Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Trung gọi một tiếng tỷ phu cũng đủ để Hà Triệu vui vẻ cả ngày, nhìn Trương Anh được chú rể đón đi, hắn ngồi xổm trên đập sân than thở, muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Duyên. Không cần nghĩ cũng biết hắn đang hâm mộ cái gì, Tiếu Duyên giả vờ như không nhìn thấy điều đó.

Hà Triệu quay đầu cắn lỗ tai Tiếu Trung, Tiếu Duyên vỗ nhẹ vào người hắn, "Anh còn dạy lung tung như vậy nữa, em không cho nó chơi với anh đâu."

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Hà Triệu đưa Tiếu Duyên về nhà nhưng cô không muốn đi cùng hắn. Hà Triệu bước đi chậm rãi hai tay đút trong túi quần, Tiếu Duyên liền tăng tốc cách hắn thật xa, chờ Hà Triệu đuổi kịp, cô lại đi chậm lại.

Hà Triệu đứng tại chỗ, giọng điệu đe dọa: "Tiếu Duyên em cố ý đúng không? Ba ngày không đánh lên nóc nhà lật ngói rồi."

"Em đến nhà rồi, tạm biệt."

Tiếu Duyên cười tủm tỉm, nhanh chóng chạy đến con dốc nhỏ trước cửa, vẫy tay với hắn. Hà Triệu nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào cửa lớn đã đóng chặt, đợi thật lâu cửa cũng không có dấu hiệu mở ra lần nữa đành đầu óc ủ rũ trở về.

Lý Tú đang may chăn ở trong nhà, nhìn con trai trở về bèn hỏi hắn tiệc cưới diễn ra như thế nào, có náo nhiệt hay không. Hà Triệu không có hứng thú: "Cũng tạm được."

Lý Tú nhân cơ hội trêu chọc con trai mình và hỏi hắn trong tương lai muốn tổ chức hôn lễ hoành tráng như thế nào, Hà Triệu suy nghĩ một chút. Tiếu nha đầu nhà hắn tuy rằng tương đối thực dụng, chắc chắn sẽ không thích phô trương cái gì, nhưng hắn không thể vì vậy mà keo kiệt. Nên cho nhà gái máy may, xe đạp gì gì đó là không thể thiếu.

Cô cũng không có quần áo đẹp, phải mua vài bộ để mặc khi kết hôn, sau này cô muốn tự may hay mua đồ đã may sẵn thì tùy, dù sao cũng phải tổ chức cho ra trò. Trong phòng hắn chưa từng trang trí qua, gương trang điểm, tủ quần áo, chậu rửa mặt, bình giữ nhiệt gì đó đều phải có.

Quan trọng nhất là phải chuẩn bị một cái giường mới, không thể để đến lúc đó vẫn là chiếc giường đã bồi hắn từ nhỏ kia, sẽ khiến người ta cười ra nước mắt. Hà Triệu chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, lúc thì cao hứng bừng bừng, lúc thì mặt ủ mày chau, khiến Lý Tú sững sờ.

Hắn chạy tới ôm lấy cánh tay Lý Tú, "Nương, nương ruột của con, nếu con trai nương kết hôn, nương nhất định phải hỗ trợ nó từ trong ra ngoài. Nương yên tâm, khoản mua bán này tuyệt đối không thua thiệt, sau này từ một người dỗ nương vui vẻ biến thành hai người, nương thật có lời."

Lý Tú không muốn để ý đến lời nói nhảm của hắn, bà nhướng đôi lông mày rậm giống hệt con trai mình, thong dong bình tĩnh, trong lòng đã có dự tính hỏi: "Nói đi, cô nương nhà ai a, có phải ta sắp làm mẹ chồng rồi không."

Hà Triệu cười híp mắt: "Còn sớm mà, nương muốn làm mẹ chồng cũng là mẹ chồng trẻ nhất và xinh đẹp nhất. Đến lúc đó con dẫn con dâu nương tới đây cô ấy phải gọi nương là chị."

Lý Tú ghét bỏ đẩy mặt con trai ra, trong lòng đã có vài phần xác định Hà Triệu đây là có người yêu rồi, nhưng bà không vội hỏi đó là ai. Bà đã nhìn thấy những thay đổi của con trai mình trong một năm qua, biết hắn cố gắng nỗ lực cầu tiến, trước kia hắn bướng bỉnh như con lừa, để cho hắn đi làm gì hắn đều nói không có hứng thú.

Lúc trước đột nhiên muốn đi học lái xe, đến thị trấn cũng nghiêm túc cần cù chăm chỉ học lái xe chứ không có lấy danh nghĩa học tập để chơi bời lêu lổng. Một người sợ bẩn như hắn, lại không sợ chịu khổ, còn tình nguyện học sửa xe, chú Năm hắn nói với bọn họ, Hà Triệu một mình ở bên ngoài thật sự siêng năng chăm chỉ cầu tiến.

Hiện tại hắn rất hiểu chuyện, điều này cho thấy sự ảnh hưởng của cô nương kia với hắn đều là hướng đến sự tích cực, người kia làm cho hắn sinh ra ý niệm làm việc chăm chỉ để nuôi gia đình, hắn là thực sự thích cô nương đó. Gia đình họ không phải là bậc cha mẹ thiếu văn minh, họ ủng hộ con trai tự do yêu đương, chỉ cần nó sống vui vẻ thoải mái là được.

Đây là hắn đang tới dò hỏi ý tứ của bà, vậy là bà sắp gặp được con dâu rồi sao? Lý Tú thật sự không bận. Nhưng bà không ngờ rằng, lần đầu tiên bà nghe nói về người yêu của Hà Triệu lại là từ tin đồn.

Thôn Hà Tử không lớn, tính cả nhà của đại đội cũng không quá mấy chục hộ, tuy rằng chỗ ở của mọi người đều cách xa nhau, nhưng khi có biến động nhỏ gì đó thì rất nhanh mọi người đều biết. Chị em dâu Lý Tú tới nhà tìm bà nói chuyện, trong lúc vô tình đề cập đến vấn đề đó, Lý Tú vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Đại bá nương của Hà Triệu nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, đưa mắt liếc Lý Tú, "Ôi, ngươi còn không biết? Bên ngoài đều nói, con trai ngươi cùng Tiếu gia tên là Tiếu Duyên yêu đương, hai người nắm tay nhau nói chuyện, đều bị người khác nhìn thấy.

Đại bá nương của Hà Triệu  khó chịu nhất là cả nhà già trẻ đều yêu thương Hà Triệu, hơn nữa bà nội Hà coi nó như tâm can nhục, không biết giấu bao nhiêu của riêng sau này để lại cho Hà Triệu. Hà Triệu nếu là người tốt thì không sao, nhưng hắn lại là một kẻ ăn bám, chơi bời lêu lổng, dựa vào cái gì a, con trai bà ta kém chỗ nào? Xem đi, lưu manh xấu sẽ không làm được chuyện tốt, lúc nhỏ trêu mèo ghẹo chó, lớn lên lại biết trộm người.

Lý Tú sắc mặt suy sụp, chính nghĩa nói: "Thím của hắn lời này cô không thể nói bậy, Hà Triệu nhà ta là con trai thì không sao, cô nương người ta thì không chịu được những tin đồn như vậy. "

Hà Triệu đại bá nương trong lòng vui sướng khi người gặp họa, miệng không buông tha người, "Người ngoài nói họ có mắt mũi, còn nói hai người tuổi còn nhỏ không chừng sẽ thế nào, đâu phải ta nói lung tung. Hơn nữa, Hà Triệu từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, điều này cũng rất giống tác phong của hắn."

"Ngươi từ đâu nghe được lời này? "Lý Tú nén giận.

"Quên mất, hình như là Hạ quả phụ nói."

Hai người nơi này đang nói chuyện,thì từ bên ngoài có tiếng cửa đẩy ra, sau đó bị dội ngược trở lại. Lý Tú đứng dậy, thấy Hà Triệu lúc này đã chạy xuống mương sông bà suy nghĩ một chút, âm thầm kêu gay go rồi.

Chu Quế Hoa vốn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, lúc cùng dì Tiếu Lan từ cửa thôn trở về, thấy mấy cô con dâu đứng ở đó cười nói rôm rả, họ vừa thấy bà đến liền lập tức ngưng cười. Bà mặc dù cảm thấy kỳ quái cũng không truy cứu, chào hỏi một tiếng rồi tiếp tục đi về, đi được nửa đường thì gặp được Tiếu Duyên Đường thẩm với vẻ mặt kỳ lạ..

Chu Quế Hoa không hiểu, lần này có thể coi như đang kìm chân người khác, Nương tiểu Trung kỳ thật cũng nghe được lời đồn đãi, nhưng bà cũng không không tin tưởng lắm, nói xong lại nói: "Duyên Duyên rất ngoan, có lẽ kẻ nào đó miệng mọc nhọt lại đi kể lung tung, ngươi trở về hỏi con bé một chút."

Chu Quế Hoa đã quên mất mình về nhà bằng cách nào, dọc theo đường đi bà hùng hùng hổ hổ, nổi giận đùng đùng, rất nhiều người chào hỏi bà cũng không nghe thấy. Bà tức giận đẩy cửa vào nhìn xung quanh tìm người, Tiếu Duyên đang cho heo ăn, đã bị bà kéo ra mắng lung tung: "Ta là nuôi không ngươi, ta dạy ngươi như thế nào? Sao ngươi không học cho tốt như vậy, ngươi là một cô nương ngươi phải biết liêm sỉ, tuổi còn nhỏ đã học người ta tìm đàn ông. Giờ thì tốt rồi, mọi người ai cũng biết, mặt mũi ta để ở đâu, ngươi còn muốn sống hay không......"

Tiếu Duyên bị mắng đến ngây người, Chu Quế Hoa nắm trong tay một thanh tre, cô bị quất vào người nóng rát đến đau. Tiếu Duyên ôm mặt khóc, không thể phản bác, sợ càng bôi càng đen, chỉ có thể yếu ớt giải thích, "Con không có, con thật sự không có..."

Trong sân một trận gà bay chó sủa, Tiếu Phi muốn bảo vệ chị gái lại ngoài ý muốn bị đánh vài cái, đau đến nhảy dựng lên, "Nương, ai nói cái gì, người hỏi rõ ràng chưa?" Chị hai hắn nhát gan như vậy, dám kết giao với đàn ông sao? Vậy hắn liền kính cô là một trang hán tử!

Chu Quế Hoa choáng váng, vừa đánh vừa mắng, nhất định phải khiến Tiếu Duyên nói ra người đó là ai, bọn họ đã làm những gì? Vì sao bên ngoài truyền ra những lời đồn đãi kia. Tiếu Duyên một câu cũng không nói nên lời, bị đánh cho một trận. Nương nàng đánh chị em bọn họ, đánh hơn một tiếng vẫn chưa ngừng, cô đã lâu không bị đánh, lần này thật sự đã chuẩn bị tốt rồi

Tiếu Phi là một cậu nhóc, bị Chu Quế Hoa đẩy ra thật xa, cành trúc giơ lên không rồi lại rơi trúng trên người Tiếu Duyên. Một người từ ngoài cửa nhanh chóng xông vào, ôm Tiếu Duyên che vào trong ngực, vừa bị quất roi vừa thở phì phò, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.

Hà Triệu không dám ngăn cản Chu Quế Hoa, chỉ có thể che chở Tiếu Duyên, "Thím, thím đừng đánh duyên, thím đánh con đi, đều là con vô liêm sỉ."

Vừa thấy Hà Triệu xuất hiện, trong lòng Chu Quế Hoa liền có tính toán, chỉ là giả bộ hồ đồ, "Hà Triệu ngươi tránh ra, đây là chuyện nhà ta. Nó học cái xấu, ta là nương nó ta có thể giáo huấn." Lại mắng Tiếu Duyên, "Ta nuôi ngươi lớn như vậy, không trông mong ngươi có tiền đồ để ta nở mày nở mặt, cũng không mưu cầu ngươi có tiền có quyền cho ta dưỡng lão, sống yên ổn cũng không làm được, còn làm ra chuyện không có mặt mũi như vậy. Hai chúng ta đều không cần sống nữa, một bao thuốc chuột là có thể sạch sẽ."

Chu Quế Hoa chỉ túm lấy Tiếu Duyên vừa đánh vừa mắng, lại nháo lấy đầu húc cô, Tiếu Phi ôm lấy thắt lưng của bà nhưng không kéo ra được.

"Ngươi tránh ra, ta quản khuê nữ nhà ta, đánh chết cũng là mạng của nó. "Chu Quế Hoa trừng mắt liếc Hà Triệu một cái, lúc này đây là đánh người nhà mình, sau này lại nghe thấy chuyện như vậy, bà có thể đổi người tìm công đạo rồi. Đều đến nước này, đến lúc đó tất cả đều là lý của bà."

Hai cánh tay Tiếu Duyên phủ kín dấu đỏ nhô cao, trên người cô không biết có bao nhiêu vết, cô lại khóc đến thương tâm, Hà Triệu đau lòng muốn chết. Mấy người túm lấy nhau, không thể gỡ ra nổi, hắn đột nhiên quỳ gối trước mặt Chu Quế Hoa, "Thím, đều là lỗi của con, là con quấn lấy Duyên Duyên, cô ấy đều không để ý tới con, con không làm gì cô ấy cả, người ngoài nói lung tung. Con biết sai rồi, chỉ cần thím đồng ý con và duyên duyên sẽ kết hôn, con gọi mẹ tới ngay lập tức.

Nội dung vở kịch tiến triển quá nhanh, Chu Quế Hoa ban đầu chỉ muốn thăm dò thái độ của Hà Triệu một chút, nhưng giờ lại thấy mình có phải hơi quá đáng hay không?

"Thím đừng đánh cô ấy nữa được không? Còn giận thì đánh con đi." Dù sao hắn da dày, đánh cũng không chết.

Lúc này, Lý Tú cũng chạy tới, khuê nữ người ta cũng sắp bị đánh chết, không để ý tới nhi tử bị mất mặt, tiến lên giữ chặt Chu Quế Hoa. Hà Triệu đáng thương tràn đầy lo lắng gọi một tiếng nương, Lý Tú không để ý tới hắn.

"Thím của nó, thím xem Tiếu Triệu nhà ta thế nào, nếu thím đồng ý, ta bảo nó tới cửa cũng được. Đừng tức giận nữa, Duyên Duyên ta nhìn cũng thích, hai đứa nhỏ lại chơi rất tốt ở bên nhau đúng là được. Tiếu Triệu hôm nay đang nghiêm túc học lái xe, chờ nó sẽ tìm việc ở bộ mậu dịch, tuyệt đối không đói bụng được vợ chồng son..." Lý Tú tận tình khuyên bảo, tỏ vẻ trách nhiệm này Hà gia nhất định thừa nhận, Hà Triệu cũng không phải thật không có tiền đồ. Dựa vào trong nhà cũng không thể thua thiệt hắn.

Chu Quế Hoa vốn lo lắng nhất chính là Tiếu Duyên, nhưng bây giờ nhà họ Hà đã chủ động đứng ra bênh vực, khuê nữ lại không chịu thiệt, liền mơ hồ bị thuyết phục, Lý Tú lúc này nảy sinh nghi ngờ, "Thím đừng có vừa nghe đã vội rống lên với Duyên Duyên, đứa nhỏ chỉ sợ còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu? Nghe nói là Hạ quả phụ tung tin đồn. Đương nhiên ta cũng không phải trốn tránh trách nhiệm, chuyện của bọn nhỏ chúng ta cư thương lượng mà làm phải không ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro