Chương 207: Tiêu Đạo Thành trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Dặn dò cẩn thận xong xuôi, Đàm Chi Duệ rời khỏi sân viện Cơ Tự. Hai phụ tá tiến đến, thấp giọng bẩm báo: "Đại nhân, Cơ phu nhân không thể tiếp tục như vậy. Nàng cần sớm muộn có lời giải thích với cả đạo môn và triều đình." Dừng một chút, hai phụ tá nhìn nhau rồi lại nói: "Hoàng đế Bắc Nguỵ cũng chú ý đến sau khi biết nàng là Cơ thị."

Đàm Chi Duệ gật đầu, hờ hững nói: "Việc quan trọng nhất là giúp Cơ phu nhân dưỡng sức để sinh hạ hài nhi khỏe mạnh." Nếu không vì việc sinh nở của Cơ thị, những kẻ thần thông quảng đại kia sao lại chưa tìm đến cửa? Hiện tại họ ẩn náu, chỉ chờ Cơ thị hậu sản liền khuấy đảo phong vân thôi.

Cơ Tự không hề hay biết những âm mưu toan tính bên ngoài, cũng không biết khi nhắc đến nàng, người đời thường gọi là Cơ phu nhân thay vì Cơ thị. Việc được xưng hô là phu nhân thể hiện địa vị cao quý của Cơ Tự, cũng là minh chứng cho sức ảnh hưởng to lớn của nàng trong thiên hạ.

******

Đất Thục.

Thư viện Thanh Sơn tọa lạc tại phố Chu Tước, vốn nổi tiếng là nơi tụ họp của giới sĩ tử. Tuy hai năm trước đây, một thế lực bí ẩn xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn diện mạo phố Chu Tước, khiến nơi đây trở nên phồn hoa hơn. Hai năm sau, người dân nơi đây đã dần lãng quên quá khứ hỗn loạn và túng quẫn của phố Chu Tước ngày trước.

Một nhóm học sinh từ thư viện Thanh Sơn đang tiến về phía phố Chu Tước. Khi những học sinh này xuất hiện, một vài chiếc xe đều ngừng lại, bên trong có một số tiểu cô tò mò nhoài người ra nhìn họ. Hóa ra những học sinh này đều là con cháu thế gia, diện mạo tuấn tú hoặc thanh nhã, khí chất bất phàm. Tiếng thì thầm vang lên: "Nghe nói hai trong số họ là quý tử đến từ Kiến Khang."

Lời bàn tán rộ lên. Các học sinh từ xa đã thấy mười mấy tiểu cô tiểu lang vui mừng xông tới.

Giữa náo nhiệt nơi đây, có một lang quân trong bộ y phục học sinh màu trắng, tuấn tú, cao lớn nổi bật giữa đám đông, vẫn luôn mỉm cười trả lời mọi câu hỏi của mọi người. Cho dù bị nhóm tiểu cô quấn lấy nhiệt tình, hắn cũng không hề tỏ ra khó chịu. Đương nhiên, trong thời đại này, các công tử thế gia thường ôn tồn lễ độ và đối xử hoà nhã với mọi người. Tiểu lang quân áo trắng cư xử hoà nhã không hiếm thấy trong con cháu thế gia, nhưng sở dĩ làm người ta phá lệ thủ sủng nhược kinh là bởi vì người này quá mức cao lớn, đôi mắt đen nhánh, luôn có cảm giác khác người.

Khi mọi người đang dạo bước đến trung tâm phố Chu Tước, bỗng nhiên, một tiếng khóc thê lương của nữ tử vang lên từ phía trước.

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Họ thấy trước cửa Châu Ngọc Các cách đó hơn trăm mét, có một thế gia chi tử bộ dạng tái nhợt đang đứng khoanh tay, còn hai tên bộ khúc thì kéo từ trong Châu Ngọc Các ra một nữ tử xinh đẹp.

Nhìn lướt qua nữ tử xinh đẹp đó, rồi lại nhìn lướt qua thế gia chi tử kia, trong mắt các học sinh hiện lên một tia chán ghét. Tiếng bàn tán vang lên: "Thế gia vọng tộc ở đất Thục này thật đồi trụy. Bất kỳ nữ tử hàn môn nào xinh đẹp một chút cũng đều rơi vào tay họ, ngay cả nữ nhi cường hào cũng không buông tha!"

Người nữ tử xinh đẹp bị kéo ra này, nếu có thể bước vào Châu Ngọc Các, chắc chắn gia thế không tầm thường. Nhìn cách ăn mặc của nàng, cũng biết là một tiểu cô sống trong nhung lụa, chỉ sợ là xuất thân từ gia đình cường hào. Hơn nữa, nữ tử này đã kết hôn, trang điểm như một phụ nhân đã có chồng.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể tự bảo vệ mình. Khi gã thế gia chi tử kia nảy sinh ham muốn khi nhìn thấy sắc đẹp của nàng, nàng chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Mặc dù có nhiều người đứng xem xung quanh, nhưng không ai dám tiến lên chủ trì công đạo.

Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp bị lôi kéo đến trước mặt gã thế gia, chỉ chớp mắt đã bị gã ôm vào lòng, sờ mó trước mặt bao nhiêu người, khiến họ tức giận đến muốn ngất xỉu. Cuối cùng, ở trong nhóm học sinh, một tiểu cô không kìm được tiếng căm phẫn kêu lên: "Quá đáng! Thật quá đáng! Sao hắn ta có thể ngang ngược như vậy?"

Giọng nói của tiểu cô tuy không lớn nhưng lúc này trên đường phố rất yên tĩnh, nên gã thế gia kia cũng nghe thấy.

Mặt mày tái nhợt, bộ dáng túng dục quá độ gã quay đầu lại. Gã vẫn ôm chặt nữ tử xinh đẹp đang ngất xỉu trong lòng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tiểu cô vừa lên tiếng, lắc đầu liên tục, cười nói: "Còn tưởng là mỹ nhân nào, hóa ra chỉ là một nha đầu quê mùa thấp hèn." Gã liếc mắt, ném nữ tử xinh đẹp đang ngất xỉu cho thủ hạ, bảo chúng đỡ nàng lên xe, còn gã thì khoanh tay trước ngực, hướng về phía chúng học sinh lại lắc đầu: " Nam nhân ở đây có vài người khôi ngô tuấn tú, nhưng nữ nhân thì thưa thớt bình thường. Đáng tiếc, đáng tiếc, ta không thích nam sắc, nếu không thì hôm nay đã thu hoạch được kha khá rồi."

Chúng học sinh hoàn toàn không ngờ gã ta dám ngang nhiên bình phẩm về họ, từng khuôn mặt đều hiện rõ vẻ khó chịu.

Khi họ còn đang phẫn nộ, Tiểu Lang áo trắng, tuấn tú cao lớn xoay người, hướng về phía đồng học nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn dẫn đầu bước đi.

Vừa bước được vài bước, gã thế gia bỗng nghe được một câu nói gì đó, đắc ý hống hách gào lên: "Trên đời này, đủ mọi loại mỹ nhân, đủ mọi hình dạng, ta đều đã nếm thử." Gã dừng lại một chút rồi lại kêu lên: "Nói ra cũng đúng, Cơ thị là người duy nhất ta chưa từng nếm qua. Tuy nhiên Cơ thị không dám đến đất Thục, nếu nàng ta đến đây, ắt hẳn sẽ trở thành món đồ chơi trên giường của ta!"

Gã vừa dứt lời, Tiểu Lang áo trắng liền dừng bước. Hắn chậm rãi quay người lại.

Hắn khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn gã thế gia. Thật kỳ lạ, trước đây mọi người hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là thầm thì bàn tán, hoặc là phẫn nộ trong lòng, nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều bản năng cảm thấy bất an, cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, mọi người đều im lặng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tiểu Lang áo trắng bước ra vài bước, nhìn gã thế gia, mỉm cười hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, Cơ thị thế nào?"

Gã thế gia này ở đất Thục cũng là một kẻ ngang ngược, kiêu ngạo. Nhưng mà trước khí thế của đối phương, gã lại cảm thấy sợ hãi.

Chưa bao giờ gã cảm thấy nhục nhã vô cùng như vậy.

Gã la lên: "Ta nói Cơ thị đó, ngươi thế nào?"

Tiểu Lang thong thả ung dung đi đến gần gã thế gia, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt: "Kỳ thật cũng không có gì." Từng bước một đi đến trước mặt gã, Tiểu Lang từ từ nói: "Các ngươi lại đây."

Thanh âm Tiểu Lang phân phó vừa dứt, gã thế gia cùng chúng học sinh đều ngẩn ra, bởi vì rõ ràng bọn họ không hề thấy Tiểu Lang có mang theo bộ khúc.

Đúng lúc này, ở hai bên đường phố đi ra mấy chục người.

Những người này vừa xuất hiện, mọi nơi xôn xao bàn tán như ong vỡ chợ!

Thì ra những người này đều là ở trên phố Chu Tước nguỵ trang thành người bán hàng rong hoặc người đi đường. Nhưng giờ khắc này, bọn họ từng bước một đi đến gã thế gia kia, vừa nhìn đã biết đó không phải là những tiểu nhân vật, vẻ mặt họ đều hiện lên những tia sát khí.

Trong nháy mắt, mấy chục thủ hạ đang vây quanh gã thế gia sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Lang lạnh lùng quát: "Chế trụ hắn!"

Tiếng nói vừa dứt, mấy hán tử cao lớn liền xông lên phía trước, rất nhanh đem hai tay gã thế gia bắt chéo sau lưng áp chế trên mặt đất!

Chúng bộ khúc của gã thế gia hoảng hốt, vội vàng vọt lại đây. Một nhóm hán tử tinh nhuệ xông lên, lao vào hỗn chiến. Tiểu Lang lách mình qua đám đông, hướng thẳng đến gã thế gia. Hắn ra hiệu cho hán tử lực lưỡng áp giải gã ra sau. Nhanh như chớp, Tiểu Lang tung ra hàng loạt cú đánh "bạch bạch bạch" vào mặt gã thế gia, khiến mắt gã bầm tím, mồm mép rách toác.

Chúng bộ khúc của gã thế gia phẫn nộ gào thét, nhưng lúc này, bọn họ đã bị áp chế, tiếng la hét của chúng chẳng có tác dụng gì.

Khuôn mặt của gã thế gia bị đánh sưng lên, miệng chảy ra một tia máu. Nhìn Tiểu Lang không dám tin mà kêu lên: "Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta?" Gã lại hận mà tiếp tục kêu: "Ngươi có biết ta là ai không? Được lắm cho tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết cả nhà ngươi! Còn có Cơ dâm phụ kia, bổn lang quân cũng muốn đem nàng ta làm cho sống không bằng chết, sau đó đem bán cho thanh lâu ......"

Gã còn chưa nói xong, Tiểu Lang động một cái, chỉ nghe được "Vèo" một tiếng, gã rút bội kiếm bên hông ra, lại sau đó, mọi người chỉ thấy gã múa một đường kiếm hoa xinh đẹp, một đạo hàn quang hiện lên, âm thanh vũ khí sắc bén nhập da thịt truyền đến.

Âm thanh bốn phía đột nhiên im bặt, Tiểu Lang chậm rãi rút ra thanh kiếm máu chảy đầm đìa. Máu trên thân kiếm rơi tí tách xuống mặt đất, gã thế gia lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, sau đó trợn to hai mắt thẳng tắp ngã ngửa trên đất.

Mọi người vây xem thấy có người chết, rốt cuộc cũng phản ứng lại, từng người từng người mềm nhũn ngã xuống đất.

Lúc này thái dương đã lên đến đỉnh trời, Tiểu Lang móc ra một chiếc khăn tay, thong thả ung dung mà lau thân kiếm. Cho đến khi hắn xoay người đi, bộ y phục học sinh màu trắng trên người hắn vẫn sạch sẽ không dính một chút máu.

Lúc này chúng bộ khúc của gã thế gia mới bừng tỉnh lại, bọn chúng hét lên, đặc biệt người dẫn đầu, tiếng kêu phát ra càng là tuyệt vọng thê lương.

Nhìn thấy người nọ khóe mắt muốn nứt ra, Tiểu Lang từng bước một đi qua. Đi đến trước mặt thủ lĩnh chúng bộ khúc, dùng thân kiếm vỗ vỗ lên mặt hắn, khoé miệng ngậm cười, ưu nhã nói: "Vừa rồi đã quên nói với ngươi, Cơ thị chính là tỷ tỷ của ta. Cho nên, ta nghe không được
bất cứ ai nói xấu tỷ ấy nửa lời. À, ngươi có thể chuyển cáo lời này đến cho chủ nhân nhà ngươi."

Nói xong câu đó, Tiểu Lang tra kiếm vào vỏ, hắn nhếch miệng, bước đi tiêu sái về phía đám đồng học.

Chúng học sinh vẻ mặt kinh sợ nhìn hắn, thẳng đến khi Tiểu Lang đến gần, bọn họ vẫn còn run rẩy hai chân.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đồng học, Tiểu Lang cười cười, tao nhã nói: "Kỳ thật xưa nay ta không giết người, cái này không phải là bị kích thích quá sao?"

Cuối cùng cũng có một đồng học phản ứng lại, thanh âm hắn chua xót nói: "Người kia là Hàn gia, chính là đệ nhất thế gia đất Thục. Ngươi, ngươi cho dù là con cháu thế gia Lan Lăng Tiêu thị, nhưng, nhưng trêu chọc con rắn địa phương, cũng sẽ xảy ra đại sự!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tiểu Lang kia, chính là Tiêu Đạo Thành. Nghe được đồng học nói vậy, hắn cười thập phần ôn hòa: "A, ngươi nói rất có đạo lý, ta sẽ nhớ kỹ."

Mấy đồng học khác lúc này đã thanh tỉnh hết, nghe được lời này của Tiêu Đạo Thành, một đồng học nhíu mày nói: "Hiện nay nhớ kỹ thì có ích lợi gì? Tóm lại, việc hôm nay ngươi quá chuyện bé xé ra to." Dừng một lát, hắn lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, những người bán hàng rong đó làm thế nào mà đều nghe ngươi lệnh của ngươi?"

Tiêu Đạo Thành tỏ vẻ không sao cười cười, nói: "Cái này à? Phố Chu Tước vốn dĩ chính là phạm vi thế lực của ta, những người đó nghe lệnh của ta không phải là lẽ dĩ nhiên sao?"

Tiêu Đạo Thành lại nói: "Được rồi, có gì thì trở về lại nói tiếp, nơi đây mùi máu tanh quá nồng, không dễ ngửi." Nói một câu làm mọi người á khẩu không nói nên lời, Tiêu Đạo Thành nhìn về phía sau, hướng những người đó phân phó nói: "Các ngươi đến xe của Hàn gia đem phụ nhân kia xuống, sau đó đưa nàng thanh bạch trở về nhà."

Lời Tiêu Đạo Thành vừa ra,
trên đường phố mấy trăm thanh âm đồng thời đáp: "Vâng."

Thanh âm vang dội thình lình bật ra, chúng học sinh lại lần nữa kinh hãi nhảy dựng, nhìn thấy các đồng học trốn tránh, Tiêu Đạo Thành sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ cười cười.

Tiêu Đạo Thành chân trước trở lại thư viện Thanh Sơn, sau lưng chuyện này đã truyền khắp Thành Đô.

Cho dù Tiêu Đạo Thành là con cháu của một trăm thế gia đứng đầu, nhưng Hàn gia chính là con rắn địa phương đất Thục lại không sợ. Huống chi người hắn giết chết lại là cháu đích tôn của gia chủ Hàn gia.

Vì thế, năm ngày sau phát sinh sự tình, Hàn gia đến bắt Tiêu Đạo Thành.

Sự việc phía sau, chúng học sinh cũng không rõ lắm, bọn họ chỉ biết, đêm đó Hàn gia đem Tiêu Đạo Thành bắt đi, nhiều chỗ phủ đệ của gia tộc Hàn thị không thể hiểu được nổi lên lửa lớn. Hàn thị - thịnh cực một thời, vậy mà trong một đêm tử thương hầu như không còn.

Mà đây chỉ là mới bắt đầu. Trong một tháng, mấy thân quyến của gia tộc Hàn thị đều hứng chịu sự công kích của các thế lực ngầm đất Thục, toàn bộ đều phá sản!

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Các đại gia tộc thế gia đất Thục rắc rối khó gỡ là vậy, cho nên những việc này vừa lan ra, toàn bộ Thành Đô đều chấn động!

Mười mấy thế gia còn lại đang chuẩn bị ra tay đối phó với đầu sỏ gây tội Tiêu Đạo Thành, thì tướng quân trấn giữ Thành Đô - Đàn Tranh ra mặt, hắn mang theo mấy ngàn binh tướng cường hãn, thay Tiêu Đạo Thành tới cửa từng nhà các thế gia xin lỗi.

Đàn Tranh vừa ra mặt, những thế gia đó nơi nào còn dám nói gì? Thì ra khi con người kiêu ngạo đến cực điểm, tất cả đều biến thành chim cút run bần bật.

Giữa thời cuộc hỗn loạn tại Thành Đô, Tiêu Đạo Thành vẫn giữ thái độ ôn hòa nhã nhặn. Toàn bộ thế lực ngầm trong thành đều tôn sùng hắn, ngoại trừ Đàn Tranh, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, rất nhiều thời điểm đều đối với Tiêu Đạo Thành cực kỳ tin phục.

Cùng ngày hôm đó, Tiêu Đạo Thành nghe tin về một thịnh hội sắp diễn ra ở Nam Dương, mà thịnh hội đó có liên quan đến tin tức của Cơ phu nhân. Hắn lập tức viết thư giả mạo sơn trưởng thư viện, dẫn theo vài trăm người hối hả lên đường đến Nam Dương.

*******

Cơ Tự bụng đã rất lớn.

Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày Cơ Tự sinh nở. Việc sinh con đối với nữ nhân luôn là một hành trình đầy gian nan, như bước qua quỷ môn quan. Ở thời đại này, người ta tin vào quỷ thần, cho nên để đảm bảo an toàn cho Cơ Tự, trong nhà đã mời hai vị đại phu và ba bà đỡ túc trực bên cạnh. Đàm Chi Duệ vẫn chưa an tâm, hắn còn huy động một trăm binh sĩ dày dặn kinh nghiệm chiến trường, từng lập nhiều chiến công, canh gác xung quanh nơi ở của Cơ Tự. Người xưa tin rằng, những kẻ dính trên tay quá nhiều huyết khí từ máu quân thù có thể xua đuổi tà ma quỷ dữ.

Khi làm những việc này, Đàm Chi Duệ luôn cố gắng tránh mặt Cơ Tự, vì hắn biết những nữ tử thông minh thường hay suy nghĩ nhiều. Việc làm này của hắn thực sự đã khiến Cơ Tự an tâm. Hiện tại, ngoài mong muốn được gặp Tạ Lang, nàng không còn lo lắng gì nhiều.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro