#19 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




#19 (3)


Cuối cùng cũng đến lúc thông báo rằng liệu Châu Kha Vũ có thể trở lại chương trình hay không.

Mọi người tập trung tại trường quay, trên màn hình lớn hiển thị số phiếu bầu của khán giả xem chương trình, so sánh với số vote của những người cho rằng Châu Kha Vũ là Sói.

"Chỉ cần cao hơn là được, phải không?" Trương Gia Nguyên thấp giọng hỏi.

"Đúng, chỉ cần nhiều hơn một phiếu cũng đủ rồi." Lưu Chương đáp. (tức là chỉ cần số người muốn Châu Kha Vũ quay lại > số người nghĩ Châu Kha Vũ là Sói thì quay lại thành công)

Màn hình nhấp nháy một lúc rồi chuyển qua giao diện tiếp theo, hiện lên số phiếu bầu cho sự trở lại của Châu Kha Vũ.

Ai ai cũng đều nín thở.

Số phiếu bắt đầu tăng dần lên từ số 0, tiến gần tới con số bên cạnh.

Lúc này, trong lòng Doãn Hạo Vũ không có chút dao động nào, cậu nhóc thậm chí còn chẳng tự hỏi đằng sau những con số này có ý nghĩa gì. Cậu chỉ hy vọng con số có thể tăng lên một chút, lại nhiều thêm một chút nữa là tốt rồi.

Sự cách biệt dần dần là 10 phiếu, 5 phiếu, rồi 2 phiếu...

Doãn Hạo Vũ chắp tay nguyện cầu.

Màn hình loé lên, cuộc bỏ phiếu cuối cùng kết thúc với cách biệt hơn 10 phiếu.

Không biết là ai đã bùng nổ tiếng hoan hô đầu tiên, Doãn Hạo Vũ như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ, lúc này cậu mới nghe thấy tiếng thông báo từ tin nhắn điện thoại của mình giữa cơn mưa reo hò xung quanh.

Cậu nhóc mở ứng dụng trò chuyện lên, tìm thấy nội dung trong nhóm chat mà mình đã đăng lên ban nãy, bất chấp việc có nhận được phản hồi hay không, cậu vẫn cố chấp gửi đi.

Trong group chat, Doãn Hạo Vũ đã nói: Tôi muốn sử dụng Ngày Mặt Trăng.

Ngay phía dưới đó, bây giờ hiện lên tin nhắn hồi đáp của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ: Pai Pai, anh về rồi, cảm ơn em đã mời anh, chúng mình đi chơi thôi nào!


Doãn Hạo Vũ quay đầu lại như thể có thần giao cách cảm, phía sau cậu, một bóng người xuất hiện trong hội trường.

Châu Kha Vũ rụt rè đứng đó, thấy Doãn Hạo Vũ chú ý tới mình liền chậm rãi cười rộ lên.

Chàng trai dang hai tay ra, sau đó Doãn Hạo Vũ mỉm cười rạng rỡ, lao thẳng vào trong vòng tay rộng lớn của Châu Kha Vũ.

"Chào mừng anh trở lại!" Doãn Hạo Vũ nghẹn ngào nói.


[Sub: Châu Kha Vũ đã trở lại rồi! Mặc dù đây có lẽ không phải là một kết quả bất ngờ, nhưng bởi những vướng mắc trong câu chuyện của Châu Kha Vũ, cùng sự phát triển trong tuyến tình cảm với Doãn Hạo Vũ mà vẫn khiến người xem thổn thức.

Lần này tôi thực sự cảm nhận được cảm giác quỹ thời gian của chương trình đang dần đi đến hồi kết rồi. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tới lời tỏ tình cuối cùng, mặc dù mạch cảm xúc của những người chơi giờ đã tương đối rõ ràng, nhưng việc lựa chọn ai là Sói vẫn khiến người ta bối rối.

Đôi khi tôi chỉ mong mọi người được vui vẻ, không cần phải khóc nữa.

Thôi, không dài dòng nữa, chúng ta hãy chuyển sang hai cuộc hẹn của ngày mai nhé.]





~ Ngày Mặt Trăng thứ nhất ~

Lưu Vũ mời Trương Gia Nguyên


Trương Gia Nguyên không ngờ rằng Lưu Vũ sẽ hẹn mình ở phòng tập của anh.

Vốn dĩ cậu chàng tưởng rằng sẽ hẹn hò ở hội chợ hoặc là thủy cung nào đó, dù sao thì đấy cũng là những địa điểm tương đối thích hợp cho những buổi hẹn. Thế nhưng, chọn phòng tập lại có vẻ giống phong cách thường ngày của Lưu Vũ hơn.

Trương Gia Nguyên bối rối tìm kiếm khắp tòa nhà, Lưu Vũ không nói phòng tập của mình ở tầng nào hay số phòng nào, cậu chàng lấy điện thoại ra định liên lạc với Lưu Vũ, thì đột nhiên một giọng nói rõ ràng rành mạch vang lên bên tai.

"Này, Trương Gia Nguyên!"

Trương Gia Nguyên ngẩng đầu, ánh sáng lóe lên khiến cậu hoa cả mắt.

Dưới bầu trời quang đãng, một bóng người mặc Hán phục trắng tinh khôi như hoa lê đang bám vào lan can, nở nụ cười rạng rỡ với cậu, nụ cười chỉ thuộc về riêng mình Trương Gia Nguyên.

Mái tóc Lưu Vũ uốn xoăn, nhưng chẳng hề có cảm giác không thích hợp với đồ cổ trang tí nào. Trong lúc nhất thời, Trương Gia Nguyên tưởng rằng mình đã gặp được phiên phiên công tử nào đó xuyên không từ thời cổ đại tới đây.

Trương Gia Nguyên không thể phân biệt được ánh sáng mình vừa nhìn thấy là vầng hào quang toả từ cơ thể người kia, hay là từ nụ cười rạng rỡ của anh.

"Bắt lấy!" Lưu Vũ nhìn bộ dạng sửng sốt đến ngốc nghếch của Trương Gia Nguyên, mỉm cười, sau đó từ trên lầu ném thứ gì đó xuống.

Trương Gia Nguyên nhanh chóng tiến đến, đưa tay ra bắt lấy nó.

Cậu nhìn kỹ và nhận ra đó là một chiếc quạt xếp.


[Sub: Hú hồn chim én, tôi còn tưởng đó là ném tú cầu!] (ném tú cầu kén rể đó =)))


Trương Gia Nguyên bước vào trong phòng tập mát mẻ. Lưu Vũ, người mặc áo choàng với tay áo rộng, đang quay lưng về phía cậu, đợi cậu ở đó.

Trương Gia Nguyên không hiểu sao mà đột nhiên lại thấy đặc biệt lo lắng.

Lưu Vũ đặt tay ngang bụng, duyên dáng quay người lại: "Sao vậy? Em sợ à?"

"Khí thế này của anh có chút long trọng, khiến em đột nhiên không biết phải nói gì." Trương Gia Nguyên xoa xoa tóc.

"Trước đây không phải anh từng hát hí khúc cho em nghe sao, bây giờ liền muốn dạy em một chút, cũng coi như truyền bá văn hóa truyền thống của chúng ta." Lưu Vũ đón lấy cây quạt xếp trong tay Trương Gia Nguyên, nghiêng đầu nhìn về phía cậu trai. "Học không?"

"Đương nhiên, em cũng có hứng thú với việc này." Trương Gia Nguyên vội vàng gật đầu.


Đầu tiên, Lưu Vũ dạy Trương Gia Nguyên cách hát cơ bản, sau đó lại dạy cách đi đứng, tư thế ngón tay chuẩn chỉnh, mặc dù rõ ràng Trương Gia Nguyên đã rất chăm chỉ và cố gắng tiếp thu, thế nhưng thành quả cậu chàng học được không hiểu sao lại giống Micky và Minnie trên sàn catwalk.

"Em làm anh buồn cười quá đi mất." Lưu Vũ cười lớn.

"Tay em sao nó cứ kỳ kỳ quái quái như thế nhỉ." Trương Gia Nguyên nhìn bàn tay mình. "Không, không đúng, trước đây em từng mặc đồ cổ trang của nữ mà, mọi người còn bảo nhìn rất đẹp đấy."

"Sao em lại mặc đồ nữ vậy?" Lưu Vũ quệt nước mắt vì cười quá nhiều.

Trương Gia Nguyên thẳng thắn đáp: "Đàn ông đích thực là người dám mặc đồ nữ, thế nên Lưu Vũ, anh có muốn chứng minh điều đó không?"

"Không cần." Lưu Vũ khoanh tay. "Bản thân anh đã là mãnh nam rồi."

Trương Gia Nguyên nhìn vòng eo thon nhỏ dưới thắt lưng của người kia, thấy sai sai lắm nhưng lại không dám nói gì thêm, cậu chàng chỉ đành xấu hổ gật đầu giả vờ đồng ý.

"Thôi bỏ đi, anh không ép em học nữa." Mặt Lưu Vũ đỏ bừng vì nóng, anh mở quạt ra quạt nhẹ nhàng. "Thật ra lần này mời em đến chủ yếu là để xem anh biểu diễn."

"Hôm trước anh chỉ hát được mấy câu kinh kịch cho em nghe, mấy nay anh đã luyện tập lại, cuối cùng cũng có thể hát được cả bài rồi.

Trương Gia Nguyên nghiêm túc ngồi xuống sàn gỗ, vẻ mặt đầy kỳ vọng: "Uầy, Lưu Vũ à, em rất mong đợi đó nha."

Lưu Vũ mở điện thoại di động đưa cho Trương Gia Nguyên: "Lát nữa nhấn nút quay giùm anh nhé."


Phòng tập đơn sơ không có cảnh trí gì đặc biệt, người ấy một thân Hán phục nhẹ nhàng, nguồn sáng duy nhất cũng chỉ là ánh sáng tự nhiên trong phòng, cũng không khác gì mấy ngày hôm ấy anh biểu diễn dưới ánh đèn đường.

Nhưng khi Lưu Vũ cong ngón tay, từ từ mở chiếc quạt xếp ra, ánh sáng quanh anh dường như đột nhiên trở nên sống động hơn hẳn, giống như những sợi chỉ vàng tô điểm trên tay áo, dịu dàng quyến luyến quấn lấy anh.

Âm thanh văng vẳng độc đáo của tiếng sáo đã thu hút ánh nhìn của Trương Gia Nguyên.

"Hoa lê nở.

Xuân đem theo mưa.

Hoa lê rụng.

Xuân sa lầy..."

Trên quạt xếp thêu những bông mẫu đơn bắt mắt, trên tay người là hoa lê trắng muốt.

"Đời này chỉ vì một người mà đi"

Tiếng hí thanh lệ mà uyển chuyển.

"Đạo quân vương, cũng si tình, cũng si tình."

Dưới ống tay áo rộng là cổ tay trắng nõn thon thả, quạt xếp rung lên nhẹ nhàng, không biết là giống như cánh bướm, hay giống như là cánh hoa rơi.


Trương Gia Nguyên dường như nín thở.


Vẻ mặt say ngủ tuyệt đẹp trong bức ảnh hôm ấy cuối cùng đã hóa thành một cơn lốc xoáy, cuốn bay đi tâm trí của chàng trai trẻ.

"Đức hạnh bẩm sinh khó lòng vứt bỏ

Tương tư một khúc thiên cổ trường hận."

(Bản dịch lời bài hát toàn bộ được mượn từ video của Stay with Yu, mọi người có thể nghe lại full video ở đầu chap nhé)

Vào lúc nào đó, chiếc quạt xếp được gấp lại, cất đi bức tranh đẹp đẽ, cũng đồng nghĩa với việc bài hát đã kết thúc nhưng vẫn khiến người nghe ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Trương Gia Nguyên vỗ tay thật mạnh, bắt chước phong cách hoan hô trong phim xưa mà cậu đã xem, hú lên một tràng lớn và vô cùng chân thành.

"Hay lắm!"

Lưu Vũ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Trương Gia Nguyên, băng tuyết tan chảy, nụ cười trên mặt anh tựa như hoa lê mùa xuân.

Dù đây đã là Ngày Mặt Trăng cuối cùng của họ, nhưng sau một màn biểu diễn như vậy thì dường như giữa hai người cũng không cần phải nói thêm bất kỳ điều gì nữa.


[Sub: Tôi vì sự xinh đẹp mà bật khóc, không thể không nói, Lưu Vũ thực sự rất xuất sắc về mọi phương diện. Dù thế nào đi nữa, cảnh tượng này cũng sẽ không bao giờ bị lãng quên đâu.]


Editor's note: Cho ai đã quên thì ở cuối chap 4, khi Trương Gia Nguyên thấy tấm ảnh Lưu Vũ ngủ tựa đầu trên vai Châu Kha Vũ, cậu đã rơi vào trạng thái vô cùng hoảng hốt. Hình ảnh đó được ví như hiệu ứng cánh bướm, vượt qua không gian và thời gian, tạo nên cơn lốc xoáy trong lòng cậu bây giờ.





~ Ngày Mặt Trăng thứ hai ~

Doãn Hạo Vũ mời Châu Kha Vũ


Sắc hoa rực rỡ bao quanh hai người, khiến quần áo đen trắng trên người họ dường như nổi bật hơn.

Hai chàng trai đến xem triển lãm ngàn hoa, đâu đâu cũng được phủ kín bởi những bông hoa xinh đẹp và duyên dáng.

Doãn Hạo Vũ hit một hơi thật sâu, trong không khí không chỉ có mùi hoa mà còn vấn vương vị ngọt mơ hồ như mật ong.

"Nơi đây thật sự rất đẹp." Châu Kha Vũ cảm thán, hai người nắm tay nhau đi trên con đường được tạo thành giữa nhưng bông hoa, cánh hoa vuốt nhẹ vào thắt lưng khiến họ có chút ngứa ngáy trong lòng.

"Không ngờ mấy ngày này lại áp lực như vậy." Châu Kha Vũ chậm rãi nói. "Anh cảm giác như mình không còn chút sức lực nào để làm việc."

"Em cũng vậy, nhưng em còn phải hoàn thành nốt chiếc ghế của anh, anh mới vẽ được một nửa thì đã vứt nó lại đó." Doãn Hạo Vũ hờn dỗi người kia.

"Vậy rốt cuộc em đã vẽ cái gì?" Châu Kha Vũ cười hỏi.

Doãn Hạo Vũ lẩm bẩm: "Không phải là anh muốn vẽ tiểu vũ trụ và phi hành gia sao, em đã bổ sung thêm cho anh thật nhiều hành tinh xung quanh."

Cậu nhóc nhớ lại hình vẽ trên chiếc ghế gỗ. "Anh vẽ nó tăm tối quá, chỉ có một phi hành gia cô đơn trong vũ trụ rộng lớn không chút ánh sáng, Phi hành gia đó hẳn là sợ hãi lắm, nên em đã vẽ quanh anh ấy rất nhiều, rất nhiều ngôi sao sáng."

Châu Kha Vũ gật đầu, nghiêng đầu nhìn Doãn Hạo Vũ đứng giữa rừng hoa. Hoa nở trong mắt người có tình, trong phút chốc, sương mờ như tích tụ lóng lánh trên đôi mắt của Châu Kha Vũ, nhưng chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn dấu vết.

"Có hành tinh B-612 không?" Châu Kha Vũ nhẹ nhàng hỏi.

"Đó là hành tinh nào vậy?" Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu thắc mắc.

Châu Kha Vũ cười nói: "Em đã đọc cuốn Hoàng Tử Bé chưa? Le Petit Prince."

Nhất thời Doãn Hạo Vũ cảm thấy cái tên này nghe rất quen, sau khi ngẫm nghĩ thì À lên một tiếng. "Em đọc rồi, à ha, là câu chuyện về hoàng tử bé, hoa hồng và cáo có phải không?"

"Nhớ ra rồi đấy à." Châu Kha Vũ nhướng mày.

"Đúng vậy." Doãn Hạo Vũ bật cười. "Sao thế? Anh thích quyển sách này ư?"

Châu Kha Vũ thở ra: "Không hẳn, chỉ là anh chợt nhớ đến em, cảm thấy Pai Pai giống như một hoàng tử bé vậy."

Doãn Hạo Vũ vỗ vai Châu Kha Vũ: "Anh so với em còn giống hơn."

"Không thể nào, em đẹp trai, đáng yêu, ngây thơ và ấm áp. Anh chỉ nghĩ rằng, nếu phi hành gia đó vô tình đáp xuống hành tinh của em, có lẽ em sẽ rót một ly nước mời anh ta."

Hai người bước đi thật chậm rãi, như thể con đường trải đầy hoa này sẽ không bao giờ kết thúc.

"Em còn tưởng rằng anh sẽ nói mình là hoa hồng." Doãn Hạo Vũ trêu chọc.

"Ơ, anh không có ngạo kiều tới vậy đâu nhé, càng không mỹ miều như thế, hạo ma?" Châu Kha Vũ bất đắc dĩ lắm.

Doãn Hạo Vũ xoa xoa cằm: "Cáo thì sao?"

Châu Kha Vũ nghiêng đầu nhìn: "Em muốn thuần hóa anh phải không?"

Nói xong, chàng trai mới nhận ra lời của mình có gì đó không ổn. Hai người dừng bước, đều cảm thấy có chút xấu hổ, vành tai đỏ bừng lên như sắc đỏ của hoa hồng bên cạnh vậy.

"Anh không, không có ý kỳ quái như vậy đâu." Châu Kha Vũ chết máy vài giây, trong giọng nói đều là vẻ ngượng ngùng.

Doãn Hạo Vũ cũng hiểu những từ đồng nghĩa trong tiếng Trung, cậu che miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh: "Mau cắt đoạn vừa rồi đi, cái gì em cũng không nghe thấy, không biết anh đang nói gì hết." (Đoạn này khó hiểu vãi =)) thuần hóa thì sao nhỉ, hay ý là thuần phục trên giường? =))) Nguyên văn câu là 你想驯服我是吗? Cô nào hiểu thì giải thích cho người gãy tiếng này với nha.)

"Đừng có mà giả vờ nha Pai Pai." Châu Kha Vũ buồn cười. "Nhưng em thật sự hiểu nhiều tiếng Trung hơn anh nghĩ đó, ban đầu anh đã xác định tư tưởng là sẽ giao tiếp với em bằng Tiếng Anh cơ."

"Tiếng Trung của em sẽ càng ngày càng tốt hơn." Doãn Hạo Vũ sau khi được khen ngợi thì có chút ngượng ngùng, sau đó mím mím môi, cúi thấp đầu.


Đi hết con đường trải đầy hoa này, một vườn hoa rộng lớn hơn chợt hiện ra trước mắt hai người.

Tím, vàng, đỏ, hồng... những bông hoa được xếp ngay ngắn giống như một cuộn tranh, bày ra đẹp đẽ vô cùng.

"Chụp ảnh thôi!" Châu Kha Vũ lấy điện thoại di động ra, thay vì chụp ảnh selfie thì chàng trai lại chọn chụp ảnh với chiếc bóng của hai người.

Dưới ánh mặt trời, bóng hai người được kéo dài ra cao hơn, điều này đặc biệt rõ ràng trong tấm ảnh Châu Kha Vũ vừa chụp, cả bồn hoa liền trở thành một tấm bạt lớn, vùng tối trở thành trung tâm của bức tranh.

Doãn Hạo Vũ nhìn ngắm nửa ngày, xem Châu Kha Vũ giơ di động vừa chụp vừa tủm tỉm, cậu nhóc liền hoang mang hỏi: "Anh cười gì vậy?"

"Không, anh chỉ không ngờ chúng ta chênh lệch chiều cao rõ ràng như thế." Châu Kha Vũ chỉ vào cái bóng.

Doãn Hạo Vũ theo ngón tay của người kia nhìn sang, thấy chiếc bóng của mình bên cạnh Châu Kha Vũ. Trước đây cậu nhóc chưa bao giờ để ý đến sự chênh lệch mạnh mẽ này, sau khi xử lý ánh sáng, khoảng cách giữa những cái bóng mảnh mai hóa ra lại rõ ràng hơn tưởng tượng nhiều.

"Anh thấp xuống một chút, hai ta giống nhau." Doãn Hạo Vũ duỗi tay, ấn bả vai của Châu Kha Vũ.

"Anh không đấy." Châu Kha Vũ nghịch ngợm từ chối, cố ý đứng thẳng lên hơn.

Doãn Hạo Vũ vừa tức vừa buồn cười, cậu giả vờ giận dỗi, đi tới phía sau Châu Kha Vũ, dùng đầu gối đẩy vào chân Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ rất hợp tác mà khuỵu gối xuống.

"Hãy làm như thế này nhé, anh sẽ cúi xuống và thấp hơn em, được chứ?" Doãn Hạo Vũ ngồi xổm thấp hơn một chút.

"Thôi quên đi, anh đứng dậy nào." Doãn Hạo Vũ đưa tay nắm lấy cánh tay của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ đứng thẳng dậy, hai người không chỉ chụp ảnh những chiếc bóng mà còn chụp rất nhiều selfie cùng với vườn hoa.


Ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Doãn Hạo Vũ lau mồ hôi trên trán giùm Châu Kha Vũ.

"Em cảm thấy đây có lẽ là buổi hẹn hò bình yên nhất mà chúng ta từng có." Doãn Hạo Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.

Châu Kha Vũ không có gì để phản bác: "Anh thấy chỉ cần đi dạo giữa hoa, chụp ảnh và trò chuyện cùng nhau như này đã khá thỏa mãn rồi."

Doãn Hạo Vũ siết chặt tay người kia, giọng nói đột nhiên trở nên bất định: "Đây là tình yêu ư?"

Châu Kha Vũ vòng tay, ôm lấy đối phương: "Đương nhiên, đây là yêu."

"Liệu chúng ta có thể có thêm một cuộc hẹn như thế này nữa không?"

Lo được lo mất, đây là thành ngữ gần nhất Doãn Hạo Vũ học được, cậu nhóc cảm thấy nó có thể dùng để mô tả hoàn hảo về tâm trạng trong lòng mình hiện tại. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ cảm động và vui mừng vì sự trở lại của Châu Kha Vũ, vốn tưởng rằng buổi hẹn hò này sẽ là một ngày tươi đẹp rực rỡ vô cùng.

Nhưng hóa ra, hoa lại không đẹp như Doãn Hạo Vũ tưởng tượng.

Trong chuyến hành trình này, Doãn Hạo Vũ không tìm được cho mình một đáp án, mà ngược lại, lại nảy sinh thêm một vấn đề.

Ôm hy vọng cùng kỳ vọng, đến tột cùng là tốt hay xấu?

Tuy rằng, nếu không có kỳ vọng thì cũng sẽ không phải thất vọng, nhưng nếu không hướng tới tương lai, chẳng phải bạn cũng sẽ mất đi động lực để tiến về phía trước sao?

Châu Kha Vũ siết chặt tay Doãn Hạo Vũ, đem người kia thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Chàng trai cao lớn trầm giọng nói: "Chắc chắn sẽ có."


[Sub: Là một cuộc hẹn rực rỡ xán lạn, nhưng cũng đồng thời là một cuộc hẹn bị sương mờ bao phủ. Đến tột cùng thì, mỗi người sẽ lấy phương thức như thế nào để bước tới kết thúc đây?]





(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro