Chương 8: Thủ đoạn + chương 9: Tính toán và đắc lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍁Chương 8: Thủ đoạn🍁

Thiếu niên kia vừa xuất hiện, Trịnh Huống liền đứng vụt dậy, trái lại Trang Thập Tam ngồi bên cạnh y có biểu hiện bình tĩnh hơn, thế nhưng bàn tay đang cầm bình rượu cũng khựng lại.

Cơ Tự không nhìn về phía họ, nàng chắp hai tay, chậm rãi đi tới nhạc kỹ đang gảy đàn trước mặt. Nàng cau mày khẽ khoát tay, ý bảo nhạc kỹ kia lui ra. Bất kể trước mặt mọi người huy hoàng cỡ nào thì cuối cùng trong lòng nhạc kỹ này cũng vẫn hơi hơi tự ti. Thị thấy Cơ Tự có phong thái quyền quý lẫm liệt nào còn dám chần chờ, thế là vội vàng cúi đầu khom lưng lui ra.

Cơ Tự đặt chiếc đàn lên đầu gối, tay trái khẽ nhấn tay phải khẽ lướt, trong nháy mắt tiếng đàn du dương ngân lên. Chơi đàn là thú vui của lớp quân tử và sĩ phu yêu thích nhất, cũng vì vậy mà mức độ thưởng thức nhạc kỹ đàn rất cao.

Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết ngay trình độ thế nào. Lớp thiếu niên gảy đàn thường sẽ bày ra vài kỹ xảo cao siêu mà làm mất đi tình cảm ẩn chứa trong khúc nhạc. Nhưng thiếu niên lang như ngọc trước mắt họ lại dung hợp cả hai thứ này vô cùng thành thạo, tiếng đàn vừa ngân lên đã đưa mọi người lạc vào một cảnh tượng huyền ảo lóa mắt, bi hùng biển hóa nương dâu. Cảnh tượng hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến đẹp đẽ vô cùng, nhưng lại ẩn sâu nét tang thương, lạnh lẽo khi vạn vật cận kề cái chết... Đây quả thực là cầm kỹ tuyệt đỉnh rồi!

Lúc mọi người ở đây nghe như si như say, một vài người có trình độ uyên thâm còn ngân ngấn lệ, ngón tay Cơ Tự khẽ đẩy cây đàn về phía trước một cách tự nhiên.

"Sao không tấu đàn nữa vậy?" Một công tử thế gia vốn đang say trong tiếng nhạc bật thốt. Gã vừa dứt lời, nhìn thấy nụ cười chế giễu trên khuôn mặt đám người Trang Thập Tam bèn lập tức tỉnh táo lại.

Một công tử thế gia khác cũng đứng lên, chắp tay thi lễ với Cơ Tự, cảm khái: "Quả là tầm nhìn của chúng tôi hạn hẹp nên mới không biết huyện Kinh có nhân tài ẩn dật. Tiểu lang còn nhỏ tuổi nhưng đã thông thái đa tài, thật là khiến người người thán phục."

Mấy công tử thế gia khác cũng đứng lên nói với Cơ Tự:

"Tiểu lang tài cao khiến chúng tôi thật sự hổ thẹn."

"Chúng tôi đúng là không bằng tiểu lang."

Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng nhận thua, Trịnh Huống đứng lên, y kiêu ngạo nói: "Coi như các ngươi thức thời." Mấy thiếu niên huyện Kinh vốn đã thấy khó chịu từ lâu, họ càng nhao nhao nói: "Các ngươi đã biết mình không bằng thì mau cút đi!"

Lời nói của những thiếu niên này chẳng hề khách khí, mấy công tử thế tộc tuy có ý định muốn kết giao với Cơ Tự nhưng theo tình hình hiện tại cũng không thể mở miệng được.

Bọn họ vừa mới bước xuống cầu thang, Trang Thập Tam đã nắm lấy tay Cơ Tự, giọng nói như thể ra lệnh: "Đi theo ta." Hắn kéo Cơ Tự đến một sương phòng.

Cửa sương phòng đóng sầm lại, ngăn cách họ với những ánh mắt nhòm ngó bên ngoài. Sau khi Trang Thập Tam đóng cửa xong, hắn quay đầu nhìn đã thấy Cơ Tự ngồi trên sập, vẻ mặt thờ ơ, cử chỉ nhàn nhã.

Chỗ Cơ Tự ngồi gần cửa sổ, lúc đó có vài vạt nắng chiếu qua cửa sổ, soi trên gương mặt nõn nà của nàng, khiến dung nhan xinh xắn kia dường như có thể phát sáng. Từng sợi lông tơ trên gương mặt nàng cũng rực rỡ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Trang Thập Tam không khỏi ngơ ngẩn ngắm nhìn. Một lát sau hắn hắng giọng, ngồi xuống đối diện Cơ Tự.

Trang Thập Tam vừa rót cho mình và Cơ Tự chén rượu, vừa lạnh nhạt nói: "Thật không ngờ nàng cũng thông minh đa tài đấy." Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt long lanh trong veo như nước của của nàng, trái tim hắn lại đập rộn ràng lần nữa.

Dằn lại tình cảm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú của Trang Thập Tam trở nên nghiêm túc: "Biểu hiện của nàng hôm nay rất tốt, giúp ta giữ được mặt mũi." Cuối cùng hắn không nhịn được hạ giọng, ôn hòa nói: "Nàng xem thử bao giờ rảnh rỗi để ta đưa nàng đến gặp mẫu thân."

Hắn bảo đưa nàng đến gặp mẫu thân của hắn chẳng phải đang định cho nàng một danh phận rồi sao? Bất kể hắn có yêu thích nàng đến cỡ nào thì trong lòng hắn, một kẻ mồ côi như Cơ Tự cuối cùng vẫn cũng không xứng làm chính thê của hắn. Dù trong lúc hắn biết rõ nàng có tài trí hơn người nhưng vẫn luôn cố chấp với ý nghĩ đó.

Cơ Tự nén lại những suy nghĩ đang lóe lên, ngước hàng mi thật dài rồi chậm rãi nói: "Ta muốn thương lượng một vụ làm ăn với chàng."

Trang Thập Tam nhướng mày rồi nheo mắt lại, xác định trên mặt Cơ Tự không hề mảy may vui sướng khi hắn đưa ra lời hứa hẹn với nàng. Sắc mặt hắn dần khó coi.

Lúc này Cơ Tự chỉ tiếp tục nói: "Sau chuyến đi đến huyện Thanh Sơn, ta gặp được một vị con cháu của Tạ thị..."

Trang Thập Tam ngắt lời nàng, "Con cháu của Tạ thị nào?" Khi nói đến chữ "Tạ", ngữ điệu của hắn lại cao lên, có vài phần khinh thường và chế giễu.

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Con cháu của Trần Quận Tạ thị."

Trang Thập Tam cười nhạt, nhưng sau đó hắn đanh mặt, cau mày hỏi: "Nàng nói thật ư? Đúng là con cháu của Trần Quận Tạ thị sao?" Thấy Cơ Tự gật đầu, hắn nói tiếp: "Đúng là số nàng may mắn. Nếu như vậy, chắc hẳn nàng từng nói chuyện với người hầu bên cạnh vị con cháu Tạ thị kia rồi hả?"

Cơ Tự biết, với thân phận hiện giờ của mình, nếu nàng cứ khăng khăng nói rằng mình từng được trưởng tử của Trần Quận Tạ thị ra tay tương trợ, tất nhiên Trang Thập Tam chắc chắn sẽ không tin. Nếu đã vậy thì cứ kệ cho hắn tự điều tra đi. Thế là nàng bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói: "Ta còn đồng hành với họ một khoảng thời gian khá dài, vô tình nghe thấy gã kia bẩm báo với Tạ lang quân rằng phía Bắc Ngụy vừa có hành động bất thường, có binh lính thường quanh quẩn ở bên ngoại huyện Khúc Thủy..."

Trang Thập Tam là một người vô cùng nhạy bén, hắn đứng phắt dậy, vội vàng hỏi nhỏ, "Chính tai nàng nghe thấy họ nói thế ư?"

Cơ Tự ngẩng đầu, nàng nhìn xoáy vào mắt Trang Thập Tam, trả lời: "Đúng vậy."

Trang Thập Tam chầm chậm đi vài bước trong sương phòng rồi quay lại nói với nàng: "Được rồi, nàng về trước đi." Hắn vừa dứt lời đã vội vã mở cửa bước ra.

Cơ Tự chờ đến khi bóng dáng hắn xuất hiện ở ngoài phố mới dần dần nở nụ cười. Nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi thong thả bước ra khỏi quán rượu.

Lê thúc vừa đánh xe lừa vừa nghe nữ lang nhà mình vui vẻ ngâm nga trong xe, y cười hì hì hỏi: "Có chuyện tốt gì khiến nữ lang cao hứng như vậy?"

Bên trong xe lừa, giọng nói nhẹ nhàng của Cơ Tự vang lên, "Ừ, mụ chủ nô tham lam trơ tráo mà ta hận nhất sắp tức giận đến nỗi hộc máu rồi. Ta cảm thấy cực kì thoải mái."

"Mụ chủ nô?" Lê thúc nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa rõ, bèn hỏi: "Nữ lang, người kết thù với mụ ta từ khi nào vậy? Sao lão nô không biết nhỉ?"

Cơ Tự chỉ cười thần bí chứ không trả lời. Nàng về đến phủ còn chưa được một canh giờ, người hầu mà hai chưởng quỹ cửa hàng bán gạo của nàng sai tới đang phấn chấn chạy đến bẩm báo rằng Trang gia đã thu hồi lại lệnh cấm, còn có cả chưởng quỹ ba nhà bán lương thực đích thân tới tận cửa nhận lỗi. Sau khi người hầu đó đến đây, tiểu lang Trang gia còn phái người chở ba xe lương thực tới, nói là để tạ lỗi thay chủ nhân của bọn họ...

Tại huyện Kinh, Trang phủ chủ yếu kinh doanh buôn bán lương thực, cũng chiếm đến tám phần việc xuất nhập lương thực ở đây. Cũng chính bởi vì thế mà Trang Thập Tam chỉ nói một câu thôi đã không còn thương nhân bán gạo nào dám làm ăn với cửa hàng của Cơ Tự nữa.

Có điều Trang gia đã phát triển ở huyện Kinh bao nhiêu năm nay rồi, đã đến lúc nên mở rộng quy mô. Nhưng cho tới bây giờ buôn bán lương thực đều liên quan đến tình hình dân sinh, Trang gia muốn mở rộng sự nghiệp há có chuyện dễ dàng đến thế? Hôm nay, sau khi Trang Thập Tam có được tin tức kia, hắn lập tức về phủ, lệnh cho nô bộc chuyển tất cả lương thực của Trang gia đến huyện Khúc Thủy, rồi tìm chỗ giấu kín đi.

Trang Thập Tam định chờ đến khi xác nhận tin tức Bắc Ngụy công thành là thật, giá gạo ở huyện Khúc Thủy nhất định tăng lên, hắn cũng có thể nhân cơ hội này kiếm được một khoản tiền lớn trong chiến tranh. Còn về phần nguy hiểm, hắn chỉ thao túng chính giữa, khi giá gạo đôn lên đến một khoảng nhất định, hắn sẽ lập tức bán ra, như thế sẽ không phải lo gì nữa.

Quả nhiên, hai thuyền lương thực của Trang Thập Tam đã được chuyển đến huyện Khúc Thủy ngày thứ ba, xung quanh huyện Khúc Thủy đều cấp báo tình hình bất ổn, có người phát hiện doanh trướng của quân tiên phong Bắc Ngụy.

Trong một đêm, giá lương thực ở huyện Khúc Thủy tăng lên gấp đôi!

Trang Thập Tam vui mừng quá đỗi, hắn nghĩ Cơ Tự quả nhiên là vừa yêu hắn vừa có thể trợ giúp hắn. Ngay lúc bấy giờ, hắn hạ lệnh bán hết lương thực cho cửa hàng buôn bán lương thực của huyện Khúc Thủy rồi chạy suốt đêm trở về.

Trang Thập Tam chính là một trong những con cháu của dòng chính Trang thị, lần này hắn còn lập công lớn, đúng là vẻ vang.

Vừa xuống bến tàu, Trang Thập Tam liền về phủ, đứng giữa đoàn người nghênh đón, hắn trông thấy mẫu thân của mình.

Trang mẫu nhìn Trang Thập Tam mặt mày hớn hở đi tới liền dằn mạnh chung trà lên kỷ, cười gằn mắng: "Nhát như cáy!"

Nụ cười của Trang Thập Tam sững lại.

Ngũ quan Trang mẫu tinh xảo, thế nhưng lại có một đôi mày xếch và đôi môi rất mỏng, trông có vẻ vô cùng lươn lẹo và bạc tình. Bà ta nhìn thẳng vào con trai còn đang ấm ức, đứng phắt lên lạnh giọng mắng: "Cơ hội ngàn năm một thuở mà con chỉ đi kiếm chút ít tiền đã trở lại rồi à. Thập Tam lang, mẫu thân thật sự thất vọng vì con!"

Trang Thập Tam cúi đầu.

Lúc này Trang mẫu khẽ vẫy tay gọi nô tỳ bưng đến một hộp gỗ rồi lấy ra một chùm chìa khóa: "Đây là chìa khóa nhà kho, của cải mà tổ tiên Trang gia tích cóp một trăm ba mươi năm đều ở đây." Trong lúc Trang Thập Tam ngẩng vụt đầu lên nhìn, Trang mẫu nói tiếp: "Con là con trai ruột của ta, lần này chính là cơ hội cực kỳ tốt để con lên vị trí thừa kế. Thập Tam lang, trong khoảng thời gian con đi vắng, mẫu thân đã đem toàn bộ tiền bạc trong phủ mua lương thực rồi, con mang theo đống lương thực này đến huyện Khúc Thủy một chuyến nữa đi."

Trang mẫu nói: "Xưa nay chiến tranh thường diễn ra rất lâu, ta nghe đồn trận chiến lần này Bắc Ngụy phát động công thành, ít nhất phải kéo dài đến nửa năm hoặc một năm. Con đến huyện Khúc Thủy một chuyến nữa, thay Trang phủ ta kiếm hàng triệu bạc về đây đi!"

Trong khoảng thời gian này mẫu thân đã đem toàn bộ tiền trong nhà để mua lương thực ư? Trang Thập Tam vừa mừng lại vừa lo, hắn luôn luôn tin tưởng và nghe theo mẫu thân mình, giờ phút này lại càng không mảy may nghi ngờ quyết định của bà.

Thấy thần thái trong mắt con trai, vẻ mặt Trang mẫu dịu đi, bà nói tiếp: "Không ngờ con bé cô nhi họ Cơ kia lại mang phúc đến cho nhà ta, chờ con từ huyện Khúc Thủy về, mẫu thân sẽ cưới ả làm thiếp cho con... Dù sao cũng do ả tiết lộ tin tức kia cho con, coi như thưởng cho ả vị trí thiếp thất của con vậy."
----------------------o---------------------

🍁Chương 9: Tính toán và đắc lợi🍁

Trang Thập Tam chắp tay thi lễ, lễ phép trả lời: "Đa tạ mẫu thân."

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Trang mẫu vừa nhìn đã nhận ra tuy giọng hắn bình thản nhưng thực ra trong lòng thì rất vui sướng. Điều này khiến bà nảy sinh vài phần chán ghét Cơ Tự chưa từng gặp mặt kia.

Dõi mắt tiễn con trai ra ngoài, Trang mẫu nhắm mắt tụng niệm kinh Phật một lát rồi nói: "Đi, đi gặp nữ cô nhi kia."

Sau cơn bạo bệnh hai tháng trước, không hiểu vì sao đầu óc Cơ Tự bỗng có thêm rất nhiều kiến thức. Cơ Tự nghĩ, nàng phải để người khác cảm thấy những kiến thức này là do nàng khổ học mới có được, thế nên hễ rảnh rỗi là lại vùi đầu vào sách vở hoặc cầm kỳ thi họa.

Hôm ấy, Cơ Tự đang đọc sách thì bất chợt ngoài trang viên vang lên những tiếng ồn ào. Cơ Tự ngơ ngác đứng dậy, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Cổng trang viên Cơ thị bị người ta cưỡng chế xông vào, mấy tỳ nữ vênh váo đi theo sau một phu nhân ăn vận lộng lẫy uy nghi tới.

Họ nhìn Cơ Tự trước mặt, hất cằm hỏi: "Cô chính là Cơ Tự à?"

Cơ Tự kinh ngạc: "Là ta." Nàng nhíu mày hỏi lại, "Các người là ai?"

Mấy tỳ nữ không trả lời nàng, chỉ nói: "Cơ Tự, phu nhân nhà ta muốn gặp cô, đến đây bái kiến đi." Dứt lời, Cơ Tự bị họ lôi đến trước mặt Trang mẫu.

Nhìn thấy Trang mẫu có chiếc cằm thon thả, luôn khinh khỉnh nhìn người qua khóe mắt, Cơ Tự thầm cười khẩy. Nàng đã nghĩ đến sẽ có ngày họ gặp mặt nhau, chỉ không ngờ ngày này đến quá sớm.

Lúc này, một tỳ nữ quát lên: "Tiểu cô còn đứng thừ ra đó làm gì? Đây chính là Trang phu nhân nhà ta đấy."

Đương nhiên ta biết đó là Trang phu nhân rồi! Cơ Tự lạnh lùng nghĩ, năm đó lần đầu tiên nàng gặp Trang phu nhân, còn chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra khỏi cửa. Mà trong khoảnh khắc nàng quay người đi, chung trà nàng vừa uống liền bị Trang phu nhân đập nát, chiếc sập nàng ngồi cũng bị đốt trụi sau lưng. Trang phu nhân nói, ngay cả làm thiếp thất cho Trang thập tam nàng cũng không xứng.

Không biết tại sao bản thân đột nhiên lại có nhiều ký ức thế này, Cơ Tự thất thần, chẳng buồn đếm xỉa gì đến Trang phu nhân.

Trong mắt Trang phu nhân ánh lên nỗi tức giận, bà ta đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới một lượt, hờ hững nói: "Ngươi là Cơ Tự?"

Cơ Tự không hề hành lễ, đáp "vâng" rồi lại hỏi, "Phu nhân là ai? Ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên xông vào phủ người khác, không sợ người đời bàn tán sao?"

"Bàn tán?" Trang phu nhân khẽ cười, liếc nhìn trang viện nhỏ xíu cũ kỹ, cất giọng khinh thường, "Ngay cả ngươi còn là món đồ chơi mà con trai ta thích thì cầm chẳng thích thì ném, huống chi phủ đệ rách nát này của ngươi là cái thá gì?"

Trang phu nhân được tỳ nữ dìu đi vài bước, vừa quan sát trang viên nhỏ vừa nói: "Ở cái đất huyện Kinh này, phu nhân ta đây thích tới đâu thì tới, thích đi đâu thì đi, bao nhiêu năm rồi chưa ai dám đứng chắn đường trước mặt ta như vậy đâu. Mà thôi, nể tình ngươi đề xuất một chủ ý không tệ cho Thập Tam, bổn phu nhân tha cho ngươi một lần. Nếu không, chỉ bằng việc ngươi bất kính với ta như thế đã có đủ lý do để ta bán ngươi đến phương xa làm nô tỳ rồi."

Thời này vì hằng năm chiến loạn, việc thống kê nhân khẩu có sơ hở rất lớn nên kiểu buôn người đen tối xuất hiện nhiều vô kể, hơn nữa còn ngày càng phát triển. Đa số tá điền lao động cho các tiểu địa chủ hà khắc đều xuất thân từ nô bộc, mà một phần nô bộc này là lưu dân cùng đường phải làm thuê kiếm sống, phần còn lại là do bị đem bán.

Thoáng chốc Cơ Tự tím mặt, nàng nhớ ra rồi, chỉ vì bảo vệ nàng mà Lê thúc mới lỡ lời đắc tội mụ đàn bà độc ác này, sau đó bị mụ ta bán làm nô bộc.

Thấy Cơ Tự giận đến nỗi cả người run run không thốt nổi một câu, Trang phu nhân khinh miệt liếc nhìn nàng rồi hợm hĩnh quay đầu, gọi đám nô tỳ theo hầu lên xe ngựa ra về.

Đến tận khi Trang phu nhân rời đi, Cơ Tự mới cười gằn một tiếng, quay người nhìn mấy nô tỳ đang đứng chết lặng, nàng hỏi: "Chỗ Tôn Phù có truyền tin tức nào về không?"

Một tỳ nữ vội vàng trả lời: "Có ạ, y vừa mới gửi thư đến, báo rằng tình hình huyện Khúc Thủy quả như nữ lang đã đoán. Đám nhà giàu sợ cảnh chiến tranh giết chóc nên đã bán tống bán tháo cả cửa hàng. Từ trước đến giờ mấy cửa hàng đó luôn có giá trên trời nên không ai dám mơ tưởng, nhưng hiện tại chỉ với một xe lương đã có thể đổi được một cửa hàng rồi. Cả thuyền lương thực của chúng ta đổi được những năm cửa hàng. Y còn nói thêm, chậm nhất là hai mươi ngày nữa, sau khi họ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng là có thể trở về."

Bên kia, Trang Thập Tam vì mưu tính việc lớn nên bất chấp nghỉ ngơi, áp tải mười thuyền lương thực đến huyện Khúc Thủy lần nữa.

Tình huống ở huyện Khúc Thủy quả nhiên đúng như lời Trang mẫu nói, dù tin đồn đại có căng thẳng thật sự nhưng Bắc Ngụy vẫn chưa dấy binh bao vây thành. Hơn nữa cũng vào lúc này, giá lương thực ở huyện Khúc Thủy đã tăng gấp năm lần lúc trước.

Trang Thập Tam hết sức vui mừng. Con người chính là vậy, đứng trước lợi nhuận khổng lồ, chẳng ai có thể thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền dù người đó có tỉnh táo cỡ nào đi nữa. Trước đó không lâu Trang Thập Tam còn biết dừng tay đúng thời điểm, nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng người Bắc Ngụy, mà giá lương thực vẫn không ngừng tăng cao, và tất cả lương thực xung quanh huyện Khúc Thủy đều nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn vẫn giữ mãi mà không bán ra, giá lương thực chắc chắn sẽ còn tăng tiếp.

Dằn lại nỗi hưng phấn mãnh liệt trong lòng, Trang Thập Tam nghĩ sau vụ này cả Kinh Châu đều biết đến đại phú hào Trang thị cho xem. Phút chốc hắn lại nghĩ, A Tự giúp ta làm lên việc lớn, sau khi trở về ta phải lén cho nàng một chút của hồi môn, để nàng nở mặt nở mày gả cho ta, dù sau này không được làm chính thê cũng chẳng ai dám bắt nạt nàng.

Trong lúc Trang Thập Tam đang âm thầm đắc ý, có một tin tức truyền khắp huyện Khúc Thủy khiến hắn kinh hãi.

Bắc Ngụy rút quân rồi!

Không biết nhận được thư gì mà toán binh lính Bắc Ngụy quanh quẩn ngoài thành Kinh Châu đã gấp đến nỗi chưa kịp tấn công huyện Khúc Thủy đã dứt khoát rút lui. Quân Bắc Ngụy vừa rút, trong một đêm huyện Khúc Thủy lại yên bình như trước, mọi người không còn nơm nớp lo sợ việc lương thực nữa. Chỉ một canh giờ sau, giá lương thực vẫn tăng cao không ngừng bỗng giảm mạnh.

Biến cố xảy ra quá nhanh, lúc Trang Thập Tam gắng gượng không tức đến thổ huyết, nghiến răng tính toán phải chuyển đống lương thực này về đâu mới có thể lấy lại tiền vốn lúc ban đầu thì thái thú thành Kinh Châu cùng huyện lệnh Khúc Thủy và mấy vị quan danh tiếng đột ngột phái binh lục soát bắt mấy thương nhân bán lương thực. Hóa ra, mấy quan viên này căm hận đám gian thương tăng giá nên đến tính sổ đây mà.

Thế là món nợ này được tính hết lên đầu Trang Thập Tam. Quan binh hùng hổ kéo đến chỗ ở của hắn, chẳng những tịch thu hết lương thực mà còn bắt giam hắn lại. Nếu không phải mấy người bạn văn nhân quen biết của Trang Thập Tam ở huyện Khúc Thủy nói giúp cho hắn thì suýt nữa hắn đã bị quan phủ chụp mũ là gian thương mang đi xử tử rồi.

Tuy giữ được tính mạng nhưng mười thuyền lương thực của Trang Thập Tam cuối cùng đã bị thu mất. Sau khi tin tức của Trang Thập Tam truyền về huyện Kinh, Trang mẫu phun ra mấy ngụm máu tươi rồi ngất lịm.

Lần này bà ta hôn mê đến tận ba ngày, khi vừa tỉnh lại địa vị của Trang thị đã mất, họ vốn là gia tộc hàng đầu ở huyện Kinh, thậm chí có thể lên đến hàng đầu châu thành nhưng thoáng cái đã trượt xuống hàng thứ hai. Dù Trang thị tiêu hết bạc của gia tộc, nhưng may mà họ vẫn còn hàng nghìn mẫu đất đai, mười mấy cửa hàng, và vài trang viên nên mới miễn cưỡng giữ được địa vị này.

Trang Thập Tam trở về chịu sự phán xét của gia tộc. Thứ nhất là Trang Thập Tam còn trẻ, thứ hai hắn vốn đã dừng tay kịp thời, và cuối cùng người lạm quyền sử dụng bạc của gia tộc đem đi mua lương thực không phải hắn, chẳng qua hắn chỉ là người làm việc thay cho mẫu thân của mình thôi. Thế nên gia tộc không hề xử phạt Trang Thập Tam, nhưng mẫu thân Trang Nam thị của hắn thì bị tước mất quyền quản lý trong gia tộc, giáng xuống làm thiếp.

Trong cơn phong ba bão táp này, Cơ Tự không hề khiến người của Trang gia thù hận, vì dù sao tin tức nàng cung cấp không hề sai, còn việc Trang thị thất bại là do bà ta có lòng tham không đáy. Lúc tin tức đó truyền đến tai Cơ Tự, nàng đang cùng cô con gái thứ ba của mẹ nuôi mình là Trịnh thị Mật nhi đến thành Kinh Châu dạo chơi.

Nghe nhóm Trịnh Mật nhi tán gẫu về biến cố thê thảm của Trang thị, Cơ Tự thầm nghĩ: Trang Nam thị ngông cuồng tự đại, hễ mở miệng là đòi bán người khác thành nô bộc, bây giờ bản thân bị giáng làm thiếp, đến lúc bị người khác dọa bán chắc chắn sẽ có vẻ mặt rất đặc sắc đây.

Bấy giờ tâm trạng nàng rất vui, bởi vì nhóm Tôn Phù đi huyện Khúc Thủy từ nửa tháng trước đã trở về rồi. Bọn họ còn mang về cho nàng khế đất năm cửa hàng mặt tiền trên phố tốt nhất ở đấy, lợi nhuận thu được của mấy cửa hàng này còn cao gấp hai lần ở huyện Kinh, chỉ trong một hai tháng, Cơ Tự đã tích cóp thêm một khoản kha khá vào của hồi môn cho mình rồi.

Trong lúc nàng vui mừng khôn xiết thì giọng nói nũng nịu của Trịnh Mật vang lên: "Ôi, nếu lần này ta có thể được gặp Tạ Thập Bát lang một lần thôi thì sẽ không còn gì để tiếc nuối nữa."

Bạn thân của Trịnh Mật là Ngô thị Nguyệt Hoàn giễu cợt: "Hì hì, sợ là sau khi ngươi thấy Tạ Thập Bát cũng sẽ mắc bệnh tương tư giống như mấy cô nương khác thôi, kiểu gì cũng phải hối tiếc cả đời."

Trịnh Mật hứ một tiếng, rồi lại không nhịn được hỏi: "Tạ Lang thật sự tuấn tú bất phàm thế sao?" Nàng ta quay đầu nhìn Cơ Tự, "A Tự, nghe nói ngươi đã gặp mặt Tạ Lang rồi, ngươi nói xem chàng trông thế nào?"

Trịnh Mật vừa thốt ra, năm sáu thiếu nữ đi cùng đồng loạt nhìn Cơ Tự. Những người này nghe nói Cơ Tự quen biết Tạ Lang nên mới đành kéo nàng cùng bọn họ đến thành Kinh Châu.

Trong ánh mắt mong chờ của mấy thiếu nữ, Cơ Tự mỉm cười: "Quả thật dáng vẻ rất tuấn tú, khí chất cũng bất phàm."

"Chỉ vậy thôi à?" Trịnh Mật ngạc nhiên, "Ai cũng bảo Tạ Thập Bát đến Kinh Châu một tháng cũng giống như mùa xuân ở thành Kinh Châu đến sớm một tháng, cả con đường thơm ngát hương hoa khiến ai ai cũng phải mê mẩn ngắm nhìn... Thế mà ngươi nói như thể Tạ Lang chẳng khác gì mấy con cháu thế gia bình thường là bao thế hả?"

"Đương nhiên là có khác." Nàng nhìn đám thiếu nữ, nửa đùa nửa nhắc nhở, " Tạ Thập Bát kia tuấn tú thì tuấn tú đấy, nhưng là lang quân phong lưu. Lang quân tốt trên thế gian này nhiều không kể xiết, thế nhưng Tạ Thật Bát là người không đáng si mê nhất. Thật ra so với dáng vẻ của hắn, nếu ta giả trang làm nam tử thì đẹp hơn hắn nhiều.."

Lúc Cơ Tự buột miệng nói câu này, xung quanh chợt yên lặng như tờ, chốc lát sau một tiếng cười lớn vang lên phía sau nàng: "Đúng đấy, Tạ Thập Bát thực sự cũng chẳng phải siêu quần bạt chúng gì. Cho dù có siêu quần thật thì cũng trông liễu yếu đào tơ như đám tiểu cô thôi. Ha ha ha, ta thích câu tiểu cô này nói rồi đấy, nàng mau qua đây chúng ta làm quen với nhau nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro