Chương 12 (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sườn núi phía đông, tiếng còi bắt đầu công việc vang lên, Triệu Phàm Cao lần thứ năm đẩy chiếc xe cút kít ra khỏi làng, mang theo một đống phân bò ra khỏi cửa thôn. Trước kia ông là người đọc sách, tay không thể nâng vai không thể khiêng, sau khi xuống nông thôn, ông chữa khỏi thân bệnh yếu ớt, một mình khiêng năm mươi cân khoai tây đi lên đường núi cả ngày cũng không thành vấn đề.

Chỉ là người đã già rồi, lực bất tòng tâm, cúi xuống lâu sẽ không đứng thẳng lên được, đợi một lúc tri giác mới hồi phục lại. Triệu Phàm Cao kéo mũ rơm xuống, ngồi trên tay lái xe đẩy, im lặng nhìn những ngọn núi trập trùng phía xa.

Phát ngốc trong chốc lát, rút điếu thuốc, châm một cái, thoải mái hít mấy hơi, chậm rãi nhìn về phía con đường nhỏ bên cạnh chuồng bò, "Tiếu Duyên cháu tìm cái gì vậy, tới tới lui lui mấy chuyến, không lên núi cũng không về nhà, tay không trở về cẩn thận nương cháu nói đấy."

Tiếu Duyên cũng là cô gái tương đối xinh xắn của thôn Hà Tử, người có chút chậm chạp, nhưng cô ấy thực thà và có trái tim thuần khiết. Từ khi hắn xuống nông thôn tới nay, đã gặp quá nhiều tệ nạn không thể giải thích được, đau khổ mà ông phải gánh chịu đều có thể chịu đựng, sở dĩ ông chưa điên vì luôn có một số người khiến ông tin vào nhân chi sơ tính bổn thiện.

Khuôn mặt trắng nõn như mặt trăng của Tiếu Duyên đỏ bừng, cõng cái sọt đi tới bên cạnh Triệu Phàm Cao, nhặt một nắm quả óc chó cho ông, "Cháu về ngay đây."

Triệu Phàm Cao hút thuốc lá nổ tanh tách, nheo mắt trong làn khói, xoay người gõ tàn thuốc trên xe đẩy hai cái, "Đi đi đi, về sớm một chút, buổi tối trên núi có sói lại không dám đi."

Tiếu Duyên đỏ mặt gật đầu, cụp mắt đi ra khỏi tầm mắt Triệu Phàm Cao, từ chuồng bò bên kia đi lên núi. Cô ở trên sườn núi nhỏ rối rắm một lúc, vừa nghĩ tới việc gặp được Hà Tiến, trong lòng vừa khó xử vừa hạnh phúc.

Cô không thể diễn tả được loại tâm tình này, giống như có thứ gì đó mà cô rất thích, biết rõ sẽ nghiện, càng nhiễm phải về sau càng khó chịu, nhưng cô khống chế không được. Ngay khi cô vừa chạm vào nó, trái tim và đôi mắt của cô tràn ngập anh ấy, không thể nghĩ bất cứ điều gì.

Trương Anh nói rất đúng, nồi nào úp vung nấy, Hà Tiến nhất định có một tương lai tươi sáng, cô có cái gì có thể đứng cùng một chỗ với anh ấy. Càng tiếp xúc với anh, cô càng buồn, mỗi lần nhìn thấy Hà Tiến cùng Đỗ Minh Nguyệt đi cùng nhau, trong lòng liền vừa chua vừa chát, lại cảm thấy vốn nên như vậy.

Nhưng cô thật sự rất thích anh, thích Hà Tiến bỏ kẹo vào lòng bàn tay cô, thích anh xoa tóc cô, càng thích anh ôn nhu nói chuyện với cô. Tiếu Duyên hít sâu một hơi, đi vào rừng cây nhỏ.

Bên cạnh nhà cây nhỏ có một người ngồi xổm, không biết đang nghịch nước hay đang ngẩn người, Tiếu Duyên đứng cách đó không xa nhìn một lúc, nhẹ nhàng bước chân đi qua. Hà Triệu cảm giác được động tĩnh, quay đầu nhìn thấy cô, cười nắm lấy tay cô, "Tiếu Duyên, gần đây em bận quá, anh không đợi được em.

Tiếu Duyên không giỏi nói dối, chỉ có thể cười cười thừa nhận. Hà Triệu ngẩn người, hắn chưa từng thấy dáng vẻ Tiếu Duyên nhu thuận như này, quả nhiên chỉ khi đối mặt anh trai hắn cô mới thực sự mềm lòng, giống như một con thỏ nhỏ, để lộ phần bụng mềm mại nhất cho hắn vuốt ve.

Hắn nhất thời trong lòng vừa chua vừa tức, nghĩ không ra mình kém anh trai ở chỗ nào, giật giật khóe miệng, từ trong túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc, suýt chút nữa đã buột miệng nói câu 'Tặng cho em'. Vô cùng khó chịu, nuốt xuống lời nói bên môi, vẫn là bắt chước Hà Tiến nhẹ nhàng cười nói "Hai ngày trước đi trấn trên nhìn thấy, liền cảm thấy rất thích hợp với em, anh giúp em đeo lên."

Là kẹp tóc kiểu chuồn chuồn màu xanh lá cây, trong đại đội bọn họ chỉ có mấy thanh niên tri thức của sở thanh niên tri thức mới sử dụng kẹp tóc xinh đẹp. Tiếu Lan cũng có một cây, giống như bảo bối luyến tiếc đeo, có hoạt động gì lớn mới dùng một chút.

Tiếu Duyên chỉ có thể nhìn, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tiến, anh rất dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, ngữ khí ôn nhu, động tác cũng ôn nhu, cực kỳ say lòng người. Giờ khắc này, Tiếu Duyên gạt đi những vướng mắc có xứng hay không vứt ra sau đầu, chỉ muốn ở bên hắn càng nhiều thời gian càng tốt.

Cho nên cô bị hắn áp ở trên thân cây, hôn đến đầu óc choáng váng, cô mới kịp phản ứng. Hà Triệu vừa chạm vào cơ thể Tiếu Duyên liền cảm thấy mình như bị đốt cháy, toàn thân như thiêu đốt, trái tim nóng ran.

Cô quá thơm, mùi dễ chịu khó tả, dính vào một chút liền muốn đòi hỏi càng nhiều. Quần áo của Tiếu Duyên bị mở ra, da thịt mịn màng được  hắn nắm trong tay tìm mọi cách xoa bóp, ngậm ở trong miệng mút liếm.

Cô vốn đã phát triển sớm, thân hình đầy đặn giống như thịt trai tươi mới nhất, luôn có thể mang đến cho người ta cảm giác thích thú tột độ. Đồng thời cô cũng cảm thấy một ngọn lửa khó chịu đang phát triển từ sâu trong cơ thể, toàn thân đều ngứa ngáy, còn có luồng nóng từ phía dưới chậm rãi chảy ra.

Tiếu Duyên chưa từng trải qua loại cảm giác này, đặc biệt là khi đối mặt với Hà Tiến người mà cô cùng thích, khuôn mặt xấu hổ đến nóng bừng, hai hàm răng khẽ va vào nhau, "Hà, anh Hà Tiến, thật kỳ quái, em không thoải mái."

Miệng hắn hôn từ cổ  xuống ngực, tạm thời dừng ở nơi đó, yêu thích không buông tay, vừa liếm vừa xoa, xoa bóp khiến cho cả người cô mềm mại nóng bỏng. Vật lớn bên dưới Hà Triệu sớm đã sống lại, trong đầu tự giác phát ra trận dã chiến lúc trước xem qua, hình ảnh Tôn Tam Sơn làm Hạ quả phụ, dương vật to đã cứng đến mức sắp nổ tung.

Nghe được giọng nói của cô, hắn hít một hơi thật sâu, khống chế những  kích thích của cô, ngậm vành tai cô, giọng nói trở nên nóng bỏng, "Không thoải mái chỗ nào, nói với anh, chúng ta đang làm chuyện mà những người thích nhau đều sẽ làm, Tiếu Duyên, anh rất vui."

Yêu thích lẫn nhau, Tiếu Duyên bị câu nói này làm cho da đầu tê dại, mơ hồ hồ không tìm thấy Đông Nam Tây Bắc, cô không nằm mơ chứ? Hà Triệu không ngừng dỗ dành, muốn cô miêu tả chỗ nào không thoải mái.

"Nói kỹ cho anh biết, khó chịu như thế nào, anh giúp em có được không?"

Tiếu Duyên mím môi, thật sự không tiện nói phía dưới mình ngứa ngáy, như thể bị một con kiến ​​​​cắn tê dại, muốn cho người ta gãi một cái. Cô quá xấu hổ và thẹn thùng, Hà Triệu dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng.

Hà Triệu cảm thấy hơi sốt ruột, hắn sắp nhịn không được nữa, thức ăn ngon đưa đến miệng hắn mà hắn không thể ăn, điều này còn khó chịu hơn là giết hắn. Hắn đưa tay vuốt dọc eo cô, phát hiện hai chân cô gắt gao kẹp lấy, tay không thăm dò được, nghĩ ra điều gì đó, Hà Triệu cười rộ lên.

Hắn chậm rãi kéo quần cô xuống , Tiếu Duyên che cạp quần không cho hắn kéo, hắn liền ghé vào bên tai cô, tựa hồ  đột nhiên khó chịu đáng thương nói, "Tiếu Duyên, giúp anh, sưng đau quá..."

Hắn nắm tay cô, chỉ dẫn cô nắm lấy cây cột sắt như rồng như hổ, cũng có chút lúng túng, "Trước đây không giống như thế này, vừa gặp em quá thích, liền sưng lên."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" cô thực sự lo lắng, bởi vì không hiểu lắm những chuyện đó, còn cho rằng mình đã phạm sai lầm.

"Vuốt cho anh một chút đi, vuốt một lát sẽ hết, sưng to như vậy, anh không có cách nào trở về."

Tiếu Duyên còn có ấn tượng với chuyện lần trước , mơ hồ nhớ rằng thứ to lớn trên tay phun ra rất nhiều chất lỏng màu trắng nhớp nháp. Tìm kiếm ký ức và bắt đầu làm theo, Hà Triệu bị bóp đến hít sâu một hơi, thiếu chút nữa bắn ra, "Không phải như vậy, Tiếu Duyên, dùng nơi này được không?"

Tay hắn chui vào quần, bóp chặt vùng tam giác mềm mại của cô, Tiếu Duyên vừa thẹn vừa nóng, ngượng ngùng không trả lời được. Hà Triệu rất biết đánh rắn bằng gậy, cô không nói lời nào coi như đồng ý, kéo quần cô, thả người cô nằm trên đất.

Ngay khi dương vật đỏ rực vừa chạm vào âm hộ vừa ngâm vừa mềm như bánh bao, hai người đều run lên. Đối với Hà Triệu mà nói, thứ nóng như lửa đốt sắp bùng nổ đột nhiên được âm môi ẩm ướt hơi lạnh chùm lấy, giống như một cục than bị dội nước phát lên tiếng xèo xèo, hơi nóng bị dập tắt. Lại cảm giác côn thịt bị cái miệng nhỏ nhắn hút lấy, khiêu khích thần kinh mẫn cảm nhất trên đó, chọc cho côn thịt đột nhiên nhảy lên.

Mà đối với Tiếu Duyên mà nói, phía dưới chưa từng bị người chạm qua, đột nhiên lửa nóng từ chỗ riêng tư truyền đến trên người, dường như mang đến một loại kích thích khác, giống như chịu không nổi lại giống như không đủ. Cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn thế nào, khó chịu hoảng hốt.

Hà Triệu nhịn không được nuốt nước miếng, dương vật trong tư thế được bao bọc , bắt đầu di chuyển lên xuống. Chỗ tiếp nối có một loại tê dại, từng mảnh nhỏ lan khắp toàn thân, căn bản không đủ thoải mái, côn thịt điên cuồng giống như muốn đi vào bên trong, nhưng mà không thể, Hà Triệu nghẹn đến con mắt đỏ bừng.

Chỉ cần được gốc đùi của cô kẹp thôi đã khiến hắn muốn rống lên, đủ tưởng tượng được đút hết vào sẽ sảng khoái biết bao, côn thịt tựa hồ cũng rất bất mãn với sự tra tấn như vậy gãi không đúng chỗ ngứa, không cẩn thận quy đầu sẽ đâm vào lỗ nhỏ. Chọc cho Tiếu Duyên khẽ nức nở, điều này dọa đến Hà Triệu, không dám làm tổn thương cô quá mạnh.

Làm đến cuối cùng bắn ra, vốn muốn hết ngứa lại càng ngứa, toàn thân đều kích động, là một loại cảm giác trên dưới không được. Hà Triệu vò đầu bứt tóc, chậm rãi bò dậy khỏi người Tiếu Duyên, không dám nhìn cô nhiều hơn, sợ bản thân mất khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro