Chương 99-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: Thành ý.

Diệp Thanh Thù từ sau khi trọng sinh, động tác không ngừng, đem Diệp phủ tuy bề ngoài yên ổn, nhưng mâu thuẫn dấu bên dưới toàn bộ lật ra, làm cho Chi Thị thấy rõ ràng tình cảnh của mình và hai nữ nhi.

Chi Thị đối với hai cái nữ nhi vừa thẹn vừa hối hận, hận không thể đem tất cả thứ tốt đều đặt đến trước mặt các nàng, nghe Diệp Thanh Thù nói muốn cho tiểu bằng hữu đưa lễ vật ly biệt, vội phân phó Ngọc Lan thỉnh Đao ma ma mở khố phòng lớn, tự mình cùng Diệp Thanh Thù đi chọn.

Kiếp trước, Diệp Thủ Nghĩa mang theo Diệp Thanh Thù rời đi Toánh Xuyên thì đem toàn bộ đồ cưới của Chi Thị phong lại, giao cho Chi Quốc Công phủ bảo quản.

Khi Diệp Thanh Thù thành thân thì Thư thị tiến đến Toánh Xuyên đưa gả, cũng đưa đồ cưới của Chi Thị đến.

Diệp Thanh Thù nhớ rõ, lúc ấy nàng cùng Đao Ma Ma mang theo bốn nha hoàn biết tính toán, không ngừng kiểm kê, mất gần hơn ba ngày mới đem tất cả mọi thứ kiểm kê hoàn tất.

Có thể nghĩ, trong miệng Chi lão phu nhân đưa Chi Thị một trăm hai mươi tám gương đồ cưới là có bao nhiêu của cải a, nói là mười dặm hồng trang, đều hơi khiêm tốn một chút.

Diệp Thanh Thù đối với đồ cưới của Chi Thị có cái gì tất nhiên là trong lòng biết rõ, lại chỉ coi như không biết, đỡ cánh tay Chi Thị chậm rãi đi qua các một tầng rồi lại một tầng bảo bối, thỉnh thoảng chớp đôi mắt hạnh tò mò hỏi các thứ, tên và lai lịch cùng tác dung.

Chi Thị trả lời tuy ngắn gọn, lại có hỏi liền đáp, Chi Ma Ma thỉnh thoảng ở một bên bổ sung vài câu, không khí hết sức hài hòa vui vẻ.

Diệp Thanh Thù cuối cùng tuyển một bộ cung tiễn nho nhỏ, cung tiễn tuy nhỏ, lại hết sức hoàn mỹ, không có trang trí dư thừa, thực thích hợp hài đồng luyện tên, không phải chỉ chơi đùa, mà chân chính luyện bắn tên.

Nàng nhớ rõ bộ cung tiễn này, nàng sau này đưa cho Phó An Hạo, nhưng Phó An Hạo liền chỉ chơi một hồi, liền ném qua một bên.

Chi Thị thấy vậy cười nói, "Bộ cung tiễn này là khi con đoán đồ vật tương lai thì cữu cữu con đưa tới, nói là nữ hài nhà chúng ta so với nam hài còn muốn tinh quý hơn, phải để ý văn thành võ tựu, ai biết con bắt đồ vật đoán tương lai liền thật bắt đúng cái cung này, Mợ con còn nói nhà chúng ra muốn ra một nữ tướng quân."

Cữu cữu đưa một bộ cung tiễn như vậy, tự nhiên là muốn mẫu thân buông lỏng tâm tư, không cần bởi vì sinh không được nam hài liền thương tâm khổ sở.

Mà mẫu thân có thể đem chuyện lâu như vậy đều nhớ rõ rành mạch, cũng không phải là không để ý tỷ muội các nàng?

Mẫu thân chỉ là quá mức thiên chân, quá mức đơn thuần, cho rằng tỷ muội hai nằng như mặt ngoài ngăn nắp hạnh phúc, liền mặc kệ tất cả đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Cho nên, nàng lần đầu tiên cùng Bàng thị nổi lên xung đột, Trưởng tỷ lần đầu tiên bị thương, Chi thị liền lập tức 'Sống' lại, từng bước cố gắng bắt buộc mình từ trong thế giới của chính mình thoát ra, bắt buộc mình đứng ở trước mặt tỷ muội các nàng, bảo hộ các nàng.

Tuy rằng, mẫu thân làm không tốt, làm không đủ, Diệp Thanh Thù lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự cố gắng cùng tiến bộ của mẫu thân, lại từng ngày từng ngày trở nên tốt hơn, trở nên càng giống một vị mẫu thân hơn.

Diệp Thanh Thù đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Chi Thị: "Vậy mẫu thân sau này vì sao không cho A Thù thỉnh một vị võ tiên sinh? Nếu mà mời đến, lúc này A Thù nói không chừng cũng có thể lên ngựa giương cung."

Chi Thị trách nàng liếc mắt nhìn, "Chuyện đồ vật đoán tương lai sao có thể chính xác được? Chi Quốc công phủ chúng ta, lại không giống như Hoa Quốc Công phủ, mặc kệ ca nhi hay tỷ nhi, đều có thể lên ngựa giương cung, xuống ngựa rút kiếm."

Chi Thị nói đến đây liền dừng một chút, ngữ khí buồn bã, "Chỉ là cái này cũng là chuyện lúc trước, từ thảm án ở Ngọc Môn quan sau, Hoa Quốc Công phủ nhân tài điêu linh, hiện tại vị Hoa thế tử kia, nghe nói rất không nên thân, Hoa Quốc Công phủ muốn trọng chấn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi con cháu có tiền đồ, chỉ không biết phải chờ tới năm nào."

Có con cháu tiền đồ——

Hoa Quốc Công phủ, chưa từng có cắt đứt qua!

Chẳng qua thế nhân đều chẳng hay biết gì mà thôi.

Diệp Thanh Thù cười cười, hỏi, "Mẫu thân, ngài nói ta đánh túi lưới cho túi đựng mũi tên này như thế nào? Mẫu thân người giúp con tuyển một kiểu dáng đi, lại giúp con chọn một màu phù hợp."

Chi Thị gật đầu, lại tuyển một cây trâm lung linh màu tím ngọc điêu văn hình mây cùng một đôi bông tai màu tím hình hồ điệp, làm cho nàng ngày mai mang, mẹ con hai người mới ra khố phòng.

Sau khi trở về, Chi Thị cầm ra khung thêu, dùng các sắc màu khác nhau so sánh hết nửa ngày, "Tiểu công tử kia tuổi còn nhỏ, dùng màu sắc hoạt bát sáng rõ một chút mới tốt, chỉ là bộ cung tiễn này là màu nâu đậm, màu sắc sáng rõ quá áp không được, không bằng liền chọn màu xanh phối màu đỏ thẩm, vừa hoạt bát lại ép được màu sắc."

Diệp Thanh Thù gật đầu, cười hì hì nói, "Mẫu thân nói phải, hình thức liền tuyển bình an kết đi, tiểu hài tử nhà phú quý đều chú ý cái này.

Diệp Thanh Thù bởi vì thiên phú tốt, Diệp Thủ Nghĩa không nguyện ý gò bó nàng, nuôi thả lớn lên, nàng đối với nữ công không có hứng thú, đời trước cũng chỉ vì Phó An Hạo thì mẫu tính bùng cháy học một trận, chỉ miễn cưỡng đánh được túi lưới, nhưng đánh còn không được tốt cho lắm.

Chi Thị thấy nàng làm không giống bộ dáng gì, liền tinh tế dạy nàng, vừa nói: "Ta biết con thích xem sách, chỉ là sách dù muốn xem, nữ công cũng phải muốn học, tại trong khuê trung giống như con, chưa bao giờ nguyện ý tiêu phí thời gian học nữ công."

"Thành thân sau mới biết được, học những thi từ ca phú kia đều không có tác dụng gì, chỉ có nữ công là thật sự nhất, cho phu quân nhi nữ làm quần áo cũng không thể mượn tay người khác, đưa chút đồ cho trưởng bối cũng là thật sự hiếu tâm."

Nàng đời này căn bản cũng không tính toán gả đi, về phần trưởng bối, trưởng bối yêu thương nàng sẽ thông cảm nàng nữ công làm không tốt, trưởng bối không yêu thích nàng, nàng cần gì phải để ở trong lòng?

Diệp Thanh Thù nhu thuận gật đầu, nghiêm túc theo Chi Thị học, ngô, kỳ thật nữ công cũng có ưu việt.

Tỷ như lúc này, liền có thể làm cho Chi Thị có chuyện có thể làm, miễn cho quá nhàn liền suy nghĩ lung tung, suy nghĩ làm tâm tư tích tụ.

Diệp Thanh Thù học một buổi sáng, mới miễn cưỡng đánh ra cái bình an kết coi như là khá lắm rồi.

Giữa trưa liền tại Vịnh Tuyết Viện dùng cơm trưa, lại ở gian phòng cách vách Chi Thị ngủ lại.

Buổi chiều, lại hướng Chi Thị thỉnh giáo thêu hà bao, đưa cho Yến Dương quận chúa làm lễ ly biệt.

Chi Thị hưng trí rất cao, mệnh Ngọc Lan lấy các loại mẫu đa dạng đem ra, tuyển nửa ngày đều không hài lòng, thở dài, "Vẫn là đợi phụ thân con trở về, thỉnh hắn vẽ mẫu mới, Yến Dương quận chúa vật tốt gì mà không có, chỉ có tinh xảo một chút, nàng mới để mắt tới."

Diệp Thanh Thù nghe xong ngẩn ngơ, Diệp Thủ Nghĩa, vẻ mẫu hoa sao?

Nghe Chi Thị ngữ khí tùy ý thế này, có vẻ hắn vẻ còn rất thuận tay?

Cái gọi là học thành văn võ kỹ năng, Diệp Thủ Nghĩa nổi danh nhất chính là về trình độ thư pháp, đỏ xanh(vẻ) tuy nổi danh không bằng thư pháp, ở kinh thành cũng có thể sắp xếp danh hiệu ở phía trên.

Tại nơi này của Chi Thị, chính là người dùng đến vẻ mẫu hoa sao?

Diệp Thanh Thù không biết sao liền nghĩ đến lúc trước nàng đưa văn phòng tứ bảo cho Diệp Thanh Trình thì Diệp Thanh Trình thu bút, nghiên mực cùng giấy lại không chịu thu.

Nàng hỏi hắn luyện chữ chẳng lẽ không dùng nghiên mực cùng giấy hay sao, hắn kinh ngạc hỏi lại: "Luyện chữ dùng bút chấm vào nước ở trên bàn viết không được sao? Lãng phí nhiều thứ kia làm cái gì?"

Nàng cảm thấy cảm giác của nàng lúc này cùng Diệp Thanh Trình lúc trước giống nhau như đúc.

Cảm giác, hơi có chút xa xỉ a!

Chi Thị không có chú ý tới thần sắc của Diệp Thanh Thù hơi có chút phức tạp, tùy ý tuyển một trang giấy, "Con trước luyện tập một chút, chờ phụ thân con trở về lại nói."

Vừa vặn Diệp Thanh Linh cũng tới, thấy liền hỏi, Chi Thị liền đem sự tình nói một lần.

Diệp Thanh Linh nhìn trong tay Chi Thị kiểu dáng ngư hí liên diệp (cá bơi hoa sen), cười nói: "Nếu để cho A Thù luyện tập, mẫu thân e rằng là nên chọn một mẫu đơn giản một chút mới tốt."

Chi Thị nha một tiếng, "Còn muốn đơn giản?"

Ta đã muốn tuyển một mẫu đơn giản bình thường nhất rồi đó?

Diệp Thanh Linh mím môi cười, Diệp Thanh Thù ôm lấy cánh tay Chi Thị, "Mẫu thân, Trưởng tỷ giễu cợt con!"

Chi Thị khóe miệng cũng không giơ lên, "Vậy cũng không cần phụ thân con giúp con vẻ mẫu mới, chỉ chọn mẫu hoa đào đơn giản nhất thêu một đóa hoa cũng đủ rồi."

"Mẫu thân, người cũng giễu cợt con!"

Diệp Thanh Linh giơ tay đâm vào trán nàng, "Không muốn người ta giễu cợt muội, liền học châm tuyến(thêu thùa) cho tốt đi!"

Vì thế, Diệp Thanh Thù oán niệm bắt đầu thêu hoa đào.

Buổi tối, Diệp Thủ Nghĩa trở về nghe nói chuyện xảy ra lúc chiều, liền cười nói: "Nguyên lai A Thù cũng có việc không làm được, ta còn tưởng A Thù là ngay cả lên trời đều sẽ biết a."

Diệp Thanh Thù chỉ làm như không nghe thấy, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, "Phụ thân, con là nghĩ như vậy, người giúp con vẻ một mẫu hoa xinh đẹp, Trưởng tỷ lại giúp con thêu, ước chừng Yến Dương Quận chúa cũng có thể cảm nhận được thành ý của con."

"Kia Yến Dương quận chúa cảm nhận được là thành ý của con, vẫn là thành ý của ta với Trưởng tỷ con?"

--

Chương 100: Kiếm lan.

Diệp Thanh Thù kinh ngạc, "Chúng ta là người một nhà, thành ý của phụ thân cùng Trưởng tỷ chẳng lẽ không đúng là thành ý của con?"

Diệp Thủ Nghĩa bật cười, Chi Thị, Diệp Thanh Linh cũng không nhịn được cười nheo mắt.

Người một nhà dời bước qua gian phòng phía đông, Diệp Thanh Thù chỉ huy Diệp Thủ Nghĩa vẻ mẫu hoa.

"Ta thiết nghĩ là như vậy, Yến Dương quận chúa là quận chúa Hoàng gia, tất nhiên không thể không phóng khoáng, không nên thêu chút hoa cỏ, nhưng nữ nhi gia nếu là không có hoa cỏ tương xứng, lại có vẻ không đủ mềm mại uyển chuyển."

"Không bằng liền thêu lên vài chữ, vừa lúc cũng đề cao danh tiếng thư pháp đại gia của người, đương nhiên chữ này cũng không thể là chữ bình thường, mà phải là cổ phạn văn mà người khác nhận thức không được."

"Như vậy mới có thể lộ ra phụ thân người bác học đa tài, cũng có thể lộ ra Yến Dương quận chúa phong cách cao nhã, mà chữ này còn cần nhìn xa xa giống như hoa như cỏ, mới không mất Yến Dương quận chúa nữ nhi gia mềm mại uyển chuyển."

Diệp Thanh Thù nói ân cần cầm lấy khối mực không ngừng mài: "Con ước chừng chỉ có nghĩ đến ngần này, phụ thân, mẫu thân, Trưởng tỷ có muốn bổ sung sửa chữa thêm hay không?"

Diệp Thủ Nghĩa nhấc bút điểm vào chóp mũi của nàng: "Con nói một đống lớn như vậy ngược lại dễ dàng, lại để cho ta viết chữ thế nào ra giống hoa giống cỏ đây?"

"Phụ thân bác học đa tài, đồ vật khuê các nữ nhi há có thể làm khó phụ thân?"

"Chẳng lẽ phụ thân bác học đa tài, đúng là tinh thông khuê các nữ nhi gì đó?"

Diệp Thanh Thù cười hắc hắc, Chi Thị mở miệng nói, "Không bằng liền viết lên một ít lời nói cát tường, chúng ta cùng nhau nhìn một cái, nào có dễ dàng viết được chữ thành dáng hoa cỏ."

Diệp Thủ Nghĩa liền từ trường mệnh trăm tuổi bắt đầu viết, ba mẹ con Chi Thị vây quanh ở bên người hắn nhìn, một mạch viết đến bay xa vạn dặm, nhìn mới có hơi giống.

Chỉ là 'bay xa vạn dặm', bây giờ không thích hợp dùng để đưa cho một nữ oa.

Diệp Thanh Thù chỉ vào bảng chữ kia nói: "Có thể là cổ phạn văn cùng chữ có liên quan đến chữ 'chim' có vẻ giống hoa, không bằng lại viết vài chữ khác."

Diệp Thủ Nghĩa liền lại từ phi yến giương cánh bắt đầu viết, không phải ý nghĩa không thích hợp, chính là hình dáng chữ quá khó coi, thẳng viết đến 'Hồng hộc chi chí' (Ý là chí lớn), Diệp Thanh Thù mới miễn cưỡng gật đầu.

Diệp Thủ Nghĩa đối với bốn chữ 'Hồng hộc chi chí', suy nghĩ sau một lúc lâu, đổi mấy trang bản thảo, rốt cuộc viết ra hiệu quả Diệp Thanh Thù muốn, mới thở phào nhẹ nhỏm.

Diệp Thanh Linh vội tiếp nhận bút trên tay hắn, rót chén trà đưa tới trên tay hắn.

Diệp Thủ Nghĩa hớp một ngụm, thở dài, "May mắn A Thù là chỉ có một vị tiểu tỷ muội muốn đưa hà bao, nếu nhiều hơn hai người, tóc ta đều muốn bị nàng giày vò đến bạc trắng."

Đột nhiên cảm thấy nữ nhi cô độc không có bằng hữu gì, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu a!

Diệp Thanh Linh cười nói, "Đó cũng là phụ thân cưng chìu muội ấy, không thì sao có thể mặc nàng hồ nháo như vậy chứ?"

Diệp Thủ Nghĩa lại than một tiếng, hắn tình nguyện nàng quấn lấy hắn hồ nháo, chẳng sợ thật sự bị nàng phiền đến tóc bạc trắng, cũng so với thấy được nàng lộ ra một mặt không thuộc về hài đồng tốt hơn nhiều.

Nữ nhi gia quá mức bộc lộ tài năng, dù sao cũng là không tốt.

Diệp Thanh Thù được mẫu thêu mới, lại cùng Chi Thị và Diệp Thanh Linh thương lượng phối màu, cần phải để cho cái hà bao này đại khí không mất cấp bậc, đoan trang không mất tươi đẹp, thẳng đến giờ tý mới cùng Diệp Thanh Linh ra Vịnh Tuyết Viện.

Bởi vì mệt mỏi một ngày, vào lúc ban đêm Chi Thị ngủ say ngọt vô cùng, sáng sớm hôm sau, Diệp Thủ Nghĩa rời giường đều không thể làm nàng thức tỉnh.

Diệp Thủ Nghĩa nhìn nàng mi mục giãn ra, vẻ mặt ngủ say, ngẩn ngơ sau một lúc lâu, tay chân rón rén ra cửa.

Chuyện hắn nỗ lực tám năm đều không có làm được, tiểu nữ nhi linh tinh cổ quái kia của hắn ngắn ngủi tám tháng liền có thể làm được...

......

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Thù liền rửa mặt chải đầu trang điểm, đi Vịnh Tuyết Viện thỉnh an.

Diệp Thủ Nghĩa đã muốn dùng qua đồ ăn sáng, đang chuẩn bị đi Hàn Lâm viện, thấy Diệp Thanh Thù gương mặt trắng nõn mỹ lệ, mặc một thân kỵ trang màu đỏ cổ cao, sạch sẽ lưu loát, một nữa tóc dài gộp lại thành một bó, lấy vòng vàng buộc cao lên.

Ở phía dưới thắt thành bím tóc nhỏ tỉ mỉ, lại lấy chuỗi hồng ngọc lớn nhỏ tô điểm ở giữa, hết sức anh tư hiên ngang, trên cổ mang vòng cổ phồn hoa khảm hồng bảo thạch, khối ngọc hồng bảo rơi ở phía dưới, lại làm cho phần anh tư hiên ngang này thêm vài phần tiểu nữ nhi xinh đẹp.

Nữ hài nhi nho nhỏ đứng ở trước mặt hắn, tựa như một gốc kiếm lan phát sáng trong ngày thu, thực kiều, thực mỹ, thực diễm, tư thái cao ngất, sắc sảo kín đáo.(Kiếm Lan: hay còn gọi là hoa lay ơn, hoa lan kiếm...)

Người xinh đẹp, vật xinh đẹp, cảnh xinh đẹp, ai cũng thích.

Diệp Thủ Nghĩa quan sát Diệp Thanh Thù từ trên xuống dưới một phen, cười khen: "A Thù cũng đã trưởng thành, tiếp qua vài năm tất nhiên không thể kém so với Trưởng tỷ con."

Lại một hồi nhớ bộ dáng Diệp Thanh Thù ngày đó xấu xí đen gầy, lại hồng lại thiểm, Diệp Thủ Nghĩa quả thực nhịn không được muốn vốc một phen nước mắt a, may mắn nữ nhi của hắn thay đổi xinh đẹp a!

Diệp Thanh Thù nghe vậy liền cười cong mắt, vừa vặn Chi ma ma từ trong đi ra, vừa thấy Diệp Thanh Thù liền vui vẻ giữ chặt tay nàng, "Ai nha, tỷ nhi của ma ma, ma ma đột nhiên nhìn thấy, còn tưởng rằng tiên nữ nhà nào hạ phàm đến nhà chúng ta a!"

Diệp Thanh Thù cười khanh khách, lôi kéo Chi ma ma đi vào trong, "Ma ma, chúng ta cùng đi cho mẫu thân nhìn một chút."

Diệp Thủ Nghĩa nhìn nhìn đồng hồ nước, ngô, kỳ thật hắn là chưởng viện, chậm trễ một chút, cũng không ai dám nói cái gì ——

Diệp Thủ Nghĩa thầm xoa xoa tay theo Diệp Thanh Thù đi vào bên trong, liền thấy Chi Thị tựa vào đầu giường lôi kéo tay nữ nhi, nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt trong mắt đều là không giấu được nụ cười vui mừng yên tâm.

Bởi vì nụ cười kia, nụ cười trên mặt Diệp Thủ Nghĩa cũng sâu hơn, tiến lên ngồi vào bên giường, "Ta đã nói nữ nhi của chúng ta như thế nào sẽ xấu xí? Năm đó bộ dáng nàng lo lắng thế kia, cũng không phải đều lo lắng vô ích sao?"

Chi Thị trừng mắt nhìn hắn một cái, "Vậy cũng không có giống ngươi cho nữ nhi đặt nhủ danh kêu thành A Sửu, liền ngay cả A Nô cũng tốt hơn so với A Sửu!"

Chi Thị hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn lại đây, xương cốt của Diệp Thủ Nghĩa đều mềm nhũn, A Thanh đã bao lâu rồi không giận tái mặt trừng mắt nhìn hắn nói chuyện như vậy a?

Hắn theo A Sửu tiến vào, quả nhiên là đúng a!

Diệp Thủ Nghĩa trong lòng mừng thầm hoàn toàn không có ý thức được, hắn đã bất tri bất giác kiên định cùng nữ nhi pha lẫn lòng tin.

Chi Thị nghe nói Diệp Thanh Thù còn chưa dùng điểm tâm, liền phân phó rửa mặt trang điểm, muốn cùng Diệp Thanh Thù dùng điểm tâm.

Diệp Thủ Nghĩa lại nhìn nhìn đồng hồ nước, đã muộn, kỳ thật lại ăn một bữa điểm tâm cái gì, cũng chính là hơn trăm bước, không khác nhau bao nhiêu.

Diệp Thủ Nghĩa không để ý ánh mắt kinh ngạc của Chi ma ma, lại ngồi xuống ăn một bữa điểm tâm, ăn cũng không ít, sau đó mới vội vàng ra cửa.

Chi ma ma thấy Diệp Thủ Nghĩa đã ra cửa, liền đem tiểu nha đầu hầu hạ dùng bữa kêu đến mắng một trận, cô gia đáng thương của bà a, thái thái thân mình không tốt, không thể dậy sớm, những đám tiện tỳ này liền dám chậm trễ cô gia!

Nếu không phải là hôm nay cô nương đến, bà đều không biết cô gia sáng sớm đúng là ăn không đủ no a!

Đáng thương cô gia của bà da mặt mỏng, cũng không tiện đề!

Nhìn một cái lúc này lại ăn bao nhiêu a!

Diệp Thanh Thù nghe, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, dặn dò, "Mẫu thân thân thể không tốt, ma ma người về sau cần phải nhìn chằm chằm bọn nha đầu nhiều hơn một chút! Da mặt phụ thân mỏng, người ở bên cạnh khuyên nhiều chút."

Tốt nhất có thể khuyên được Diệp Thủ Nghĩa mỗi bữa ăn nhiều hơn ba bát cơm, căng chết hắn!

Chi Ma Ma trong lòng an ủi, "Vẫn là tỷ nhi hiếu thuận, ma ma nhớ kỹ."

Diệp Thanh Thù cũng cười, cầm lấy hà bao đặt ở nơi này của Chi Thị thêu mấy châm, liền nghe tiểu nha đầu đếm bẩm báo, xe ngựa của Yến Dương quận chúa đã đến trước cửa.

---O---

-- Tổng cộng có 412 chương (chính chương)- 8 phiên ngoại

Làm sao up trong 1 bộ đây-- đau cái đầu. Wattpad chỉ cho 200 phần trong một bộ, nên có vài chương mình sẽ up 3-4 chương nhỏ liên tiếp... chịu khó nha các bạn. nên sẽ phân bố truyện không đều nha. nếu ai không thích xin back trở lại. chú ý 20 chương mình mới up ảnh 1 lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro