Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết Ngưu thấy được Tôn Tam Sơn cùng Hạ quả phụ làm tình, đối với việc giám sát Tôn Tam Sơn càng thêm nhiệt tình, không cần Hà Triệu thúc giục, tự giác lặng lẽ theo Tôn Tam Sơn vài ngày. Thật đúng là bị bọn họ bắt được nhược điểm, Tôn Tam Sơn thấy Lưu Nhị Ma Tử sa lưới, tự cho là an toàn, quả nhiên tính cảnh giác giảm xuống, lại muốn thông qua Hạ quả phụ lừa thanh niên tri thức về nhà.

Hạ quả phụ không biết có đáp ứng hay không, Tôn Tam Sơn lại một lần nữa đi tìm cô ta, sau khi từ nhà cô ta đi ra lặng lẽ mò vào sở thanh niên tri thức, lúc ấy chỉ có một mình Đỗ Minh Nguyệt ở đây. Hà Triệu và Thiết Ngưu đi theo hắn vào, vừa vặn bắt được.

Tôn Tam Sơn còn muốn giảo biện, Hạ quả phụ sợ bị hắn liên lụy, trước tiên đem chủ ý của hắn nói rõ ràng. Nhưng trong lời nói của cô ta đã tẩy sạch sẽ bản thân mình, chuyện như vậy không vẻ vang, truyền đi cũng ảnh hưởng đến hình tượng đại đội thôn Hà Tử, cuộc thi nông nghiệp học năm nay chỉ sợ cũng phải mất mặt.

Hơn nữa người Hạ gia cũng sợ Hạ quả phụ đanh đá, tìm đại đội trưởng che giấu chuyện của cô ta. Dù sao cô ta cũng là một người thông minh, cũng không thật sự nghe Tôn Tam Sơn sai khiến làm ra chuyện gì. Nhân chứng vật chứng xác thực, Tôn Tam Sơn chính mình cũng biết không thể chạy, từ đầu tới cuối thừa nhận.

Thiết Ngưu quả thực bội phục Hà Triệu sát đất, lộ trình tâm lý của Tôn Tam Sơn hắn đoán được tám chín phần, mỗi một bước đều tính toán đúng chỗ, còn nghĩ ra một biện pháp bắt ba ba trong hũ, một lần đã bắt được nghi phạm.

Chân tướng rõ ràng, Lưu Nhị Ma Tử được thả ra, hắn ở trong trại cải tạo vài ngày, bản thân lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, ăn mặc rách rưới. Hà Triệu thấy hắn đi ra, gác lại chuyện, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lưu Nhị Ma Tử giữ chặt hắn, luôn miệng kêu Tiếu Triệu ca Tiếu Triệu ca, "Ta tốt xấu gì cũng bỏ ra một phen sức lực, đồ ăn ở trại cải tạo quả thực không phải đồ ăn cho người, dù thế nào cũng phải khao huynh đệ, ta còn có việc thương lượng với ngươi."

Thiết Ngưu gãi gãi tóc, trong xoang mũi hừ cười hai tiếng, "Không ngờ tới hố cơm, ông tin không dù không cần ông, Tôn lão tam sớm muộn gì cũng bị Tiếu Triệu ca ta tóm được.

Lưu Nhị Ma Tử mặt vàng như nến, há ra hàm răng ố vàng, Hà Triệu vốn không thích hắn, nhưng vẫn luôn bị theo đuôi, Lưu Nhị Ma Tử nói: "Vậy để ta mời ngươi đi, việc lớn gì đâu, ta thật sự có việc muốn cùng các ngươi thương lượng. Đây chính là chuyện tốt kiếm tiền, Tiếu Triệu ca có thủ đoạn như vậy, không thể mai một nhân tài."

Thiết Ngưu cùng Hà Triệu liếc nhau, Lưu Nhị Ma Tử nhìn nghèo túng, bữa đói bữa no, nhưng cũng có tài ăn nói. Hà Triệu nổi lên vài phần hứng thú, "Chuyện trộm gà trộm chó ta cũng không có hứng thú."

"Lời nói gì vậy, đi một chút, đi lên trên trấn ăn cơm."

"Điều này còn thú vị hơn cả phim truyền hình, Lưu Nhị Ma Tử còn có loại may mắn này, tội rơi đến đầu rồi vậy mà là bị oan."

"Người đang làm trời đang nhìn, hắn không làm chuyện thất đức, tự nhiên có Thần Phật phù hộ."

"Ôi, tìm đường chết, cái gì mà thần phật phù hộ. Đó là chính sách của đội sản xuất, chưa nghe sao, mấy đại đội trưởng đã sớm biết không phải Lưu Nhị Ma Tử rồi."

Người nói chuyện hình như cũng biết mình nói sai thiếu chút nữa đưa tới tai họa, nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người vùi đầu đào đất, người nhặt đá hạ giọng nói: "Vẫn là biện pháp của đứa con thứ 2 nhà bí thư Hà kia, ngươi nói xem hắn lớn lên thế nào, đều thành tinh rồi."

"Hà Triệu đứa trẻ đó từ nhỏ ta đã thấy hắn thông minh, so với ca hắn chỉ hơn không kém."

"Sáng tạo cái rắm, hắn mười mấy tuổi rồi, trụ tử nhà ta một năm kiếm trên trăm điểm công, Hà Triệu biết làm gì, bí thư chi bộ trong nhà quá nuông chiều hắn."

"Bình thường bình thường, không phải đều thương con sao."

"Chuyện của Tôn Lão Sơn thực ra rất rõ ràng, vợ cũ bỏ trốn theo người, mai mối mấy lần đều không thành nên mới làm ra việc bàng môn tà đạo này."

"Ôi, trong nhà người nghèo nhiều đi, trong thôn chúng ta mấy người bị vợ bỏ đều một tay đếm không hết, , bọn họ không sống nữa sao ?"

Chuyện của Tôn Tam Sơn cũng không ít người nghị luận, chuyện tốt không nói ra, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Cuộc sống của đội sản xuất đang hướng tới mục tiêu sản xuất hưng thịnh, bình thường cũng không có gì giải trí , khi chuyện hiếm lạ xảy ra, nó sẽ được lan truyền không ngừng.

Tiếu Duyên nghe xong, không quan tâm lắm, cô càng để ý là lúc tan làm thấy Hà Tiến cùng Đỗ Minh Nguyệt trở về. Trong lòng hơi mất mát, cũng nói không rõ mình rốt cuộc có tư vị gì.

Chu gia cữu cữu từ Sơn Tây trở về, mang theo rất nhiều hạch đào, Tiếu Duyên cùng Tiếu Phi vui mừng khiêng một giỏ lớn về nhà, Hà Triệu cùng Thiết Ngưu từ bên ngoài thôn về, tình cờ gặp nhau. Hà Triệu chọc Thiết Ngưu một cái, Thiết Ngưu không biết tại sao, cho rằng hắn muốn ăn, liền hỏi Tiếu Duyên.

Tiếu Duyên gọi em trai một tiếng, Tiếu Phi cũng là một tiểu dân binh thích chạy theo sau mông Thiết Ngưu và Hà Triệu bọn họ, đối mặt với thần tượng, hắn rất nhiệt tình. Cầm một nắm lớn nhét cho Thiết Ngưu, Hà Triệu tặc lưỡi, đẩy khuôn mặt Thiết Ngưu ra.

Đẩy Tiếu Phi ra, nói với hắn em trai Trương Anh đang ở Đỗ Gia Bá chờ hắn, chào hỏi hắn một câu, thấy hắn hét lên. Tiếu Phi không biết nghĩ đến chuyện gì tốt, đảo mắt bỏ lại cái giỏ chạy đi.

Cũng không để ý tới Tiếu Duyên ở phía sau hét, cô thở phì phò quay đầu lại, nhìn thấy Hà Triệu nói gì đó với Thiết Ngưu, Thiết Ngưu cũng bỏ chạy như lửa đốt mông. Mọi người đều chạy, sao cô có thể ôm quả óc chó nặng như vậy về nhà, Tiếu Duyên trừng mắt nhìn Hà Triệu, lầm bầm nói: "Anh chính là cố ý." Dù sao anh cũng chưa bao giờ làm chuyện tốt.

Ý định ban đầu của Hà Triệu chỉ là muốn ở một mình với Tiếu Duyên, hắn thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ kia, không biết nên nói gì, chờ cô mở miệng hắn lập tức tiếp lời: "Tôi chính là cố ý." Có người nhìn chằm chằm bọn họ nói chuyện.

Tiếu Duyên mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm cái sọt ngẩn người một hồi rồi tự mình nhấc lên, cô lảo đảo di chuyển từng bước. Hà Triệu bực bội đi tới cướp cái sọt rồi phi như bay. Tiếu Duyên không cướp được, đành phải đi theo Hà Triệu đến tận cửa nhà.

Hắn dừng lại, vì chạy quá nhanh nên đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của cô, không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái, tránh bàn tay đang đưa ra đón đồ của cô, "Lần trước anh đã nói như nào?"

Tiếu Duyên vẻ mặt mờ mịt, biết cô không có coi trọng lời nói của mình, Hà Triệu sắc mặt trầm xuống, có chút mất hứng, "Tôi nói Tôn Tam Sơn, nhất định sẽ tìm được hắn, không lừa em chứ."

Tiếu Duyên nói phải, cô cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, lại thông minh, nhưng đã có rất nhiều người khen hắn, còn nói Hà Tiến không bằng hắn, cô cũng không muốn nói lời dễ nghe nữa. Thêm một cô không nhiều, bớt một cô không ít. Nhưng Tiếu Duyên hiểu rằng, có một số thứ, ngay cả khi chúng không đáng kể đối với mọi người, vẫn có thể có một người coi chúng như báu vật, nguyện ý dùng tất cả để đổi được những lời khen ngợi.

Hà Triệu cũng không nghĩ việc giúp đại đội sản xuất bắt được Tôn Tam Sơn là cống hiến lợi hại bao nhiêu, mọi người khích lệ hắn không gì là không làm được, nhưng hắn muốn biết Tiếu Duyên nghĩ như thế nào. Hắn không có ý nghĩ nào khác, hắn chỉ hy vọng cho dù có ra sao thì cô vẫn bình an vô sự.

Tiếu Duyên ừ một lúc, sửng sốt không nhận ra ý của Hà Triệu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cô muốn nhận lấy cái sọt, Hà Triệu không chịu buông tay. Hồi lâu hắn rầu rĩ lầm bầm: "Đầu gỗ." Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại mang theo vẻ mặt lơ đãng kia, "Mấy ngày nay anh trai anh về muộn, em có thấy anh ấy ở công trường không?"

Tiếu Duyên mím môi, "Chắc là đi thảo luận về cuốn sách với thanh niên tri thức rồi" Cô nhiều lần thấy Hà Tiến tiễn Đỗ Minh Nguyệt.

Hà Triệu không vui, thấy cô buồn bực không vui vì anh trai hắn, "Trời tối mới trở về, hỏi anh ấy thì anh ấy nói anh ấy đi lòng vòng sườn núi Dương Hà, có đôi lúc tôi đi tìm anh ấy, lại không gặp được."

Tiếu Duyên sửng sốt, chẳng lẽ Hà Tiến đưa Đỗ Minh Nguyệt trở về, lại đi nhà cây nhỏ tìm cô? Cô lặng lẽ lắc đầu. Hà Triệu nói ra suy nghĩ của mình, nóng lòng ngày mai giả làm anh trai đến gặp cô, hắn vui mừng phấn khởi, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một tia lưu luyến không cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro