Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Dễ nhận thấy ở 1 chàng trai có ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh lừa các giác quan của bạn, ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ 1 điều: "Cậu cô đơn và nhạy cảm khủng khiếp". Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ nhất là không có ai nghe mình nói. KiBum một khi đã tìm được người thấu hiểu tâm hồn thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn.

Khi đã trở thành bạn, KiBum thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà, khoảng cách giữa 2 đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong KiBum 1 trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ dày dặc. Cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả 2 tay khiến tôi có thể cảm nhận được 1 phần con người KiBum. Mỗi lúc qua đường cũng vậy, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:

-Bám chắc vào, nhanh lên.

Tôi nhìn KiBum, phì cười:

-Tôi là con cậu chắc?

Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là thằng nhóc học vỡ lòng và nếu ko để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người mênh mong vậy.

Ở quán, KiBum được hầu hết khách hàng yêu mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng cảm nhận nghệ thuật cao. Đặc biệt KiBum rất thiên thiết với ông SukJin – một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông SukJin rằng tôi là một cây bút trẻ có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:

-Con có đôi mắt sắc sảo quá!

Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để "lửa gần rơm", y như rằng nó sẽ bén.

Là một đêm gió lạnh đầu đông.

Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi chuận bị về. KiBum vẫn cần cù làm tài xế ko công cho tôi từ đợt ấy. Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng them tê tái, và SungGyu xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và KiBum ngày 1 nhiều hơn. Cho đến khi tôi kể cho KiBum về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi bỗng dung KiBum dừng xe, cậu ấy quay lại tôi, bất ngờ hỏi:

-SungGyu nói WooHyun cần có người thay anh ấy chăm sóc cho WooHyun sao?

-Ừ - Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kì lạ của KiBum

-Thế thì việc đó...- Cậu ấy gãi đầu gãi tai – Mình làm được.

Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải đứa ngốc đâu mà ko nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.

Rồi thì trời mới biết, đất biết, bạn thân-YoonGi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. KiBum ko ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi SungGyu ra đi. YoonGi thì cứ động viên:

-Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?

Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy KiBum rất tốt, và kể cả ko yêu thì trog lòng tôi, KiBum cũng chiếm 1 vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.

KiBum ko phải tuýp người bận rộn, cũng ko có bộ óc siêu việt như SungGyu. Tôi ghét bị so sánh với người khác nhưng tôi luôn ko ngừng so sánh KiBum với SungGyu. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp thì cậu ấy ko còn gì đặc biệt. KiBum trượt đại học, vừa đi làm vừa ôn thi, cậu ấy cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói chẳng có duyên, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém SungGyu rất nhiều. Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của KiBum, giả dụ mỗi lúc 2 đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ phát cái "bài" quen thuộc từ hồi yêu SungGyu:

-KiBum ơiiiiiii! – Tôi kéo dài giọng

-Sao hả WooHyun? Ko thấy anh đang tập trung chuyên môn à? Phân vân là anh lao vào dải phân cách đấy.

-Anh yêu em nhiều ko? – Tôi nũng nịu

-Lắm lắm

-Vậy anh sẽ yêu em trong bao lâu? – Tôi bồn chồn

KiBum khó khăn nhích lên từng tí giữa dòng xe cộ dày đặc, trả lời ko suy nghĩ:

-Khi nào Seul hết tắc đường, thì anh ngưng yêu em, hâm ạ.

Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro