Chương 2: Bạch nguyệt quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Trường Đình đưa người về biệt thự mà cậu vẫn ở, tựa như sợ đêm dài lắm mộng, lái xe suốt một đêm, lúc về đến nhà đã bảy tám giờ sáng.

Nam nhân cao to đi theo Cố Trường Đình vào biệt thự, dọc đường đi luôn nhìn ngắm xung quanh, dường như cái gì ở đây cũng cảm thấy đặc biệt mới lạ.

Biệt thự ở trong một tiểu khu, không hề khí phách giống như trong tưởng tượng, ngược lại rất mộc mạc. Trước cửa tiểu khu có người bảo vệ, mà trước cửa biệt thự lại không có vệ sĩ canh gác, trông như  một hộ gia đình bình thường mà thôi.

Trong biệt thự không có ai, chẳng qua mọi thứ trong nhà vẫn rất  sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng. 

Cố Trường Đình bởi vì nguyên nhân thân thể, từ nhỏ đã khá là không thích tiếp xúc với người khác, cho nên sau khi trưởng thành có năng lực rồi liền tách khỏi nhà họ Cố, chuyển ra ngoài. Cha ruột luôn một mực chán ghét cậu, từ nhỏ đã không nguyện ý lãng phí một đồng bạc nào trên người con trai mình. Ngôi nhà này là Cố Trường Đình tự mình mua, tiền cũng là cậu từng chút một kiếm được, không hề lấy từ trong nhà một xu một đồng nào, mới chừng hai mươi tuổi đã có thể tự mình mua được căn nhà như vậy, thật ra đã không tệ.

Mặc dù biệt thự không quá tốt, vị trí lại có chút xa, quản lý cũng tương đối lỏng lẻo, nhưng Cố Trường Đình vẫn khá hài lòng, chí ít bây giờ không cần phải xem sắc mặt của người khác mà sống.

Bình thường trong biệt thự không có giúp việc, lúc Cố Trường Đình đi làm, người giúp việc theo giờ sẽ đến quét dọn theo thời gian chỉ định, về cơ bản sẽ không chạm mặt với Cố Trường Đình.

Về vấn đề ăn uống, Cố Trường Đình tự biết làm cơm, chẳng qua nhiều khi bận rộn, đều tùy tiện để thư ký mua một chút đồ ăn nhanh, hoặc là tiện đường thì ghé qua cửa hàng tiện lợi  mua cơm hộp ăn tạm.

Cố Trường Đình vừa vào nhà, liền sắp xếp : "Anh đi tắm trước đi, thay quần áo khác."

Cố Trường Đình đưa người lên phòng khách tầng trên, để hắn tranh thủ tắm rửa. Mặc dù Cố Trường Đình cũng không phải người có bệnh sạch sẽ, nhưng người đàn ông này thực sự quá bẩn, giống như con khỉ nghịch bùn, cậu vừa nhìn liền có chút không thoải mái.

"Ngồi vào trong bồn tắm."

"Đây là nước lạnh, đây là nước nóng, đừng nhầm."

"Dầu gội, sữa tắm, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, đều là đồ mới, khăn tắm ở chỗ này."

"Quần áo ở đây, tắm xong thì anh thay ra. Thử xem, có vừa người hay không."

Cố Trường Đình sợ hắn dùng không quen đồ trong phòng tắm, còn dặn dò kỹ càng một lần nữa, xác định hắn sẽ không đem phòng tắm làm cho rối loạn mới quay người đi ra. Chẳng qua vừa muốn ra ngoài, lại giống như nhớ ra gì đó, vội vàng quay đầu, định nhắc nhở : "Anh. . ."

Ách, lúc Cố Trường Đình xoay người lại, nam nhân rất nhanh đã đem áo quần cởi ra hết, Cố Trường Đình thật sự không hề ủ mưu nhìn lén gì đâu, lập tức đỏ cả mặt, vội vàng quay mặt đi.

Nam nhân này ngược lại rất thản nhiên, hỏi : "Làm sao vậy?"

Cố Trường Đình nói nhanh: "Anh tắm xong thì lên lầu tìm tôi, chúng ta phải ký hợp đồng."

Mặc dù bọn họ sẽ lập tức kết hôn, nhưng cũng không phải kết hôn một lần này là thật sự sẽ sống với nhau đến hết đời, cho nên Cố Trường Đình nghĩ, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, ký một phần thỏa thuận, miễn cho phát sinh phiền phức sau này.

Cố Trường Đình từ tầng hai đi xuống, ngồi luôn ở phòng khách chờ người kia, đem văn bản thỏa thuận đã chuẩn bị từ sớm ra nhìn lại.


Đằng sau phần thỏa thuận còn có một phần tư liệu, là Cố Trường Đình cho người điều tra, trên đó là thông tin của người đàn ông cậu vừa đưa về.

Nam nhân tên  Triệu Giản, năm nay mới hai mươi bốn tuổi, so với Cố Trường Đình thì lớntuổi hơn một chút. Bức ảnh chụp cuối cùng vẫn là dáng vẻ thiếu niên hơn mười tuổi, tư liệu còn lại cũng rất ít, có lẽ bởi vì người từ nhỏ trưởng thành trong thôn nhỏ, cho nên căn bản không có tin tức gì để điều tra, tư liệu cũng chỉ có mấy hàng.

Cố Trường Đình đang xem tư liệu của Triệu Giản, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Cố Trường Đình đứng dậy đi mở cửa, nhưng vừa mở cửa ra, cậu lập tức hối hận đến xanh ruột.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ, đặc biệt trẻ tuổi, chẳng qua ăn mặc trang điểm loè loẹt, trang sức lộng lẫy, mặc váy ngắn nóng bỏng lộ vai lộ lưng, tóc bồng bềnh nóng bỏng.

Người phụ nữ này chính là 'mẹ nhỏ' của Cố Trường Đình, Đào Yến Cần, là tiểu tình nhân đang được chiều chuộng nhất của cha Cố Trường Đình, năm nay mới mười chín tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình mở cửa mới phát hiện là Đào Yến Cần, theo phản xạ lập tức muốn đóng cửa lại.

Nhưng mà Đào Yến Cần cũng không phải ngu ngốc đến một mình, bên người còn dẫn theo ba vệ sĩ, đám người đều cao to lực lưỡng, thấy tình hình lập tức tiến lên một bước chặn cửa, không để Cố Trường Đình đóng lại.

Sắc mặt Cố Trường Đình không thể nào đẹp đẽ cho cam, lạnh giọng nói : "Các người đây là có ý gì? không nhầm thì nơi này là nhà của tôi chứ không phải Cố gia."

Đào Yến Cầnlập tức treo nụ cười bên miệng, bắt đầu khua môi múa mép : "Tôi chỉ có ý tốt tới thăm cậu một chút, tôi biết gần đây cậu tâm phiền ý loạn, cho nên cố ý đến trò chuyện, còn có thể giúp cậu bày mưu tính kế."

Sức lực của ba tên vệ sĩ kia tất nhiên khỏe hơn Cố Trường Đình rất nhiều, đoàn người mạnh mẽ đẩy cửa ra, Đào Yến Cần nghênh ngang bước vào, vừa cười vừa quét mắt dò xét khắp một lượt nhà của Cố Trường Đình : "Thật đúng là keo kiệt."

Cố Trường Đình thấy thế càng khó chịu : "Tôi không có gì muốn nói với cô, lập tức cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát."

Đào Yến Cần càng cười tươi hơn, quay ra nhìn cậu thách thức : "Được a, cậu báo cảnh sát đi, tốt nhất là gọi cả cha cậu đến luôn, để ông ta phân xử chuyện này thử xem."

Cố Trường Đình thấy cô ta không sợ hãi, giận tái mặt. Cố Trường Đình mặc dù là con trai ruột của Cố tiên sinh, nhưng bản thân cậu không được chào đón, địa vị trong nhà còn không bằng một cô tình nhân nhỏ bên ngoài của ông ta.

Đào Yến Cần đi một vòng liền ngồi xuống, hạ giọng: "Cậu đừng nóng giận quá như vậy, lần này tôi đến đây thật sự là có ý tốt. Cậu xem xem, hai ngày nữa cậu phải kết hôn rồi, thiệp mời đã phát ra ngoài từ lâu, nhưng mà cô dâu. . . Ài, Đồng tiểu thư vậy mà dám bỏ trốn cùng người khác, đến ngày kết hôn, quan khách tới tham dự hôn lễ, không có cô dâu, chẳng phải là cậu sẽ bị người đời chê cười đến chết sao? Nhưng chê cười cậu thì cũng thôi đi, nhưng nếu đem cả tiên sinh ra làm trò cười, vậy thì tôi không thể để yên như vậy được."

Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng : "Chuyện của Đồng tiểu thư, cô hẳn là tự mình hiểu rõ."

Đào Yến Cần cũng không tiếp lời, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Trước đó tôi đã thương lượng cùng với cha cậu, chúng ta tìm người đến thay thế vị trí của cô dâu, đến lúc đó hôn lễ có thể thuật lợi cử hành rồi, không có gì là không tốt cả. Bác hai của tôi là người hiểu chuyện, vừa trẻ tuổi lại có tiền, nếu như cậu cùng ông ấy kết hôn, trăm lợi không hại."

Cố Trường Đình càng nghe càng thấy tức cười, lại cười lạnh một tiếng, Đào Yến Cần thậm chí còn có mặt mũi đến thuyết phục mình, bác hai tốt đẹp trong miệng cô ta, đã sắp năm mươi tuổi, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc cá cược, việc ác kể không hết. Trước đó Cố Trường Đình từng gặp qua hai lần, vừa nhìn đã buồn nôn không chịu được.

Bác hai của Đào Yến Cần lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trường Đình, đã thấy dáng vẻ cậu xinh đẹp, lại nghe nói Cố Trường Đình là người song tính, trong lòng lập tức ngứa ngáy. Ông ta ngày thường 'mặn chay' không kiêng kị, nam nữ đều chơi, lại chưa từng chơi qua người song tính.

Bây giờ cơ hội tốt đến, bác hai Đào Yến Cần sao có thể bỏ qua. Cố Trường Đình không chỉ có dáng vẻ đẹp mắt, lại còn là thiếu gia nhà họ Cố, một khi cùng Cố Trường Đình kết hôn, một nửa nhà họ Cố chính là của ông ta. (*nghĩ cũng thật đẹp :))) )

Cố Trường Đình lãnh đạm nói : "Không nhọc Đào tiểu thư hao tâm tổn trí. Tôi đúng là sắp phải kết hôn, nhưng căn bản là không có cô dâu nào cả, càng không có chuyện cô dâu bỏ trốn."

Đào Yến Cần vừa nghe liền thấy đúng là vô lý, cho là cậu sống chết cũng không thừa nhận, muốn cho đối phương chết tâm : "Đồng tiểu thư, cô ta. . ."

Lời còn chưa nói xong, Cố Trường Đình đã đánh gãy : "Người yêu của tôi đang ở ngay trên lầu, nếu Đào tiểu thư hôm nay đường xá xa xôi lặn lội đến đây, không bằng gặp mặt người yêu của tôi rồi về cũng không muộn."

Cố Trường Đình nói xong liền tiêu sái xoay người đi lên lầu, Đào Yến Cần không biết trong hồ lô Cố Trường Đình bán cái gì, sợ cậu nhân cơ hội chạy thoát, ý muốn để vệ sĩ đi theo cậu lên lầu nhìn một cái.

Nhưng mà Cố Trường Đình còn chưa kịp đi lên gọi người, đúng lúc Triệu Giản từ phòng tắm đi ra, hai người ở trên cầu thang chạm mặt nhau. Người đàn ông từ trên cầu thang bước xuống thật sự có thể so với siêu mẫu quốc tế, lúc này hắn vừa mới tắm xong, đã thay một thân quần áo thoải mái ở nhà, tóc ướt sũng được vuốt hết lên, lộ ra ngũ quan góc cạnh, cùng cái trán trơn bóng.

Triệu Giản đã tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt trước đó còn vô cùng bẩn giờ phút này đã lộ ra diện mạo thật sự, một cái liếc mắt liền làm cho Cố Trường Đình sững sờ, gương mặt này của Triệu Giản so với thân hình của hắn còn tuyệt vời hơn, ngũ quan góc cảnh nổi bần bật thế này, cơ hồ tìm không ra điểm chết nào.

Hắn từ trên cầu thang đi về phía Cố Trường Đình, đôi chân dài kia thực sự là nghịch thiên, toàn thân tràn ra hương vị dã tính giống như báo săn, cảm giác chỉ nhìn một chút cũng có thể khiến người khác mặt đỏ tim run nửa ngày.

Bản thân Đào Yến Cần tỏng đầu còn đang vừa hoài nghi vừa khinh thường, nhưng khi hoàn hồn, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông vừa cao lớn vừa anh tuấn từ trên lầu đi xuống, nhịp tim cũng không tự giác được mà tăng tốc, thei phản xạ còn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, bộ ngực cao ngất kia cũng cố ý nhô lên một chút.

Chẳng qua từ đầu đến cuối Triệu Giản đều không có nhìn đến nơi khác, chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Đình, người đàn ông anh tuấn lại dã tính kia một đường đi đến bên cạnh Cố Trường Đình, ánh mắt một mực dõi theo đối phương, tựa hồ đối với những thứ khác xung quanh đều không cảm thấy hứng thú.

Cố Trường Đình ho khan một tiếng, nhanh chóng thu lại ánh mắt kinh ngạc, dẫn người đến trước mặt 'khách quý', cười nhẹ : "Đào tiểu thư, đây chính là người yêu của tôi, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn, không biết Đào tiểu thư sao lại hiểu lầm tôi cùng Đồng tiểu thư vậy?! Nhưng cũng không sao, đến lúc đó vẫn hoan nghênh Đào tiểu thư tới tham dự hôn lễ của tôi."

Đào Yến Cần nghe cậu nói xong, lập tức liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, Cố Trường Đình tuyệt đối là tùy tiện tìm người thay thế cô dâu, như vậy kế hoạch của bác hai Đào Yến Cần chỏ có thể ngâm nước nóng.

Đào Yến Cần nhất thời có chút thẹn quá hoá giận, cô ta ban đầu muốn thông qua bác hai của mình để khống chế Cố Trường Đình, hiện tại kế hoạch đã không thành, hơn nữa Cố Trường Đình còn tìm được một người đàn ông anh tuấn cao lớn như vậy để kết hôn. Mà người đàn ông kia hình như cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhìn ánh mắt kia, quả thực đối với Cố Trường Đình si mê không thôi.

Đào Yến Cần tự phụ mình trẻ đẹp, cấu kết với cha Cố Trường Đình, đúng ra mà nói thì là tiền đưa đến tay tiêu xài  không hết. Nhưng cha Cố Trường Đình đã năm mươi tuổi, lúc còn trẻ cũng coi như anh tuấn, nhưng lúc này dù sao cũng đã có tuổi, mặt mũi đã đầy nếp nhăn, thân thể béo mập cũng xuất hiện cái bụng bia của mấy lão già.

Cô ta mỗi ngày đều phải hầu hạ một lão già xấu xí như thế, mà cái tên Cố Trường Đình thân thể quái thai này lại có được một người đàn ông anh tuấn si mê cậu ta như thế.

Cô ta vừa ghen tị vừa không cam tâm, cười lạnh một tiếng, nhìn sang Triệu Giản châm ngòi : "Tôi không biết Cố Trường Đình có bản lĩnh gì làm anh đây mê đắm đến thần hồn điên đảo vậy?! À, hơn thế nữa tôi có thể nói với anh điều này, cậu ta căn bản không phải thích anh mới cùng anh kết hôn, cậu ta là bị phụ nữ đá, hết cách rồi nên không thể không tìm tới anh."

Lúc này nụ cười trên mặt Triệu Giản cũng biến mất, thời điểm hắn nghiêm túc cảm giác áp bách mười phần. Hắn rốt cục bố thí cho Đào Yến Cần một ánh mắt, nhàn nhạt nói : "Tôi không để ý."

Trái tim Cố Trường Đình run lên, thanh âm Triệu Giản trầm thấp lại từ tính, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy chữ, thế nhưng nghe xong cảm giác vô cùng thâm tình, thiếu chút khiến Cố Trường Đình hiểu lầm mình và người này có mối tình khắc cốt ghi tâm.

Nhưng  Cố Trường Đình cũng lập tức nghĩ lại, Triệu Giản tự nhiên không thèm để ý, bởi vì giữa hai người thật đúng là không có tình cảm gì, tất cả chỉ đang xây dựng mối quan hệ yêu đương 'vội vàng' trên cơ sở đôi bên cùng có lợi.

Đào Yến Cần vẫn không cam tâm quát lên : "Anh không để ý? Vậy tốt, tôi sẽ nói cho anh biết. Cố Trường Đình không những bị phụ nữ đá, trong lòng của cậu ta còn có bạch nguyệt quang nữa, cũng không biết là loại đàn ông nào, nghe nói là đã chết rồi, ai u, thế nhưng cũng thật là thâm tình, anh sao có thể so sánh với một người chết? Anh vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng một người chết, cậu ta vĩnh viễn sẽ không nhìn đến anh, chỉ muốn lợi dụng anh thôi!"

Cố Trường Đình lập tức nhăn mày, thiếu kiên nhẫn với người đàn bà điên này : "Đủ rồi. . ."

Cậu còn chưa dứt lời, đột nhiên liền bị người phía sau ôm vào lòng, huoqng vị nam nhân nhẹ nhàng khoan khoái vừa mới tắm rửa xong đem Cố Trường Đình bao phủ lại.

Triệu Giản đưa tay ôm lấy Cố Trường Đình, giống như muốn đem cả người Cố Trường Đình khảm vào trong ngực : "Tôi mặc kệ, Cố tiên sinh đã là vợ của tôi, ai cũng cướp không được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songtính