Nhớ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiểu Tây Chúc

Ngô Tà rất có mị lực, không có người có thể phủ nhận điểm này. Trương Khởi Linh thường xuyên nghĩ như vậy.

Mị lực cũng xem thể hiện ở đâu, có người mị lực biểu hiện ở vẻ ngoài cũng có người mị lực ở năng lực. Mà Ngô Tà, là hình lục giác, đơn giản chính là các mặt đều được người thích

Nông cạn chính là bề ngoài, Ngô Tà thật xinh đẹp, ai gặp qua hắn đều sẽ cảm thấy như vậy. Gương mặt hắn văn nhã, ngũ quan không tính đỉnh cấp nhưng tổ hợp lại chính là thoải mái, chính là đẹp, vai rộng chân dài, thân hình cân xứng, mới vừa vào nghề lại thật trắng, đứng giữa đám người có vẻ rất là xuất sắc.

Ở dưới mộ không nhìn rõ ràng, bởi vì mọi người đều dơ dơ bẩn bẩn, hơn nữa tinh thần khẩn trương cao độ, ai cũng không có nhiều tinh lực đi quan sát diện mạo của người bên cạnh, Trương Khởi Linh là ở sau mất trí nhớ mới biết rõ Ngô Tà là người rất đẹp. Khi đó hắn ở Ngô Sơn Cư, ăn ngủ đều cùng Ngô Tà ở bên nhau, nhưng Ngô Tà không nhàn rỗi, hắn nghiên cứu bản dập, nghiên cứu đồ cổ, ngồi xuống là một buổi trưa, Trương Khởi Linh không có chuyện gì, trừ bỏ ngủ chính là xem Ngô Tà.

Điểm nhấn nhan giá trị của Ngô Tà chính là cặp mắt kia, không phải mắt to mà là hình mắt vừa vặn, mắt hai mí rất đối xứng, khóe mắt đều không có một chút da dư thừa, lông mi lại dài lại cong, hơn nữa ánh mắt sạch sẽ thẳng thắn thành khẩn, bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, rất nhiều người sẽ không tự chủ được nói với hắn lời nói trong lòng.

Cho dù là hiện tại, quen biết hơn mười năm, thời điểm Trương Khởi Linh bị Ngô Tà nhìn chằm chằm, vẫn là sẽ một chút liền mềm lòng, trừ bỏ hút thuốc, cái khác luôn là theo bản năng liền theo hắn.

Sâu một chút chính là năng lực. Ngô Tà thay đổi giữa chừng, thể lực và vũ lực đều không được nhưng tri thức phong phú, cho nên đừng nhìn hắn là người mới, kỳ thật ở trong rất nhiều lần hành động, hắn đều đảm nhiệm chức vị quân sư. Mặt khác hắn có ưu điểm rất quan trọng -- bình tĩnh, Ngô Tà rất ít ở trước mặt mọi người xuất hiện cảm xúc kinh hoàng thất thố, bất luận là chính mình bị giam ở phòng xép, gặp bánh chưng, thấy người chết, mặc kệ trong lòng như thế nào sóng gió mãnh liệt nhưng trên mặt vẫn trấn định.

Cũng vì điểm này, bắt đầu A Ninh luôn cho rằng hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ, đương nhiên, đó là vì nàng chưa thấy qua bộ dáng Ngô Tà bị Cấm Bà dọa đến kêu sợ hãi đâm vào trong lòng ngực Trương Khởi Linh.

Lớn lên đẹp, đầu óc thông minh, gặp chuyện trấn định, tất cả đều xuất hiện trên một người đã đủ để mọi người sinh ra hảo cảm, cho nên từ trước trong đội ngũ, không kể nam nữ, luôn có những người này toát ra hảo cảm với Ngô Tà, tuy rằng là người nào Trương Khởi Linh đã không nhớ được, nhưng tóm lại là có.

Còn có một chút, so với bọn họ, Ngô Tà có vẻ phá lệ thiện lương, đối người bên cạnh thật tốt, ai bị thương đau, hắn thấy được đều phải hỏi một câu, hắn luôn hi vọng cùng nhau đi cùng nhau về, mọi người đều tốt. Ở trộm mộ, loại tính cách này nói tốt cũng không tốt, nếu vận khí tốt gặp người là Bàn Tử, vậy có thể dựa vào chân thành và nghĩa khí thu hoạch được một anh em tốt, nhưng nếu gặp được là người có mưu đồ gây rối, khi nào mất mệnh cũng không biết.

Nhưng mặt trời luôn có thể hấp dẫn đến người hàng năm hành tẩu trong bóng đêm, tỷ như Trương Khởi Linh.

Lại nói sâu hơn nữa, còn có quyết đoán, Ngô Tà không phải mạnh nhất nhưng hắn có đầu óc thông minh và ngôn ngữ câu thông cùng với năng lực học tập nhanh chóng, khiến cho rất nhiều thời điểm, hắn mới là trung tâm toàn bộ đội ngũ -- hắn có năng lực khiến những người không hề tương quan ngưng tụ ở bên nhau.

Điểm này, ở mười năm trước mới gặp manh mối, chỉ là trong tay hắn không có quyền, biết đến sự tình là mơ hồ, vẫn luôn bị lừa nên có vẻ yếu thế.

Sau khi trở về, Trương Khởi Linh đi theo Ngô Tà tra vài lần sổ sách. Bắt đầu Ngô Tà không cho hắn đi, luôn nói chính mình có thể thu phục, nhưng hắn không yên tâm, trộm giấu ở trên cây, nghĩ nếu có nguy hiểm, hắn có thể xông vào trước tiên.

Sau đó hắn thấy được một thân Đường trang Ngô Tà. Đường trang rộng thùng thình, Ngô Tà lại quá gầy, quần áo trên người hắn có chút dài rộng nhưng ánh mắt kiên định, mười phần khí tràng, mặc cho ai nhìn cũng biết đây là nhân vật lợi hại.

Trên đôi mắt của Ngô Tà là gọng kính tơ vàng, có vẻ văn nhã, trung hòa trên người hắn cổ khí thế "Ai dám cản trở ta". Hắn ngồi xuống, tiếp trà, uống một ngụm, sau đó nặng nề buông, trong phòng chỉ có thanh âm giở sổ sách, tất cả mọi người im ắng không dám nói lời nào.

Lần này có lẽ vận khí không tốt, thu chi không đều, chủ sự là người cũ theo đã lâu, Ngô Tà hỏi tình huống, hắn nói đầy lý lẽ hùng hồn, bộ dáng rất là không phục, thậm chí vươn ngón tay chỉ trỏ. Khảm Kiên nhìn không được, muốn động thủ bị Ngô Tà ngăn lại, cách có chút xa, Trương Khởi Linh không nghe được Ngô Tà nói gì đó, chỉ nhìn đến hắn mỉm cười dùng Đại bạch chân chó cắm xuyên tay người đối diện, sau đó phân phó đem người kéo xuống, tiếp tục kiểm toán.

Những việc xảy ra trong mười năm này, nhóm Bàn Tử kể cho hắn nghe, hắn cũng từ Ngô Tà bút ký và trong miệng người thủ hạ nghe một ít nhưng không thể tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể tưởng tượng, cho nên hắn ấn tượng khắc sâu một màn này, hắn từ khe hở lá cây xem Ngô Tà, cũng chú ý tới vẻ mặt sùng bái Khảm Kiên.

Ngô gia mấy năm gần đây có không ít người mới, Ngô Tà như vậy, người trẻ tuổi mới hơn hai mươi sao có thể không sùng bái, ngay cả Trương Khởi Linh nhìn hắn còn không rời được mắt.

Có một số người, đọc sách tốt, giết được người, mang được đội ngũ, ổn được nhân tâm. Người như vậy, là bạn, nên may mắn, là địch, nên tôn kính.

Đương nhiên, là người yêu, vậy có cách nói khác.

Nguyên bản cho rằng bằng ấy ưu điểm đã đủ rồi, nhưng sau khi đi vào thôn Vũ, Trương Khởi Linh mới phát hiện, Ngô Tà còn rất được các bác gái thích. Tính cách rộng rãi ôn hòa, trong thôn thấy ai đều cười tủm tỉm, nhìn lại tuổi trẻ, tới không bao lâu liền biến thành bánh trái thơm của đại đội thân cận xem mắt thôn Vũ, tới cửa giới thiệu đối tượng một đợt tiếp theo một đợt, có thời điểm Ngô Tà thật sự không có biện pháp từ chối, Trương Khởi Linh liền đứng bên cạnh hắn, không cần cố tình lạnh mặt, dùng biểu tình thường ngày nói một câu "Ngô Tà nói không cần." Là có thể khuyên lui các bác gái.

Sau lại Trương Khởi Linh phát hiện trong thôn có vài cô gái trẻ cũng sẽ trộm quan sát Ngô Tà, tỷ như hôm nay người này, lấy danh nghĩa thỉnh giáo tranh chữ tới cửa, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn hướng trên mặt Ngô Tà ngó, cô gái còn nhỏ, không có ý gì xấu, Ngô Tà không tiện từ chối, cho nên nói nhiều với nàng hai câu.

Hơn nửa năm này, bởi vì ăn ngon, dưỡng tốt, Ngô Tà béo một ít, hơi gầy so với thời điểm Trương Khởi Linh mới vừa nhận thức hắn, béo so với thời điểm vừa tái kiến mười năm, ở giai đoạn vừa vặn tốt, dáng người cân xứng thật hấp dẫn, Trương Khởi Linh phi thường khó chịu đối với người khác nhớ thương người của hắn, cho nên hắn ở cạnh cố tình ho khan hai tiếng.

Hắn không hướng Ngô Tà xem nhưng Ngô Tà đã quay đầu xem hắn sau đó cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói câu gì với cô gái nhỏ kia, cô bé kia lập tức trợn tròn đôi mắt, chắp tay trước ngực xin lỗi, lúc này mới vội vàng rời đi.

Ngô Tà đi đến trước mặt Trương Khởi Linh, dắt tay hắn, thấu đi lên hôn hắn. Hắn bị Trương Khởi Linh khó được rõ ràng ghen lấy lòng rồi, tâm tình tốt hôn vài cái, Trương Khởi Linh nhéo mặt hắn, hỏi: "Vừa mới cùng nàng nói gì đó?"

Ngô Tà bị nhéo miệng chu lên không thể nói chuyện, hắn đẩy tay Trương Khởi Linh, mang theo ý cười nói: "Tôi nói, không thể nói nữa, người yêu ghen."

Sắc mặt Trương Khởi Linh hoãn lại, hắn xoa bóp cánh tay Ngô Tà, nắn đùi, sờ sờ cổ tay, lại sờ sờ eo, lúc này mới nói: "Quá gầy, lại muốn béo một chút."

Ngô Tà đè lại đôi tay đang tác loạn của hắn, sau đó nhấc quần áo lên, vỗ vỗ cơ bụng, hơi bất đắc dĩ nói: "Như vậy vừa vặn a, lại béo liền xấu, nó đã mau hợp nhất thành một."

Trương Khởi Linh lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Béo, không ai nhớ thương."

"Fin"

Cho nên, rốt cuộc là ai, nhớ thương người ta rất nhiều năm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro