39: Đỡ đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại trước một căn biệt thự

Jungkook bước xuống xe, phong thái sát người tỏa ra. Có lẽ lão già này đã chuẩn bị hết rồi nên đã để cửa mở sẵn chờ hắn

Hắn vừa bước vào phòng khách của căn nhà, có một người đàn ông khoảng chừng rất lớn tuổi nhưng nét mặt ông ta vô cùng kiêu ngạo, nhìn vào có thể đoán ngay là kẻ mưu mô

"A cậu tới rồi sao Jeon thiếu, đã lâu không gặp" Người đàn ông tên Joon Huyk ngồi chễm chệ lên chiếc ghế sofa dài vừa thưởng thức ít rượu vang

"Không cần nói nhiều, lão già" Jungkook nhếch môi khinh bỉ, để xem lão già này muốn diễn sâu đến đâu. Đối với loại người như lão già này hắn đủ sức đối phó. Chính hắn sẽ dùng bàn tay này không phải để giết hắn mà đường đường chính chính sẽ cho hắn chết thê thảm trong nhà tù

"Jeon thiếu nói gì tôi không hiểu, tôi đã lỡ tay làm tổn hại đến ai sao?" Tên cáo già chính là đã biết lí do hắn tới đây nên mới nói xiên xỏ như thế. Được, nếu đã biết không cần vòng vo tam quốc

"Hừ, Joon Huyk 15 năm trước biệt danh là Lãnh Hổ, ông ngầm buôn bán trái phép vũ khí và buôn người. Con gái nuôi tên là Joon Mina sau này ông đã làm lại hết giấy tờ của cô ta vào làm con gái ruột của họ Yoon và xin qua làm thư kí bên Jeon thị nhằm lấy và cung cấp thông tin bảo mật cho ông để ông lật đổ Jeon thị" Jungkook nhếch môi nói, cứ hỏi vì sao hắn cho Yoon Mina vào làm việc tại công ty mặc dù đã có trợ lí thân cận là Dylan à. Nực cười, dù sao cô ta cũng chỉ là một con tướng, hắn đã điều tra thân thế rõ ràng chỉ biết có người đứng sau cô ta nhưng đến bây giờ mới có thể hạ màn

"Haha Jeon thiếu quả là thông minh hơn người, việc gì cũng biết. Nhưng cậu vẫn là nên cẩn thận một chút nếu đống hồ sơ này tung ra thì không biết Jeon thị sẽ ra sao nhỉ" Joon Huyk đứng lên, vừa nói vừa cười lớn với vẻ mặt đắc thắng. Trên tay ông ta là toàn bộ hồ sơ mà Yoon Mina đã cắp được trong thời gian làm việc tại đây

Tưởng rằng Jungkook sẽ vô cùng ngạc nhiên hay tức giận nhưng hắn cũng điềm tĩnh cười đáp lại

"Lão Joon, ông thật khoái đùa già đến mất mắt cũng không còn tính để nhận biết được thật hay giả" Jungkook hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt khiêu khích vô đối

Đó chỉ là hồ sơ giả đã được Jungkook cho người chuẩn bị thật tỉ mỉ để đánh tráo. Yoon Mina cô ta nghĩ mình là ai mà có đủ trình copy được hồ sơ đó

"Cái gì? Mày, mày nói cái gì" Joon Huyk trợn tròn mắt giật mình xé tấm bìa bọc hồ sơ ra, xem kĩ lại tất cả các giấy tờ, tất cả hồ sơ đều được làm giả một cách tinh vi

Khuôn mặt lão ta vừa ngạc nhiên tột độ vừa thất vọng khiến Jungkook đứng đó cảm thấy thích thú

"Mày...nếu vậy thì mày chết đi" Lão ta im lặng vài giây rồi rút khẩu súng từ trong lưng quần ra hét lớn, khuôn mặt như rất điên loạn. Rồi hắn bật cười lớn, búng tay cho đám đàn em của mình xông lên, Jungkook sớm cũng đoán biết chuyện này đối với hắn là chuyện nhỏ, từng tên từng tên một bị hắn đánh sõng soài nằm lê lết dưới sàn nhà

Ngay lúc lão Joon Huyk vừa chĩa súng vào hắn, hắn đã vung chân đá cây súng văng sang một bên rồi dùng tay đánh vào mặt lão ta. Lão già đó ngất xỉu, đúng là chẳng có tí thua vụ nào cả

Hắn nhìn lão già đó nằm im như chết trên sàn, môi cong lên một cách khinh bỉ

"Như vậy còn chưa đủ đâu lão già, ông còn phải sống hưởng thụ những ngày cuối của cuộc đời nữa" Nói rồi hắn quay ra sau, rút trong túi ra một chiếc khăn rồi lau hai bàn tay như vừa chạm vào một thứ gì đó rất bẩn

Tranh thủ lúc Jungkook sơ hở, lão già kia mò lại cầm cây súng lên

"Jungkook!" Giọng của một người phụ nữ thất thanh lao đến

"Đoàng" Tiếng súng phát ra xé tan cả bầu không khí yên tĩnh

Jungkook quay ra đằng sau đỡ người phụ nữ đã đỡ viên đạn cho mình đang dần ngã xuống

"Mẹ!" Bà Hye Eun đã đỡ viên đạn ấy cho hắn, bà biết là hắn ghét bà nhưng bà vẫn luôn muốn một lần được chăm sóc, bảo vệ hắn dù phải hi sinh tính mạng của mình

"Bà chủ!" Yeri cũng ngồi bệt xuống đất thất thần ôm tay bà

"Jung...Jungkook...dừng lại đi con...may mà còn...không sao" Bà Hye Eun bị trúng đạn đau đớn lan truyền khắp cơ thể nhưng bà cảm thấy hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên Jungkook gọi tiếng mẹ một cách dịu dàng và tình cảm như thế, bây giờ có chết bà cũng cam lòng

"Tại sao? Tại sao mẹ lại làm như vậy?" Jungkook nhìn mẹ của mình chảy rất nhiều máu, hắn gào lên trong lòng hắn chợt quặn lại, đôi mắt hắn bỗng dưng rất bối rối. Tại sao? Tại sao chứ, trong suốt 20 mươi năm qua hắn luôn là người khiến bà buồn rầu vậy mà giờ đây chỉ vì hắn...

"Con đưa mẹ đến bệnh viện, đừng lo mẹ sẽ không sao mà, đừng bỏ con" Từ tận đáy lòng hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tồi tệ đến mức này

"Ngoan...đừng khóc con trai...mẹ yêu con" Nói rồi bà Hye Eun nhắm mắt lại cùng lúc đó Dylan cũng đưa người tới, họ mau chóng đưa bà đến bệnh viện

Còn về phần Joon Huyk, sau khi bắn trúng bà Hye Eun hắn vô cùng sợ hãi mà chạy trốn, trên đường chạy ông gặp người của Dylan đang gần tới nơi bắt lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro