Tù điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Hoa

• Không tính ngọt văn. Thật sự OOC, thận nhập

01


“Ngô Tà đâu?”


Bàn Tử đang gọt khoai tây ở trong sân, nghe tiếng ngẩng đầu.


Trương Khởi Linh đứng ở ngoài, trên lưng cõng cần câu còn không có buông, thùng trên tay có mấy con cá còn nhảy, giày trên chân dính một ít bùn.


Bàn Tử buông khoai tây trên tay, cũng không hỏi hắn tại sao còn chưa có vào nhà lại biết bên trong không người, hắn đứng lên đi qua, thói quen tiếp nhận cần câu và thùng.

“Thiên Chân mới vừa tỉnh ngủ, bị tôi kêu đi cửa thôn mua nước tương.”

Trương Khởi Linh nghe vậy gật gật đầu, không có vào nhà, xoay người đi rồi.

Bàn Tử nhìn một hồi, lắc đầu, xoay người vào trong.

Hắn như cũ không hỏi Trương Khởi Linh muốn đi đâu.


Một lát sau hắn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lại xem, Ngô Tà cười hì hì giơ nước tương trong tay chào hỏi hắn.


Trương Khởi Linh đi theo phía sau, bước chân chậm rãi.


Hoàn toàn không giống mười phút trước vội vàng.


Bàn Tử nheo lại mắt, một chút lại khôi phục thành bình thường, cười nói với Ngô Tà.


“Bàn Tử, Tiểu Hoa vừa mới nhắn tin nói đã ở trên đường.”


“Được rồi, đêm nay xem Bàn gia đại triển thân thủ!”

02


Hoắc Tú Tú đôi tay chống cằm, dưới chân có một chút không một chút dẫm lên mặt đất, đem ghế ngồi lắc qua lắc lại.


Đôi mắt chuyên chú nhìn về phía trong viện.


Ngô Tà đang đứng dưới tàng cây, trong tay nâng cái chén, bên trong là dưa hấu đã cắt xong, hắn còn không tính toán ăn, mặt đầy ý cười nói chuyện với Trương Khởi Linh.


Trương Khởi Linh kéo ghế tre vào dưới tàng cây, sau lại thu xếp ra một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một ấm trà, còn có mấy đĩa điểm tâm.


Sau khi an bài thỏa đáng, Trương Khởi Linh ấn Ngô Tà đến trên ghế tre, Ngô Tà thuận theo ngồi xuống, động tác thuần thục như là đã làm hơn một ngàn lần.

Trương Khởi Linh không có dừng lại ở bên ghế tre, hắn từ phòng trong dọn ra một cái bàn, hai cái chân bàn xiêu vẹo, đặt ở trên mặt đất lắc qua lắc lại, phảng phất giây tiếp theo phải quỳ xuống đất xin tha.

Hoắc Tú Tú còn nhớ rõ Bàn Tử và Ngô Tà ở trong nhóm chia sẻ qua một hai ba chuyện lợi hại của Trương Khởi Linh.

Trong nhà rất nhiều đồ vật không phải Trương Khởi Linh làm thì là sửa, kỳ thật bọn họ sinh hoạt không phải khốn khổ như vậy, tuy rằng ngày thường đấu trí đấu dũng giả nghèo với Giải Vũ Thần để tránh né trả nợ, nhưng cũng chỉ là ngoài miệng, ngày thường sinh hoạt thật đúng là không thiếu tiền mua đồ vật mới.


Nhưng Trương Khởi Linh có tay nghề không tầm thường, luôn làm hai người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thấy Trương Khởi Linh tựa hồ cũng rất có hứng thú, hiện tại đồ vật hỏng rồi sẽ hỏi Trương Khởi Linh có thể sửa không, có thể làm không, nếu không thể mới mua.

Liền tỷ như hiện tại Ngô Tà ngồi ghế tre và bàn nhỏ chính là xuất từ tay Trương Khởi Linh, nghe nói là vì Ngô Tà chế tạo, nhìn qua cũng không khác biệt so với bàn ghế khác, nhưng nếu là đã dùng thử đều cảm thấy không thoải mái, cái kia cảm thấy ghế dựa cấn eo, cái này cảm thấy cái bàn quá lùn.

Chỉ có Ngô Tà dùng thoải mái, còn ngại bọn họ quý giá khó hầu hạ.

Hoắc Tú Tú đang phân thần suy nghĩ, Trương Khởi Linh thuần thục hủy đi cái bàn kia, gỡ xong chân bàn, bắt đầu mài đầu gỗ trong tay.

Hoắc Tú Tú nhìn hắn mài mài, đột nhiên ngẩng đầu, nàng theo ánh mắt của Trương Khởi Linh nhìn qua.

Ngô Tà ngồi ở ghế tre, rốt cuộc bắt đầu ăn dưa hấu trong chén, thấy Trương Khởi Linh nhìn qua, hắn nở nụ cười, cho rằng hắn muốn ăn, giơ tay muốn đưa qua, Trương Khởi Linh lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục động tác.

Hoắc Tú Tú nhìn, ngón tay không tự giác gõ gõ, Ngô Tà kêu nàng qua uống trà, nàng dừng lại động tác, cười đáp ứng.

03

“Đồ đệ, phóng lựu đạn.” Hắc Hạt Tử miệng nói, ngón tay cũng không ngừng, bay nhanh ấn trên di động.


Ngô Tà miệng ngậm một viên đường, thanh âm hàm hàm hồ hồ, ngón tay cũng ở trên di động điểm vài cái.


Qua một lúc Ngô Tà lại mở miệng, “Bên này có ba người, anh nhanh chạy lại đây.”

“Cậu chờ một lát, tôi nhặt súng.”


Ngô Tà tức khắc bất mãn, “Tôi sắp bị đánh chết!”

Hắc Hạt Tử không chút hoang mang thao tác nhân vật, “Đồ đệ, có thể, tôi xem trọng cậu.”

Sau đó giây tiếp theo trên màn hình thông tri đồng đội bỏ mình.


Ngô Tà buông di động, nằm liệt trên ghế sống không còn gì luyến tiếc, than một hơi, “Tề Hắc Hạt hại người rất nặng.”

“Sợ gì đâu, sư phụ mang con bay.” Hắc Hạt Tử không chịu ảnh hưởng, cười vài tiếng, tay tiếp tục bay nhanh thao tác, rốt cuộc nhận lấy một viên đầu người cuối cùng.

Ngô Tà ném xuống di động không chơi.

Hắc Hạt Tử cũng ném xuống di động, đứng lên, “Đi! Sư phụ mang con đi vớt cá lớn, bồi thường bồi thường.”


Ngô Tà nói thẳng không đi, không có hứng thú, lão nhân gia ngài đi là được, không tiễn.

Phụ cận chỉ có một cái hồ, ba người Ngô Tà tại đây ở lâu rồi, lăn qua lộn lại cũng chỉ lăn lộn một cái ao này, sợ là cá bên trong đều nhận được bọn họ, đi vớt cá đúng là không hấp dẫn được hắn.


“Nếu không bắt sâu lớn cho con?” Hắc Hạt Tử tiếp tục nói, “Đi thôi.”


Ngô Tà vẻ mặt chán ghét.

“Đi đâu?”

Hắc Hạt Tử và Ngô Tà đồng thời ngẩng đầu, thấy Trương Khởi Linh không biết đi khi nào vào nhà, đang nhìn bọn họ.

Hắc Hạt Tử cười nói: “Mang đồ đệ tôi đi bắt sâu đâu.”

Ngô Tà nhăn mặt.

Trương Khởi Linh nhìn về phía Ngô Tà, “Muốn đi?”

“Không đi,” Ngô Tà lập tức lắc đầu, “Tôi còn tình nguyện vớt cá lớn.”


Hắc Hạt Tử lập tức tiếp đón, sau đó xoay người ra cửa tìm những người khác cùng nhau đi xem náo nhiệt.

Lúc này Trương Khởi Linh duỗi tay đè lại Ngô Tà, “Còn không có cho gà ăn.”


Ngô Tà còn chưa nói lời nào liền thấy Hắc Hạt Tử lại từ cửa nhô đầu ra, rất có hứng thú nhìn hai người bọn họ, thuận miệng nói: “Nếu không chúng ta đi trước?”

Trương Khởi Linh ngẩng đầu xem hắn, không có biểu tình gì, con ngươi thật sâu, nhìn không ra bên trong che giấu cảm xúc gì.


Ngô Tà không phát giác, mở miệng nói: “Mấy người đi trước đi, tôi và Tiểu Ca đi cùng nhau.”

Hắc Hạt Tử được đến đáp lại không lập tức đi, ở cửa ý vị thâm trường nhìn hai người một cái, xoay người rời đi.

04


Giải Vũ Thần buông chén đũa, vì chính mình thêm một chén nước.

Mà một bên khác Trương Khởi Linh đang thêm một đũa rau xanh cuối cùng vào trong bát của Ngô Tà, Ngô Tà không có cự tuyệt, đem một đũa rau xanh hợp với cơm trắng còn thừa không nhiều lắm cùng ăn vào.

Giải Vũ Thần uống một ngụm nước, trong lòng đếm đếm số lần Ngô Tà duỗi đũa gắp đồ ăn trên bàn cơm.


Này cũng không khó, hắn một chút tính ra.


Hắn bất động thanh sắc, một hơi uống cạn nước.


Sau khi ăn xong phòng bếp truyền đến tiếng nước va chạm mâm bát, đó là thanh âm Trương Khởi Linh thu thập chén bàn


Bàn Tử trở về phòng tắm rửa, trong viện mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ca của hắn.

Buổi chiều Hoắc Tú Tú đi ao xem náo nhiệt với Hắc Hạt Tử, trở về nói phơi đen, hiện tại nhốt ở trong phòng đắp mặt nạ, trước khi đi còn nói sẽ giúp Giải Vũ Thần để lại một mảnh, mà Giải Vũ Thần không có cự tuyệt.


Hắc Hạt Tử người này ăn một lần no liền đi trong núi, nói muốn đi bắt sâu lớn, tất cả mọi người không rõ tại sao hắn chấp nhất với sâu như vậy.


Giải Vũ Thần và Ngô Tà không trở về phòng, cùng ngồi ở trong viện, Ngô Tà ngồi vẫn là chiếc ghế buổi sáng, Giải Vũ Thần ngồi lại là ghế plastic đỏ thẫm mà Bàn Tử mua bán sỉ từ trong thành về.

Lần đầu tiên Giải Vũ Thần nhìn đến ghế plastic này, hắn nhịn không được quan tâm đến sinh hoạt của bạn tốt ở trong thôn, lương tâm không nhiều lắm có một lần tưởng miễn số lẻ trong khoản nợ khổng lồ của bọn họ, vạn hạnh chỉ là ngẫm lại.

Hai người mới vừa ngồi xuống không lâu, Trương Khởi Linh từ bên trong đi ra, một tay cầm một chiếc thảm mỏng, một tay cầm một ấm trà mới vừa pha trà ngon.

Một hồi, Giải Vũ Thần nhìn nhìn Ngô Tà đắp thảm mỏng đang chuẩn bị rót trà, lại nhìn nhìn Trương Khởi Linh xoay người trở lại phòng bếp.

Hắn như suy tư gì, cúi đầu vì chính mình rót một chén trà.

05


Thời điểm Ngô Tà tỉnh lại, bên cạnh không ai.


Hắn sờ sờ ổ chăn, còn có hơi ấm, người bên cạnh tựa hồ vừa mới mới rời đi.


Đầu óc chưa thanh tỉnh của Ngô Tà chỉ biết chính mình dậy sớm, bằng không là không sờ được chút ấm áp này.


Hắn biết rõ tập tính của người bên người, luôn là dậy sớm hơn gà.


Hắn lăn qua lộn lại rốt cuộc ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy, lúc này cửa phòng vừa vặn mở ra, hắn nửa híp mắt nhìn Trương Khởi Linh đi đến.


Trương Khởi Linh thấy hắn dậy sớm hơn ngày thường, cũng chưa nói cái gì.

Ngô Tà nói tiếng sớm, biết hắn là nghe được động tĩnh chính mình xoay người mới tiến vào.

Trương Khởi Linh gật đầu, ngồi vào mép giường, duỗi tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ của hắn, Ngô Tà không có cự tuyệt, còn ngẩng cổ cho hắn dễ dàng làm.


Đợi bỏ đi áo ngủ trên người, Trương Khởi Linh lấy áo sơ mi tối hôm qua hắn thay ra, giúp hắn mặc vào.


Ngô Tà cúi đầu xem nút thắt một viên một viên khấu vào, đột nhiên cười lên tiếng.


Trương Khởi Linh giương mắt xem hắn.


“Tiểu Hoa nói anh đang quyển dưỡng tôi,” Ngô Tà cúi người ôm lấy hắn, “Bọn họ nói anh nuôi tôi càng ngày quý giá.”


Trương Khởi Linh bế hắn rời khỏi giường, hướng đến phòng tắm, chỉ thấy trên bồn rửa tay đặt một ly nước và bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng, khăn lông cũng gấp chỉnh tề đặt ở một bên.


Ngô Tà phun ra nước trong miệng, vị bạc hà của kem đánh răng tàn lưu ở trong miệng, Trương Khởi Linh lấy khăn lông chà lau mặt hắn, hắn nhắm hai mắt, mặc cho Trương Khởi Linh làm.


“Bọn họ nói tôi không rời đi anh.”


Ngô Tà cảm giác được động tác chà lau trên mặt hơi dừng, sau đó lại tiếp tục.

Thật lâu sau, hắn mới nghe thấy Trương Khởi Linh mở miệng.


“Cậu không muốn sao?”

Ngô Tà mở mắt ra, Trương Khởi Linh sắc mặt bình đạm đối diện hắn, phảng phất lời nói vừa rồi không phải từ hắn nói ra.


Bên ngoài truyền đến tiếng người, trong phòng những người khác sôi nổi thanh tỉnh.

Ngoài cửa Bàn Tử thét to Hắc Hạt Tử làm việc, Hoắc Tú Tú hỏi Giải Vũ Thần tối qua trước khi ngủ có đắp mặt nạ nàng mới mua không, Giải Vũ Thần nói còn tốt hơn nhãn hiệu lần trước.


Mà bên trong cánh cửa Trương Khởi Linh không nói nữa.


Ngô Tà cảm thấy giờ khắc này bên ngoài ầm ĩ không quan hệ với bọn họ.


Giờ khắc này thế giới chỉ còn bọn họ.

Giờ khắc này hắn rốt cuộc thấy thế giới mà Trương Khởi Linh cấu trúc cho hắn.

“Tôi nguyện ý a.”

Cuối cùng Ngô Tà cười hôn hắn.

06


Anh quyển dưỡng tôi.


Cho tôi lương thực, cho tôi ngủ yên.

Cho tôi hôn môi, cho tôi ôm ấp.


Tôi cam nguyện làm con chim bị nhốt trong lồng của anh.

Chúng ta không hề phân biệt.

Xong


07


“Cậu không cảm thấy cậu giống một con chim bị quyển dưỡng ở trong lồng sao?”


“Rời xa người bảo vệ sẽ dễ dàng chết đi,” Giải Vũ Thần uống một ngụm trà, “Xối một trận mưa, cảm thụ một trận gió, một cái lá cây rơi xuống đụng vào, một cái đóa hoa nở rộ hương thơm, thế gian vạn vật đều có thể dễ dàng giết chết cậu.”


“Trương Khởi Linh nuôi dưỡng cậu, làm cậu không rời hắn được.” Giải Vũ Thần cười cười, thanh âm càng ngày càng nhẹ, “Như là rời xa hắn, cậu sẽ chết đi như vậy.”


Ngô Tà nhìn hắn một hồi, không nói chuyện.


Giải Vũ Thần lau miệng, tựa hồ cảm thấy không thú vị, lại cảm thấy Ngô Tà ngốc, đều bị bán còn không biết, muốn lại nhắc nhở một chút.


Chỉ là hắn còn không có mở miệng, liền thấy Ngô Tà cười lên tiếng.

Hắn sửng sốt.


Ngô Tà phất phất thảm mỏng trên đùi, sau đó thả lỏng dựa về phía sau, đôi tay tùy ý đặt ở trên đùi.


“Sao cậu lại biết tôi không phải cam nguyện?”

Giải Vũ Thần đang thưởng thức cái ly đột nhiên dừng lại.

“Cậu nhìn đến anh ta nuôi dưỡng tôi, làm tôi không rời đi anh ta, rời đi anh ta thì sẽ chết đi.” Ngô Tà nhìn về phía hắn, tươi cười nhợt nhạt.

“Nhưng làm sao anh ta có thể rời xa tôi?”

Anh ta sẽ không xem tôi chết đi.


Anh ta không muốn tôi chết đi.


Ngô Tà nhìn về phía Trương Khởi Linh từ trong phòng đi ra, nhẹ giọng nói.


“Chúng tôi ai cũng không rời đi ai."

Xong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro