Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con Đường Thượng Vị Của Thế Thân

Tác giả: Lỗ Đản Quán Đầu

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 10:

Một đêm ngon giấc, hôm sau tinh thần sảng khoái, Hà Thanh thu thập xong vài bộ xiêm y liền bước ra khỏi phủ, hướng về phía xe ngựa.

"Chờ đã." Quý Thiệu Cảnh gọi y lại, lệnh cho Thượng Võ dắt ra con ngựa.

Hà Thanh nhìn dây cương nhét vào trong tay, không biết phải làm gì, "Vương gia?"

"Hôm qua không phải nói mệt hơn một chút cũng không sao à, vậy hôm nay ngươi liền cưỡi ngựa, bản vương muốn nghỉ ngơi một mình trong xe."

Lúc này y mới đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua Quý Thiệu Cảnh chỉ ý vị thâm trường nhìn y một cái, liền xoay người tự mình ngủ, chẳng trách, chờ tới hiện tại mới tính sổ.

Hà Thanh vội mềm giọng nói: "Vương gia, nô không biết cưỡi ngựa."

"Thượng Võ, ngươi tới dạy y."

...

Con nhà võ tướng vung roi cưỡi ngựa, khí phách tự nhiên phong lưu đẹp mắt, nhưng Hà Thanh y bất quá chỉ là một mầm cây văn nhược, cho dù cương ngọc yên chạm trổ hoa văn thả trước mặt, nhiều lắm chỉ có thể tấm tắc lấy làm kỳ lạ khen vài câu, hoàn toàn không nghĩ phải nhẫn nhịn chịu tội.

Trên xe ngựa có lót gối dựa mềm mại, còn có thể nhìn tuấn nhan của Quý Thiệu Cảnh giải buồn, so với ngồi trên lưng ngựa không biết thư thái hơn bao nhiêu lần, Hà Thanh bị yên ngựa lạnh lẽo cứng rắn cộm đến đùi ngứa ngáy, còn phải dùng sức kéo cương ngựa để khỏi té xuống, thê thảm ai oán lượn lờ ở đáy lòng.

Trong thành nhộn nhịp, y lo lắng đụng phải bách tính qua lại nên đặc biệt cẩn thận, xe ngựa của Quý Thiệu Cảnh xa xa ở phía trước, Hà Thanh ngóng trông nhanh chóng đến quan đạo, đuổi theo cản lại Vương gia van cầu hắn, đừng bắt y chịu đựng dằn vặt thế này nữa.

Thời điểm ra khỏi thành, đã thấy xe ngựa của Quý Thiệu Cảnh ngừng ở cửa thành, Hà Thanh vừa đến gần nhìn, chỉ có một mình Thượng Võ trông xe.

"Vương gia đâu?" Hà Thanh hỏi.

"Vừa nãy Tôn đại nhân chờ ở chỗ này, truyền lời nói rằng hoàng thượng triệu kiến, thỉnh Vương gia vào cung rồi." Thượng Võ đáp.

Hà Thanh "Ồ" một tiếng, nắm lấy cơ hội xuống ngựa bò lên xe, động tác liền một mạch, Thượng Võ nhìn thấy nín cười không thôi.

Đợi chừng một canh giờ, người vẫn chưa trở về, Hà Thanh nhanh chóng đói bụng, kêu Thượng Võ đi mua chút điểm tâm, sau đó nghe thấy bên ngoài rèm truyền đến một trận móng ngựa giẫm đạp, thanh âm hô lớn "Tam ca" càng lúc càng gần.

Người tới hết sức quen thuộc, Hà Thanh vừa nghe liền không muốn xuống xe nghênh đón.

Giữa ánh mặt trời chói chang xuất hiện thân ảnh thon dài của một người, Cố Chí Thành nhảy xuống ngựa, vén rèm lên, "Tam ca, hôm nay ta dẫn theo người đến tiễn ngươi đây." Thấy trên xe chỉ có Hà Thanh, Cố Chí Thành trước tiên ngây ngẩn cả người, "Tại sao lại gặp ngươi nữa, Tam ca của ta đâu?"

"Biết rõ còn hỏi, rõ ràng là ngươi đưa ta cho Vương gia, ta không thể đi theo Vương gia à." Hà Thanh oán thầm, nhưng vẫn hành lễ, nói một câu Vương gia tiến cung rồi.

Xuống xe mới phát hiện phía sau hắn còn có một người, nghiêng nghiêng đứng chờ ở một bên, không thấy rõ tướng mạo, chỉ thấy được một bộ bạch y, theo gió khẽ bay lên.

Hà Thanh cho rằng đây là tân hoan của Cố Chí Thành, đầu tiên hướng về hắn ám muội chớp mắt vài cái, sau đó hướng về bạch y công tử kia nhẹ nhàng khụ hai tiếng, phảng phất như ngửi được hơi thở tràn đầy bát quái.

Cố Chí Thành thấy y nháy mắt, không biết suy nghĩ của y, cười xùy một tiếng, giây tiếp theo đột nhiên kêu to, chỉ vào Hà Thanh run rẩy, "Tại sao ngươi lớn lên... lớn lên lại như thế..."

"Nô lớn lên bị làm sao?" Hà Thanh hiếu kỳ hỏi, nghĩ thầm đây không phải lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng cần gì giật mình như vậy.

Cố Chí Thành vỗ bả vai y một cái, "Tại sao ngươi càng nhìn càng giống Trữ đại nhân!"

Hà Thanh bị hắn vỗ lùi về sau một bước, dựa vào xe ngựa mới có thể đứng vững, lại bị Cố Chí Thành lôi kéo đi tới trước mặt bạch y công tử, gọi người kia: "Trữ đại nhân, ngươi nhìn xem."

Nam tử nghe tiếng ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Hà Thanh cũng lấy làm kinh hãi, hỏi: "Vị này là?"

"Đây là Tam ca... ặc, thiếp thân tiểu tư, khụ, thiếp thân tiểu tư." Cố Chí Thành nói xong, phản ứng vẫn không thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ, "Hôm trước vừa gặp, cảm thấy Trữ đại nhân phong thái bất phàm, thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc, không ngờ là thật sự có duyên cớ."

Hà Thanh nghe đối thoại của hai người, đoán người kia tám chín phần mười chính là Ninh Bùi Khanh hôm trước vừa nhắc tới, tự nhiên khuỵu gối hành lễ, cung kính nói: "Tiểu nhân Hà Thanh, bái kiến đại nhân." Lén nhìn, liền thấy sắc mặt Ninh Bùi Khanh tái nhợt cứng nhắc, đôi môi hé mở, nhưng một câu cũng nói không ra.

Cố Chí Thành phát hiện sự khác thường của hắn, vươn tay đỡ hắn, cười giỡn nói: "Đại nhân nhìn thấy người tương tự với mình, nhất thời bị dọa?"

"Có chút, thật có chút bị dọa." Ninh Bùi Khanh phục hồi tinh thần, tựa như che giấu mà gật đầu, vòng tay, nói: "Cố công tử, ta đột nhiên nhớ ra còn một số việc, e rằng không chờ được Vương gia trở về để đưa tiễn."

"A? Không phải nói hôm nay rãnh rỗi sao..." Cố Chí Thành tiếc nuối, "Vốn định hôm trước không gặp, hôm nay có thể gặp một lần, trước đây thường nghe Tam ca nhấc đến Trữ đại nhân, còn tưởng rằng hôm nay có thể cho hai người gặp nhau ôn chuyện, xem ra cố nhân gặp lại, đúng là việc khó khăn."

Cố Chí Thành thật vất vả kéo hắn tới đây, bây giờ nghe hắn phải đi, khó tránh khỏi mất mát.

"Cố công tử có lòng." Ninh Bùi Khanh đi tới trước ngựa vươn mình muốn lên, bước chân lại có chút hốt hoảng, ngay cả tay lôi kéo cương ngựa cũng run rẩy, Hà Thanh nhìn bộ dạng văn nhược của hắn, không nghĩ tới một người như vậy có thể làm Lại Bộ thị lang, cũng không xen vào, an tâm chờ Quý Thiệu Cảnh trở về.

Đúng lúc này, một con ngựa đột nhiên chạy đến chắn trước ngựa Ninh Bùi Khanh, giọng người lãnh lẽo vang lên: "Nếu đã đến, không gặp mặt liền đi, há không mất hứng."

"Tam ca!"

"Vương gia!"

Nhìn hai người đồng thanh kêu lên, Quý Thiệu Cảnh lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn người đối diện: "Hoặc là nói, bản vương căn bản không đáng giá cùng Trữ đại nhân gặp lại lần nữa."

Tháng tư mùa xuân ấm áp, mặt trời thiêu đốt không khí trở nên khô ráo ôn hòa, mơ hồ lộ ra hương thơm đào liễu, không nồng đậm, tận lực ngửi mới phát hiện, Hà Thanh đứng tĩnh lặng trong gió xuân ấm áp, thấy Vương gia cưỡi trên con ngựa lớn không để ý tới y, càng thêm ngước cổ lên nhìn hắn, chỉ tiếc ánh nắng chiếu ngược khiến y chỉ thấy rõ đường nét ác liệt, còn có ánh mắt, đều hướng về Ninh Bùi Khanh.

Trữ đại nhân không đáp lại Vương gia, bầu không khí cứ như vậy đông cứng, Hà Thanh muốn cầu Cố Chí Thành đi giảng hòa, quay sang mới phát hiện hắn cũng đang liều mạng nháy mắt với mình.

Lại bị hắn đẩy lên đầu tuyến, Hà Thanh thở dài, bước tới phía trước vài bước, dừng ở dưới ngựa của Quý Thiệu Cảnh, "Vương gia, hôm nay chúng ta còn đi nữa không?"

Hà Thanh lên tiếng, không nhận được đáp án từ Quý Thiệu Cảnh, nhưng lại nhận được sự đáp lại của Trữ đại nhân, Ninh Bùi Khanh bỗng nhiên liếc nhìn Hà Thanh, cất cao giọng nói: "Vương gia, hạ quan đường đột, muốn mời Vương gia cùng uống một chén."

"Trữ đại nhân đã mời, bản vương sao dám không đi." Nói xong quay đầu, thúc ngựa thẳng hướng tửu lâu mà đi.

Nhìn thân ảnh Ninh Bùi Khanh đuổi theo cũng biến mất ở trước mắt, Hà Thanh giật giật khóe môi, hai người này, thật là lơ y đến triệt để.

Cố Chí Thành cũng uất ức, Tam ca là của hắn, người cũng là hắn thỉnh tới, cứ thế chạy đi, bỏ mặc hắn? Cố công tử uất ức, lửa giận chỉ có thể trút xuống đầu Hà Thanh, "Ngươi xem ngươi đi, làm chút chuyện cũng không được."

Hà Thanh tức giận, cũng muốn tìm Thượng Võ mắng một trận, bừng tỉnh nhớ ra hắn đi mua điểm tâm còn chưa trở về, đành phải dập tắt lửa giận hỏi: "Cố công tử, vậy chúng ta..."

"Ta đi tìm Tam ca." Cố Chí Thành vừa dứt lời liền muốn đi, lại bị Hà Thanh chặn ở trước ngựa, Cố Chí Thành mắng một tiếng "Phiền phức", lôi cánh tay y kéo y lên ngựa, cũng hướng về tửu lâu mà đi.

Hà Thanh kề sát ở trước người Cố Chí Thành, biệt nữu không muốn chạm vào hắn, liền dịch chuyển về phía trước, lại bị hắn vỗ một chưởng, "Ngươi tiếp tục uốn tới ẹo lui, gia lập tức đá ngươi xuống."

Hà Thanh liền ngừng.

Tửu lâu gọi là Tiên Khách Lâm, hoa văn chạm trổ trong tiểu lâu tinh xảo tao nhã, Cố Chí Thành hỏi thăm hai người kia ngồi ở nhã gian nào, lúc được tiểu nhị dẫn lên lầu, Hà Thanh nhìn xuống thấy đại sảnh náo nhiệt không còn chỗ ngồi, không nhịn được chăm chú nhìn thêm, tán thưởng ra tiếng, bị Cố công tử bắt gặp liền trào phúng: "Đồ nhà quê."

Hà Thanh nhịn.

Gõ cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy Quý Thiệu Cảnh nói ra mấy chữ "Chuyện hôm qua...", thế nhưng Ninh Bùi Khanh vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào, nhanh chóng xoay chuyển câu chuyện, cướp lời khen ngợi món ăn nơi này mỹ vị hiếm thấy.

Hà Thanh trừng mắt nhìn, hôm qua? Hôm qua Vương gia bồi mình trên phố, sau đó liền buồn bực đi thư phòng, hẳn là... hẳn là nói chuyện tối hôm qua cùng mình điên đảo gối chăn!

Hà Thanh lấy làm kinh hãi, cười lớn tiếng. Ninh Bùi Khanh thấy vậy, hiểu sai ý, giơ lên ly rượu hướng về y cũng khẽ mỉm cười một cái.

Trong lúc dùng bữa, Ninh Bùi Khanh thỉnh thoảng nhắc tới chuyện lúc trước, Hà Thanh lúc này mới hiểu ra hắn cùng Vương gia là người quen cũ, chuyện duy nhất dị thường chính là Quý Thiệu Cảnh quá lạnh nhạt, rõ ràng tu dưỡng vô cùng tốt, ngày thường y pha trò hắn đều ngẫu nhiên đáp lại vài câu, cố tình lúc nghe Trữ đại nhân nói chuyện, không nói một lời, chỉ một chén rồi lại một chén mà uống rượu.

Ấn tượng của Hà Thanh đối với Ninh Bùi Khanh không xấu, không đành lòng nhìn hắn lẻ loi cô độc nói chuyện một mình, muốn giúp hắn nói mấy câu, nhưng vừa nâng mắt nhìn thấy gương mặt kia liền mất hết hứng thú — quá giống y, nếu không phải trong ánh mắt còn có một tia thanh lãnh, Hà Thanh quả thực cảm thấy kia chính là mình.

Trong phòng hơi mở cửa sổ, hai bên cửa sổ là mành trúc trang trí, gió đông khẽ thổi, ti trúc tươi mát mềm mại uốn lượn. Ánh nắng mơ hồ chiếu xuyên qua mành trúc, tỏa khắp gian phòng yên tĩnh, nhìn thật kỹ, mới biết mặt sau đặt một chiếc đàn cổ.

Ninh Bùi Khanh thắng không nổi tửu lực, mới mấy chén mặt đã ửng đỏ, nếu không phải là nam tử, thật xứng với bốn chữ tú sắc khả xan, hắn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Quý Thiệu Cảnh, chợt đứng dậy đi tới bên cạnh chiếc đàn kia, khuôn mặt mang ý cười: "Hôm nay gặp nhau đã là hiếm thấy, bất luận thái độ Vương gia đối với Khanh ra sao, Khanh vẫn xem Vương gia là tri âm, hiềm khích ngày xưa, mong rằng Vương gia chớ để trong lòng, về sau đều tốt cho cả hai chúng ta." Nói xong, không nhìn Quý Thiệu Cảnh nữa, chậm rãi tấu một khúc Cao Sơn Lưu Thủy.

Hà Thanh nhanh chóng ăn no, nghe thấy Ninh Bùi Khanh nói thế, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ Trữ đại nhân này ăn nói thật chua chát, nói chuyện một nửa, rõ ràng không muốn để người bên ngoài biết hắn cùng Vương gia quen nhau.

Nhìn trúng đĩa đồ ăn trước mặt Quý Thiệu Cảnh, Hà Thanh mới vừa thò đũa ra, Quý Thiệu Cảnh đột nhiên quay sang hỏi y: "A Thanh, ăn no chưa?"

"No rồi." Hà Thanh cấp tốc gác đũa đáp.

Y có chút kinh sợ, bất chợt nghe hai chữ 'A Thanh', hơi có chút không dám tin. Xưng hô này rõ ràng là ban đêm lúc triền miên, Quý Thiệu Cảnh không kìm lòng nổi mới gọi ra, mỗi khi như vậy, Quý Thiệu Cảnh đều sẽ che đi hai mắt của y mà hôn lên trán y, bây giờ trước mặt người khác lại gọi y như vậy, trong lòng không tự chủ liền nhớ tới hình ảnh dây dưa ẩn giấu trong đêm tối.

Tiếng đàn còn đang tuôn chảy, Quý Thiệu Cảnh khó hiểu mà cười cười, nắm lấy tay Hà Thanh, ngay trước mặt Cố Chí Thành đang trợn mắt ngoác mồm, vòng tay qua eo Hà Thanh ôm y vào trong ngực, thanh âm tựa ánh nắng ôn hoà ngày đông, "Ăn no liền đi thôi, ngày mai chúng ta trở về Cẩm Châu, hôm nay ngươi đã bôn ba cả nửa ngày, tiếp tục gấp rút lên đường bản vương sợ ngươi sẽ mệt mỏi."

Hà Thanh vui mừng khó kìm nén, thuận thế hôn lên mặt hắn một cái, vô cùng có cảm giác của tiểu nhân đắc chí, "Tạ ơn Vương gia."

Tiếng đàn nháy mắt đứt đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro