Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi về khách sạn, Ngũ Chiết dắt Kiki đi làm tóc.

- [Anh ơi. Cắt tóc cho nhỏ này, đẹp vào anh nhé!] Ngũ Chiết đẩy ghế cho cô ngồi

Anh thợ cắt tóc xoay cái kéo trên tay, cười gật đầu với Ngũ Chiết rồi bắt đầu làm. Trong khi đợi, cô ngồi đọc báo. Thấy Ngũ Chiết không để ý nữa, Kiki thì thầm với anh thợ:

- [Anh nhuộm cho em màu nâu đồng nhá. Đừng nói to, cậu ta không đồng ý đâu. Cảm ơn anh.]

- [Ok em gái!] - Anh thợ liếc nhìn Ngũ Chiết rồi cười đáp trả Kiki.

4 tiếng sau, đã hoàn thành xong cái đầu của cô. Kiki lôi Ngũ Chiết ra ngoài đường trước khi cô nổi sùng lên.

Bây giờ Ngũ Chiết mới ngắm nghía tóc của Kiki. Tóc ngắn đến vai, uốn xoăn nhẹ phần đuôi.. Và tóc có màu nâu đồng.

- Như vầy là sao???!!!! - Ngũ Chiết hét lên.

- Hehe, đã nói là thay đổi mà. Đừng giận mà! - Kiki nũng nịu ôm cánh tay của Ngũ Chiết.

- Hừ, được rồi bỏ qua. Lần sau mà làm vậy... Về nhà biết tay. - Ngũ Chiết lườm Kiki rồi bỏ đi về khách sạn. Kiki chạy theo.

Quay lại với lớp 12-8. Chúng nó vừa đi quanh quẩn về thì gặp Ngũ Chiết và Kiki.

- Kiki!!!! Tóc bà kìa. - Mạc Hàn sốc chỉ vào mái tóc của cô.

- Đẹp không? - Kiki cười khì.

- Duyệt! - Đám con gái búng ngón cái về phía cô. Nhưng đôi mắt phảng phất tia xin xỏ về phía đám con trai. Tụi con trai chỉ biết ôm đầu thở dài.

Sáng hôm sau, vì chỉ mới gặp mặt ba nhưng chưa tham kiến mẫu hậu như vậy sẽ không được. Kiki liền lôi kéo Ngũ Chiết thay đồ, chỉnh tư trang sạch sẽ rồi bắt đầu đến chung cư X.

*king..cong..* Tiếng chuông phát ra từ phòng 707 của toà chung cư X.

- [Ai đấy?] - Một giọng nói ấm áp vang lên trong bộ đàm được gắn trước cửa.

- Nói tiếng Hàn có được không đây ta? - Kiki đáp lời.

- OMG!! OMG!! Tiểu Kỳ???? Có phải con đó con? Là con đúng chứ. Nếu phải thì mau vào nhà, cửa mẹ mở rồi. Còn không phải Tiểu Kỳ thì có thể rời đi. - Giọng nói ấm áp trở nên háo hức, gấp rút.

- Vào thôi. - Cô đẩy cửa bước vào.

Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi ngồi trên ghế sofa uống trà, tay cầm tờ báo vừa đặt xuống bàn.

- Mẹ, con về rồi đây. - Kiki hiền từ nhào vào lòng ôm người phụ nữ ấy.

- Tiểu Kỳ, con lớn quá. Cao hơn mẹ rồi. - Người phụ nữ ôm cô, một tay vuốt tóc.

- Con về lâu chưa? - Người phụ nữ lên tiếng.

- Con về cũng 3-4 ngày rồi. Xin lỗi vì bây giờ mới tới thăm mẹ. Mẹ, đây là người con sẽ cưới. - Kiki với tay ra đằng sau túm cổ áo của ai đó lôi đến trước.

- Chào bác. - Ngũ Chiết cười rạng rỡ chào người phụ nữ trung niên trước mặt, cố ý tỏ ra một chút mị lực

- Tạm được đấy. Cháu bao tuổi? - Hứa mama đánh giá một hồi rồi hỏi thăm.

- Cháu... Bằng tuổi Kiki. - Ngũ Chiết cười nhìn Kiki.

- Tên?

- Dạ Ngô Triết Hàm bác có thể gọi cháu là Ngũ Chiết cho gọn.

- Học lực?

- Rất được.

- Gia đình?

Nói đến đây đôi mắt trong suốt âm u của Ngũ Chiết có phần gợn sóng nhưng rồi biến mất như không có gì xảy ra trước đó. Với con mắt vào đời từ trẻ, Hứa mama đã phát hiện ra rồi quay lưng đi vào bếp.

- Mẹ vào nhà pha trà, hai con ngồi xuống đi.

Đợi khi bà ấy đi hẳn vào trong bếp Kiki mới nói khẽ:

- Mẹ em không quan tâm đến hoàn cảnh gia đình, nên cứ nói thẳng.

- Nhưng gia đình Hàm.... chết hết rồi... - Ngũ Chiết ngập ngùng.

Kiki như vỡ lẽ, khẽ gật đầu.

- Vậy đừng nói ra.

Hứa mama từ bếp đi ra mang theo hai chén trà còn nóng và ít bánh ngọt

- Để hai con đợi lâu. - Bà khẽ cười.

Ngũ Chiết thấy vậy với chạy lại đỡ khay trà.

- Bác cứ ngồi xuống để con bưng.

- A ~ Cháu thật tốt.

Cô mỉm cười rồi đón lấy khay trà từ Hứa mama bước đến chỗ cô đặt xuống bàn khách. Ngũ Chiết rót ra ba ly trà đặt trước chỗ của mỗi người rồi lấy ba dĩa bánh đặt kế bên.

- Cháu thật tốt.

Ngũ Chiết nghe vậy khựng lại một khắc rồi nhìn bà ấy mỉm cười thay cho lời cảm ơn.

- Cậu ấy hay ngại, mẹ đừng khen! - Kiki cầm lên một chén trà, nhấp một ngụm.

- Này.. - Ngũ Chiết đỏ mặt quát nhẹ.

Hứa mama phì cười.

- Con ở lại đến tuần sau luôn đi. Lễ đính hôn của Joy và Jenny đấy - Hứa mama nhấp ngụm trà nói.

- Dạ.. Nếu nó tổ chức thì con sẽ không ngại mà ở lại đâu ạ - Kiki cười, nụ cười lạnh nhạt.

- Sao lại không tổ chức kia chứ - Mẹ cô không hiểu, chỉ cười hì hì.

"Nếu một buổi lễ thiếu nhân vật chính, liệu nó có được tổ chức?" Kiki nghĩ thầm trong lòng không nói. Ngũ Chiết giơ tay cốc nhẹ lên đầu nhỏ, tặng cho nhỏ một cái trừng mắt.

- Đau em! - Kiki xoa đầu.

- Khi nào con về nước? - Hứa mama hỏi.

- Khi giải quyết xong mọi việc ở đây mẹ ạ. Cũng trễ rồi, con phải về khách sạn. Con đi cùng với lớp. Đến đây tiện thể học hỏi vài điều luôn ạ. - Kiki nhìn đồng hồ rồi nói.

- Ừ, vậy con về cẩn thận. Còn Ngũ Chiết, nếu cháu làm con gái tôi khóc, tuyệt đối mạng sống của cháu không còn nguyên vẹn! - Hứa mama lườm Ngũ Chiết.

- Cháu hứa - Ngũ Chiết cười "Cháu còn sống đâu ạ."

- Tạm biệt mẹ. - Kiki ôm mẹ mình rồi bước ra ngoài.

Từ ngày mai trở đi, mọi thứ sẽ bắt đầu

END CHAP 66.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro