Chương 17 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái, cái gì? "Hà Triệu nhất thời không hiểu ý của cô.

Hắn vẫn giống như "Hà Tiến" thường ngày kéo Tiếu Duyên lại, sau khi bị né tránh không chút lưu tình, Hà Triệu rút bàn tay lại: "Tiếu Duyên, em làm sao vậy?"

Lúc Tiếu Duyên mới biết Hà Tiến hoàn toàn không phải là Hà Tiến, cô cảm thấy như trời sắp sập, cô đã cẩn thận từng li từng tí duy trì một tình yêu như mơ, nhưng từ đầu tới cuối đều là giả. "Hà Tiến" là giả, cùng "Hà Tiến" dịu dàng mà cô thích là giả, sự rung động ngọt ngào mà cô cảm thấy chính là do kẻ mà cô chán trêu đùa cô, lừa gạt cô.

Quả thực là hai tầng đả kích, sau cơn tức giận và thương tâm, Tiếu Duyên không phải không muốn tìm Hà Triệu cãi nhau. Cô trước kia bị các anh em của hắn bắt nạt, cũng từng cùng Hà Triệu cãi nhau, nhưng hắn chưa từng giúp cô, lúc này đây cô không tin Hà Triệu sẽ nhận sai, nói không chừng còn ngược lại, cười nhạo nhục nhã cô.

Tiếu Duyên đã đủ khó xử rồi, cô nhát gan nhu nhược, bị hắn khi dễ đến nước này, cũng chỉ là muốn dàn xếp ổn thỏa dừng ở đây, nhưng hắn vẫn chưa chơi đủ, còn đang diễn trò cùng cô. Lòng can đảm của cô hừng hực, căm hận mở miệng, "Anh thích giả vờ làm Hà Tiến như vậy, là ý thức được sự chênh lệch giữa mình và anh trai sao? Anh vĩnh viễn không so được với anh ấy cho nên giả làm anh ấy đến nghiện rồi. Nhưng tôi không muốn chơi với anh nữa, Hà Triệu, anh tìm người khác diễn không được sao?"

Đôi mắt đen trong suốt của cô ánh lên vẻ không hài lòng, nhìn hắn không chút ấm áp. Hà Triệu giống như bị người ta đánh một gậy, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cô đã phát hiện, phát hiện hắn thực sự là ai. Nhận thức được điều này này khiến hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi, đồng thời có một loại cảm giác về số phận, thay vì suốt ngày quẩn quanh, ngày đêm nơm nớp lo sợ, còn không bằng đâm thủng để người ta yên tâm.

Dù sao thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao, tảng đá lớn trong lòng Hà Triệu rơi xuống đất, nhưng khi nghe được những lời của Tiếu Duyên, hắn lại cảm thấy khó chịu. "Anh ấy tốt hơn anh, cũng không khiến anh ghen tị muốn trở thành anh ấy, anh cũng không trêu đùa em. Bây giờ em đã biết, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đúng là Hà Triệu, không phải Hà Tiến."

Sau này ở cùng hắn, không cần gọi tên anh trai hắn, hắn không thích, hắn cảm thấy mình có thể quang minh chính đại đưa ra yêu cầu này. Tiếu Duyên thấy hắn còn dương dương đắc ý cảm thấy mình không làm gì sai, cô tức giận đến ngực đau nhói.

Cô rõ ràng là quá đau lòng và tức giận, cũng không muốn cho Hà Triệu xem thêm trò đùa nào nữa, cố nén lại và nói: "Mặc kệ anh chơi đủ hay chưa, tôi cũng không diễn với anh nữa, về sau cũng không muốn gặp lại anh. Anh là người tôi ghét nhất." Cô bị lừa dối đến mức trước mặt hắn không có một chút tôn nghiêm nào, cô nhớ tới những ngày dây dưa với hắn, sự xấu hổ của cô cũng đủ làm cô choáng ngợp.

Hà Triệu càng bối rối, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của Tiếu Duyên, ý thức được cô không nói đùa, vội vàng nói: "Tại sao, anh không trêu đùa em." Trong lòng hắn rối bời, có rất nhiều điều để nói.

Ví dụ như, mặc dù thân phận của hắn là là giả, nhưng hắn không lừa gạt tình cảm của cô, hắn đối với cô tất cả đều là nghiêm túc. Từ sau khi cô hỏi hắn sau này phải làm sao, hắn đã nghiêm túc nghĩ biện pháp. Nhưng cô nói cái gì, người đáng ghét nhất? Hà Triệu đã quen kiêu ngạo, bị người mình thích chỉ trích như vậy, càng khiến hắn cảm thấy buồn và xấu hổ hơn.

Kìm nén lửa giận, trước vẫn phải níu kéo cô, dù sao đúng là hắn có lỗi trước, "Anh biết anh lừa em nhưng anh không cố ý làm vậy, ai bảo lúc trước em không để ý tới anh. Anh vốn đã muốn thú nhận với em, nếu em đã phát hiện ra, vậy anh nhận sai với em, anh xin lỗi."

Tiếu Duyên đẩy Hà Triệu một, không còn chút sức lực nào, Hà Triệu không đề phòng, loạng choạng hai bước, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Cô nhịn không được hét vào mặt hắn: "Ai thèm lời xin lỗi của anh, tôi chính là không muốn gặp lại anh, chính là chán ghét anh, nghe không rõ sao? Anh đúng là đồ khốn nạn, tôi nói không chơi với anh chính là không chơi với anh, về sau nhìn thấy tôi cứ coi như không quen biết, đừng nói chuyện với tôi."

Hà Triệu biết Tiếu Duyên sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới cô sẽ tức giận đến mức độ này, cố nén nỗi buồn khi bị cô chế giễu: "Nhưng rõ ràng em cùng anh chơi rất vui, thời điểm anh chạm vào em, em rõ ràng rất vui vẻ. Việc đó chúng ta cũng làm rồi, anh sai anh xin lỗi em, em còn muốn thế nào?"

Tiếu Duyên xấu hổ đến đỏ bừng mặt, xấu hổ và khó chịu nhất vì điều này, hai người họ khỏa thân với nhau, lại biết quá rõ chỗ riêng tư của nhau, "Tôi cho rằng đó là Hà Tiến, ở cùng một chỗ với anh ấy làm gì cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Bất cứ người nào tôi cho là Hà Tiến đối xử với tôi như vậy, tôi đều có phản ứng. Bây giờ nghĩ tới người đó là anh, cả người liền không thoải mái, khó chịu đến buồn nôn."

Nương cô nói, chưa qua cưới hỏi đã cùng nam nhân lăn lộn là đê tiện, nhà bọn họ nếu có con gái như vậy sẽ bị đánh chết sạch sẽ. Bây giờ phát hiện Hà Triệu là người đã lăn lộn cùng cô, hắn sẽ nói ra điều đó chứ? Trong lòng cô sợ hãi run lên, cô thực sự muốn nôn.

Thấy cô thật sự nôn khan, sự xấu hổ và thù địch trong lòng Hà Triệu dù thế nào cũng không thể đè nén được, lửa giận dồn lên não, lý trí không còn nữa, nói lung tung, "Ai cũng có thể làm cho em cao trào? Em cho anh là cái gì, anh tốt bụng chịu đựng cuối cùng vẫn không chạm vào em đến bước cuối, thì ra là không thỏa mãn em, ông đây còn nhịn cái rắm."

Tiếu Duyên ngẩng đầu đụng phải đôi mắt đỏ hoe của hắn, vẻ mặt dữ tợn, có chút sợ hãi. Hà Triệu kéo Tiếu Duyên qua, đè cô xuống bãi cỏ dưới tàng cây nhỏ, lá khô chất đầy rất cao, không cứng cũng không lạnh, cô run rẩy nói: "Hà Triệu, anh làm gì? Tôi không muốn, tôi không thích anh."

Hắn mím môi không nói lời nào, chỉ tùy tiện lột quần áo của cô, chê cô ầm ĩ, cúi đầu cắn vào cô. Tiếu Duyên giống như cá nằm trên thớt, bị kiềm chế nghiêm ngặt, vùng vẫy điên cuồng và mắng mỏ Hà Triệu không ngừng.

Áo quần bị bung ra, gió lạnh ùa vào, cô như mất hết sức lực, hai tay từ sau khi đánh anh một cái đã bị hắn vặn lại đè lên đỉnh đầu. Hai chân kẹp chặt lấy nhau, cản trở động tác của hắn, Hà Triệu hung tợn uy hiếp: "Anh sẽ xé nát ra, xem em khi trở về nói như thế nào?"

Cô luống cuống một lúc, đã bị hắn kéo quần xuống, cặp đùi trắng nõn run lên vì gió lạnh. Hà Triệu đặt quần áo dày của mình dưới mông cô, quần cũng không hoàn toàn cởi xuống, trực tiếp đè lên.

Chỗ riêng tư lộ ra ngoài không khí, co rút vì căng thẳng và sợ hãi, thời điểm cô đã có chút tê cóng, một cây gậy lớn nóng hầm hập đột nhiên tiến tới. Quy đầu to lớn hếch lên chọc vào hạt ngọc đáng thương, mỗi lần đâm một cái, Tiếu Duyên lại nức nở một tiếng.

Cơ thể gân guốc của Hà Triệu dễ dàng áp chế cô, Tiếu Duyên không có khí lực để ngăn cản hắn. Thân hình thiếu niên nóng bỏng và cứng rắn đè xuống, dán vào cái bụng mềm mại, hắn cũng không vội vã đi vào, quy đầu cắm vào đám lông mu, từ khu vực tam giác đi xuống, chạm vào phần thịt mềm bên ngoài động nhỏ, chọc tới chọc lui.

Động tác này của hắn thân thể Tiếu Duyên đã quá quen thuộc, hắn lúc trước làm qua rất nhiều lần, mật dịch từ trong miệng huyệt chậm rãi chảy ra, theo côn thịt nhỏ xuống. Cảm thấy ma sát đủ rồi, Hà Triệu đỡ thứ gì đó to lớn, gân xanh dữ tợn chặn ở cửa vào động nhỏ. Một bàn tay cố định eo cô, dùng sức đẩy mông và bụng về phía trước, gậy thịt từng chút từng chút bị nuốt vào.

Tiếu Duyên đột nhiên khóc to hơn, thê thê thảm thảm, thống khổ cắn răng không chịu nói, chỉ nắm chặt quần áo dưới thân, xương mu bàn tay phồng lên.

Tiếu huyệt chặt chẽ, trơn trượt, mềm mại, đại côn thịt vừa đi vào liền quấn lấy điên cuồng, cơ bắp ở mỗi nơi đều được kích hoạt, giống như hàng ngàn cái miệng nhỏ mút chặt không buông, lực đạo mạnh mẽ mà lại ôn nhu mát xa, bị ngâm, bị hôn, được bao bọc hoàn toàn, như thể linh hồn đã bước vào thế giới cực lạc. Loại khoái cảm này mê người này hãm sâu, khiến các đốt sống của Hà Triệu tê liệt ngay lập tức.

Tiếu Duyên lại cảm thấy một cây gậy lửa từ hạ thân truyền đến, nóng đến mức cả người cô tê dại, huyệt rất đau, dường như có cái gì đó bị xé rách. Tiếu huyệt giống như thịt trai mềm mại đến cực điểm, co dãn mười phần, để có thể chứa được cây gậy cứng rắn kia, nó phải căng ra hết cỡ, nhưng vẫn chưa đủ.

Lỗ nhỏ bị đẩy ra thành một cái lỗ nhỏ tròn trịa, thịt mềm ở mép căng ra ôm chặt, không còn chỗ giãn nở. nếp gấp trong âm đạo cũng được mở rộng tối đa vì phải chứa đựng gã khổng lồ, cô cảm thấy mình như bị xé toạc ra, đau đến mức khó thở.

Ô ô nuốt xuống, cô rất đau lòng, Cô bị đau thành như vậy, Hà Triệu còn chưa thỏa mãn, dĩ nhiên bắt đầu chậm rãi di chuyển. Hắn chậm rãi rút ra gậy thịt, chỉ còn lại đầu trứng vịt kẹt ở miệng huyệt, lại đem gậy gộc đâm vào giống như đẩy xe, mỗi lần hắn vào sâu hơn lần trước, cô cảm giác mình đã bị hắn đâm đến tận cùng, lại cảm thấy hắn còn thừa một khúc ở bên ngoài chưa tiến vào hết.

Tiếu Duyên hận chết Hà Triệu, không nói chuyện với hắn, chỉ nhịn không được tiếng rên rỉ từ cổ họng phát ra. Hắn dường như biết cô rất tức giận, ngoan ngoãn cảm thấy không nên trêu chọc cô nói chuyện, nhưng hắn có bao nhiêu xấu, động tác chọc chọc bắt đầu dùng sức, mỗi lần ra vào đều nặng nề, quy đầu cứng rắn đâm sâu vào trong hành lang thịt mềm, khiến Tiếu Duyên không tự giác kêu rên.

Hắn thật sự quá lớn, thô to nhét đầy âm đạo còn chưa tính, thời điểm thân dương vật dài cố gắng tiến vào, nó giống như chạm vào trái tim, đâm tới cổ họng. Theo côn thịt chậm rãi gia tăng lực đạo, tăng nhanh tốc độ, Tiếu Duyên cảm thấy cơn đau đã giảm đến mức có thể chịu đựng được. Nhưng cảm giác xa lạ trong âm đạo cũng khiến người ta khó chịu, thịt non trong âm đạo bởi vì quất roi vô cùng ngứa ngáy, cảm giác tê dại vừa chua vừa ngứa lan khắp toàn thân.

Thần kinh của cô còn đắm chìm trong sợ hãi, không thể lĩnh hội khoái cảm như vậy, vẫn khóc rất thương tâm. Hà Triệu lại cảm thấy mình sảng khoái sắp bay lên, trong Tiếu huyệt quá mềm, quá ẩm ướt, rất có lực hút, hút đến toàn thân hắn đều chua xót tê dại.

Tiếu huyệt  lần đầu tiên bị người khác ghé thăm chật đến ngạt thở, côn thịt vừa đi vào liền bị quấn lấy hút tứ phía, mút vào, giống như bị vô số con kiến nhỏ nhẹ nhàng kẹp một cái. Lúc đi ra, mị thịt ở chỗ sâu còn gắt gao giữ chặt gậy thịt không buông, thịt đỏ tươi mềm mại từ trong lỗ chui ra, lúc đi vào miệng động thì lỗ nhỏ quá chật, tốc độ nuốt theo không kịp, đến nỗi cả môi âm vật cũng bị nhét vào.

Chậm rãi co rút một hồi, đoán chừng cô đã thích ứng, Hà Triệu bắt đầu bóp eo Tiếu Duyên, thao, mỗi lần đều đi vào vừa nặng vừa tàn nhẫn, rồi nhanh chóng rời đi. Nhiều lần cắm đến cùng, Tiếu huyệt chịu không nổi, điên cuồng co giật, dâm thủy như lũ quét bộc phát, phun trào ra bên ngoài. Hai chân Tiếu Duyên co lại, toàn thân vặn vẹo, máu sôi như lửa đốt, hét lên một tiếng thở dốc. Cực kỳ bất lực, chỉ biết khóc lắc đầu.

Hà Triệu không nói một lời, dưới ánh sáng lờ mờ gắt gao nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ trắng như tuyết mềm mại của cô, nhìn phía trên bụng có chút nhô lên rõ ràng, xuất hiện và biến mất theo động tác thâm nhập của hắn. Hắn vậy mà đã tiến vào thân thể Tiếu Duyên sâu như vậy, một cỗ kích động, mừng như điên tập kích vào trong lòng.

Một cảm giác sảng khoái mạnh mẽ phát ra từ nơi giao hợp, nhanh chóng lan đến từng tấc da thịt toàn thân, từng mạch máu đang gầm thét dâng trào, các dây thần kinh đang điên cuồng rung động. Khoái cảm như vũ bão xông lên da đầu,toàn thân từng lỗ chân lông đều giãn ra, sự sung sướng chưa tùng có.

Hà Triệu phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, động tác co rút đột nhiên tăng lên, làm thế nào cũng không đủ, cái gì cũng không thèm để ý. Càng cắm càng mạnh, càng cắm càng sâu, càng cắm càng nhanh, điều duy nhất còn lại là lực đẩy như máy.

Cú va chạm khiến Tiếu Nguyên lắc lư như sóng biển, bụng dưới bị kích thích quá độ, căng cứng rồi co giật loạn xạ, đau đến mềm nhũn cho đến tê dại. Cô thở không ra hơi, chỉ muốn thoát khỏi khoái cảm ngứa ngáy không tự chủ được này.

Dưới sự tấn công của hắn, cô không hề có chút uy hiếp nào, run rẩy, thở hổn hển. Bị dẫn dắt, thăng trầm trong biển dục, sóng sau cao hơn sóng, giọng cô khàn đặc vì khóc. Không biết hắn làm bao lâu, cuối cùng chạy nước rút mấy chục lần, cuối cùng phun ra tinh dịch nóng hổi trắng đục giống như núi lửa phun trào.

Hà Triệu dường như đã được ăn no, một cảm giác khoái cảm râm ran mãnh liệt truyền đến từng khớp xương trên cơ thể, sâu trong thân thể toát ra sự lười biếng sau khi dục vọng được giải tỏa.

Một cỗ hương vị vừa chua vừa ngọt như mưa móc làm dịu nổi khát vọng trống rỗng từ trước tới nay. Hắn vô cùng yêu thương hôn nhẹ mặt cô, liếm đi nước mắt và mồ hôi trên mặt cô, nhỏ giọng lưu luyến gọi tên cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro