C54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý tưởng này là do Mạc Thiên Hàm nghĩ ra, kỳ thật là do hắn thấy vào ngày nóng bức như thế này mà các nông dân vẫn ở ngoài ruộng thu hoạch lương thực, nếu lỡ bị cảm nắng thì không hay, mà phu lang nhà hắn cũng từng nói, mỗi năm vào lúc thu hoạch lương thực vụ chiêm đều có người té xỉu, thậm chí nếu là người có thân thể hơi yếu đuối, liền không thể ngồi dậy nữa.

Nghe thế làm cho Mạc Thiên Hàm bị dọa mà vội vã nghĩ ra biện pháp này, nói cho lão thôn trưởng, mà lão thôn trưởng đối với việc đậu xanh có thể ngừa cảm nắng là nửa tin nửa ngờ, Mạc Thiên hàm hết cách, liền nói là do lúc ở trong quân, nghe lão quân y nói qua cách này, dùng được hay không hắn cũng không chắc chắn, nhưng loại đồ vật như đậu xanh cũng không quý giá như lúa, dù không có tác dụng thì cũng chỉ là cho mọi người uống thêm chút nước mà thôi. Lần này liền lấy đậu xanh trong nhà ra dùng, nếu dùng tốt, sang năm sẽ để mọi người suy xét trồng nhiều một chút, sau đó mỗi nhà đều đưa ra một ít rồi nấu chung, lần thí nghiệm đầu tiên này cứ xem như Mạc gia mời mọi người uống chè đậu xanh đi.

Vì vậy lão thôn trưởng mới đồng ý, còn tìm lão sao sao trong thôn cùng Thu Nghiên phụ trách nấu chè đậu xanh này, mà Thu Nghiên cũng vui tươi hớn hở cùng lão sao sao mỗi ngày mang nước chè cho người trong thôn.


Thu Nghiên đã từng làm việc nhà nông, biết được sự vất vả của mọi người khi thu hoạch vụ chiêm, nhìn người khác ở ngoài ruộng làm việc rơi mồ hôi ướt đẫm, còn y lại ăn mặc sạch sẽ đứng dưới bóng cây, uống chè đậu xanh mát lạnh, liền suy nghĩ mọi thứ đều là do y gả cho một tướng công tốt a.

Mà mọi người cũng nhờ việc này mới biết phu lang của Mạc thợ săn là người có lòng lương thiện, mỗi ngày đều nấu chút nước chè đậu xanh mát lạnh cho mọi người uống, cũng biết được, Mạc thợ săn rất yêu thương phu lang, bởi vì mỗi lần Thu Nghiên xuất hiện, trên vai đều khoác áo choàng dệt từ vải mỏng, quấn quanh lên hai cánh tay.

Độ nổi tiếng của Thu Nghiên ở trong thôn thẳng tắp bay lên, ngay cả Mạc Thiên Hàm cũng được các thôn dân hiểu rõ hơn.

Hai phu phu bởi vì việc thu hoạch vụ chiêm liền vẫn luôn đi sớm về trễ, may là trong nhà cũng không có con vật phiền toái cần chăm sóc, chuồng thỏ chỉ cần buổi sáng nhét đủ cỏ khô cùng nước, buổi tối về nhìn xem, nếu hết thì đổ thêm nước cùng cỏ là được.

Mà hai anh em Vu gia lần nữa đến nhà người thân trong rừng trúc, kết quả tự nhiên là ăn canh đóng cửa.


"Thế nhưng trốn đi ra ngoài!" Nhìn cánh cửa to lớn làm từ trúc trước mắt cùng ổ khóa to đùng lóe sáng, Vu Nguyên Nguyên tức giận mà dậm chân!

"Ca, giờ phải làm sao đây?" Vu Nguyệt Nguyệt không có tức giận như Vu Nguyên Nguyên, y chỉ nghĩ tới, do biết hôm nay sẽ đi đến nhà Thu người què nên y ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn, chừa bụng tới đây ăn đồ ngon, kết quả hiện tại trong nhà không có ai, hai người bọn họ phải làm sao bây giờ? Cứ vậy mà đi về?

"Cái gì mà giờ phải làm sao?" Hung hăng nói một câu, lại thấy bộ dạng ngốc nghếch của đệ đệ liền càng tức giận, lần trước nếu không phải tên này lấy hết đồ, bọn họ cần gì phải đợi lâu như vậy mới tới nữa? Thật là tức chết rồi!

"Vậy chúng ta đi về à?"

"Về!" Vung tay, đi ngược lại, trong lòng nghĩ: Thu người què a Thu người què, mi tránh được mùng một không tránh được mười lăm, ta cũng không tin, một ca nhi khỏe mạnh như ta không thắng được một người què như mi!

Buổi tối khi Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên về nhà, liền phát hiện dấu vết có người từng đến, Mạc Thiên Hàm suy nghĩ một lát liền kéo Thu Nghiên nói mấy câu.

Ngày hôm sau Thu Nghiên vẫn cùng lão sao sao đi tặng chè đậu xanh, xong liền về nhà chờ, liên tiếp ba ngày, y đều đúng giờ về nhà, đến ngày thứ tư, quả nhiên, huynh đệ Vu gia tới cửa.

"Hôm nay ca ca rốt cục ở nhà, chúng ta đều sắp chạy gãy chân a!" Vu Nguyên Nguyên khoa trương vẫy vẫy tấm khăn lụa lau mồ hôi.

"Mấy ngày nay không phải là ngày thu hoạch vụ chiêm sao, cho nên đều vào thôn hỗ trợ, nhà cửa đều phải bỏ bê vậy." Đây là lời nói thật, nhưng đôi khi lời nói thật lại rất tổn hại.

Ít nhất Vu Nguyên Nguyên nghe xong liền trong lòng không thoải mái: Nha, nhà người khác thu hoạch vụ chiêm, ngươi đi hỗ trợ, nhà chúng ta cũng đang thu hoạch vụ chiêm, sao không thấy ngươi đi hỗ trợ? Là người thân đâu!

Ích kỷ như y, căn bản không nghĩ được những việc khác.

"Mau vào trong đi, bên ngoài nóng lắm." Đưa hai người vào phòng khách ở lầu một, nơi này thông gió rất tốt, trong rừng trúc vốn đã khá mát lạnh, lúc này lại có gió nhẹ thổi qua lầu trúc, mang theo chút hơi lạnh, vào lúc thời tiết đang nóng bức thế này, khỏi nói là cỡ nào thoải mái.

"Vẫn là nhà của ca ca thoải mái a!" Vu Nguyệt Nguyệt hơi béo, cho nên y sợ nóng hơn người thường, vừa ngồi xuống thoải mái liền không muốn đứng dậy nữa.


"Vậy tiểu Nguyệt liền tới nhiều mấy lần, chỗ này bình thường cũng chỉ có một mình ta ở, rất nhàm chán, hiện tại mọi người đều bận rộn, không có ai nói chuyện với ta." Thu Nghiên nhàn nhạt đọc lời kịch của bản thân.

Kỳ thật, trước đó Mạc Thiên Hàm chỉ đưa ra kế hoạch một hai ba, cùng với kết quả sẽ đạt được của từng kế hoạch, cũng như độ nặng nhẹ nhanh chậm khó dễ của kế hoạch, chứ không nói rõ từng chi tiết, cho nên tuy Thu Nghiên làm ra lựa chọn, lại không hiểu rõ chi tiết, chỉ có thể để Mạc Thiên Hàm nói như thế nào y liền làm giống hệt như vậy.

Y biết bản thân không thông minh, lại tin tưởng tướng công sẽ không hại y, đối với Mạc Thiên Hàm luôn có loại phục tùng mù quáng, Mạc Thiên Hàm nói y làm thế nào, y liền làm giống hệt như vậy, biết rõ hai người này không có lòng tốt, lại vẫn ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ bọn họ đến cửa.

Thu Nghiên vốn không biết diễn kịch, lúc này có chút cạn từ, may mắn Vu Nguyên Nguyên chen ngang, chớp mắt: "Tới đã mấy lần, sao chưa từng nhìn thấy ca phu?"

"Tướng công đi sân thu hoạch trông coi, mấy ngày nay cũng chưa đi lên núi, trời chưa sáng đã đi rồi, đến tối mới về, người đều phơi đen."

"Lúc thu hoạch vụ chiêm đúng là rất bận rộn." Vu Nguyên Nguyên thất vọng thuận miệng an ủi mấy câu.


Y là cố ý trang điểm xong mới tới, trên đường vì không làm nhòe trang điểm, cố ý ngồi bên cạnh xe, không để người trên xe đụng tới người y.

"Hôm nay cũng là đi nhờ xe ngựa tới sao?"

"Ừ, dạo gần đây người ra vào thôn rất nhiều, chúng ta liền đi nhờ xe ra ngoài chơi."

"Vậy là tốt rồi, người nhiều cũng an toàn chút." Sau đó thở dài.

"Ca ca có tâm sự à?" Vu Nguyên Nguyên ra vẻ tri kỷ hỏi, y đã cảm giác được thái độ của Thu Nghiên có thay đổi, nhưng trong nhất thời, y cũng không biết là thay đổi ở chỗ nào, đành phải mượn cớ hỏi ra miệng.

"Gần đây chỗ này không quá an toàn, Tết Hạ Nguyên có ăn trộm tiến vào, trong thôn có người mất gà vịt, nhà ta cũng mất vài thứ, các ngươi đi qua đi lại, cũng nên cẩn thận!"

Huynh đệ Vu gia nghe xong, trong lòng liền hơi giật nảy!

"Vậy có báo quan không?" Ngàn vạn đừng báo quan!

Lúc này Vu Nguyên Nguyên thật ra có biết hành động của mình có chút không đúng, chỉ là tâm lý may mắn làm y lừa gạt lương tâm của bản thân mà thôi.

"Không, tướng công nói, người trong thôn mất mấy con gà vịt, có lẽ là do ai đó thèm bắt đi ăn, đồ trong nhà cũng không đáng giá, không đủ để mời các vị kém gia trong nha môn uống rượu nữa, không cần báo quan."

Vu Nguyên Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ở trong lòng lại càng thêm ghen ghét Thu Nghiên, tướng công tốt có kiến thức có của cải như vậy thế mà lại quan xứng một phu lang bị què!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro