Chương 27 : Đông Viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xuân năm ấy, Huỳnh đại thiếu gia nhã hứng dâng trào, bèn sai hai nô bộc tháp tùng mình đi dạo phố, đến cạnh bờ hồ thì vô tình thấy Khúc tiểu thư cùng nô tỳ đang chèo thuyền du ngoạn, nụ cười trong veo lấn át cả nắng mai
Đoán không ra nha đầu này còn biết cười tươi như thế. Đình Vũ đứng trên cầu bỉu môi quay đi, lại vô tình va vào người bán đậu hũ thúi ven đường, khiến cả rổ đậu hũ đều văng cả lên thuyền, văng trúng cả người Huyền Lam, may là chảo dầu không rơi xuống dưới, nếu không hậu quả nhất định vô cùng khó lường.

Đình Vũ giật mình còn chưa kịp giải thích đã bị Huyền Lam nhìn sang với ánh mắt khinh thường đầy bất mãn. Y chưa từng bị người khác xem thường như thế nên cũng quắt mắt lườm qua. Giây phút ấy trong lòng hai đứa trẻ chỉ duy nhất một suy nghĩ " kẻ ôn dịch chướng mắt này nhất định phải tránh càng xa càng tốt!".

Thế nhưng đời vốn đâu như ý nên hai kẻ càng không muốn gặp nhau, định mệnh lại càng cố gắng sắp xếp họ đụng mặt. Hiệu gạo lớn nhất kinh thành nhà Huỳnh gia bắt tay làm ăn cùng đệ nhất tửu lâu nhà Khúc gia. Hai gia đình vì chuyện làm ăn liên tục gặp mặt, cho nên hai đứa trẻ cũng không hẹn cùng hội ngộ với nhau.

Hôm ấy tại Liên Oa tửu lâu, Huỳnh lão gia đề cập đến việc sẽ cho con trai theo Minh lão sư ở Đông viện học hỏi. Đây là nơi vô cùng nổi tiếng, đã đào tạo ra không biết bao nhiêu nhân tài cho đất nước.
Vừa nghe đến đây Vũ Đình lập tức quậy nháo không chịu đi, đến nỗi Huỳnh Lão gia đưa tay xin hàng, không dám bắt ép y thêm nữa. Nhưng Huyền Lam lại trái ngược, nàng say mê nghe Huỳnh bá kể về Đông viện, kể về Văn lâu, Võ trường, nghe đến mắt như lấp lánh sáng.

"Con... con có thể đến đó học không cha ?". Huyền Lam ngập ngừng quay sang hỏi Khúc lão gia.

Ở Hải Minh quốc này nữ nhân vốn không cần học quá nhiều, huống hồ cũng chẳng nữ nhân nào muốn bản thân học quá nhiều, tất cả những gì nữ nhân nơi đây cần chỉ là một tấm chồng tốt, một đời an nhiên. Ấy thế mà thiên kim Khúc gia đối với việc học lại vô cùng say mê hứng thú.

"Huyền nhi thật sự muốn được đi học sao ?". Khúc lão gia ngạc nhin nhìn con gái.

"Vâng ạ !". Ánh mắt Huyền Lam lấp lánh sáng.

"Nếu con muốn chúng ta sẽ tìm người đến dạy cho con, nữ nhân xuất đầu lộ diện thật sự không tốt, huống hồ con chỉ cần cố gắng học may vá thêu thùa, sau này còn hầu chồng dạy con !". Khúc phu nhân lên giọng xen vào, ai đời nữ nhi lại học đòi múa đao lộng kiếm, thông minh quá đến cuối cũng được gì ?

Huyền Lam nghe xong khóe mắt khẽ cụp. Nàng muốn học văn cùng võ, muốn trở thành người tài không thua kém nam nhân, đối với việc trở thành khuê nữ thật sự không hề hứng thú.

"Ây.. con gái đã thích thì cứ cho nó học đi. Đã là con gái của Khúc Hiếu Hồng ta thì cần gì phải hầu chồng dạy con, sớm muộn gì gia sản chúng ta cũng sẽ vào tay nó, như vậy nó càng cần phải biết nhiều hơn, thông minh hơn. Có thế mới có thể phát huy Khúc gia. Đúng không bảo bối !". Khúc lão gia vừa nói vừa nhìn con gái mỉm cười. Đứa con gái vàng ngọc của ông, đừng nói chỉ muốn đi học, muốn sao trên trời ông nhất định cũng hái xuống cho nó.

"Cũng là ông chiều nó đến sinh hư !". Khúc phu nhân thở dài lắc đầu.

"Khúc huynh thật có phúc, có đứa con gái ham học thế này, chẳng bù với con trai nhà tôi.". Huỳnh lão gia ngượng ngùng cười đáp.

"Gì chứ ! Sao lại so con với nha đầu đó !". Y nhảy xuống bàn chỉ về phía Huyền Lam. "Nó làm được thì con nhất định cũng làm được ! Không những vậy còn phải giỏi hơn nó ! CON SẼ ĐI HỌC Ở ĐÔNG VIỆN !". Vừa cau mày vừa hét lớn quả quyết.

Ghi danh nhập học năm ấy, trước cổng Đông Viện hai hàng lễ vật lấp đầy cả sân, đến nỗi Minh lão sư phải đích thân ra mặt hoàn trả lễ vật. Đối với ông việc dạy học là trách nhiệm, không có lý do gì lại nhận lễ lớn đến vậy !

Sau hôm ấy, Khúc tiểu thư cùng Huỳnh thiếu gia chính thức trở thành môn sinh của Đông Viện. Minh lão sư ngay từ đầu khi thấy hai người đã có ấn tượng rất sâu đậm, nhất là Huyền Lam, dù là nữ nhân nhưng mặt mày sáng sủa, tư chất thông minh, toàn thân còn tỏa ra thứ chính khí trời đất hiếm gặp, khi trưởng thành nhất định là người làm nên nghiệp lớn.

Ngược lại đối với Vũ Đình, ông nhìn ra ở đứa trẻ này vẻ ngạo mạn hơn người, tuy rằng ngạo mạn nhưng lại mang theo thứ uy nghi khiến người khác phải cam tâm phục tùng, bá khí xuất thần này nếu không uốn nắn, sau này rất có thể gây ra đại họa.

Hai đứa trẻ, hai tính cách, hai số phận. Liệu sau này Hải Minh quốc sẽ bị chúng ảnh hưởng ra sao ?

----***----

Thấm thoát đã hai năm trôi qua, Huyền Lam đối với binh pháp, duyệt binh đặc biệt thông tuệ, lại vô cùng có năng khiếu về kiếm thuật. Vũ Đình tất nhiên không chịu thua, khi nghe nàng được lão sư chọn học binh thư, y liền bỏ văn cùng nàng theo võ. Y biết nàng chọn luyện trường kiếm, lập tức buông thương cầm kiếm theo nàng. Mọi việc đều muốn hơn thua với nàng cho bằng được. Và theo lão sư đánh giá, Huyền Lam thiên phú thông minh, cùng với sự say mê vốn có, quả thật là nhân tài luyện binh. Còn Với Vũ Đình, thật sự ông không biết nói gì về đứa trẻ này, từ đầu chỉ một mực muốn ganh đua, không hề có cố gắng, cũng không có chút thích thú nào, nhưng thực lực từ đầu đến cuối chưa từng bị Huyền Lam bỏ lại phía sau. Đứa trẻ này giống như trời định sẵn sẽ không thể thua kém bất cứ một ai.. bất cứ điều gì.

Giữa thao trường nắng như đổ lửa. Nữ nhân da trắng như sứ mải miết vung gươm đánh quyền.

"Phần eo sơ hở, phía lưng cũng trống !". Ngươi muốn làm bao cát để người ta đánh sao ?". Nam nhân từ xa bước đến, biểu tình khinh thường cất giọng.

Nữ nhân nghe xong liền dừng kiếm lạnh mắt nhìn người nọ đáp lời :

"Liên quan gì đến ngươi, lo chuyện của mình, bớt làm phiền ta đi !". Nói xong xoay người tiếp tục luyện kiếm.

"Để ta cho ngươi xem kiếm pháp ta mới nghĩ !". Dứt lời liền lao đến tiếp kiếm cùng nữ nhân kia.

Tiếng binh khí chạm nhau đến đinh tai nhức óc. Xung quanh hai người cát bụi cũng cuốn ngập trời.

Lúc cả hai dừng kiếm, mấy cột gỗ xung quanh đều chằn chịt vết thương.

"Công thủ khá tốt, nhưng chiêu thức khoa trương, quá nhiều động tác thừa !". Nữ nhân nhìn đối thủ buông lời nhận xét.

"Nông cạn ! Những động tác đó chính là tinh hoa của bộ kiếm pháp này đó, đánh nhau thì cũng phải đẹp chứ !". Nam nhân phủi phủi tay áo, khinh thường đáp lời.

"Ta khuyên ngươi lấy thời gian sáng chế những thứ tinh hoa rác rưởi đó để luyện tập chăm chỉ thì sẽ tốt hơn !". Nói xong liền quay lưng bước đi.

"Cái đồ nha đầu thối ngươi ! Dám nói nghệ thuật của ta như vậy hả ?". Dứt lời liền tăng tốc chạy theo.

"Không hiểu tại sao lão sư lại hay khen ngợi một kẻ nông cạn tầm thường như ngươi rõ ràng ta mới à người xuất chúng mà?"

"Nè ngươi đâu có câm, ta đang nói chuyện với ngươi đó !"

"Cái đồ đáng ghét này ! Trả lời ta cái coi !"

"Ngươi nháo đủ chưa ? Ngươi làm phiền ta suốt ngần ấy năm vẫn chưa chán sao. Để yên cho ta học !". Nữ nhân vẫn đi thẳng, mắt không nhìn.

"Ngươi...ngươi....ta nhất định đánh bại ngươi đến tâm phục khẩu phục, vùi cái mặt kiêu ngạo này của ngươi xuống bùn ! Đợi đi !". Nam nhân đứng lại nghiến răng hét lớn.

Thao trường vẫn yên lặng, mặc kệ giọng nói người nọ hòa tan cùng với nắng bụi, giống như đang nuốt giữ thứ thanh âm kia, để rồi nhiều năm sau lại mang ra làm minh chứng cho một thời nông nỗi.

Cái nắng tiết hạ vẫn hừng hực như muốn thiêu đốt vạn vật, cũng như những hơn thua khát vọng đang rực cháy trong lòng cả hai người.

Năm ấy cả hai chỉ vừa mới mười hai tuổi.

----***----

Thu sang hạ đến, lại thêm ba năm nữa trôi qua. Mấy đứa trẻ cùng nhau học tại Đông Viện bấy giờ đều đã trở thành những thiếu niên thiếu nữ mới lớn. Trong lòng tất nhiên cũng không tránh khỏi những luyến ái ban đầu.

Nói đến Khúc Huyền Lam, nàng càng lớn dung mạo càng mỹ miều, đừng nói là nam nhân, đến cục đá mà trông thấy nhất định cũng sẽ sinh lòng mến mộ. Đó là lời nói người xung quanh bàn tán về nàng. Khúc Huyền Lam tại Đông Viện luôn là đề tài muôn thuở cho bọn nam nhân tán dóc lúc rảnh rỗi. Phần lớn đều là những lời tán dương ái mộ đôi khi lại là mấy cuộc so sánh bâng quơ về nàng cùng Kỷ Liên- đệ nhất Mỹ nhân Văn quán tại Đông Viện.

Vũ Đình mỗi lần nghe đám ngu ngốc nọ tung hô nàng đều cau mày bỉu môi. Thật không hiểu nỗi loại nữ nhân vừa hung dữ vừa thô lỗ đó thì có gì thú vị. Đã là nữ nhân thì nhất định phải hiền hòa lễ độ, tri lễ nhu mì, nếu so ra thì được như Kỷ Liên ở Họa Thư phòng - văn quán thì vẫn tốt hơn.

"Thiết nghĩ nếu được chọn thì nhất định ta sẽ chọn cưới Kỷ Liên. Vừa xinh đẹp lại rất hay cười, chưa kể giọng nói lại êm đến như nước chảy ! Nghe thôi đủ nhũn cả người.". Trong một đám người túm tụm, một người cất tiếng gợi chuyện.

Hay cười ? Tên này bị ngốc sao ? Cười nhiều làm gì? Cưới vợ về đâu phải để cười? Cười cả ngày chẳng phải rất giống bệnh sao? Còn cả nhũn người, có mà nhũn não ấy. Vũ Đình nghe người nọ liền nhếch mép thầm mỉa mia.

"Đâu có ! Ta thấy Huyền Lam thậm chí còn xinh đẹp hơn, với lại đúng là rất ít khi cười, nhưng khi đã cười thì thật sự là đất đá cũng phải động lòng !". Một người khác lên tiếng phản bác.

Đúng là tán phét ! Nhưng quả thật nha đầu đáng ghét đó cười lên nhìn cũng được lắm ! Vũ Đình khẽ gật đầu tán thành.

"Nhưng mặt mày lúc nào cũng như đưa ma, chưa kể... lại giỏi võ như vậy, sau này lấy về, lúc động phòng...làm sao mà làm lại nàng ta chứ !". Nói xong cả đám phá lên cười khả ố.

Ha ! Bọn này quả thật điên hết rồi. Chuyện như vậy cũng dám nghĩ đến.

Vũ Đình vẫn không nói, lẳng lặng tiến đến gần đám người nọ. Một lát sau khi y quay đi chỉ thấy cả đám người nằm gục trên nền đất, đầu tóc chân mày đều bị cạo sạch, quần áo thì bị cắt đến khó coi, trên cái đầu bóng hớn còn được chấm mấy chấm máu đỏ thẫm. Thoạt nhìn không khác mấy với hòa thượng là bao.

Đám người này cả việc động phòng với nha đầu kia cũng dám nghĩ đến, nhất định đã bị quỷ nhập nên điên rồi. Nên chỉ còn cách giúp họ quy y để tránh tà. Vốn chỉ là tiện tay giúp đời không cần báo đáp, nhưng mà nghĩ lại làm chuyện tốt cũng phải có người ghi lòng thấu hiểu. Nên trước lúc đi y còn quay lại tặng thêm một câu nói.

"Cẩn thận cái miệng dơ bẩn của các ngươi, nếu còn lần sau nhất định đến mạng cũng không còn !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro