, cậu liền trở nên mồm miệng lanh lợi như vậy, lại dám nói chuyện như vậy với mình, tức giận đến nỗi môi cũng run lên, nhưng cậuu không phải là Phương Y Nhu, tức giận cũng có thể nhịn.



"Ba ngày không gặp, phải nhìn lại bằng con mắt khác xưa, cái loại tình nhân này. Người con trai khi được sủng ái còn tự đắc vui vẻ, không chỉ có da mặt dày, kỹ thuật làm tổn thương người khác cũng giỏi hơn thì phải, thật là một cuộc lột xác không nhỏ!" Những câu nói mang theo sự châm chọc, ánh mắt ác độc dường như muốn đâm thủng Độ Khánh Thù

.


"Chó ngoan không chặn đường, hôm nay là ngày không được như ý, vào cửa liền đụng phải một con chó điên đang cắn bậy khắp nơi, ầm ĩ!" Lộc Hàm bĩu môi, hừ lạnh nói.



"Đồ tiện nhân! Đến lượt cậu chen miệng vào sao? Một chút hứng thú cũng không có! Đáng đời bị đàn ông vứt bỏ!" Thẩm Quân Nhã cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu thua ai, đối với tinh thần biết người biết ta trăm trận trăm thắng đều rất hiểu, rất nhanh trước đó đã phái người đi điều tra chuyện của Lộc Hàm, nắm đúng chỗ đau của cậu mà xuống tay.


Lộc Hàm gắt gao mím chặt môi, đây đúng là một vết sẹo trong lòng cậu, rõ ràng rất yêu nhau, hơn nữa còn có nền tảng ba năm tình cảm, hai người thậm chí hứa hẹn tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn, ngay cả tương lai cũng đã tính xong, nhưng gần đến kỳ thi tốt nghiệp trung học buổi tối hôm đó anh lại đột nhiên nói ra lời chia tay, nói không thích kiểu con trai như cậu...




Độ Khánh Thù cầm tay bạn tốt, động viên cậu, con ngươi màu đen lạnh lùng quét về phía Thẩm Quân Nhã, "Hôm nay tôi không có tâm trạng gây chuyện với cô, có một số việc không nói ra không có nghĩa là không ai biết, làm người phải có lương tâm, chẳng lẽ cô không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa sao?"



Câu nói đằng sau với những từ châu ngọc gõ vào trong lòng Thẩm Quân Nhã, khiến cho cả người cô ta giật mình, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm về phía Độ Khánh Thù, giống như đang suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cậu, chẳng lẽ cậu ta biết điều gì sao?



"Cậu cũng đừng bêu rếu lung tung cho tôi! Còn một việc, tôi muốn cậu tốt nhất là biết rõ một chút, ba tôi thừa nhận cái loại con hoang như cậu nhưng không có nghĩa là nhà họ Thẩm thừa nhận! Chớ vọng tưởng được vào cửa nhà họ Thẩm, cậu không xứng đáng." Thẩm Quân Nhã cố ý nói sang chuyện khác, nói mấy lời này là muốn cho Độ Khánh Thù biết khó mà lui, cô tuyệt đối không thể để cho Độ Khánh Thù vào nhà họ Thẩm cùng cô chia sẻ tất cả mọi thứ vốn thuộc về cô, tuyệt đối không được!



Đứng ở một bên Bạch Hiền thực sự không nhịn được, hai bạn tốt đều bị khi dễ, sao cậu có thể bỏ mặc, "KAO! Cô có cái gì đặc biệt chứ! Có tư cách gì đứng ở đây khoa tay múa chân? Khó chịu thì cút ngay cho bà? Thấy lão nương cô cũng ngán, bộ dạng gương mặt thì xấu xí! Còn không biết xấu hổ chạy đến nơi này mắng này mắng nọ, thật là không biết xấu hổ!"



Những lời nói thẳng rõ ràng này hoàn toàn khiến cho Thẩm Quân Nhã giận xanh mặt, dù sao cô ta cũng là "Danh môn khuê tú" (con gái nhà danh giá), ngược lại bị nói toàn những lời ác độc, nhưng cách nói chuyện của Bạch Hiền khiến cô ta thật đúng là nói không lại, cho nên chỉ có thể giận đến run người.




"Đồ tiện nhân! Cậu câm miệng cho tôi!"



Bạch Hiền cắt ngang cô ta một cái, "Đồ tiện nhân, cô mắng ai đó?"



"Mắng cậu đấy!" Thẩm Quân Nhã thực sự bị công kích cho tức giận rồi.



"Ồ.... Thì ra là đồ tiện nhân cô mắng tôi à!"(Câu này Bạch Hiền cũng là mắng lại TQN đó ạ) Vẻ mặt khuôn mặt Bạch Hiền bỗng nhiên bừng tỉnh.



Lúc này Thẩm Quân Nhã mới ý thức được mình bị mắng, giận đến nỗi chỉ muốn nhào qua tát vào mặt cậu trai này, nhưng cô hiểu mình không phải là người đàn bà chanh chua, không thể tự hủy hoại hình tượng của mình ở nơi công cộng, hít một hơi thật sâu sau đó hung dữ nhìn về phía Độ Khánh Thù.



"Thì ra là tình nhân. Tình nhân cũng có di truyền, thật là đê tiện!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro