CHẤP NIỆM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng nghĩ lại, tin cũng tốt, không tin cũng tốt, Mạc Nhược San rốt cuộc vì sao phải đi thôn trang, Mạc Thị cùng nhà mẹ đẻ có đập bàn nháo đỏ mặt hay không, cùng Đỗ Vân Lạc không có bao nhiêu liên quan.

Mạc Nhược San thích Đỗ Vân Lang, không phải nàng trêu chọc, Mạc Nhược San đi tìm Đỗ Vân Lang tỏ tình, cũng không phải nàng xúi giục.

Nói cho cùng, nếu không phải nàng nhắc nhở Đỗ Vân Anh đi tìm người, trước khi sự tình quá muộn để xử lý liền đem Mạc Nhược San mang về Thủy Phù Viên, Mạc Thị lúc này không chừng còn đang bận rộn thu dọn cục diện rối rắm.

Suy nghĩ rõ ràng, Đỗ Vân Lạc liền an tâm.

Đỗ Vân Nặc dường như đối với các loại tin tức đặc biệt linh mẫn, quay đầu lại nói đến một chuyện khác: "Đây là ta nghe Tam ca nói,

Định Nguyên Hầu phủ sai người đi Tưởng gia, trước khi Thế tử cưới ngươi, trước tiên đem hôn sự của nhị huynh Thế tử xử lý. Một vị gia của Tưởng gia cùng một bằng hữu của Tam ca quan hệ không tệ, vừa lúc nói ra. "

Nhắc tới chuyện liên quan đến Định Nguyên Hầu phủ, trái tim Đỗ Vân Lạc lập tức chìm xuống.

Nhị huynh của Mục Liên Tiêu, chính là trưởng tử Mục Liên Thành của Luyện thị, cũng chính là người kế thừa vị trí Thế Tử sau khi Mục Liên Tiêu chết, cuối cùng đoạt tước vị Định Nguyên Hầu phủ.

Mà Tưởng thị, Tưởng Ngọc Noãn...

Nếu nói Đỗ Vân Lạc đối với Mục Nguyên Mưu, hai vợ chôngd Luyện thị, cùng với Mục Liên Thành có thể kể ra thao thao bất tuyệt, đối với Tưởng Ngọc Noãn là nữ nhân cướp đi vị trí Hầu phu nhân, Đỗ Vân Lạc từ lúc ban đầu chán ghét căm hận, khi về già dần dần biến thành thổn thức cùng cảm khái.

Tưởng Ngọc Noãn là con gái của chị họ Từ thị của Tam phòng thái thái.

Cô nương trong Định Nguyên Hầu phủ rất ít, ngay cả tiểu bối chỉ có Luyện thị sinh ra một nữ nhi, khuê danh Liên Tuệ.

Ngô lão thái quân đau lòng Mục Liên Tuệ không có tỷ muội làm bạn, lại cảm thấy trong phủ thiếu đi cô nương gia đáng yêu, liền để Từ thị đón Tưởng Ngọc Noãn qua phủ.

Tưởng gia lúc ấy đã rơi vào hoàn cảnh xuống dốc, nữ nhi có thể được nuôi ở trong Hầu phủ là một chuyện thể diện, liền nghe lời đưa đi.

Thời thơ ấu của Tưởng Ngọc Noãn đã trải qua trong Định Nguyên Hầu phủ, nàng và Mục Liên Tuệ hai người được nuôi dưỡng bên cạnh Ngô lão thái quân, không khác gì tỷ muội ruột thịt, nàng cùng Đại gia Mục Liên Khang, Mục Liên Thành do Từ thị sinh ra, coi như là thanh mai trúc mã.

Vĩnh An năm thứ chín, Mục Nguyên An vì cứu Mục lão Hầu gia chết trận, góa phụ Lục thị thiếu phúc sinh non, tứ phòng tuyệt tự.

Ngô lão thái quân quá bị đả kích, Tưởng Ngọc Noãn ngày ngày trươca giường bệnh hầu hạ bệnh tật, so với cháu gái ruột Mục Liên Tuệ này hầu hạ còn tri kỷ hơn.

Luyện thị nhìn ở trong mắt, cũng rất vui mừng, lại bởi vì Mục Liên Thành vừa ý Tưởng Ngọc Noãn, liền cùng Ngô lão thái quân lặng lẽ nhắc tới.

Hai nhà còn chưa kịp nghị thân, Lão thái thái Tưởng gia đột nhiên qua đời, Tưởng Ngọc Noãn về nhà đội tang. Ngô lão thái quân lúc ấy đã nói qua, chờ qua vài năm nữa sẽ đón Tưởng Ngọc Noãn trở về, chẳng khác nào đáp ứng thỉnh cầu của Luyện thị.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Vĩnh An năm thứ mười bốn tháng giêng, sẽ là cảnh tượng kia.

Lão Hầu gia cùng ba đứa con trai lần lượt chết trận, Mục Nguyên Mưu mang theo Mục Liên Tiêu cùng Mục Liên Khang đi đón thi thể phụ thân huynh đệ hồi kinh, Mục Liên Khang lại mất tích nửa đường, không còn trở về nữa.

Tưởng Ngọc Noãn đến dập đầu thắp hương, ở trước mặt Ngô lão thái quân khóc lớn một hồi.

Hầu phủ đại tang, chuyện hỷ gì cũng trì hoãn.

Thẳng đến khi Tưởng gia cho người tới hỏi Từ thị, Từ thị bởi vì trượng phu chết trận, con trai duy nhất mất tích, căn bản không để ý đến những chuyện này, chỉ để cho bọn họ tự mình đi hỏi Lão thái quân.

Đối với Tưởng Ngọc Noãn, Ngô lão thái quân rốt cuộc là luyến tiếc, dù sao từ nhỏ ở bên người nuôi nhiều năm như vậy, lại rất được yêu thích, quan hệ giữa Tưởng Ngọc Noãn và Mục gia ai cũng biết, cứ như vậy mặc kệ, về tình về lý cũng không nói được.

Ngô lão thái quân làm chủ, vẫn là dựa theo lúc trước đáp ứng Luyện thị, để Tưởng Ngọc Noãn cùng Mục Liên Thành đính hôn.

Đỗ Vân Lạc sau khi qua cửa, đối với vị nhị tẩu cười khanh khách này trong nhà, có một loại cảm giác nói không nên lời.

Ban đầu nàng cho rằng đây là đố kỵ, đố kỵ Tưởng Ngọc Noãn được trưởng bối yêu thích, đố kỵ vợ chồng Tưởng Ngọc Noãn hòa thuận, không bao giờ đỏ mặt cãi vã, đố kỵ bọn họ nắm tay nhau cả đời, mà nàng chỉ có thể hương hỏa Thanh Đăng Cổ Phật nửa đời người, về sau, những đố kỵ này biến thành chán ghét, biến thành hận. Khuôn mặt tươi cười kia chói mắt như vậy, lấy hạnh phúc của nàng làm nổi bật cuộc đời bất hạnh của Đỗ Vân Lạc.

Cho đến khi về già...

Thẳng đến khi nàng hiểu được cái chết của Mục Liên Tiêu không phải là ngoài ý muốn, quay đầu nhớ lại, nàng mới hiểu được, nụ cười của Tưởng Ngọc Noãn không ngọt, là đắng cay.

Vì vậy, Từ thị trước khi chết có nói: Ta có thể sống được, ngươi cũng vậy.

Vì vậy, Ngô lão thái quân trước khi chết liền nói: Không có gì khó khăn, chồng ta, các con trai của ta đã chết, nhưng ta vẫn sống, cũng không quên.

Cho nên, Tưởng Ngọc Noãn thường xuyên đi từ đường, nhìn hạ nhân quét dọn chỉnh lý, phần nóng rực trong mắt nàng thậm chí còn khiến Đỗ Vân Lạc cho rằng, nếu không phải bởi vì quy củ hạn chế, Tưởng Ngọc Noãn nhất định sẽ ngày ngày tự mình động thủ.

Nàng từng cho rằng, đó là Tưởng Ngọc Noãn quý trọng vị trí của Hầu phu nhân, muốn cho người ta nhìn thấy trách nhiệm và nỗ lực của nàng.

Thẳng đến khi Đỗ Vân Lạc nhắm mắt lại, mới hiểu được, ánh mắt Tưởng Ngọc Noãn nhìn từ đường cùng nàng kỳ thật giống nhau, cùng nhớ nhung, thống khổ giống nhau.

Thanh mai trúc mã, trong lòng Tưởng Ngọc Noãn, Mục Liên Khang có phần quan trọng hơn Mục Liên Thành, người nàng thích kia không trở về, điểm này Từ thị cùng Ngô lão thái quân trong lòng biết rõ.

Hơn nữa, Tưởng Ngọc Noãn là một người tâm tư tinh tế, nàng đi theo Mục Liên Thành cả đời, chỉ sợ là nhìn ra một ít manh mối.

Một người là người không quên được, một người là trượng phu săn sóc, chỉ dựa vào một chút dấu vết, Tưởng Ngọc Noãn lại không thể mở miệng chất vấn, đại khái là ở trong hoài nghi cùng mê mang đi qua rất nhiều năm đi.

Đỗ Vân Lạc từ từ thở ra một hơi, nếu Tưởng Ngọc Noãn biết rõ chân tướng Mục Liên Khang mất tích, nàng sẽ như thế nào?

Hạt giống trong lòng một khi nảy mầm, chỉ cần bón phân một chút, sẽ trở thành đại thụ chọc tới trời xanh, thê tử được cầm trong lòng bàn tay lại giương cung bạt kiếm với hắn, đây là sự trả thù tốt nhất đối với Mục Liên Thành đi.

"Ngũ muội? "Đỗ Vân Nặc thấy Đỗ Vân Lạc một bộ tâm sự trùng trùng điệp điệp, không khỏi đưa tay dò xét trán nàng, "Do khắc hoa dưa mệt mỏi sao? Ngươi vẫn nên nằm trên giường trước đi. "

Đỗ Vân Lạc nghe thấy tiếng, tỉnh táo lại, nghe lời dựa vào giường.

Đỗ Vân Nặc gọi Kim Thụy tiến vào, cười nói: "Ta không quấy rầy Ngũ muội, liền trở về trước, ngươi hầu hạ cho tốt. "

Kim Thụy vội vàng đáp ứng, thấy Kim Lăng trở về, liền đem trong phòng giao cho nàng, tự mình đưa Đỗ Vân Nặc đi ra ngoài.

"Đồ đạc đều cất kỹ rồi? Đỗ Vân Lạc ôn nhu hỏi nàng.

" Quấn băng trấn, bảo đảm ngày mai vẫn là bộ dáng như bây giờ, tiểu thư yên tâm". Đỗ Vân Lạ gằm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Không biết có phải vừa mới điêu khắc ngũ quan của Mục Liên Tiêu hay không, giờ phút này nhắm mắt lại, tất cả đều là bộ dáng của người nọ.

Ngực bùm bùm, tựa như trống bị lôi động kia, thanh âm rung động.

Bên tai, lại tựa hồ là tiếng cười sảng khoái của Mục Liên Tiêu, mặc dù nửa đời người chưa từng nghe thấy, vẫn quanh quẩn bên tai.

Mơ mơ màng màng nửa tỉnh, trong đầu xẹt qua một ý niệm.

Lúc tâm thần hoảng hốt, Tưởng Ngọc Noãn cũng nhớ Mục Liên Khang như vậy đi.

Cầu mà không được, cuối cùng thành chấp niệm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro