109-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109: Mồi câu cùng cá (7)

"Điện hạ lại lời thề son sắt, nói chuyện kia đều là Quý phi nương nương một bên tình nguyện, thần nữ chỉ nói không tin, điện hạ liền hỏi thần nữ như thế nào mới tin tưởng, thần nữ liền thuận miệng nói, điện hạ dù nhảy xuống Hồ Lệ Thủy này, thần nữ cũng là không tin."

"Không nghĩ đến thần nữ mới nói nhảy xuống Hồ Lệ Thủy này, liền nghe A Thù kêu lên, thần nữ xoay người nhìn A Thù, nửa câu sau liền chưa kịp nói ra khỏi miệng, không nghĩ Ninh vương lại thật sự nhảy xuống!"

Diệp Thanh Linh nói đến đây lại là dập đầu một trận, "Hoàng thượng thứ tội, thần nữ liễu yếu đào tơ, không dám nhận vương gia ưu ái như thế, kính xin hoàng thượng ban cho thần nữ một ý chỉ, thần nữ nguyện cắt tóc xuất gia, cả đời hầu hạ Phật tổ!"

A Thù nói rất đúng, 'Trí chi tử địa nhi hậu sinh'(Bày trận chỗ đất chết thì lại sống), đem tội danh gắt gao chụp lên trên người Ninh Vương, ngày sau cho dù có nhàn ngôn toái ngữ (nói tào lao; nói nhảm), cũng bất quá là Ninh vương chó cùng rứt giậu, vô căn cứ mà thôi.

Nàng tuy đã quyết định cuộc đời này không lập gia đình, không quan trọng thanh danh khuê dự, chỉ là nàng lại muốn băn khoăn thanh danh của phụ mẫu, khuê dự của A Thù, A Thù vẫn là phải thành thân!

Diệp Thanh Thù yên lặng cho Diệp Thanh Linh điểm cái khen ngợi, Hoàng thượng, Trưởng tỷ lời ngầm ngài nghe hiểu sao?

Ngài thanh tỉnh chút, đừng tưởng rằng bổn cô nương nghĩ bám lên hoàng tử rách nát gì đó, bổn cô nương tình nguyện một đời không gả, cũng không nguyện gả cho cặn bã nhi tử nhà ngươi!

Người trên điện trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, Vũ Văn Quý Phi mới hồi phục tinh thần lại, cao giọng hô, "Ngươi! Nói năng bậy bạ! Lại dám nói bậy phá hủy con ta như thế!"

Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về hướng Trường Nhạc công chúa, "Dám hỏi công chúa, khi Ninh vương đến giúp đỡ thần nữ thả cần câu thì công chúa có phải là cố ý lôi kéo Yến Dương quận chúa bên cạnh thần nữ đi hay không?"

Yến Dương quận chúa a một tiếng, căm giận trừng mắt nhìn Trường Nhạc công chúa: "Trách không được ngươi lúc đó lại đột nhiên đối với ta thân thiết như vậy! Nguyên lai là đánh chủ ý này! Không biết xấu hổ!"

"Yến Dương, không được vô lễ với Hoàng dì của con."

Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa không thành ý chút nào dạy dỗ một câu, châm chọc nhìn về phía Vũ Văn Quý Phi, "Mẫu phi, nữ nhi gia cần phải thật tốt chỉ bảo, bị Huynh trưởng xúi dục làm loại sự tình này, sớm hay muộn cũng sẽ hỏng hết tâm tính!"

Vũ Văn Quý Phi tức giận sắc mặt trắng bệch, "Chỉ bằng lời nói một bên của tiểu tiện nhân kia, liền muốn bẩn muốn hủy thanh danh Ninh nhi? Mơ tưởng!"

Diệp Thanh Linh bình tĩnh mở miệng, "Thần nữ cũng không phải là lời nói một bên, trừ Trường Nhạc công chúa và Yến Dương quận chúa, trên thuyền hoa đối diện có Tống Văn Hạo công tử cùng mấy vị công tử dạo hồ lúc đó cũng nhìn thấy Ninh vương dây dưa thần nữ, mà Ninh Vương sau khi tỉnh lại, Hoàng thượng cũng có thể tự mình đi hỏi qua Ninh Vương, lời nói của thần nữ từng câu là thật, thỉnh hoàng thượng minh giám!"

Diệp Thanh Linh nói lại là mạnh mẻ dập đầu, Diệp Thanh Thù dùng đầu gối bước lên hai bước, cũng dập đầu xuống đất: "Hoàng thượng không nên trách Trưởng tỷ! Đều do A Sửu! Nếu không phải A Sửu nhất thời miệng lưỡi cực nhanh, đắc tội Nam Xuyên quận chúa, Nam Xuyên quận chúa cũng sẽ không đẩy A Sửu rời thuyền, cũng sẽ không có hiểu lầm phía sau, liên lụy Ninh vương cùng Hành Dương Quận Vương đều rơi xuống nước!"

Vốn xem cuộc vui nhìn vô cùng sảng khoái Hoàng hậu nương nương nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Làm càn! Nam Xuyên quận chúa như thế nào đẩy ngươi?"

Diệp Thanh Thù chà xát nước mắt, nghẹn ngào nói, "Hôm nay ở trên thuyền, Nam Xuyên quận chúa nói diện mạo Trưởng tỷ xinh đẹp, quý tộc công tử xua như xua vịt, A Sửu nghe liền hỏi Nam Xuyên quận chúa có phải hay không là đang mắng quý tộc công tử trong kinh đều là một đám vịt hoang, Nam Xuyên quận chúa bởi vậy giận A Sửu, mới có thể đẩy A Sửu xuống nước!"

Nam Xuyên quận chúa nóng nảy, "Hoàng Tổ phụ minh giám, Nam Xuyên không có a! Lúc ấy Nam Xuyên nhất thời không suy nghĩ kỹ, nói sai, vốn là lỗi của Nam Xuyên, sao lại giận Diệp ngũ tiểu thư, thậm chí đẩy nàng xuống nước?"

"Chính là ngươi đẩy! Bằng không ta đang câu cá bình thường, như thế nào ngã xuống? Hành Dương Quận Vương lúc ấy đang ở bên cạnh, tất nhiên nhìn thấy, Hoàng thượng không tin có thể đi hỏi Hành Dương Quận Vương!"

Hoàng hậu thẹn quá thành giận, "Tốt, bản cung ngược lại là muốn hỏi A Minh một chút, rốt cuộc có phải là Nam Xuyên đẩy ngươi hay không?"

Diệp Thủ Nghĩa sớm nghe sắc mặt xanh mét, sải bước tiến lên, cúi người thở dài, "Thỉnh hoàng thượng triệu kiến Hành Dương Quận Vương, còn cho nữ nhi của thần một cái công bằng!"

Đức Chiêu Đế bình tĩnh nhìn về phía Diệp Thanh Thù tuy mắt đỏ, trong mắt lại trong veo, hoàn toàn không có ý sợ hãi chột dạ, vừa nhìn về phía Diệp Thanh Linh cúi người quỳ sát tại trong đại điện cầu khẩn, dáng người uyển chuyển.

Tuyên Minh ngay thẳng nghiêm chính, lại chưa từng nghe nói cùng Diệp gia có giao tình, không có khả năng sẽ ở chuyện kiểu này mà thiên vị tỷ muội các nàng, nói biểu muội ruột thịt của mình đẩy Diệp Thanh Thù xuống nước.

Diệp Thanh Thù ngôn từ chuẩn xác, khẳng định Tuyên Minh sẽ làm chứng, chuyện này hơn phân nửa không phải là giả.

Mà Diệp Thanh Linh ở trước mặt mọi người, không để ý nữ nhi gia danh dự, nói ra chuyện như vậy lại có nhiều người làm chứng, hơn phân nửa cũng xác thực, huống chi con trai này của hắn thật là đã từng có tiền án dây dưa người ta.

Đức Chiêu Đế xem xem Nam Xuyên quận chúa, lại nhớ tới còn hôn mê bất tỉnh ấu tử, một cái lòng dạ nhỏ mọn, một cái vì sắc đẹp mà mất khôn, mặt mũi Hoàng gia quả thực bị bọn họ làm mất hết!

"Hoàng thượng, nữ nhi của vi thần làm việc cũng không có không ổn, thì ngược lại Ninh vương từng bước ép sát, giờ đây Quý phi nương nương càng là vô căn cứ liền nhục mạ nữ nhi của thần, thần không dám có câu oán hận, nhưng thần cũng là Hàn Lâm chưởng viện, trách nhiệm hầu hạ những hoàng tử long tôn đọc sách, thần vô năng, đến mức Hoàng tử thất đức, Quận chúa thất nghi, thần tự nhận trách nhiệm xin thỉnh cách chức, mong Hoàng thượng ân chuẩn!"

Diệp Thủ Nghĩa nói xong cởi xuống mũ quan, hắn hôm nay sau khi nhận được tin tức căn bản không để ý tới thay đổi quần áo thường, liền vội vàng chạy đến hồ Lệ Thủy, vừa lúc mặc quan phục mũ quan, ngược lại lúc này liền phương tiện.

Vũ Văn Quý Phi giận dữ, "Ngươi đây là muốn uy hiếp hoàng thượng? Chỉ bằng một tên quan tứ phẩm Hàn Lâm chưởng viện như ngươi cũng dám làm vẻ ta đây như thế! Thái Phó Thiếu phó cũng không có cái phân lượng này!"

Diệp Thủ Nghĩa không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Thần không dám, thần thất trách, tự mình không dám chiếm chức vị mà không làm được việc, về phần Thái Phó thiếu phó, thần sau đó đương nhiên sẽ tự ở trong triều vạch tội."

"Ngươi thật to gan ——."

"Được rồi, việc này dừng ở đây! Một đám lớn như vậy, đều còn giống như một đám con nít vậy, chỉ chút việc nhỏ liền ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy! Lão Tứ tiếp tục cấm túc, không học tốt, không cho ra phủ, Nam Xuyên cấm túc nửa năm, không có chuyện gì không được tự tiện ra Đông cung."

Diệp Thủ Nghĩa đang muốn nói chuyện, Diệp Thanh Linh đột nhiên ngẩng đầu lạnh giọng mở miệng, "Hoàng thượng phân xử, thần nữ tạ ơn!"

Đức Chiêu Đế khai sáng khoan dung nhân ái, chưa nói tới bảo thủ, bị Diệp Thanh Linh nghẹn như vậy, không có tức giận, ngược lại dâng lên vài tia chột dạ.

"Thần nữ tự nghĩ, ngôn hành cử chỉ chưa từng có chỗ nào không thích đáng nhưng lại vì bộ mặt này, chịu ức hiếp bởi Hoàng gia quận chúa, bị nhục nhã bởi Hoàng tử long tôn!"

"Ninh vương cùng quận chúa đều là thiên hoàng dòng dõi quý tộc, thần nữ không dám có oán, chỉ tự hận cố tình sinh ra bộ mặt như vậy, không những mình bị người khi dễ, còn liên tục ảnh hưởng đến ấu muội thiếu chút nữa tang mệnh trong hồ nước, Hoàng thượng lại không cho phép thần nữ cắt tóc xuất gia, thần nữ chỉ có hủy đi mầm tai họa này!"

Diệp Thanh Linh vừa nói vừa đột nhiên nhổ xuống trâm vàng trên búi tóc, hung hăng hướng gò má mình vạch xuống!

Diệp Thanh Thù nhìn rõ ràng, trong lúc cấp thiết mạnh nhào qua đưa tay đi ngăn cản!

Vốn là vạch xuống gò má của Diệp Thanh Linh, trâm vàng kia đâm thật sâu vào lòng bàn tay của Diệp Thanh Thù, nhất thời máu chảy như suối.

Trong điện phần lớn là chưa từng thấy qua trường hợp máu tanh như vậy, những nữ tử yếu đối đều hét ầm lên, Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ, mới bổng nhiên phục hồi tinh thần: "A Thù!"

Diệp Thủ Nghĩa tiến lên nửa quỳ xuống gấp gút cầm lấy cổ tay của Diệp Thanh Thù: "Người tới! Kêu thái y!"

Chương 110: Mồi câu cùng cá (8)

Diệp Thanh Linh đâm xuống một nhát kia đều dùng hết sức lực, miệng vết thương trên lòng bàn tay của Diệp Thanh Thù vừa dài lại vừa sâu, da thịt đều lật ra ngoài, nhìn vô cùng đáng sợ.

Diệp Thủ Nghĩa gắt gao mím môi, cắn chặt hàm răng, đưa tay lấy sợi dây tơ tằm cột tóc trên đầu Diệp Thanh Thù, nhanh chóng buộc lại cổ tay của Diệp Thanh Thù.

Màu từ lòng bàn tay của Diệp Thanh Thù vẫn như dòng chảy, đều tuông ra, bất quá mới chốc lát, sắc mặt Diệp Thanh Thù liền trắng bệch, trước mắt liền choáng váng, Diệp Thủ Nghĩ gấp rút muốn ôm nàng đi tìm Thái Y.

Diệp Thanh Thù gắt gao cắn môi, không để cho mình đau kêu lên tiếng, vươn bàn tay không bị thương đẩy Diệp Thủ Nghĩa ra, "Thả, thả ra——."

Bởi vì quá đau đớn, Diệp Thanh Thù nói chuyện cũng bắt đầu run run, biểu cảm cũng khống chế không được co rút, có vẻ có chút dữ tợn.

"A Thù ——."

"Hoàng thượng ——" Diệp Thanh Thù liều hết sức lực chớp mắt, lại đến cùng cũng không thể chống lại bản năng, nước mắt không thể kiểm soát đều tuôn ra ngoài.

"Hoàng thượng, Trưởng tỷ, vừa mới nói muốn xuất gia, thần nữ cho rằng tỷ ấy không phải thật tâm, chỉ sợ Hoàng thượng, cũng, cũng sẽ cho là như vậy, nhưng hiện tại ——."

"Hoàng thượng, xem xem, tay của thần nữ, miệng vết thương này bao sâu Trưởng tỷ quyết tâm, liền có, liền có bao lớn, trong sách nói, nói, 'suất thổ chi tân, mạc phi vương thần'*, trên mọi bến bờ, ai không phải thần tử, vô luận là Ninh Vương như thế nào, vô luận Nam Xuyên quận chúa như thế nào, thần nữ cùng Trưởng tỷ đều chỉ có chịu đựng ——.

Nhưng mặc dù mệnh của chúng ta như cỏ rác, lại cũng từ nhỏ đã nhận được dạy bảo, cũng có ngông nghênh, cũng biết thà làm, thà làm ngọc vỡ, không vì, ngói lành, kính xin Hoàng thượng thánh ân, ban cho tỷ muội thần nữ cái chết, bảo toàn thanh danh cho tỷ muội thần nữ, cũng để bảo toàn danh tiếng cho phụ thân."

Vũ Văn Quý Phi cao giong hô lên: "Các ngươi muốn chết, về nhà chết đi! Mơ tưởng áp chế Hoàng thượng! Mơ tưởng tát nước bẩn lên trên người con ta!"

Diệp Thanh Thù khinh miệt quét nhìn Vũ Văn Quý Phi: "Thiên cổ gian nan, chỉ chết mà thôi, Diệp Thanh Thù ta chết mà không sợ, nương nương cần cần gì phải lấy thế đè người?"

"Hay cho chết mà không sợ! Mỹ Thám Hoa sinh một đôi nữ nhi dạy bảo thật tốt a!"

Trên chủ tọa Đức Chiêu Đế thần sắc khó lường, "Truyền ý chỉ của trẫm, phong trưởng nữ của Diệp Thủ Nghĩa thành huyện ——."

Đức Chiêu Đế nói đến đây ho khan một cái, trong lòng suy nghĩ chính là một phong hào hư danh, muốn thi ân, không bằng hào phóng chút.

"Thành Quận chúa, ban cho hiệu Văn Trinh, chọn ngày lành tháng tốt gia phong."

Đức Chiêu Đế lời nói hạ xuống, ba người Diệp Thủ Nghĩa đều không có phản ứng gì, thì ngược lại Vũ Văn Quý Phi lại la to lên: "Hoàng thượng ——."

Đức Chiêu Đế liếc mắt nhìn trừng qua, Vũ Văn Quý Phi căm giận đem lời còn dư lại nuốt xuống, Diệp Thủ Nghĩa dừng một chút, quỳ xuống mở miệng, "Thần cảm tạ Hoàng thượng long ân."

Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Thù đồng thời quỳ lại sát đất, "Thần nữ cảm tạ Hoàng thượng long ân."

"Miễn."

Diệp Thanh Thù ngẩng đầu, tươi sáng cười, "Hoàng thượng, ngài, quả nhiên là một vị Hoàng thượng tốt."

Máu trên tay nàng vẫn còn đang chảy, lúc này chẳng những sắc mặt, mà ngay cả thần sắc cũng hơi trắng bệnh, đôi môi hơi run rẩy, tươi cười như vậy, thật sự là đáng thương lại đáng yêu.

Đức Chiêu Đế làm người tốt, dứt khoát làm người tốt đến cùng, cười nói: "Mới vừa rồi trẫm nếu không phong Trưởng tỷ ngươi, ngươi liền muốn bảo trẫm ban cho tỷ muội các ngươi cái chết, phong cho Trưởng tỷ ngươi, liền thành Hoàng thượng tốt?"

"Ngày thường, A Sửu khi dễ cháu trai của nhũ nương, phụ thân, luôn thiên vị A Sửu một ít, giờ đây Ninh vương cùng Nam Xuyên quận chúa khi dễ Trưởng tỷ, Hoàng thượng thiên vị, là thói thường của con người, thuyết minh, Hoàng thượng, chẳng những là một vị Hoàng thượng tốt, một phụ thân tốt, còn là một Tổ phụ tốt!

"Mà sau khi phụ thân thiên vị A Sửu, sau lưng, liền luôn đi thưởng cho cháu trai của nhũ nương, một ít, đồ ăn đồ chơi, liền để cho cháu trai nhũ nương nín khóc, mỉm cười, cả nhà trên dưới cũng đều khen phụ thân, thân thiết ôn hòa, là một chủ tử tốt, đều nguyện ý đến Vịnh Tuyết Viện hầu việc."

"Giờ đây Hoàng thượng cũng như phụ thân, thực hiện không sai biệt lắm, tự nhiên là một hoàng thượng tốt, A Thù cũng muốn khen ngợi một tiếng Hoàng thượng, thân thiết ôn hòa, là một chủ tử tốt, phụ thân giờ đây cũng không phải là không hề nói từ quan sao?"

Đức Chiêu Đế ha ha nở nụ cười, "Nói rất đúng, kiến vi tri chí* (gặp việc nhỏ liền biết), nhỏ đến trị một phủ, lớn đến trị thiên hạ, đều không trốn khỏi cái lý lẽ này, xem ra Diệp ái khanh đem Tiểu A Sửu dạy rất tốt a!"

*Kiến vi tri chí: nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó.

"A Sửu nếu, dám, dám ba hoa ấu thừa đình huấn( từ nhỏ đã được gia giáo), tự nhiên, sẽ không, không học vấn không nghề nghiệp ném mặt phụ thân ——."

Diệp Thanh Thù lời nói đứt quãng, hai mắt nỗ lực mở to, lại cuối cùng chống không nổi, một đầu ngã xuống.

Diệp Thủ Nghĩa nhanh chóng ôm chặt một phen, "Thái y! Thái y đâu?"

Yến Dương quận chúa bỏ ra vòng tay của Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa, "A Sửu! A Sửu, ngươi không thể chết a! A Sửu!"

Đức Chiêu Đế mở miệng, "Diệp ái khanh, mau dẫn nàng đi thiên điện chờ thái y! Người tới, đưa Diệp đại nhân đi!"

Diệp Thủ Nghĩa ôm lấy Diệp Thanh Thù bước nhanh đi ra ngoài, Diệp Thanh Linh lau nước mắt cuống quít đuổi theo.

Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa nhàn nhàn phất phất tà váy, "Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn hướng phụ hoàng thỉnh cầu một ân điển."

"Nga?"

"Thái Tử phi mấy lần nhắc tới muốn cùng nhi thần kết thân gia, giờ đây ——."

Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa nói khinh miệt lườm sắc mặt trắng bệch Nam Xuyên quận chúa một chút, "Kính xin phụ hoàng cho phép nhi thần tự chủ vì A Minh chọn một vị khuê tú thích hợp."

Đức Chiêu Đế đối với Trưởng nũ này từ trước đến giờ không có cách nào, trách mắng: "Con lại tới quấy phá gì nữa! Đại Tiêu này chẳng lẽ còn có ai có thể buộc con tuyển tức phụ con không thích hay sao?"

"Nha cài này, nhi thần đây không phải là sợ sao? A Minh luôn luôn là đứa quái dị, ai biết hắn lúc nào nhả ra đáp ứng thành thân! Phụ hoàng tại, nhi thần tất nhiên là không sợ, nếu là phụ hoàng trăm năm sau..?"

Đức Chiêu Đế bất đắc dĩ cười khổ, toàn bộ Đại Tiêu này cũng chỉ có cái Trưởng nữ này của hắn dám há mồm ngậm miệng chính là hắn trăm năm.

"Phụ hoàng, chuyện phiền lòng chổ này quả thực khiến cho người nghe chán ghét, nhi thần cùng Phụ hoàng đi ngự hoa viên dạo một chút đi? Phụ Hoàng ngài nên nghe nhi thần khuyên một câu, người tuổi đã lớn, liền nên đi nhiều thêm vài vòng một chút...."

Được rồi, hiện tại lại bắt đầu há mồm ngậm miệng tuổi lớn.

Đức Chiêu Đế trong lòng cảm thán, trên mặt lại lộ ra thả lỏng tươi cười: "Tất cả các ngươi giải tán đi, để cho Vĩnh Nhạc cùng Yến Dương bồi trẫm giải sầu."

"Cung tiễn hoàng thượng." Nữ nhân cả phòng nhất tề đứng dậy, cúi người hành lễ, đợi ba người đi ra đại điện mới đứng lên."

Trường Nhạc công chúa đầu tiên nhịn không được hừ một tiếng, Vũ Văn Quý Phi giận dữ, lại cũng còn nhớ rõ ngăn lại nữ nhi.

Hoàng hậu không có nữ nhi, đối với Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa thụ sủng thấy đã nhiều, chỉ là mới vừa rồi Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa quét mặt mũi của Nam Xuyên quận chúa, rõ ràng là không đem bà để vào mắt, ánh mắt nhìn Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa mang theo năm phần âm trầm.

"Hoàng tổ mẫu ——."

"Đi về cung ta nói!" Hoàng hậu hướng Vũ Văn Quý Phi gật gật đầu, dẫn đầu ra đại điện, Nam Xuyên quận chúa cất bước đuổi kịp.

"Mẫu phi, huynh trưởng hắn ——."

Vũ Văn Quý Phi cũng thần sắc âm trầm, vẫy tay, "Trở về rồi hãy nói."

......

Trong đại điện, một đám thiên hoàng hậu duệ quý tộc lòng đều mang tâm tư riêng, liền giải tán.

Bên trong thiên điện, Thái y đem tay Diệp Thanh Thù băng bó kỹ, mở dược, lại dặn dò chú ý các việc, mới cáo từ rời đi.

Đức Chiêu Đế lưu lại nội thị chính là Mã công công lần trước đi Diệp Phủ tuyên thánh chỉ.

Mã công công thấy Thái y nói Diệp Thanh Thù không ngại, khuôn mặt tươi cười, chắp tay, "Chúc mừng Diệp đại nhân, chúc mừng Văn Trinh quận chúa !"

Diệp Thủ Nghĩa đáp lễ, "Đa tạ công công."

Mã công công rất có thâm ý nhìn Diệp Thanh Thù nhắm mắt nằm ở trên tháp, "Nhị tiểu thư thụ thương rất nặng, chúng ta vượt quá thay Nhị tiểu thư kêu nhuyễn kiệu, hiện nay đã đến ngoài cửa điện, Diệp đại nhân, Văn Trinh quận chúa, thỉnh."

"Đa tạ!"

Diệp Thủ Nghĩa thường xuất nhập cung đình, tùy thân đều có mang theo hà bao chứa bạc khen thưởng, lấy một cái nhét vào trong tay Mã công công, "Công công phí tâm."

Mã công công sảng khoái nhận, Diệp Thủ Nghĩa ôm lấy Diệp Thanh Thù, ra thiên điện, quả nhiên gặp nhuyễn kiệu vừa vặn đợi ở ngoài cửa.

Diệp Thanh Linh trước đi vào ngồi, đưa tay tiếp nhận Diệp Thanh Thù ôm vào trong ngực, nhuyễn kiệu vững vàng nâng lên.

*Trích trong [Kinh thi]: 普天之下,莫非王土率土之濱,莫非王臣 phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần (dưới khắp gầm trời, đâu chẳng đất vua, trên mọi bến bờ, ai không phải thần tử) Ăn lộc nhà quan chịu việc quan, Chớ tham tiểu lợi phải gian nan.

----

Chương sau Ảnh nha, chỉ 1 cuối thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro