22. Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Becky có việc phải đi qua nhà Asavarid, gặp được lại bạn cũ Kao, cậu ta trưởng thành và đẹp gái, nay đang quản lí công ty của nhà họ Asavarid, ở đấy còn gặp được Nink.

Kao mỉm cười, bên cạnh là Nink, hai người cùng nhìn Becky ở đối diện.

“Dạo này mọi việc vẫn tốt chứ?”

Kao hỏi,cô rất biết quan tâm đến người khác.

“Cũng thường thôi.”

Nhưng gặp người nhạt nhẽo như Becky, Kao sẽ không để tâm nhiều, hỏi vài câu cũng tốt.

Bầu không khí vẫn gượng gạo, một cô gái từ cầu thang đi xuống, dáng người cao gầy, thanh thuần xinh đẹp.

“A Becky!”

Becky ngẩng đầu, cười tươi.

“Som à, em lớn quá.”

Asavarid gia có hai bảo bối, chính là Asavarid đại tiểu thư và Asavarid nhị tiểu thư. Hồi trước Becky thường qua nhà họ Asavarid chơi cùng hai chị em này, tính tình của Kao và Becky lại chẳng hợp nhau, bất quá chỉ là do Som vui vẻ hồn nhiên chơi cùng hai người, vì vậy không chỉ Kao và Becky chơi thân, Som và Becky cũng vô cùng thân thiết.
Som từ nhỏ đã được nuông chiều, có cá tính mạnh mẽ, lại hồn nhiên, ngây thơ, từ sớm đã có tính tự lập, nay cô tròn 18 tuổi, nhưng từ năm 16 đã tự mình du lịch khắp nơi, ai cản cũng không cản nổi. Lần này có mặt ở nhà bất quá cũng chỉ được vài ngày.

Som xuống ngồi cạnh Becky, hỏi han đủ thứ, khiến bầu không khí dễ chịu hơn, Kao và Becky cũng nói nhiều hơn, Nink bên cạnh cũng đôi ba câu chọt mỏ vào, tóm lại là vui vẻ.

“Em biết hai chị này mờ ám từ khi nào á? Chính em cũng không ngờ được. Ai mà biết Kao ngoài mặt nữ nhân vây quanh thế, lại “thụ lòi” khi ở cùng Nink chứ.”

Som dùng bộ dạng bó tay, Becky bật cười, Kao và Nink lại đồng loạt trừng mắt.

“Em thực sự rất xấu hổ khi biết chỉ “nằm dưới”. Bà chị này của em cả đời không trở mình được, yếu quá mà.”
Và Kao đỏ mặt tía tai gầm lên.

“Này Som Asavarid!”

“Ai cho em ăn nói bậy bạ vậy!”

Som nghe vậy thì le lưỡi, hai chị em Asavarid gia lại bắt đầu nội chiến, chí choé lẫn nhau.

Kao nhấp ngụm trà, hướng Becky nói.

“À phải rồi, Becky này, cậu còn nhớ Sian không?”

Đại não Becky bắt đầu xử lí thông tin về cái tên Sian, cô nhíu mày.

“Tên biến thái đội lốt tiền bối đẹp trai phong nhã?”

Kao thầm cảm thán. “Chính nó.”

“Và cậu biết thế nào không? Tớ nghĩ cậu không còn nặng nề với cái tên này đâu.”

“Ai cơ?” Becky hỏi.

“Là Yurin.”

Lòng  ngực Becky thắt lại, ánh mắt thoáng nặng nề.

Yurin?

“Becky Armstrong, Yurin này, cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”

“Tại sao lại bỡn cợt tình cảm của tôi?”

“Em xem tình yêu với tôi là trò đùa sao?”

Hệt như một thước phim dài, từng câu nói lại hiện về trước mặt.
Becky còn nhớ, năm cô học năm cuối cấp hai, đã quen được một nữ sinh. Nữ sinh ấy học sát trường, hơn cô hai tuổi, vì trường cấp 3 nọ gần trường cấp hai của cô, lại cùng đường, gần như ngày nào cũng đi về chung. Lâu dần tiếp xúc gần gũi, tình cảm nảy sinh từ lúc nào không hay. Họ quen nhau, yêu nhau, nhưng cuối cùng cũng phải rời xa. Tình yêu giữa họ căn bản đã không có kết quả.

Ngay khi Yurin biết về Nancy, về chuyện của Becky, cô ấy ngay lập tức cắt đứt mối quan hệ, nhưng Becky Armstrong đáng chết lại cứ muốn dây dưa. Yurin dù không muốn cứ như thế này nhưng, yêu mà, cô đâu thể làm gì ngoài đáp ứng và chấp thuận những lời xin lỗi cùng hứa hẹn của Becky.

Và rồi sau đó Becky cũng nhanh chóng phủi bỏ đoạn tình cảm này, lạnh lùng thương tổn Yurin.

Becky đến bây giờ mãi nghĩ về chuyện này. Chưa bao giờ hết dằn vặt. Chính là, tình cảm Becky dành cho Yurin chưa bao giờ là giả, vô cùng chân thật, nhưng đời bạc bẽo, con người cũng vô tình chỉ vì hai người không có duyên phận.
“Yurin thì sao?” Becky run run hỏi lại.

“Thời gian trước khi cậu rời đi một tuần, tớ đã thấy Sian và Yurin gặp nhau. Trong quán cafe.”

Họ không hề liên quan gì đến nhau. Tại sao lại gặp nhau.

Có lẽ có điều uẩn khúc gì đó trong đây.

“Kao, có phải cậu biết gì đó...”

Kao im lặng một lúc rồi bình tĩnh lên tiếng.

“Không, tớ chỉ lờ mờ. Cậu muốn biết rõ thì hãy đi mà hỏi.”

Becky sau khi rời khỏi Asavarid gia, nghe Kao mở miệng trầm ngâm.

“Có lẽ Sam biết gì đó. Cậu đi hỏi xem.”

Và rồi Becky ngay lập tức phóng xe đến gặp Samuel, hẹn anh ấy tại quán cafe này.

Vừa lái xe, đôi mắt sâu của Becky càng không để ý.

Yurin, lâu rồi không gặp...

___

Becky vừa thấy Samuel ngồi xem đồng hồ trong quán, liền nhanh nhẹn chạy về phía cậu, mặt mày khó coi.

“Samuel!”

Samuel nghe thấy, ngẩng đầu. Chỉ vì Becky gọi mà cậu phải bỏ cả công việc tức tốc chạy đến đây. Cũng không biết là có chuyện gì.

“Từ từ ngồi đi đã rồi nói.”

Sau khi gọi một li cafe, Becky nhìn thẳng vào mắt Samuel, nói giọng khẩn thiết.

“Sam, chuyện của Freen Sarocha năm năm trước. Có phải cậu biết gì phải không?”

Becky thoáng thấy ánh mắt Samuel biến đổi, thần sắc chuyển sang hơi do dự. Cô quyết định đánh vào trọng tâm.

“Cậu phải nói tớ biết. Nếu không, tớ sẽ phải hối hận dằn vặt trong tuyệt vọng suốt đời.”

Samuel nhắm mắt rồi mở mắt, cậu ngồi thẳng lưng, nuốt nước bọt.

“Được rồi Becky Armstrong, nghe cho rõ lời tớ sắp nói.”
Becky tập trung nghe. Ánh mắt vài phần khẩn trương.

“Cô Sarocha chưa từng phản bội cậu.”

Điều này không phải là Becky chưa từng nghĩ tới, cũng không hoàn toàn bác bỏ. Nhưng không hiểu sao chính mình lúc trước lại khó tin đến như vậy.

Chuyện này đã ám ảnh cô rồi.

Samuel nói tiếp, giọng điệu nhấn mạnh từng chữ.

“Năm năm trước. Cô Sarocha đã nhờ sự giúp đỡ của Push để hoàn thành vở kịch. Mục đích cậu biết rồi đấy. Còn tại sao thì, do chính cậu đấy. Cậu có hiểu ra không?”

Becky như phát giác ra điều gì đó, nhưng vẫn quyết liệt giữ im lặng, buộc cho Samuel phải nói tiếp.

“Cô Sarocha đã biết được việc làm trong quá khứ của cậu. Một kẻ chuyên đi đùa giỡn với phụ nữ, chuyên đùa giỡn với tình yêu.”

Đến đây, Becky im lặng trở nên câm nín hơn bao giờ hết.

“Bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể chịu nổi cú sốc này. Kể cả người mạnh mẽ như cô Sarocha. Còn vì sao cô Sarocha biết chuyện, tớ đã thử hỏi, nhưng không bao giờ có câu trả lời thích đáng. Đây cũng không phải chuyện của tớ, không có quyền gì xem vào. Cũng không có tư cách bào chữa cho cậu. Vì... ngay cả việc cậu có thực lòng yêu cô Sarocha không... tớ cũng không rõ. Xin lỗi vì là đứa bạn tồi tệ.”
Ngay từ đầu, vì Samuel là bạn thân của Becky, chuyện này đối với cậu vô cùng khó xử. Không biết nên giải quyết ra sao.

Nhưng khi nghĩ lại, rõ ràng mình là người ngoài, không nên xen sâu hơn vào chuyện này. Samuel muốn để khi Becky trở về, sẽ tự giải quyết chuyện của mình. Nhưng cậu không nghĩ mối hận của Becky lại sâu đến như vậy.

Duy điều này cũng khiến Samuel buồn bã hơn bao giờ hết. Cậu không thể làm được gì, mặc dù biết Freen Sarocha yêu Becky đến nhường nào.

Samuel từ lâu đã hiểu, người đau khổ nhất chính là Freen Sarocha.

Còn Becky, nỗi đau, nỗi khổ tâm này chính là do tự cô tạo ra, là do cô tự chuốc lấy.

“Cô Sarocha đã dặn tớ không được nói với cậu. Phải để tự cô ấy nói ra.”

Becky bất động nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Sam này, tớ xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi tớ, đi mà xin lỗi cô Sarocha ấy.”
Samuel híp mắt, không hiểu sao cậu lại muốn khóc.

“Mà này, họ Armstrong cậu... yêu cô Sarocha thật lòng phải không?”

Becky mỉm cười, tuy trong lòng đã là một mảng đau nhói.

“Tớ yêu cô ấy nhiều hơn tớ nghĩ.”

Samuel cũng cười, vỗ vai Becky.

“Vậy là được rồi.”

Khi Samuel rời khỏi quán cafe, Becky vẫn ngồi ở đấy. Cốt là để đợi thêm một người nữa. Vì vẫn còn một cuộc hẹn quan trọng.

Người đàn ông mang vest đen trưởng thành đẩy cửa bước vào, vừa lia mắt đã nhìn thấy Becky, liền đến đấy ngồi xuống ghế.

“Lâu quá không gặp.”

Becky thân thiện đưa tay ra, người kia cũng đưa tay ra bắt.

“Phải, lâu rồi không gặp, Becky Armstrong.”

Becky gọi nước cho người đàn ông xong, tay đan vào nhau để trước ngực, ánh mắt khôi phục lại sự sắc bén và cẩn trọng.

“Push Puttichai, làm ơn hãy cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra vào năm năm trước.”
Push Puttichai thực chất cũng không phải kiểu người thích vòng vo tam quốc...

“Trước ngày hôm ấy vào năm năm trước, Sian đã đưa một người phụ nữ đến gặp Freen.”

Push điềm tỉnh vừa nhâm nhi trà nóng, vừa chăm chú quan sát biểu hiện của Becky. Anh nói tiếp.

“Người phụ nữ ấy tự xưng tên là Yurin, là tình cũ thời cô còn là học sinh cấp hai. Cô ta kể rõ toàn bộ sự thật trong mọi chuyện. Tôi biết cô Armstrong đây hiểu được, trong lời nói đó không có một chút dối trá.”

Push Puttichai là người thông minh, Becky Armstrong lại thông minh hơn chút đỉnh, cô nhận ra hàm ý trong câu nói trên.

“Nhưng Sian thì lại không dừng ở đó. Mặc dù Yurin kể toàn bộ là sự thật, Sian đôi lần lại đến một mình, đầu độc suy nghĩ đang rối bời của Freen. Tất nhiên, hắn ta rất thích thêm mắm dặm muối để câu chuyện càng thêm ly kỳ.”
Push Puttichai trầm ngâm một hồi, lại tiếp tục nói.

“Khi được Freen đề nghị giúp đỡ đóng một vở kịch, tôi đã đồng ý ngay. Vì nghĩ đây là cơ hội tốt để chứng minh với cô ấy rằng tôi tốt hơn cô. Nhưng sau khi cô rời đi, Freen Sarocha xinh đẹp kiêu ngạo đã trở nên một kẻ nghiện rượu, ngày có ba bữa, cô ấy đều uống rượu, rượu thay cơm, rượu thay nước. Tất cả. Tôi đã cầu xin cô ấy cho tôi cơ hội rất nhiều lần, nhưng nhận lại chỉ là câu nói “xin lỗi, em không thể quên được em ấy, em yêu Becky..” cô biết không, nó chính là nhát dao cứa vào tim tôi. Từng chút, từng chút một.”

Push nhìn ra cửa sổ, rồi lại thở dài, anh lấy ra từ trong túi áo một chiếc chìa khoá nhỏ tinh xảo, đặt nhẹ lên bàn. Becky định hỏi đây là gì, Push Puttichai đã thản nhiên nói.

“Việc ấy nhắc lại đối với một người đã có vợ con như tôi thì thực vô nghĩa. Vì hiện giờ người tôi yêu là Feni Sarocha. Nhưng đối với cô thì khác. Cô có hàng tá cơ hội trước mắt. Hãy đối xử tốt với Freen đi.”
Nói xong liền rời đi ngay tức khắc. Để lại Becky ngồi một mình mang tâm trạng trống rỗng. Cô hướng mắt vô định nhìn chiếc chìa khoá bé nhỏ trên bàn. Vì Becky mang dòng máu thông minh của Armstrong gia, nên không khó để hiểu được ý tứ của Push Puttichai là gì.

Trước mắt, Becky cần thời gian suy nghĩ...

Mà không, với bao nhiêu tội lỗi đã gây ra cho Freen Sarocha, Becky hoàn toàn không có tư cách để suy nghĩ thêm phút nào nữa.

Việc của Becky bây giờ là làm đúng...

Là làm theo những gì con tim mách bảo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro