-Chương 9-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ban đêm

Thẩm Lăng mồ hôi đầm đìa ngã xuống giường, nàng dùng khăn che khuất mặt, trong miệng không ngừng thở dốc, ban ngày Tạ Nguyên Tuần giúp nàng sơn móng tay và móng chân, chờ tối đến rồi, hắn liền đem nàng đè trên giường hôn một trận, giống như lúc đầu khi hôn hắn vẫn không hôn mặt và miệng của nàng nhưng những chỗ khác hắn đều hôn đủ một cái, đặc biệt là cùng tay và chân nàng, đầu tiên là dọa nàng sợ tới mức ở trong lòng oa oa mắng hắn đại biến thái, sau đó bị hắn dày vò thở hổn hển cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

Thẩm Lăng nghĩ thầm, lần sau nàng sẽ không bao giờ để hắn sơn móng tay cho nàng! Tay và chân cái nào cũng không cho hắn sơn! Hắn cái đồ hỗn trướng này nhất định là bị thuốc sơn màu đỏ kích thích!

Với nàng chúng chỉ là thuốc sơn móng màu đỏ thông thường thôi, nhưng ở chỗ Tạ Nguyên Tuần,thì nó giống như màu máu chảy ra từ con người.

Cuối cùng Tạ Nguyên Tuần ôm nàng thiếp đi, nằm trong lòng ngực hắn, Thẩm Lăng lén chọc chọc nghĩ thầm nàng đối với hắn vẫn còn có chỗ lợi, Phùng công công cũng nói, từ khi buổi tối có nàng bên cạnh, Tạ Nguyên Tuần ngủ sâu hơn so với trước kia nhiều, cho nên nàng không cần phải lo lắng, bỗng một ngày nào đó hắn sẽ sai người lôi nàng kéo ra ngoài đột nhiên giết chết.

Lăn lộn lâu như vậy, rốt cục nàng hiếm khi cũng có được cảm giác an toàn.

Nửa đêm.

Tạ Nguyên Tuần thần sắc cổ quái nhìn Thẩm Lăng bên người đang ngủ ngon lành không ngừng cười khúc khích, "Ha ha a..... Hì hì hì......"

Tạ Nguyên Tuần ngáp một cái, chống đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Lăng, hắn muốn biết khi nào nàng mới có thể ngừng cười y như một kẻ ngốc nghếch.

Kết quả Tạ Nguyên Tuần cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, nhìn một cái hơn phân nửa đêm.

......

Tĩnh phi đến Trường Nhạc Cung rất nhiều lần, mỗi lần nàng đều là thừa dịp Tạ Nguyên Tuần không ở Trường Nhạc Cung mà tới, hôm nay Tĩnh phi lại tới nữa, Thẩm Lăng cho Lưu Châu đem người mời vào. Tĩnh phi nhìn thấy nàng mở miệng chính là một tiếng muội muội, Thẩm Lăng cũng không biết Tĩnh phi đến đây làm gì, nàng nhìn cũng không thấy giống như là vì tới để gặp Tạ Nguyên Tuần.

Nếu không phải, Tĩnh phi tổng không thể là vì tới gặp nàng đi.

Thẩm Lăng chỉ là quý nhân, một quý nhân có cái gì đáng giá làm Tĩnh phi nhớ thương?

Thẩm Lăng thật sự là không nghĩ ra, cho nên mỗi lần Tĩnh phi tới, Thẩm Lăng đều chỉ mỉm cười ít khi nói , khiến mình thành một người nhàm chán không thú vị.

"Muội muội mỗi ngày luôn ở trong Trường Nhạc Cung có cảm thấy nhàm chán hay không?"

Thẩm Lăng, "không đâu."

-- mỗi ngày ta đều gặp Tạ Nguyên Tuần, một chút ta cũng không thấy nhàm chán.

Tĩnh phi tiếp tục nói, "Bổn cung nhớ rõ lúc trước khi tiến cung, ta còn từng tò mò ở trong cung nơi nơi đi một chút, đôi khi cũng sẽ đi trong điện của phi tần khác tìm các nàng nói chuyện phiếm, muội muội nhưng thật ra lại là một người có tính tình hiếm có." Tĩnh phi nói xong lại có chút ghen ghét.

Tĩnh phi lúc trước vào cung, xác thật là không chịu ngồi yên ở trong cung đi dạo, nàng nhất thời đi đến Ngự Hoa Viên, khi đó nàng đánh ý tưởng cùng bệ hạ ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng nàng liền rất bi thương nhìn bệ hạ tự tay chém đầu một nữ nhân xuống làm cầu đá! Lúc ấy nàng đều bị dọa đến phát tiểu! Quỳ trên mặt đất thân thể sợ hãi run rẩy đến không được, bệ hạ làm sao rời đi Ngự Hoa Viên nàng cũng không biết, trở về nàng liền sinh bệnh, từ đó về sau nàng tránh ở trong cung làm chim cút.

Vốn dĩ Tĩnh phi cho rằng Thẩm Lăng cũng giống như nàng lúc trước không chịu ngồi yên, nào từng nghĩ Thẩm Lăng định lực sẽ tốt như vậy, cũng không có gặp một chút chuyện phiền phức nào, làm nàng muốn xem một chút náo nhiệt cũng không có.

"Tĩnh phi nương nương quá khen."

Đợi ở Trường Nhạc Cung rất thoải mái, Thẩm Lăng lại không phải loại người thích nơi nơi vui vẻ, nếu không có Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng có thể ở Trường Nhạc Cung ngồi xổm cả đời!

"Muội muội dáng dấp xinh đẹp, tính tình lại tốt, trách không được sẽ được bệ hạ sủng ái, xem sắc mặt ngươi hồng hào như thế, ta nghĩ muội muội chắc là được không ít long tinh bệ hạ, muội muội dễ chịu nên lại nhiều thêm một phần phong thái."

"......"

Thẩm Lăng sửng sốt!

-- Tĩnh phi nàng nàng nàng nàng nàng nàng đây là muốn hù chết ta , sau đó kế thừa ta Trường Nhạc Cung sao?!

Thẩm Lăng muốn nói nàng thực sự không có thất thân, nàng vẫn còn trong sạch!

Bất quá Thẩm Lăng cảm thấy dù nàng có nói ra thì cũng không ai tin, trong hậu cung hay triều đình ai không biết bệ hạ mỗi đêm đều triệu Thẩm quý nhân nàng thị tẩm, làm như thể nàng thật sự được sủng ái, nhưng thực ra nàng rất rất sợ hãi đó biết không!

Tĩnh phi, "Muội muội thẹn thùng như thế thật là chọc người yêu mến." Nàng dùng sức nắm khăn tay, thật muốn cào nát cái mặt hồ ly tinh Thẩm Lăng này, xem xem nàng còn dám câu dẫn bệ hạ nữa không !

Ánh mắt Thẩm Lăng lướt qua chiếc khăn tay bị nhàu nát của Tĩnh phi.

-- chậc, nữ nhân.

-- ngoài miệng thì nói tốt về ta, trong lòng lại không biết hận ta đến mức nào.

"Kỳ thật không dối gạt muội muội, ta tìm ngươi đều là bởi vì phụ thân ta dặn dò. Ngày ấy thu được tin tức phụ thân truyền vào nói, ta vô cùng khó hiểu, không rõ vì sao phụ thân lại đặc biệt nhắc đến ngươi, sau đó ta mới làm rõ nguyên nhân, nguyên lai phụ thân biết ngươi là nữ nhi Thẩm thượng thư, hơn nữa phụ thân cùng Thẩm thượng thư quan hệ cũng không tệ, sợ ngươi ở trong cung chịu ủy khuất, nên mới nhờ ta nhiều chăm sóc ngươi một chút."

Tĩnh phi, "Muội muội có hiểu không? Phụ thân ta Dương tả tướng và phụ thân ngươi Thẩm thượng thư là bạn tốt, bọn họ vì bệ hạ làm việc trên triều đình, chúng ta ở hậu cung cũng không thể quá lạnh nhạt, như vậy mới làm cho hai người phụ thân yêu thương chúng ta đều yên tâm."

Thẩm Lăng nghe xong lời này mới xem như chân chính rõ ràng Tĩnh phi tìm nàng là muốn làm gì, Tĩnh phi đây là muốn để Thẩm Lăng nhận nàng làm muội muội.

Thẩm Lăng cảm thấy nàng hiện tại xem như cũng cảm nhận được một chút hơi thở cung đấu, bất quá có Tạ Nguyên Tuần cái vương bát đản ở đây, Thẩm Lăng thật sự nghĩ không ra cung đấu này có thể đấu ra được cái tên tuổi gì.

Thẩm Lăng có chút buồn nôn khi nghe Tĩnh phi nhắc đến Thẩm Khang Chính thương nàng? Thẩm Khang Chính thương nàng? Nàng hình như không quen biết từ " thương" này ha ha !

Thẩm Lăng nói, " Thì ra ta và tỷ tỷ còn có quan hệ sâu xa này, nhưng chúng ta đều đã vào cung, cho dù bậc cha chú bọn họ có giao tình cũng sẽ không ảnh hưởng đến trên người chúng ta, ta là người của bệ hạ, ta chỉ nghĩ một lòng hầu hạ tốt bệ hạ, cái khác đều không nghĩ tới, càng không dám ở sau lưng bệ hạ loạn quyết định, hơn nữa bệ hạ hắn thích ta cho nên, một ngày không thấy ta là không được, ta thật sự không có nhiều thời gian đi cùng người khác."

Tĩnh phi há miệng thở dốc, muốn mắng Thẩm Lăng không biết xấu hổ, rồi lại cố kỵ Tạ Nguyên Tuần nên không dám thật sự mắng ra tiếng, nhưng để nàng cái gì cũng không làm, trong lòng Tĩnh phi rất không thoải mái.

Tuy rằng Tĩnh phi cũng có nghĩ tới khả năng Thẩm Lăng sẽ cự tuyệt theo nàng, nhưng khi Thẩm Lăng thật sự cự tuyệt, Tĩnh phi lại cảm thấy thật khó tin, Thẩm Lăng nàng chỉ là một quý nhân nho nhỏ dựa vào cái gì từ chối đầu nhập vào nàng? Chỉ bằng sủng ái của bệ hạ đối với nàng? Thực ghê gớm sao?

Sắc mặt Tĩnh phi trầm xuống, nàng không thể không nghẹn khuất thừa nhận, được bệ hạ sủng ái, quả thật rất ghê gớm, không phải hiện tại nàng cũng không thể tức giận đối với Thẩm Lăng sao? Cuối cùng Tĩnh phi bưng mặt rời khỏi Trường Nhạc Cung.

Thẩm Lăng nghĩ tới vẻ mặt Tĩnh phi trước khi rời đi, phụt một tiếng liền bật cười, Tĩnh phi xem như giúp cho nàng biết thế nào trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng thẳng mắng MMP.

Lưu Châu đến bên người nàng, nói, "Quý nhân, bệ hạ phái người lại đây triệu người đến vườn thú."

"vườn thú? Ngươi có biết bệ hạ vì sao lại cho gọi ta không?"

Lưu Châu cho Thẩm Lăng trang điểm thay y phục, trả lời, "Nghe nói là quận thủ quận Sơn Ngu dâng một con thần thú uy mãnh cho bệ hạ, hôm nay mới đưa đến kinh thành, nô tỳ không dám phỏng đoán suy nghĩ của bệ hạ, nhưng nếu nô tỳ thấy một chuyện có thể khiến người vui vẻ, người cũng sẽ cùng quý nhân chia sẻ."

Thẩm Lăng chần chờ, "Thật sao?"

Tạ Nguyên Tuần cái loại người này mà có thể cùng người khác chia sẻ thứ tốt sao?

Cho dù như nào nàng cũng không tin đâu.

Lưu Châu im lặng, khô khan nói, "Thật, thật sự đi."

Thẩm Lăng, "......" Ha? Lưu Châu nàng không phát hiện giọng điệu của nàng đang có chút không chắc chắn sao?

Thẩm Lăng trang điểm xong sau đó đi đến vườn thú, mặc dù không biết Tạ Nguyên Tuần có phải thật sự chỉ là đơn thuần đưa nàng đi qua xem thần thú hay không, nhưng nàng tưởng rằng Tạ Nguyên Tuần sẽ không phải là gọi nàng đến để mổ thịt cho nàng ăn, so với cái sau, vẫn là cái trước nghe càng hợp lý hơn.

Nhưng......

Thần thú là loại quái thú gì?

......

"Rống!"

"Ngao ô!"

Mãnh thú trong vườn thú là các loại có mang theo dã tính, ví dụ như lão hổ, lang......

Sắc mặt Lưu Châu tái nhợt, khẩn trương đi theo bên người Thẩm Lăng, Thẩm Lăng so với nàng tốt hơn, nàng là người đã từng thấy qua thế giới động vật! Có gì phải sợ? Nhiều lắm cũng chính là động vật trong vườn thú hung dữ một chút thôi, hai tay trong áo Thẩm Lăng nắm chặt lại thành quyền, giả vờ trang bộ mặt quý nhân ra!

Nhìn thấy thân ảnh Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng bước nhanh đi qua, mỉm cười hành lễ kêu lên, "Bệ hạ."

Tạ Nguyên Tuần hỏi nàng, "Nghe nói ta rất thích nàng?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Lăng đông cứng
-- Chết tiệt!

Hắn hắn hắn hắn làm thế nào mà biết được những điều này? Những lời này nàng chỉ nói qua với Tĩnh phi, chẳng lẽ Tĩnh phi đi tìm hắn tiết lộ bí mật sao?

Không thể nào! Tĩnh phi kia lá gan so với nàng còn nhỏ hơn sao có thể có dũng khí một mình đi gặp Tạ Nguyên Tuần? Thẩm Lăng cảm thấy nàng không có, vậy thì chỉ có một khả năng -- Tạ Nguyên Tuần hắn có Cẩm Y Vệ! Cẩm Y Vệ không phải có thể nhìn thấu thần tử mặc quần lót gì, buổi tối khi ngủ với tiểu thiếp,thì một đêm làm bao nhiêu lần, nếu một lần như thế thì dùng thời gian bao lâu mới có thể biết được thông tin đầy đủ? Thế nhưng Cẩm Y Vệ không thể vào được hậu cung, vậy đổi thành Tạ Nguyên Tuần hắn có Đông Xưởng và Tây Xưởng, dù sao hai xưởng này cùng Cẩm Y Vệ đều không khác lắm, lực lượng ngang nhau.

Thẩm Lăng nói, "Thỉnh bệ hạ thứ tội, bởi vì lòng hư vinh nên thiếp mới nói như vậy, lần sau thiếp sẽ không dám."

Tạ Nguyên Tuần, " Nhận sai thì nàng thực ra lại nhận rất nhanh." Hắn lại hỏi một câu, "Đúng rồi, ta vừa mới hỏi nàng câu nói kia, vì sao nàng còn chưa trả lời? Chẳng lẽ nàng cho rằng trẫm không thích nàng sao?"

Đôi mắt Thẩm Lăng rưng rưng, "Bệ hạ, người tốt với ta, ta làm sao mà không cảm nhận được? Mặc dù ta chỉ là một cây bồ liễu nhưng lại có thể có phúc phần được bệ hạ yêu thích, ta thật sự rất cảm động ô ô ô!"

-- xin lỗi, ta thật sự không thấy rằng ngươi thích ta.

-- hơn nữa ngươi thật sự sẽ thích người sao?

Hắn thật sự sẽ thích người ?

Tạ Nguyên Tuần sửng sốt, đi tới nhéo cằm nàng, nhìn vào mắt nàng, một lúc sau mới buông ra, nói, "Nàng phải sống lâu một chút."

Thẩm Lăng, "???" Hắn như thế nào mà có thể nói ra những lời này ? Có chút làm người ta thật khó hiểu haiz!

( Do là bộ này mình đã ngừng lâu rồi vì bận công việc nhưng có bạn đã nhận bộ này edit tiếp nên mình sẽ ngừng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro