3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ba mới hình như không thích mình.

Nanako nghĩ như vậy.

Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng mà bắt đầu từ buổi sáng hôm nay Ranpo liền không để ý tới Nanako, rõ ràng đêm qua lúc Nanako đi theo sau mông hắn về ký túc xá ngủ, hắn còn một bên trung khí mười phần kêu "con là đồ ngốc à", một bên đem Nanako ném sang ký túc xá của Yosano.

"Ba ba." - Nanako bám ghế dựa, nhìn Ranpo đang ngồi ở ghế làm việc mềm mại thoải mái xa hoa, ngẩng đầu nhỏ kêu hắn.

Ranpo cầm truyện tranh, chuyển ghế dựa dịch tới bên kia, một cái liếc mắt cũng không cho Nanako: "Hừ!"

Hắn suy nghĩ cẩn thận, hắn mới không cần để ý đứa nhóc hại hắn ăn ít đi một khối bánh kem này, để nàng tìm một tên ba ba khác đi thôi! Làm ba ba một chút cũng không dễ chơi!

Nanako nhìn Ranpo trượt sang một bên, ngơ ngác mà chớp mắt, nàng nghĩ nghĩ, thịch thịch thịch mà vòng qua ghế dựa, chạy đến một bên khác, tiếp tục bám tay vịn ghế dựa, nhón chân bắt lấy tay áo Ranpo.

"Ba ba." - Nàng bám riết không tha mà kêu.

"Hừ!" - Ranpo kiên định mà không để ý tới nàng.

"Ba ba."

"Ba sẽ không để ý con!"

"Ba ba."

"Nghe không thấy!"

"Ba ba, ăn bánh kem."

"Ở đâu!"

Nanako: "......"

【 Ngu ngốc, tên ba ba này khẳng định là ngu ngốc. 】

Nhìn Ranpo vừa nghe thấy ăn là lập tức quay đầu, Nanako thầm tin tưởng trong lòng.

Nàng cắn ngón tay, chậm rì rì trả lời hắn: "...... Bánh kem, đã không có, toàn bộ ăn xong rồi."

Ranpo lập tức giống như là cái khinh khí cầu bị thủng, buồn bã ỉu xìu gục xuống ghế dựa, trên mặt lộ ra thần sắc chán nản không sức sống. Hắn muốn quay đi tiếp tục không để ý tới Nanako, nhưng là hắn lười biếng nheo nheo mắt, liếc một cái lại ngó tới cô bé đứng ở bên cạnh, ngây thơ mờ mịt ngửa đầu xem hắn.

Động tác xoay ghế của hắn dừng một chút, duỗi tay từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu 500 yên, nhét vào trong tay Nanako, sai sử nói:

"Đi xuống quán cà phê dưới tầng mua bánh kem! Có bánh kem ba mới làm ba ba của con!"

Đột nhiên bị nhét tiền vào trong tay, Nanako cúi đầu nhìn chằm chằm đồng xu tròn tròn, không biết vì cái gì cảm giác Ranpo thật giống như là đứa trẻ con, yêu cầu người ta phải làm theo lời hắn, hắn mới miễn cưỡng mà nhập vai ba ba một ngày -- ngày hôm qua chính là mua kem, hôm nay muốn chính là mua bánh kem.

Nàng chậm rì rì mà lên tiếng "Ồ", nghĩ nghĩ "quán cà phê dưới tầng" là nơi nào, lúc vừa mới đến hình như đã từng nhìn qua, là tầng đầu tiên siêu to khổng lồ, cửa tiệm treo một bảng hiệu màu đỏ, trên mặt viết mấy chữ Katakana nàng xem không hiểu.

Chỉ là ở tầng dưới, ngồi thang máy đi xuống là được, cũng không xa.

Trẻ nhỏ 6 tuổi chạy đi mua đồ cũng là bình thường, hơn nữa Nanako cũng không phải trẻ nhỏ thật, nàng nắm chặt tiền xu, vừa định đi ra cửa, Ranpo lại đột nhiên giơ tay nhéo sau cổ nàng.

"Chờ một chút!" - Ranpo kéo lấy nàng, tuy rằng Nanako thoạt nhìn trưởng thành sớm quá mức lại một chút cũng không đáng yêu, nhưng là thường thức bạc nhược của Ranpo cũng nói cho hắn, trẻ con một mình ra cửa là có khả năng đi lạc, bởi vậy hắn lấy từ trong ngăn kéo một quyển sổ nhỏ mới tinh, xé một tờ, cầm bút marker bá bá bá mà viết xuống hai hàng chữ, sau đó dùng băng dán đem giấy dán ở trên bụng Nanako.

Nanako cúi đầu nhìn nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ dính lên áo mình.

【 Công ty Thám tử vũ trang 】

【 Nhặt được làm ơn trả lại 】

Một hàng tiếng Nhật phía dưới nàng chỉ xem hiểu hai chữ Kanji, "Nhặt" cùng "Phản", tuy rằng mấy chữ Hiragana khác đều xem không hiểu, nhưng là nàng cũng đại khái đoán được ý nghĩa của những lời này, hẳn là cũng giống với "nhặt được của rơi trả lại người mất" linh tinh.

...... Quần què gì vậy?

Trên khuôn mặt vốn khô cằn không chút biểu tình của nàng lộ ra một tia mờ mịt.

Ranpo rất là tự đắc thưởng thức "tác phẩm lớn" của bản thân, cảm thấy chính mình thật không hổ là siêu thám tử tài trí lẫy lừng, cuối cùng vỗ vỗ thân hình nhỏ gầy của Nanako nói: "Được rồi, đi mua đi! Bánh kem vị chocolate, mua xong liền lập tức trở về. Trẻ nhỏ không thể chạy lung tung, bị lạc liền không tìm được ba ba!"

Lúc này hắn lại thực tự nhiên bắt đầu sắm vai "ba ba".

Nanako mặc niệm ở trong lòng một lần "không thể so đo với kẻ ngốc", nắm chặt tiền đi ra cửa.

Tường gạch đỏ ở Công ty Thám tử thoạt nhìn đã có tuổi, ngay cả thang máy cũng mang đậm phong vị cổ điển, số tầng không phải con số trên màn hình, mà là một cái đĩa quay kim đồng hồ được khảm trên vách tường.

Nanako đi vào thang máy, duỗi tay ấn số 【1】, thang máy chậm rì rì đóng cửa lại, sau đó bắt đầu chậm rì rì đi xuống, kim đồng hồ trên tường cũng chậm rì rì mà từ 【4】 trở về phía 【1】.

Đinh -- một tiếng.

Thang máy tới tầng một, chậm rì rì mà mở cửa.

Nanako thích cái thang máy này, chậm rãi một chút tương đối có cảm giác an toàn. Nàng đi ra thang máy, đi đến phía ngoài office building, đứng ở lối vào hành lang, ló đầu ra nhìn trái phải xung quanh một chút, rất nhanh liền thấy một cửa hàng có lẽ là quán cà phê, cách tòa nhà văn phòng có vài bước. Dưới mái hiên treo một bảng hiệu bằng sắt sơn đỏ, gió thổi qua liền sẽ hơi hơi lay động, khung cửa gỗ nạm những mảng kính lớn như những kiến trúc nước Anh, thanh thản lại thích ý.

Nanako bước chân ngắn nhỏ chạy tới, thấy ở cửa cầu thang có một con mèo tam thể mập mạp đang nằm.

"Meo ~"

Con mèo nép mình giữa cầu thang, lười biếng kêu với Nanako một tiếng, liếm liếm móng vuốt, nó như là biết Nanako muốn vào trong tiệm, đứng dậy nhảy xuống cầu thang nhường đường cho nàng.

Nanako nhìn chằm chằm con mèo trong chốc lát: "...... Meo."

"Meo ~ meo ~" - Con mèo đứng ở ven đường, đáp lại mà kêu hai tiếng.

"Meo meo." - Nanako cũng kêu với nó.

"Meo meo ~ meo ~" - Con mèo chạy vòng quanh Nanako, lại nhảy lên cầu thang, đứng ở cửa quán cà phê, vươn móng vuốt vỗ vỗ cửa, ý bảo Nanako đi vào.

Cầu thang có hơi cao, Nanako dùng tay chân cùng lúc bò lên, tốn chút sức lực mới đẩy được cửa ra, nàng theo khe cửa đẩy ra mà chui đi vào, quay đầu nhìn lại, mèo đã nhảy xuống cầu thang, đứng ở ven đường cùng nàng mắt đối mắt một lúc, liền phe phẩy cái đuôi chạy đi.

Tiếng nói thân thiết vang lên phía sau Nanako, nàng ngẩng đầu, thấy được một người phụ nữ mặc tạp dề đi đến.

"Chào mừng quý khách...... Bạn nhỏ tự mình tới mua bánh kem sao?" - Dì nhân viên tri kỷ cúi người xuống, chậm rãi hỏi Nanako.

"Cake......cakey, mua, bánh kem." Nanako gập ghềnh nói, ngôn ngữ xa lạ vẫn làm nàng không quen được, cho dù biết nên đọc như thế nào, dây thanh quản cùng đầu lưỡi cũng không thể phát âm chính xác từng âm tiết: "Chocolate, bánh kem, mua, một cái."

Nàng đem tiền xu vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong đặt vào tay dì, muốn nói đóng gói, lại bỗng nhiên phát hiện chính mình không biết "đóng gói" tiếng Nhật đọc là gì, nàng không biết, trong trí nhớ của cơ thể này hình như cũng không biết, vì thế nàng chỉ có thể khoa tay múa chân hình dung: "Hộp...... Bao lên, bánh kem."

"Được được, không nóng nảy, chậm rãi nói." - Dì kiên nhẫn nghe nàng nói: "Muốn một cái bánh kem chocolate, đóng gói mang đi, đúng không nào?"

【 cầm ち quy り】

Nanako nghe được từ này, dịch trực tiếp theo mặt chữ chính là "cầm mang đi", hẳn là chính là "đóng gói" trong tiếng Nhật, nàng nhớ kỹ, gật đầu với dì.

"Được rồi, tổng cộng là 400 yên Nhật." - Dì dắt nàng đến chiếc ghế đối diện quầy pha chế: "Ngồi chờ ở chỗ này một lúc, dì đi đóng gói bánh kem cho con nhé."

Nàng ôm Nanako ngồi vào trên ghế, bỗng nhiên thấy tờ giấy dán trước bụng nàng.

"...... Công ty Thám tử vũ trang...... Nhặt được làm ơn trả lại?" - Nàng đọc chữ viết trên giấy, Nanako cuối cùng cũng biết ý nghĩa rõ ràng của hàng chữ kia: "Thì ra là trẻ nhỏ nhà Công ty Thám tử trên tầng à."

"Độ tuổi này...... Là con gái của Fukuzawa tiên sinh sao?" - Dì tò mò hỏi nhiều một câu.

【 Fukuzawa 】

Phát âm như vậy là tên của ông nội tóc màu trắng kia, Nanako ngày hôm qua tập đọc với Yosano mấy lần, đại khái nhớ rõ tên của mọi người ở Công ty Thám tử gọi như thế nào.

Vì thế nàng lắc đầu.

"Ba ba, Ranpo." - Nàng sửa lại lời của dì.

Dì hiểu rõ nói tiếp: " Vậy là con gái của Ran......"

Dì nhân viên đột nhiên nhớ tới một việc.

Người ta là khách quen của cửa tiệm, dì đương nhiên là biết Ranpo năm nay mới 18 tuổi, nhưng Nanako thoạt nhìn cũng đã khoảng bốn, năm tuổi.

"...... Bạn nhỏ, con tên là gì?" - Nàng châm chước mà hỏi Nanako.

"Nanako." - Nanako một bên trả lời nàng, một bên dịch vào sâu trong ghế dựa, dẫm không đến sàn nhà, nàng có điểm sợ ngã xuống.

Đi dừng một chút, lại hỏi nàng: "Nanako, mẹ của con......"

Nàng nói một nửa, đột nhiên liền im bặt, giống như không biết nửa đoạn sau nên hỏi cái gì, Nanako nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng có thể là muốn hỏi "Mẹ của con đi đâu vậy", cho nên nàng trực tiếp mở miệng nói: "Mẹ, chết mất."

Trên gương mặt từ ái hiền lành của dì tức khắc lộ ra biểu cảm thương xót.

"Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan...... Ngoan ngoãn ngồi trong chốc lát, dì đi lấy bánh kem cho con." - Nàng sờ sờ đầu Nanako, đi lấy bánh kem cho nàng.

Nanako ngồi ở ghế trên chờ nàng, quán cà phê lúc này cũng không có khách, ngoại trừ dì, cũng chỉ có một chú lớn tuổi nho nhã lễ độ sau quầy pha chế, Nanako nhìn hắn lau cái ly, chú nhận ra tầm mắt của nàng, hơi hơi mỉm cười, nhất cử nhất động thoạt nhìn giống như là một vị thân sĩ nho nhã anh tuấn.

Dì rất nhanh đã đóng gói xong bánh kem, tìm tiền lẻ giúp nàng thu vào túi nhỏ, còn cầm một khối bánh quy nhỏ cho nàng ăn.

Bánh quy là vị sữa bò, cắn bánh quy nhỏ, Nanako ôm hộp bánh kem, chạy vào thang máy, chậm rì rì ăn xong bánh quy, mới vươn tay đi ấn cái nút bên cạnh cửa thang máy.

Nàng nhón nhón chân ngắn nhỏ.

Nhón chân ngắn nhỏ.

Nhón......

Chân......

Nanako nỗ lực vươn tay lại phát hiện một vấn đề, nàng nhón chân, cả người đều dán vào tường, đầu ngón tay cũng chỉ có thể ấn đến phím số "3" bên cửa thang máy, cho dù nhảy lên cũng với không tới phím số "4".

Nhưng mà Công ty Thám tử ở tầng 4, không phải tầng 3.

Nàng ôm bánh kem, đứng ở thang máy lâm vào tự hỏi sâu sắc -- vì cái gì thang máy không có băng ghế nhỏ?

Không có băng ghế nhỏ, Nanako chỉ có thể ấn số "3", rốt cuộc đi một tầng thang bộ so với đi bốn tầng còn đỡ hơn nhiều. Thang máy lại một lần chậm rì rì mà lên tới tầng 3, chậm rì rì mở ra, giống như một con ốc sên lớn tuổi, mọi chuyển động đều là chậm rì rì.

Nanako xách theo bánh kem, cũng như là một con ốc sên nhỏ giống, chậm rì rì đi ra thang máy.

Thang máy ở sau lưng "Đinh" đóng lại.

Hành lang tầng ba im ắng, một người đều không có, trên mặt đất đầy bụi, như là thật lâu không có người tới nơi này, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ duy nhất phía cuối hành lang lọt vào, lờ mờ dừng ở trên tường, trên sàn nhà, rõ ràng chiếu ra bụi bặm đang bay múa trong không khí.

Tầng này không có người ở, cũng không có người công tác.

Tòa nhà này tổng cộng có năm tầng, tầng một là quán cà phê, tầng bốn là Công ty Thám tử, mấy tầng khác là cái gì Nanako còn chưa biết.

Hành lang trống trải yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nho nhỏ của Nanako, nàng ôm bánh kem, từ cửa thang máy dịch tới cửa thang bộ, sau đó bắt đầu bò lên.

Ôm bánh kem thật sự là rất khó bò thang bộ, nàng lảo đảo lắc lư rất nhiều lần thiếu chút nữa liền ngã dập mông xuống đất, thân thể trẻ con thật là khó sử dụng, nếu có thể cao thêm 50cm, không, chỉ cần là 20cm, nàng cũng không đến mức bò cái cầu thang đều phải mặt xám mày tro.

Nanako vùi đầu bò lên cầu thang, trong lòng nhớ kỹ nhất định phải đặt một cái băng ghế nhỏ ở thang máy, nàng không bao giờ muốn đi thang bộ.

Thật vất vả bò lên trên tầng 4, Nanako ôm bánh kem ngồi ở trên cầu thang nghỉ ngơi một lát, mới chân tay vụng về mà bò dậy, cẩn thận bưng bánh kem chạy đến trước cánh cửa mới tinh của Công ty Thám tử, vươn tay với lấy tay nắm cửa.

Cùm cụp.

Cửa bị mở ra từ bên trong.

Nanako ngẩng đầu, bàn tay vươn lên mở cửa còn đang dừng lại giữa không trung, giống như một con rối bị mắc kẹt, trên mặt một tia biểu tình cũng không có, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Ranpo.

"Ba ba." - Nàng mở miệng kêu lên, ngữ khí khô cằn, như là số liệu trong người máy, giữa các âm tiết tạm dừng đột ngột lại cứng nhắc.

"...... Chocolate, bánh kem."

Nàng giơ bánh trong tay lên cho Ranpo xem, giống như mua bán vai "ba ba" với hắn.

Ranpo cúi đầu xem nàng, Nanako thực là lùn, chỉ cao đến đùi hắn, mái tóc vàng khô quăn do thiếu dinh dưỡng, dù buổi sáng Yosano đã giúp nàng chải vuốt cũng vẫn sẽ rối tung lên như cũ.

Hắn duỗi tay lấy đi bánh kem từ trong tay Nanako, ôm Nanako lên như là khiêng một cái rương, tư thế gượng gạo, kém xa vạn dặm so với tư thế ôm trẻ nhỏ tiêu chuẩn, nhưng mà Ranpo đang hứng thú bừng bừng hoàn toàn làm lơ điểm này, rốt cuộc người bị ôm không thoải mái là Nanako, lại không phải hắn.

"Nhanh! Ba ba mang con đi ra ngoài chơi! Bánh kem lúc quay lại hãng ăn!"

Hắn hào hứng ôm Nanako, lao vào thang máy như một trận gió, ấn xuống tầng một, một khắc trước khi cửa thang máy đóng lại, Kunikida phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp và chen vào thang máy.

Đinh một tiếng, thang máy lại một lần về tới tầng một, chậm rì rì mở cửa.

Nana•vừa mới bò lại tầng 4•ko: "......"

Ngày hôm nay nàng đột nhiên không cần một tên ba ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro