Trúc ngay lập tức đẩy cô ra nhưng không được trong khi đó mọi người đã bắt đầu nhìn họ
Lam và mực cũng vô cùng bất ngờ trước hành động của Chi.
Trúc: cô buôn tôi ra rồi nói có được không?
Chi: anh đi về với tôi đi.
Lam vội chạy lại: phải đó cậu lên xe đi, mọi người nhìn rồi kìa
Trúc: cô ta không buôn ra sao tôi đi được
Chi vội buôn ra nhưng lại nắm lấy tay trúc kéo lên xe , Trúc nhìn cô mà nở một nụ cười tươi rói
Lam ra ngồi kế Mực, để cho hai người họ ngồi ghế sau, Trúc buôn tay ra nhưng Chi vẫn cứ nắm lấy
Mực: giờ mình về nhà nha thưa cậu
Trúc: hay là khoan đã, hôm nay tôi vừa mới lãnh lương hay đi ăn mừng đi tôi khao
Lam: tuyệt quá ,đi liền đi mực
Cả ba người nhìn Lam mà cười không ngớt. Họ dừng lại ở một quán tranh lá nhỏ ven đường
Trúc bước xuống trước đưa tay ra dìu Chi bước xuống
Mực: cậu với cô ngoài đi
Lam: cô cậu muốn ăn gì?
Chi nhìn Trúc: anh muốn ăn gì?
Trúc: tôi sao cũng được
Chi: vậy để tôi gọi cho anh luôn nha
Trúc: ừ, hai đứa ăn gì cứ kêu cậu khao mà đừng ngại
Mực và Lam gọi liên tục hai ba món ,làm chi hơi xót
« hai đứa ăn hết không mà gọi dữ vậy?»
Làm cả hai người họ mất hứng
Trúc: nhiêu đây mà nhiều gì ,cứ gọi đi
Mua gì về cho Cuội nữa
Chi thấy vậy cũng thôi, họ vừa ăn vừa nói chuyện cười giỡn rất là vui vẻ đến tối mới chịu về nhà
Bá: hai đứa đi đâu mà giờ này mới về?
Chi: dạ tụi con đi chơi thôi
Lam: dạ phải thừa ông, hôm nay cậu mới lãnh lương nên khao một bữa thật đã
Bá: lương gì?
Trúc: à là lương dạy học thôi ạ
Chi : dạ phải thưa cha
Bá: thôi không còn gì thì đi nghỉ đi
Nói xong ông đi về phòng của mình,
Trúc: em đem cho Cuội đi ăn liền kẻo nguội không ngon
Chi: em nấu cho cô thao nước nóng nha
Lam vội đi xuống bếp ,Trúc đi về phòng lấy đồ đi tắm trở ra gặp Chi
« anh mau lại giường ngồi đi»
Trúc: làm gì? Tôi ngồi đây được rồi
Chi lại đẩy người cô lại giường, Lam mang thao nước vào
Chi: để cô em về nghỉ đi
Cô để thao nước xuống dưới đất không nói gì hết rồi lấy hai chân trúc để vào thao nước
Trúc hơi ngại nên không muốn để cho cô làm
« cô đứng dậy đi..»
Chi: anh ngồi yên đi
Cô phác nước lên hai bàn chân rồi xoa dịu dàng làm cho trúc có cảm giác rất dễ chịu
Được một lát thì cô để thao nước sang bên nâng hai chân trúc để lên giường rồi đi lấy khăn lại lau
Trúc nhìn Chi mà trong lòng ấm áp hẳn lên vì đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc từ Chi.
Chi: tối nay anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất cho
Trúc: không, sao có thể làm vậy được
Cô bước vội xuống giường Chi liền giữ lại làm trúc ngã xuống giường kéo theo chi đè lên người mình
hai tay trúc vô tình chạm vào ngực Chi, nên bật người dậy mà vô cùng căng thẳng
Chi cũng không đỡ hơn họ ngồi lại nhưng không dám nhìn nhau.
Trúc: tôi ....tôi...không cố ý....xin lỗi..
Chi nghe trúc nói y như bị cà lăm nên cười: tôi biết mà
Trúc: vậy...vậy...tôi...
Cô bỏ tay xuống giường định đứng dậy nào ngờ chạm phải tay Chi nhưng không lấy tay ra vì tay Chi đang nắm lại tuy nhiên nó không chặt
Chi quay sang nhìn và nghiên người về phía trúc rồi hôn nhẹ một cái lên má nhưng vẫn chưa thu người lại
Trúc bất ngờ nên vội xoay mặt lại nhìn cô, một cảm xúc kỳ lạ mà lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được nên vô cùng bối rối
Họ nhìn nhau không chóp mắt lấy một cái, giờ đây cái âm thanh mà cô nghe rõ nhất là tiếng đập thình thịch từ quả tim
Chi nhẹ nhàng đưa môi mình chạm vào môi Trúc ,Chi không thấy phản ứng chống trả nên cũng bắt đầu ngồi sát lại tay cô đang nắm chặt hơn
sau một hồi trúc cũng bị sự chủ động dịu dàng ngọt ngào của Chi làm cho ngây ngất nên đáp trả từ tốn cho đến khi cơ thể bắt đầu rạo rực mới đưa tay kéo người Chi lại ôm lấy hẳn.
Khi hai thở cạn kiệt thì họ mới buôn nhau ra , mặt cả hai đã đỏ ké như những người say rượu
Chi chòm người tới hôn lên môi một lần nữa rồi đưa tay mở cúc áo của Trúc ra
Trúc vội đẩy mạnh Chi ra : không được...tuyệt đối không được...
Chi nhìn Trúc mà cảm thấy xấu hổ : anh sao vậy?
Trúc: không phải lỗi của cô ,là lỗi của tôi...tôi không nên làm vậy...
Chi đi lại nắm lấy tay trúc: em biết giờ chúng ta cần có thêm thời gian để hòa hợp...chắc là em đã quá hấp tấp rồi phải không?
Trúc gạt tay cô ra: vô dụng thôi, tôi...tôi...tôi không thể nào hòa hợp được với cô đâu
Chi: anh còn giận em phải không?
Trúc: tôi có nói cô cũng không hiểu..
Chi: em sẽ cố gắng hơn để chúng ta có thể hiểu nhau hơn
Trúc: tốt nhất là đừng để những chuyện như vậy xảy ra nữa...Cô ngủ đi
Nói xong cô nằm xuống chiếc chiếu ở dưới đất mà ngủ, còn Chi thì cảm thấy như mình vừa bị từ chối thiện ý hòa hợp nên rất buồn
Cô lên giường nằm mà hai mắt cứ hướng về Trúc.
Sáng hôm sau, Chi dậy đã không thấy Trúc đâu nên vội vàng chạy ra ngoài kiếm
Bá: con đi đâu vậy?
Chi: dạ con đi dạo thôi
Bà Phụng: kiếm chồng con phải không?
Chi : dạ...
Bá: nó định đi dạy nhưng ta không cho đi nên chắc nó đang ở sau nhà
Chi: sao cha có thể làm vậy được? Anh ấy là chồng con không phải tù nhân hay thú nuôi trong nhà ta mà cha không cho anh ấy đi đâu hết
Bá cười: má nghe đi, cháu cưng của má nói gì chưa?
Bà Phụng: nó không đi dạy nữa thì tốt chứ sao, ít ra con không cần sợ nó đi qua đêm bên ngoài hay bỏ chốn
Chi : anh ấy không phải là người bay bướm
Bá: sao con dám khẳng định như vậy chứ? Những người vừa có học thức vừa thanh nhã như nó rất dễ bị dụ dỗ sa ngã.
Bà Phụng: cha con nói đúng đó, khi nào rảnh con đưa nó ra ngoài dạo là được
Chi : con không đồng ý, hai người làm vậy sẽ làm chồng con hiểu lầm là do con muốn giám sát áp đặt anh ấy đó
Bá: nó ở rễ nhà ta thì phải biết môn quy nhà ta chứ
Chi tức đến sắp phát điên: coi như hai người vì con đi có được không? Đừng bắt ép ảnh nữa con năng nỉ đó
Bá: vô dụng thôi, ta chỉ muốn tốt cho con thôi, ngày mai ta sẽ cho nó coi quản số đất đai ven sông Tiền
Chi: cha ...
Bà Phụng: con vào thay đồ đi ..lát nữa có thầy năm Hớn ở miệt U Minh lên đây xem bệnh cho con
Chi: gì? Con không có bị gì hết, con không gặp đâu
Rồi bỏ đi xuống nhà bếp gặp cuội
« con có thấy cậu đâu không?»
Cuội: Cậu đang ở ngoài ao
Chi đi ra thì thấy Trúc đang phụ Lam giặc đồ và có cả tiểu Chi đang chạy vòng vòng dưới chân hai người họ
Lam: cậu cứ để em phơi chứ để ai mách lại là em bị đòn cho coi
Trúc: cậu ở không, đi vô đi ra chán lắm nên phụ giúp một tay thôi chứ có giành việc đâu mà sợ
Lam: cậu vào gọi cô đi...chắc cô cũng dậy rồi
Trúc: cậu có lá thư gửi về nhà ,lát nữa em có ra xã thì gửi dùm cậu
Lam: dạ được, chắc cậu nhớ nhà lắm
Trúc móc hết tiền trong túi ra đưa cho Lam: em cầm lấy
Lam: cậu giữ lại mà xài gửi thư đâu có tốn nhiêu tiền
Trúc: không, em giữ đi rồi mua một ít gì đó gửi về cho má của cậu...làm quà
Chi thấy vậy vội chạy ngay vào phòng mở tủ ra lấy tiền rồi đợi Lam đi ra
Chi: lam ,em đi ra xã phải không?
Lam: dạ phải, cô có cần gì không?
Chi: nghe nói cậu nhờ em gửi thư về nhà
Lam: sao cô biết,
Chi: em cằm lấy mua hai sắp vải thật đẹp gửi cho má của cậu dùm cô...nhưng đừng cho cậu biết nha
Lam nhìn Chi mà cười: sao không cho cậu biết, là người con dâu như cô cũng biết quan tâm đến má chồng nữa
Chi: em nói dở hơi gì vậy? Mau đi đi
Lam: em biết rồi, cậu đang phía sau cô mau ra đi
Chi đi ra sau thì bị tiểu Chi chạy lại vừa sủa vừa cắn nhẹ hai ống quần
Trúc: tiểu Chi ngoan nào, sao hư quá vậy?
Chi bồng nó lên nó liền liếm mặt cô: tiểu Chi dễ thương quá cho cô hun cái nào
Trúc nhìn Chi: cô dậy lâu chưa? Có đói không?
Chi vẫn bồng tiểu Chi: cũng hơi đói
Trúc: lam đi ra xã rồi, cuội thì bị cha sai đi đâu chị tư thì xin về quê mấy bữa rồi...để tôi vào bếp dọn cho ăn
Chi liền bỏ con chó xuống đi theo : anh để em làm cho
Trúc: cô ngồi đó đi
Chi: không...
Trúc nhanh chóng để đồ ăn qua bộ ván ngựa
« ăn đi còn nóng đó»
Chi cằm lấy đũa lên ăn trong khi trúc đang bồng và giỡn với tiểu Chi
Trúc: tôi nghe nói lát nữa có ông thầy nào ở u minh lên xem bệnh cho cô đó
Chi: em cũng nghe nói rồi
Trúc: cô không sợ bị lộ tẩy sao?
Chi: những tên lang bấm chỉ biết gạt tiền thôi không biết gì đâu
Trúc: xem ra cô đã quen đối phó rồi thì phải
Chi: anh nói vậy có ý gì?
Trúc: không có gì? Anh ta có đến tìm cô nữa không?
Chi vừa nghe liền sặc : dạ ..không...không có
Trúc đứng dậy: nếu hai người yêu nhau sâu đậm như vậy thì cô nên nói thật ra hết đi ...tuy cha và bà cô có khó nhưng họ sẽ không để cô chịu đau khổ đâu
Nói xong cô đi ngay lên nhà, Chi vội vàng đi theo kéo người lại
« anh đừng có hiểu lầm tôi và anh ta đã chấm dứt rồi...»
Bà Phụng: cái gì mà chấm dứt rồi?
Chi: dạ, không có gì hết thưa nội
Bà Phụng: có phải con lại muốn bỏ con Chi nữa không?
Trúc: con không có...mà nếu có thì bà có đồng ý không?
Bà Phụng: con là do ta chọn ,cho nên xấu tốt gì thì cũng phải làm chồng cháu ta
Chi: bà, nói đi đâu vậy?
Trúc: phải, nói rất hay thưa bà
Chi: con nói là không mà, sao bà cứ phải làm con khó xử mới chịu hả (khóc)
Trúc bỏ về phòng, bà Phụng nắm lấy tay cô kéo lại ghế ngồi
« vậy con với nó dạo này làm sao vậy?»
Chi thật không dám nói vì sợ bà sẽ tức giận
« do bà và cha cứ khắc khe với ảnh quá nên...»
Bà Phụng: nên nó chúc giận lên đầu con
Chi: không có, chỉ là con thấy ảnh không vui ,bà ơi bà có thể nói với Cha đừng cấm cản quản thúc ảnh nữa được không?
Bà Phụng: được rồi, ta sẽ nói với Cha con được chưa
Chi: thật không bà,
Bà Phụng: lời ta nói mà con cũng không tin sao
Chi: tin con tin, mà bà ơi con muốn xin bà ít tiền được không?
Bà Phụng: con không còn tiền xài sao?
Chi: con muốn mua chiếc xe đạp mới cho anh Trúc,
Bà Phụng: sao nó không nói với Cha con hay ta
Chi: ảnh không chịu nói đâu,
Bà Phụng: thôi được rồi con đi theo ta lấy cho
Chi mừng rỡ đi theo bà, xong thì vội vã về phòng kéo Trúc đi ra xe
« cô muốn đưa tôi đi đâu?»
Chi đóng cửa lại : mực mau đi thôi
Mực chở đến cửa hiệu bán xe đạp
Trúc: đến đây làm gì?
Chi: anh thích xe nào thì cứ chọn
Trúc không nói gì bỏ đi ra
Chi: anh sao vậy?
Trúc: cô muốn gì ở tôi thì nói đi
Chi : em chỉ muốn anh có phương tiện đi lại cho đỡ mệt thôi
Cô nắm lấy tay trúc , hôn lên môi cô một cái rồi kéo vô trong ,Trúc bị đơ cả người nên như con rối đi theo chi
Phong vô tình đi ngang trong thấy mà nổi cơn ghen đi theo vào
« ông chủ có loại nào tốt nhất không?»
Chi vừa nghe là nhận ra giọng hắn, rồi nhìn sang Trúc
« em thấy phía trong có nhiều mẫu đẹp, anh vào trong xem đi»
Trúc: ừ
Ông chủ ra nói chuyện với phong, Chi liền kéo anh ta ra bên hông cửa hiệu
« anh muốn làm gì nữa vậy?»
Phong ôm hôn cô: anh có muốn làm gì đâu ,tại anh nhớ em quá
Chi cố đẩy hắn ra,: anh làm ơn đi ở đây là chốn đông người đó
Phong: đông thì đông sợ gì?
Chi đạp mạnh xuống chân làm hắn đau nên mới chịu buôn ra
« em điên rồi hả?»
Chi: tốt nhất anh nên biết tự trọng
Phong tức giận: là vì hắn phải không? Có phải em và hắn đã lên giường với nhau rồi không?
Chi : anh đang nói bậy bạ gì vậy?
Phong: anh nói đúng rồi chứ gì? Sao hả sướng lắm rồi nên mới đá anh sang bên
Chi tát ngay vào mặt hắn: sao tôi có thể đi yêu hạn người như anh được cơ chứ...anh cút đi...đừng để tôi thấy mặt anh nữa
Phong: được lắm, em chống mắt mà xem tôi sẽ không bỏ qua dễ đâu
Hắn bước lại đẩy xác người Chi vào tường mà cưỡng hôn,
Chi: anh làm gì vậy, buôn tôi ra nếu không tôi là lên đó
Phong cười nham nhở: em cứ la đi, la càng lớn càng tốt
Trúc đi ra kiếm thì nghe thấy tiếng cô vội bước sang bên hông nhà thì thấy Phong đang hôn cô .
Chi vừa thấy Trúc liền xô mạnh người Phong ra tát thẳng vào mặt hắn, phong nhìn Trúc rồi cười nhạo
« sao chưa thấy chúng tôi hôn nhau sao?...cũng đúng làm sao anh thấy được»
Chi : anh im đi, mau đi đi
Trúc nhìn Chi rồi sang hắn mà cảm thấy vô cùng đau ,quả tim như bị ai đó dùng búa đập nát vậy,
Hai mắt óng ánh lệ cô quay mặt lại ,hai tay nắm chặt lấy hai bên quần , phong bước đến gần bên Trúc
« anh chỉ là vật thay thế những lúc thiếu vắng tôi thôi...»
Chi đến đẩy hắn ra: tôi bảo anh cút đi có nghe không?
Phong: anh sẽ đi mà, em đừng lo...anh chỉ muốn anh ta đừng có mà thừa nước đục thả câu thôi
Trúc: tôi không hèn hạ như anh nghĩ đâu, cho nên nếu hai người muốn làm gì đó riêng tư thì làm ơn kiếm chỗ kín đáo một chút
Chi: không phải, anh đừng nghe anh ta nói bậy...tôi và anh ta đã kết thúc rồi
Phong: em đang nói gì vậy? Đừng sợ anh ta không dám nói chuyện của hai chúng ta với người nhà em đâu
Chi: anh im đi cho tôi
Cô vội nắm lấy tay trúc : anh đừng nghe ...đó điều là do anh ta bậy bạ mà thôi...em...
Trúc: cô không cần phải cố giải thích làm gì? Chuyện của hai người tôi không có hứng thú biết
Nói xong cô liền bỏ đi lại xe trong khi mực vẫn còn ngồi uống nước chưa hay gì hết.
Phong lại ôm lấy người Chi: được rồi em đừng giận anh nữa , anh cũng biết ghen mà phải không? khi anh thấy em thân thiết ,còn mua cả xe mới cho anh ta nữa sao anh chịu nổi
Chi: anh là ơn bỏ tôi ra
Phong: thôi mà...coi như là lỗi của anh được chưa
Chi liền đạp mạnh xuống chân hắn lần nữa rồi xô hắn va vào tường
« tôi đúng là bị mù rồi nên mới quen anh...»
Xong chạy lại xe, mực vội chạy ra mở cửa, Trúc đã ngồi vào ghế trước với mực rồi
Mực nhìn cả hai mà cũng thấy bầu không khí như rực lửa
« giờ mình về nhà phải không cô?»
Chi không nói gì mà cứ nhìn Trúc qua tấm gương chiếu hậu của xe.
Mực thấy vậy nên lái xe về nhà luôn, Lam vừa thấy họ về liền đi ra
« cô và cậu có mua được xe không?»
Trúc đi vội ra sau nhà không thèm trả lời, Chi đi theo
Mực: không thấy xe là biết rồi còn hỏi
Lam: họ bị sao vậy?
Mực: anh biết chết liền, tự dưng đi ra với bộ mặt như vậy đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro