Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ncx

Chương 98: Ông đây để cho mày biết thế nào gọi là một đi không trở lại.

"Hai cậu vẫn chưa luyện xong à?"

Không biết đã qua bao lâu, Dương Duệ ló đầu vào trong gian hỏi một câu.

Tiếng va chạm trên bàn bi vang lên "lạch cạch", trán Lâm Thiên Tây đã mướt mát mồ hôi, cậu cầm cơ nhìn đối diện: "Ừm, vẫn đang đánh đây."

Tôn Thành ở đối diện đè cơ xuống, trán cũng túa mồ hôi. Từ lúc nhận được tấm vé kia, hắn đã luyện cùng cậu đến tận bây giờ vẫn chưa ngừng lại. Bỗng, cậu ngước mắt liếc hắn một cái, vẻ mặt đối phương vẫn luôn xuất hiện ý cười như có như không kia.

Đệt, Lâm Thiên Tây nghĩ thầm, tinh thần hăng hái này của cậu ấy này là do vui vẻ mà thành?

Luyện suốt cả buổi trưa, thời điểm kết thúc thì trời đã trở tối.

Điện thoại của Lâm Thiên Tây đột nhiên reo, cho nên cậu không muốn dừng lại cũng không được. Lúc nghe điện thoại, trên tay cậu vẫn còn cầm cơ: "Alo?"

"Không cần alo, chuẩn bị hành lý đi, hiểu ý tôi không?" Ngô Xuyên ở đầu dây bên kia nói: "Lâm Thiên Tây, hành trình mới đang vẫy tay đón chào rồi, chuẩn bị mau rồi đi theo tôi."

"..." Lâm Thiên Tây nói: "Em hiểu mà thầy Ngô, đừng sáng tác lời bài hát nữa, cứ gieo vần hoài."

"Em hiểu là được, tự chuẩn bị kỹ càng đi." Ngô Xuyên nói xong thì cúp máy.

Tôn Thành buông cơ xuống, hắn vuốt tóc dính mồ hôi trên trán lên rồi nhìn cậu: "Tạm thời luyện đến đây thôi, sau này phải dựa vào chính cậu."

Lâm Thiên Tây cười cười cất điện thoại di động: "Không thành vấn đề."

"Huấn luyện bao lâu?" Tôn Thành cầm áo khoác lên rồi mặc vào người.

Lâm Thiên Tây ôm cặp sách: "Tôi đoán là nửa tháng."

"Cho nên ít nhất phải nửa tháng sau mới gặp lại."

"Ừm ừm." Lâm Thiên Tây nói đến đây thì hạ thấp giọng, cậu đi ra ngoài, đột nhiên hỏi: "Còn có gì muốn dặn dò không, chỉ huy?"

Ánh mắt Tôn Thành rơi trên mặt cậu: "Không có."

"Không có?" Lâm Thiên Tây nhíu mày: "Tôi đi đây."

Lông mày Tôn Thành khẽ động.

Dương Duệ ở trong gian tạp hóa bất thình lình kêu: "Đánh cho tốt nhé Lâm Thiên Tây!"

"..." Lâm Thiên Tây suýt bị doạ cho giật nảy mình, còn tưởng anh nghe thấy mình thầm thì to nhỏ với Tôn Thành ở gian bên này: "Biết rồi ông chủ Dương!" Nói xong, cậu nhìn Tôn Thành, khoác cặp sách lên vai rồi quay đầu: "Không có ư? Thật sự không có? Vậy tôi đi thật đây."

Cậu bước ra ngoài, chân vừa mới giẫm lên ánh đèn đường chiếu xuống mặt đất, một bóng người chợt xuất hiện từ đằng sau, vai cậu đột nhiên bị kéo về.

Lâm Thiên Tây bị túm quay người lại, chỉ nháy mắt sau đã kề sát lồng ngực hắn, Tôn Thành cúi thấp đầu, ghé sát tai cậu: "Cố lên, bé ngoan."

Hắn nói rất nhanh, nói xong rồi lập tức buông tay: "Được rồi, bây giờ đi đi."

Bên tai Lâm Thiên Tây vẫn còn sót lại hơi thở ấm áp của đối phương, nếu không thì suýt chút cậu đã nghi ngờ vừa rồi mình gặp ảo giác. Cậu nhìn con ngươi đen sẫm tựa như ẩn chứa cả ánh đèn đường mờ nhạt của Tôn Thành, sau đó thoả mãn nhếch miệng cười, chỉ chỉ chóp mũi mình: "Bé ngoan nhận được rồi, cậu cứ xem đi."

Nhất định sẽ xem. Tôn Thành nghĩ thầm, kể cả khi không nhận được vé thì hắn cũng sẽ tới xem.

Lâm Thiên Tây vung tay, mang theo nụ cười mà rời đi trước mắt hắn.

Tôn Thành nhìn theo bóng dáng cậu cho đến khi không thấy nữa mới xoay người trở về toà nhà cũ.

Trước đây không có cảm giác gì, bây giờ bỗng nhiên lại cảm thấy nửa tháng cũng rất lâu.

Nghe nói lần thi đấu này, các tỉnh sẽ lần lượt tổ chức, chẳng có mấy người quan tâm tới thi đấu bi-a, giải bi-a trung học cấp quốc gia cũng chỉ mới tổ chức vài năm gần đây, vừa hay năm nay đến lượt tỉnh bọn họ, cho nên địa điểm thi đấu sẽ ở ngay trong tỉnh.

Thi đấu ở đâu, đương nhiên huấn luyện cũng ở nơi ấy.

"Reng reng reng", đồng hồ báo thức thình lình reo inh ỏi.

Lâm Thiên Tây lập tức ngồi bật dậy, nhìn bức tường trắng toát đối diện trước mắt mấy giây mới ý thức được mình đang ở nơi huấn luyện.

Ngô Xuyên cực kỳ sốt sắng, sáng sớm mới 4 giờ rưỡi đã gọi điện đánh thức cậu, lái chiếc xe Volkswagen kia chở cậu lên đường.

Thời điểm khi đến đây cũng chỉ mới 9 giờ sáng, cả đường đi Lâm Thiên Tây đều phải nghe ông nhắc nhở những mục cần phải chú ý mà buồn ngủ rũ rượi, lúc vào khách sạn nơi tổ chức thi đấu sắp xếp, cậu nhào người nằm thẳng xuống ngủ bù.

Bây giờ dậy rồi vẫn hơi mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu còn tưởng mình vẫn đang ở trong thành phố nhỏ.

Lâm Thiên Tây vò tóc, ngồi dậy vào WC rửa mặt, tỉnh táo rồi cậu mới khoác tạm áo khoác lên người, sau đó lập tức ra ngoài huấn luyện.

Địa điểm huấn luyện nằm ở phòng bi-a ngay gần đó, đi tới mất khoảng hai phút.

Lâm Thiên Tây vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Ngô Xuyên đang ngồi ở ngoài cửa chờ mình, trên tay ông cầm một túi nilon đựng bánh bao và nước mua cho cậu, còn có cả một lọ sữa bò Vượng Tử.

"Lại đây cầm này Lâm Thiên Tây, tập luyện cho thật tốt đó, cần gì thì bảo với tôi."

Lâm Thiên Tây nhận lấy, vẫn hơi ngơ ngác: "Thầy Ngô à, vẫn chưa thi đấu mà, thầy sốt sắng thế."

"Tôi không sốt sắng sao được?" Ngô Xuyên thở dài: "Thầy Từ của các em vẫn còn bất mãn với tôi lắm. Lần trước cũng phải đi huấn luyện, kết quả thi không đạt, con đường điền kinh của em chẳng còn hy vọng nữa. Bây giờ nếu em lại đánh bi-a không tốt thì tôi xong đời. Em bảo không sốt sắng, không sốt sắng mà 4 rưỡi sáng tôi đã gọi em đi làm gì? Lần này là cơ hội cuối cùng của em đó. Lâm Thiên Tây à, nếu vẫn không được thì em lại không vui, cũng coi như tạm biệt ước mơ vào trường tốt của em luôn."

Lúc nói vài câu cuối cùng, giọng điệu Ngô Xuyên trở nên nghiêm túc hẳn.

Khoé miệng Lâm Thiên Tây giật giật, quả thực đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Cậu đứng tại chỗ lấy chiếc bánh mì trong túi ra rồi dùng răng xé vỏ bánh: "Đừng nói không được, nhất định phải được."

Nói xong thì ngậm bánh mì bước vào phòng bi-a.

Có một vài người đến rồi, đèn trong các phòng bi-a nhỏ đều đã được bật sáng, tiếng bi va nhau "lạch cạch".

Lâm Thiên Tây đi đến gian cuối cùng mới nhận ra là gian trống, vừa định đi vào thì nhìn thấy một phụ huynh đứng ở cửa gian bên cạnh, không biết là mẹ của tuyển thủ nào, bà vừa niềm nở nhìn vào trong vừa giơ điện thoại lên quay video, thỉnh thoảng lại hỏi một câu: "Có mệt không con? Nghỉ một lát nhé?"

Cậu cắn bánh mì đi tới bàn bi, nhìn mẹ người ta lại bất giác nhớ tới tấm vé mình đặt trong hộc tủ gần cửa lúc rời đi.

Lúc đó đi rất sớm, phải mấy tiếng sau mẹ cậu mới làm xong ca đêm trở về, vẫn còn chưa tạm biệt. Thực ra cậu cũng không ôm hy vọng cô sẽ nhìn thấy tấm vé đó chứ đừng nói là đến xem thi đấu.

Lân Thiên Tây ăn xong bánh mì, cậu phủi tay rồi lấy điện thoại ra chụp một ảnh bàn bi, chốc lát sau lại xoay người chụp gian phòng một tấm, sau đó mở WeChat lên gửi hết cho người dùng để ảnh đại diện ngọn hải đăng kia.

[ Tôi tới rồi, cho cậu xem một chút này. ]

...

Trong ảnh là bi được xếp theo khung hình tam giác, phông nền là bàn bi-a màu xanh lá, tấm còn lại là ảnh chụp bức tường nửa sáng nửa tối trong gian phòng nhỏ, trên tường phản chiếu cái bóng mờ mờ của Lâm Thiên Tây.

Trong khung đối thoại WeChat chỉ có hai bức ảnh này, Tôn Thành lướt lên xuống, mấy ngày nay hắn đã xem chúng đến mấy lần.

Lúc đọc, một tay hắn vẫn cầm bút đặt lên quyển sách dày cộm trước mặt.

"Anh Tây nói đi là đi luôn." Vương Tiếu ngồi trên cảm thán: "Hâm mộ ghê, lại thành công trốn được hai tiết kiểm tra."

"Nếu tôi ráng chút nữa thì bây giờ cũng đi huấn luyện với cậu ấy rồi." Khương Hạo lên tiếng.

"Bớt chém gió đi cưng." Vương Tiếu nói: "Riêng vụ bi-a thì cậu đừng có so với anh Tây, tôi lớn tới chừng này chỉ phục nhất tài đánh đấm với chơi bi-a của anh Tây thôi đó, bây giờ anh ấy tập trung đánh bi-a thì càng đỉnh hơn nhiều, cậu quên là mình bị anh Tây đánh cho ngu người luôn rồi à?"

"Cậu nói tiếng người chút được không hả?"

"Rồi rồi, không nói nữa." Vương Tiếu quay xuống hỏi Tôn Thành: "Thành gia này, em xem rồi, anh Tây thi đấu vào cuối tuần, bọn mình cùng mua vé tới xem đi?"

Tôn Thành nghe nó rủ mua vé cùng thì ngẩng đầu lên nhìn, song cũng không nói bản thân đã có vé: "Cậu muốn đi à?"

"Bọn mình đi chung." Vương Tiếu nói tiếp: "Cái xe bán tải kia cho anh lái miễn phí, chở bọn này đi, thế nào?"

Mấy người ngồi trên lập tức quay xuống.

Khương Hạo bảo: "Lâm lưu manh làm chuyện khác thì tôi không có hứng thú, nhưng cậu ấy chơi bi-a thì tôi thật sự muốn xem, mua vé cũng được."

Tôn Thành quét mắt liếc bọn họ: "Cân nhắc đã."

"Tôi còn tưởng cậu chắc chắn sẽ đi." Thấy phản ứng này của hắn, Khương Hạo không tin lắm, lúc trước ai là người chủ động chạy tới xem Lâm Thiên Tây thi đấu chứ?

Tôn Thành cúi đầu giải đề, làm như không nghe thấy.

Loa bên ngoài chợt vang, phòng giáo vụ bắt đầu phát thông báo phê bình.

"Á đù, Thành gia có nghe gì không!"

Tôn Thành ngẩng đầu, vừa mới nghe thấy tên Đinh Kiệt.

"Thằng đần Đinh bịa chuyện bị xử kìa! Hình như là tung tin nhảm anh với anh Tây hay sao ấy?" Vương Tiếu mắng: "Thằng ngu, ai mà không biết anh kèm anh Tây học chứ."

Tôn Thành đặt bút xuống, đứng lên đi ra ngoài: "Không cần phải để ý, tôi tới WC một lát."

Giọng thầy chủ nhiệm ở trong loa phát đi phát lại ba lần, ra ngoài lớp lại càng nghe rõ.

"...Hành vi lan truyền những tin đồn không chính xác và bôi nhọ danh dự các bạn học sinh khác của Đinh Kiệt là rất xấu, đồng thời cũng bôi đen hình ảnh của bạn Tôn Thành - người đã giúp đỡ những bạn học khác tiến bộ hơn trong học tập, do đó phải bị phê bình trước toàn trường!"

Vừa lúc nghe tới đây, Tôn Thành đi đến khúc ngoặt đụng phải Từ Tiến hấp tấp đi ra.

"Em tới đúng lúc lắm Tôn Thành." Từ Tiến tay kẹp giáo án, một tay vỗ vỗ vai hắn, cực kỳ phẫn nộ: "Các giáo viên đều biết Đinh Kiệt bịa chuyện quan hệ của em với Lâm Thiên Tây không đứng đắn, loại học sinh này trong đầu toàn chứa cái vớ vẩn gì không biết! Em không cần để bụng đâu, em ấy bị phạt rồi, không dám nói lung tung nữa, bọn tôi đều tin em."

"..." Tôn Thành giữ im lặng.

"Tuyệt đối đừng để trong lòng rồi ảnh hưởng đến thành tích của mình nhé." Từ Tiến thấy mặt hắn không có biểu cảm gì nên tưởng hắn vẫn không vui, ông kiên nhẫn trấn an: "Cũng đừng vì chuyện này mà không kèm cặp Lâm Thiên Tây nữa, chẳng dễ gì mới có chút thành quả như ngày hôm nay, tuyệt đối không được để ý đến Đinh Kiệt đâu đấy."

Tôn Thành đành phải đáp: "Em biết rồi."

Từ Tiến lảng sang chuyện khác: "À, em đã có quyết định học trường nào hay chuyên ngành nào chưa? Có cần giáo viên chúng tôi đưa ra vài ý kiến cho em tham khảo không? Nhà trường coi trọng em lắm, chuyện này là phòng giáo vụ yêu cầu với lão Chu đó."

"Không cần ạ." Tôn Thành nói: "Em có tính toán rồi, trường học và chuyên ngành đều đã xác định xong."

"Vậy là tốt, vẫn là em khiến người ta yên tâm nhất." Từ Tiến rất hài lòng mà xua xua tay: "Đi đi, tôi đi mắng Đinh Kiệt một trận cho em ấy ghi nhớ thật kỹ!"

Tôn Thành thấy ông đi rồi bèn móc điện thoại ra, mở WeChat lên rồi ấn ghi âm lại nội dung đinh tai nhức óc trên loa khoảng mấy giây, sau đó gửi đi.

Để Lâm Thiên Tây nghe thử.

"Cạch!" Bi va chạm với mép bàn rồi lăn vào lỗ.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy xoa đầu cơ, ở góc bàn có một tờ giấy đầy những con chữ nguệch ngoạc như gà bới của cậu.

Lúc nghỉ giải lao cậu sẽ đọc lại và dịch những từ vựng trên giấy. Mấy ngày huấn luyện gần đây ngày nào cậu cũng làm như vậy, Tôn Thành gọi cái này là tận dụng thời gian từng chút một.

Nghĩ đến Tôn Thành, cậu ngừng lại rồi lấy điện thoại ra.

Điện thoại vẫn luôn để chế độ im lặng, cho nên chỉ khi nhớ tới thì cậu mới kiểm tra thông báo.

Bình thường Tôn Thành rất ít khi quấy rầy cậu luyện tập, lần cuối cùng cả hai trò chuyện là lúc cậu gửi mấy bức ảnh kia, hắn trả lời: [ Nếu cậu có thời gian thì tìm tôi, không có thì cứ làm việc của mình đi. ]

Lâm Thiên Tây còn tưởng hôm nay cũng sẽ không có tin nhắn, vậy mà mở màn hình lên lại thấy con số "1" đỏ chói mắt trên đầu ảnh đại diện ngọn hải đăng.

Cậu lập tức ấn mở, một đoạn ghi âm ồn ào vang lên.

Là giọng nói phát ra từ loa, nếu không phải quá quen thuộc với giọng của thầy chủ nhiệm thì suýt chút nữa cậu cũng không nghe ra được gì.

"Mẹ nó, Đinh Kiệt ngu xuẩn..." Lâm Thiên Tây hiểu rồi mới lướt xuống dưới, còn có một tin nhắn khác.

[ Không ai tin. ]

"Đệt." Cậu nghĩ đến giọng điệu này của hắn liền bật cười, đúng là người học giỏi thì thật sự không tầm thường.

Ngoài cửa bỗng có người đi vào.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên, nụ cười bên miệng lập tức vụt tắt.

Người tới có phần cao to, cậu ta liếc mắt dáo dác tìm ai đó, vẻ mặt rất thiếu đòn.

Là Đặng Khang.

"Lâu rồi không gặp nhỉ." Đặng Khang cầm trên tay cây cơ, rõ ràng là đi từ gian khác tới: "Đến mấy ngày mới nghe nói mày cũng ở đây, tao phải qua chào hỏi chứ."

Lâm Thiên Tây cất điện thoại vào túi, nắm cơ nói: "Qua để nhớ lại bản thân làm trò bẩn thỉu thế nào cũng không thể thắng? Nghe nói thi đấu lần này chỗ nào cũng có camera, làm sao bây giờ, keo 502 của mày bị tịch thu chưa thế?"

Khả năng nói chuyện của cậu thật sự có thể đâm trúng điểm chí mạng của người khác, từng chữ từng chữ đều vả thẳng vào mặt đối phương.

Vẻ mặt Đặng Khang phút chốc chợt trở nên khó coi, con mắt liếc cậu càng dữ tợn: "Tự trách mình đi, dính lấy ai không dính lại dính lấy tên họ Tôn kia. Ông đây có thù với nó, nghe nói thi đấu lần trước nó cũng đến, quan hệ của chúng mày tốt quá nhỉ."

Hai chữ "tốt quá" trong miệng cậu ta được đặc biệt nhấn mạnh, giọng điệu vô cùng kỳ quái.

Lâm Thiên Tây đã sớm nghi ngờ cậu ta có thù với Tôn Thành, quả nhiên là thật, ánh mắt nhìn cậu ta càng thêm lạnh lẽo.

"Mày tới đây là vì muốn đánh một ván với tao?" Cậu bỗng dưng hỏi.

Đặng Khang siết cây cơ trong tay: "Tao sợ mày à?"

Có vẻ như thái độ này của cậu ta là thật sự muốn đánh.

Lâm Thiên Tây cười lạnh: "Ông đây không đánh với mày."

Biểu cảm Đặng Khang càng khó coi hơn.

Thế nhưng Lâm Thiên Tây vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu gõ gõ cây cơ trong tay lên bàn bi, tiếng "cách cách" vang lên, sau đó trưng ra vẻ mặt vô lại mà nói: "Có thù với cậu ấy? Được, vậy thì bây giờ mày và tao cũng có thù, thù sâu đậm, có gan thì gặp lại trên sàn đấu, ông đây để cho mày biết thế nào gọi là một đi không trở lại." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro