Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Tiếu Duyên mới nhớ ra vì sao cô lại tới đây, vừa nhìn thấy hắn, quên mất hỏi tội hắn, bực bội một hồi: "Em tìm chị em, sinh nhật ngoại em bảy mươi, gọi chị ấy về ăn cơm."

"Còn anh thì sao? "Cô không nhớ hắn sao? Hắn nghe được cô tới, liền chạy như bay gọi cô.

"Tiện đường tới xem. " Cô rất ngại ngùng hỏi: " Vừa rồi đồng nghiệp của chị em nói hai người là người yêu, chị ấy thường xuyên tới tìm anh, anh còn đi đón chị ấy ăn cơm."

Hà Triệu nhất thời choáng váng, phản ứng lại liền chửi ầm lên, "Ai nói? Ông đây ở chỗ cô ta lúc nào, ta một tháng gặp cô ta không tới 3 lần được không? Ai bảo cô ta phát điên chạy về phía anh, hại ông đây bị oan uổng. Em sẽ không tin chứ?"

Tiếu Duyên vốn định trừng mắt liếc hắn một cái, sắc mặt lại rùng mình, "Không có, em làm sao tin, em chỉ hỏi một chút. Nếu như em tin, em sẽ không ở chỗ này."

Hà Triệu hừ một tiếng, "Em có biết lúc chột dạ sắc mặt em đặc biệt nghiêm trọng, còn nói rất nhiều không?

Tiếu Duyên đầu hàng, không có thuyết phục, giải thích, "Em thật không tin, em là tới tìm chị, thuận tiện hỏi anh một chút."

Hà Triệu sắc mặt lạnh lùng, âm dương quái khí nói: "A, căn bản không phải đặc biệt đến thăm anh, căn bản chưa từng nhớ đến anh. Chính là tới tìm chị em, thuận tiện tìm anh tính sổ." Sau đó, hắn rất thất vọng, "Quên đi, anh không quan trọng, em lại không thích anh, bỏ đi. Vốn chính do anh quấn quít lấy em, em vẫn luôn không nguyện ý, anh tự mình đa tình cái gì chứ. Đáng đời anh một chút cũng không được tin tưởng?"

Tiếu Duyên biết, Hà Triệu ăn năn hối hận, khẩu thị tâm phi chính là muốn làm chuyện xấu, cô không chút hoang mang, đối phó với hắn hiển nhiên đã có chút kinh nghiệm. Không khí trong phòng trầm mặc xấu hổ, Tiếu Duyên ngượng ngùng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Vậy nếu anh bận, em sẽ đi nơi khác tìm chị ấy, không quấy rầy nữa."

Cô mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, xoay vài cái không mở, hỏi hắn, "Hà Triệu, anh giúp em mở cửa một chút."

Hà Triệu đột nhiên xoay người, hung tợn nói: "Tiếu Duyên, sao em dám? Hôm nay nếu em cứ ra ngoài như vậy, anh, anh......" Nhất thời không tìm được lời uy hiếp, tức giận đến đỏ mặt, tố cáo cô: "Em thật sự là quá khi dễ người, em ỷ vào anh thích, ỷ vào anh luyến tiếc, khi dễ anh như vậy...... Từ nhỏ anh chưa từng bị ủy khuất như vậy."

Rõ ràng là cô hiểu lầm trước, rõ ràng là cô không đem hắn để ở trong lòng, bây giờ còn thái độ như không có việc gì. Hắn tức giận như vậy, nói ngược lại thì sao, cô không thể dỗ dành hắn vài câu sao? Hắn rõ ràng siêu cấp dễ dỗ.

Tiếu Duyên lúc này mới tiến lên, cũng mặc kệ trên người hắn bẩn, kiễng chân hôn lên miệng hắn vài cái, thử thè lưỡi. Hai người cứ như vậy hôn nhau, Hà Triệu nào còn nhớ rõ quần áo mình dính dầu máy, ôm chặt lấy cô, giống như bảo bối bị mất tìm lại được.

Được cô chủ động hôn đến choáng váng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, eo của cô, thật sự rất nhỏ a. Vài phút sau, Tiếu Duyên rời đi, hai tay còn khoác lên vai Hà Triệu, môi sáng ngời, "Em nói chuyện đàng hoàng, anh lại không chịu nghe. Em nào có không quan tâm anh? Em cũng rất, ừm, thích anh."

Khóe miệng Hà Triệu điên cuồng muốn giương lên, nhưng hắn nhịn xuống, miễn cưỡng xụ mặt, "Vừa rồi em muốn đi, nếu anh không khóa cửa, lúc này cũng không biết em đi đâu. Nói một đằng làm một nẻo lừa anh rất thú vị sao? Biết rõ anh sẽ coi là thật."

"Cho dù anh không khóa cửa em cũng sẽ không đi ra ngoài, Nếu em thực sự không muốn ở bên anh, em nhất định sẽ nói rõ ràng." Sau đó hai người cả đời không qua lại với nhau.

Hà Triệu buồn bực, "Vậy chúng ta cứ như vậy mơ mơ hồ hồ chấp nhận qua đi, lão nhân đều nói, vô minh là phúc lạc. Em chỉnh rõ ràng như vậy làm gì?"

Vừa dứt lời, hắn lại thay đổi lời nói: "Đương nhiên, nếu giữa chúng ta có người khác xen vào, anh cũng không muốn dây dưa." nói tới đây, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Em vừa rồi có phải hay không ghen rồi, cho rằng anh cùng chị của em có cái gì?"

Tiếu Duyên phủ nhận, "Không có, đều là đồng nghiệp của chị ấy nói, em liền xác nhận một chút."

Hà Triệu cười khẩy: "Thừa nhận quan tâm anh nên ghen khó như vậy sao? Dù sao anh coi như em ghen. Bất quá, ai bịa ra tin đồn về anh? Đồng nghiệp nào của cô ta nói, anh đi tìm hắn."

Tiếu Duyên nói sang chuyện khác, "Vậy chị em rốt cuộc ở đâu? Mẹ em còn đang chờ ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị."

Hà Triệu nói có thể đi phía sau nhìn xem, Tiếu Duyên không cho hắn đi theo, chờ hắn chỉ đường tự mình qua tìm. Tiếu Lan quả nhiên ngồi trên một cái ghế dài, thấy Tiếu Duyên tới, đứng lên cùng cô đi ra ngoài.

Tiếu Duyên vốn muốn hỏi cô làm sao chạy tới đây ngồi, Tiếu Lan hỏi chuyện tạp nham trong nhà, cô liền quên mất.

Năm nay đã gần cuối hè, công xã năm nay trúng thầu không ít hạng mục, bận rộn khí thế ngất trời. Kinh tế nông thôn nhìn bằng mắt thường có thể thấy được náo nhiệt hẳn lên, nhóm thanh niên tri thức đầu tiên đã tới đây mấy năm, cuối mùa thu này họ sẽ trở về.

Trong nhà Đỗ Minh Nguyệt đã cố gắng hết sức để điều chuyển cô ấy đi trong mùa thu này, Tiếu Duyên từ khi biết được mình nhận lầm Hà Triệu với Hà Tiến, liền không hề chú ý đến Hà Tiến. Vốn cho rằng anh và Đỗ Minh Nguyệt rất thân thiết, rất nhiều người đều đang thảo luận xem có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng lần này Đỗ Minh Nguyệt lại xuất hiện trong danh sách trở về thành phố, Hà Tấn lại không nói lời nào.

Đỗ Minh Nguyệt cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, Tiếu Duyên bối rối, Trương Anh nghĩ thông suốt hơn cô, "Phỏng chừng hai bên đều có chút ý tứ, nhưng hoàn cảnh không thích hợp, coi như xong. Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn đã không có khả năng ở lại quê nhà, Hà Triệu cũng không ép buộc."

Tiếu Duyên nói: "Không thể chỉ đơn thuần chơi với nhau đi? Bọn họ rất quy củ."

"Thời tiết lúc này, ai không quy củ a?" Trương Anh một câu hai nghĩa, Tiếu Duyên đột nhiên đỏ mặt, cô cùng Hà Triệu liền rất không quy củ.

Hôn sự của Trương Anh được định vào đầu thu, hai năm nay ở thôn Hà Tử có không ít cô nương trẻ tuổi, nhưng người kết hôn lại ít, rất nhiều người đều có ý định rời đi nơi khác. Nhà chồng Trương Anh cách thôn Hà Tử hai thôn một xã, sớm đã không còn thịnh hành lễ cưới hoang phí, kết hôn cũng chỉ là kéo giấy chứng nhận, mời thân bằng hảo hữu đến nhà ngồi ăn bữa cơm.

Tiếu Duyên cùng Trương Anh chơi rất tốt, đương nhiên phải đi xem, cô lần đầu tiên nhìn thấy chồng Trương Anh, một chàng trai đen thui nhìn rất rắn chắc. Lúc cười rất thật thà, dẫn Trương Anh đi khắp nơi phát kẹo cưới. Tiếu Duyên ôm Tiếu Trung ngồi ở góc bóc kẹo cho hắn ăn.

Bên ngoài ồn ào, thì ra là Hạ quả phụ tới, người ta kết hôn, một quả phụ như cô ta tới Trương Anh Nương nghĩ rằng đó là điều không lành. Bất quá hiện tại không cho phép tồn tại bốn câu nói cũ phong kiến, Trương Anh bảo mẹ nàng đi vào bên trong bận rộn, tự mình chiêu đãi Hạ quả phụ.

Hạ quả phụ thấy Tiếu Duyên, liền lại gần ngồi bên cạnh cô, chơi đùa Tiếu Trung. Tiếu Duyên da mặt mỏng, ngại làm cô ta xấu hổ, Trương Anh làm chủ nhân, lại càng không thể keo kiệt. Vì thế liền kéo Tiếu Duyên sang bên kia ngồi, lúc này Hà Triệu đi theo Thiết Ngưu vào, hắn mua quà, một cái bình giữ nhiệt, Trương Anh nương cao hứng không thôi.

Tiếu Trung vừa nhìn thấy Hà Triệu liền nhào vào trong ngực hắn, miệng ngậm kẹo, lẩm bẩm không rõ gọi tỷ phu. Tiếu Duyên vội vàng liếc Trương Anh, thấy cô ấy không nghe rõ, trừng mắt liếc Hà Triệu một cái. Hà Triệu vô tội nhéo mũi Tiếu Trung một cái, đút cho cậu một viên kẹo, bịt miệng lại.

Hạ quả phụ cắn hạt dưa, nhìn bên này cười ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro