Chương 209 Trà Tĩnh An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tĩnh

Trong trà lâu.

“Lão bản, ta muốn mười bình rượu Đào Hoa.” Một người khách nhân đi tới nói.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Năm vạn một bình.”

Khách nhân sảng khoái nói: "Được.”

Sở Diệp bán rượu là do Dư Trúc quấn lấy Sở Diệp muốn mua rượu, Sở Diệp cuối cùng không thể xoay chuyển được Dư Trúc, nên đã đem rượu bán cho đối phương. 

Mà phụ thân Dư Trúc lại có rất nhiều bạn rượu, những người bạn rượu đó nghe được hắn mở trà lâu, nhưng lại có bán rượu nên đã chạy tới đây mua.

Sở Diệp nghĩ thầm: dù sao bán một bình cũng là bán, hai bình cũng là bán, bán liền bán đi, nên gần đây người tới mua rượu còn nhiều hơn người tới uống trà.

Thư Tùng An có chút buồn bực nhìn Sở Diệp, nói; “Sở thiếu, ngươi thật quá đáng, Dư Trúc muốn mua rượu, ngươi liền bán cho hắn, ta muốn mua dược tề, ngươi liền không bán."

Hắn chỗ nào không bằng Dư Trúc, mà Sở Diệp nặng bên này nhẹ bên kia.

“Cái này không giống nhau.” Sở Diệp nói.

“Nơi nào không giống nhau?” Thư Tùng An hỏi.

Sở Diệp cười cười, nói: “Rượu cùng dược tề khác nhau.” Tùy tiện bán dược tề là phạm pháp.

Bọn họ không có chứng nhận Dược Tề Sư, nên không thể mở cửa hàng bán dược tề, đem dược tề ra làm phần thưởng, xem như đánh gần cầu, nhưng cũng không thể quá phận.

Mà gần đây sinh ý của trà lâu bọn họ đã tốt có chút quá mức, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm đâu. Một khi Thư Tùng An mà lở miệng sẽ không xong.

Thư tùng an rầu rĩ nhìn Sở Diệp.

Sở Diệp cười cười, nói: “Ngươi còn không phải là muốn mua đồ về, để lừa tiền tiêu vặt sao? Dù sao thì Băng Hồn Thanh Tâm dược tề cho hai vị gia gia còn lại của ngươi thì họ cũng không dùng được, thôi thì mua chút rượu trở về cũng không tồi!”

Thư Tùng An mặt đỏ lên, rầu rĩ nói: “Sở lão bản, ngươi nói bậy gì đó đâu? Ai ngờ lừa tiền tiêu vặt."

Sở Diệp cười cười, nói: “Rồi rồi, là ta nói sai.” 

Thư Tùng An châm chước một chút, cảm thấy kiến nghị của Sở Diệp cũng không phải không thể suy xét, “Cho ta mười bình."

Nếu rượu của Sở Diệp có thể thể khiến phụ thân Dư Trúc thích, nghĩ là nó cũng không phải là tệ.

Sở Diệp cười cười, nói: “Hảo.”

Thư Tùng An nhìn Sở Diệp, nói: “Sở lão bản, ngươi có nghe đã một ít đồn đãi bên ngoài chưa."

“Đồn đãi? Đồn đãi cái gì?” Sở Diệp hỏi.

Thư Tùng An chớp chớp mắt, nói: “Bên ngoài nói, trà lâu của ngươi bán trà giá thì cao, chủng loại quá ít, mà đã là trà lâu lại còn đi bán rượu, trà lâu không ra trà lâu, tửu lầu không giống tửu lầu, toàn một bộ tứ bất tượng."

“Phải không? Còn có loại lời đồn đãi này sao?” Sở Diệp nói.

Thư Tùng An gật đầu, nói: “Có! Đây đều là những người đó ghen ghét sinh ý của trà lâu ngươi quá tốt nên mới nói vậy. Sở lão bản ngươi đừng nóng giận."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Ta tại sao phải sinh khí? Lời bọn họ nói cũng không phải sai."

Có thể kiếm tiền thì tốt rồi, bị người ta nói vài câu cũng không phải là vấn đề.

Trên đời này, luôn có người ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất không thành thật.

Thật giống như kiếp trước vậy, lúc người ta đi mua đồ xa xỉ thì nói người ta hư vinh, nhưng lại cũng muốn được như người ta.

Thư Tùng An trừu động một chút khóe miệng, có chút vô ngữ nói: “Sở lão bản, ngươi cũng thật rộng rãi!”

Sở Diệp cười, nói: “Không dám, không dám.”

Sở Diệp tò mò, hỏi: “Đúng rồi, bên ngoài có ai nói những người đến đây đều là những kẻ coi tiền như rác không?"

Thư Tùng An, nói: “Hiện tại không có.....”

Trước đó thật ra có người nói như vậy, nhưng, bởi vì Cung Thần phu nhân cũng thường xuyên tới nơi này, cho nên, dù nói ít thì cũng là ngầm nói.

Sở Diệp nhíu nhíu mày, có chút mất mát nói: “Không có sao? Tại sao lại chỉ có một mình lão bản là hắn bị mắng vậy? Sao lại không bằng như vậy."

Thư Tùng An: “.....” Sở Diệp đây là có ý gì! Chẳng lẽ hy vọng khách nhân tới trong tiệm đều bị mắng sao? 

Triệu Xuyên đi vào trong cửa hàng, nói: “Sở thiếu, sinh ý của người càng ngày càng tốt nha!”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ân, do mới đẩy ra một loại trà mới, có không ít khách nhân lại đây nếm thử.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro