Chap 6: Gặp gỡ Lucius Malfoy và gia đình Weasley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione đã có một mùa hè tuyệt vời. Cô thường xuyên cãi cọ với cả Theo và Draco và nếu cha mẹ cô có khó chịu vì con gái của họ dường như hầu hết chỉ có bạn là con trai thì họ đã khá thành công trong việc che giấu cảm xúc của mình. Nỗi đau mất Cúp Nhà đã phai nhạt đi một chút và khi cô nhận được danh sách sách của mình, cô đã sẵn sàng để bắt đầu một năm học mới.

"Chúng ta sẽ đến Hẻm Xéo vào thứ Tư để mua sách." Cô viết thư cho Draco. "Chúng ta có thể gặp nhau không?"

Cậu cười toe toét, nụ cười nhỏ ác ý mà cô đã bỏ lỡ suốt mùa hè, khi thấy cô đợi gặp cậu ở tiệm kem trước khi thay đổi thành nụ cười lịch sự. "Hermione, đây là cha mình. Cha, Hermione Granger."

Người đàn ông quý tộc nhìn xuống cô và cô thoáng có cảm giác bị nhấn chìm, rằng quan điểm của ông về tổ tiên của cô không cởi mở như Draco cho đến khi ông chìa tay ra và nói, "Ồ, vâng. Cô Granger. Cô bé nhà Slytherin thích bánh ngọt. Cuối cùng cũng rất vui được gặp cháu."

"Rất vui được gặp ngài, thưa ngài," cô nói, nắm lấy tay ông và ông mỉm cười.

"Cha mẹ cháu đâu, cô Granger?" ông hỏi và nụ cười của cô tắt lịm trong giây lát.

"Họ là dân Muggle, thưa ngài," cô nói. "Cháu là người gốc Muggle, và họ thấy tất cả những điều này hơi khó hiểu nên họ đã để cháu tự đi và nói rằng họ sẽ đón cháu sau."

"Nhưng điều đó thật kinh khủng. Cháu hãy cho phép ta và Draco hộ tống cháu trong chuyến đi mua sắm này."

"Điều đó thật tốt," cô nói, lắp bắp nói, "nhưng cháu không muốn miễn cưỡng."

"Bầu bạn với một cô gái xinh đẹp không bao giờ là một sự miễn cưỡng," ông sửa lại cho cô.

"Draco, hãy đưa cánh tay cho cô bé. Trước khi chúng ta giải quyết danh sách đọc kinh khủng này mà cháu đã được gửi, ta phải làm một việc vặt cá nhân." Ông quay sang Hermione. "Cháu không phiền chứ, cô Granger? Ta hứa ta sẽ đãi cả hai một ly kem khi chúng ta xong việc."

"Cháu.... cảm ơn ngài," cô nói, liếc nhanh về phía Draco, người trông có vẻ biết ơn vì cô đã đồng ý với yêu cầu của cha cậu. Cô nghi ngờ rất ít người nói không với người đàn ông này.

Ông Malfoy dẫn cả hai vào một con hẻm sáng lờ mờ vào một cửa hàng mà cô chưa từng thấy bao giờ. Cô đọc tên, 'Borgin và Burkes', và người đàn ông dẫn họ vào trong đã cảnh báo cả cô và Draco. "Không được chạm vào thứ gì," ông nói. "Không phải mọi thứ ở đây đều được vệ sinh sạch sẽ như những món đồ chơi nhỏ mà họ đưa cho cháu ở trường."

"Vâng, thưa ngài," Hermione nói và ông mỉm cười với cô trước khi gõ ngón tay lên quầy. Draco đã cúi xuống và đang nhìn vào một đống đầu lâu trên kệ thấp hơn.

"Mình muốn một cây chổi đua," cậu nói với cô. "Thằng ngốc Potter có chiếc Nimbus 2000 đó và mình muốn thử trong năm nay."

Cô thở dài. "Tất nhiên rồi."

"Nó thậm chí còn không chơi giỏi," Draco tiếp tục và cô có thể cảm nhận được cha cậu đang quan sát cả hai. "Nó chỉ nổi tiếng thôi. Potter nổi tiếng ngu ngốc. Mọi người đều nghĩ nó rất thông minh với cây chổi và vết sẹo và..."

"Mình không nghĩ vậy," cô nói, kéo tay cậu ra trước khi cậu có thể chạm vào một trong những cái đầu lâu.

"Bồ có thể dừng lại không? Mình đã không gặp bồ cả mùa hè và bồ đã chỉ nói về cậu bé ngu ngốc đó."

"Các cháu," ông Malfoy nói, "để ta nhắc các cháu rằng thật không khôn ngoan khi tỏ ra... ít say mê Harry Potter khi hầu hết mọi người coi cậu ấy là anh hùng đã khiến Chúa tể Hắc ám... à, ngài Borgin. "

"Anh thích cô bé", sau này ông nói với Narcissa. "Anh không mong đợi điều đó, người gốc Muggle và tất cả mọi người. Nhưng cô bé có thái độ đúng đắn về Potter và cô bé dường như có thể kiềm chế Draco ở một mức độ nào đó."

Còn bây giờ, ông xua bọn trẻ đi và Hermione nhìn ông đưa một danh sách cho người đàn ông kia. "Đó là cái gì?" Draco hỏi cô và cô nhìn vào bàn tay khô héo đã lọt vào mắt cậu.

"Bàn tay vinh quang," cô nói. "Hãy cắm một ngọn nến vào đó và nó sẽ chỉ thắp sáng cho bạn. Món đồ không thể thiếu của một tên trộm."

"Làm sao cháu biết điều đó, cô Granger?" Ngài Malfoy hỏi cô và cô lê chân và nuốt khan trước khi trả lời.

"Cháu thích đọc, thưa ngài."

"Thực vậy." Ông nhìn ông Borgin, người có vẻ ấn tượng trước việc cô dễ dàng nhận ra thứ gớm ghiếc đó. "Ta không hiểu sao Bàn tay vinh quang lại có trong sách giáo khoa năm nhất của cháu."

"Không, thưa ngài," cô thừa nhận nhưng không giải thích thêm và ông lại mỉm cười.

"Ta bắt đầu hiểu tại sao cô gái trẻ này lại có điểm cao hơn con rồi, Draco," ông nói và Draco đỏ mặt dưới sự soi mói của ông.

"Khi cháu tốt nghiệp, nếu cháu vẫn thích việc 'đọc'," ông Borgin nói với Hermione, "hãy cân nhắc đến gặp ta cho một vị trí."

"Ta nghĩ cô gái trẻ có một tương lai xán lạn phía trước hơn là cuộc sống làm trợ lý trong cửa hàng của ông," ông Malfoy nói một cách bất cần và giờ thì đến lượt Borgin đỏ mặt.

"Ông ấy thích cậu," Draco thì thầm trong sợ hãi. "Mình chưa bao giờ thấy điều đó trước đây. Người duy nhất trong số những người bạn của mình mà ông ấy thích là Theo và đó chỉ là vì ông ấy đã làm bạn với bố của Theo từ rất lâu."

Hermione đảo mắt và quay lại nhìn vào chiếc vòng cổ bằng đá opal lộng lẫy. "Nó bị nguyền rủa," Draco nói và cô khịt mũi.

"Mình có thể đọc được biển báo, Draco." Họ tiếp tục trêu chọc và cãi nhau khi cậu chỉ ra hết món đồ này đến món đồ khác cho đến khi ông Malfoy thông báo rằng ông đã xong việc và chỉ về phía cửa. Draco như đổi từ bạn thân của cô thành một chàng trai trẻ hơi lo lắng và chìa tay về phía cô một cách rất trịnh trọng và dẫn cô từ cửa hàng vào con phố trông có vẻ đáng gờm.

"Đi theo ta," ông Malfoy ra lệnh và họ đi theo ông xuống phố và quay trở lại 'Flourish và Blotts'.

Tiệm sách náo loạn vì buổi ký tặng sách. Hermione chun mũi và lách qua đám đông, lựa sách của mình và rên rỉ khi bị chen lấn. "Draco," cô nghe thấy cha cậu nói, "Hãy đi giúp bạn của con. Ta sẽ gặp cả hai ở quầy thanh toán."

"Mình có thể tự cầm đồ của mình," cô rít lên nhưng Draco đã giật mấy cuốn sách ra khỏi tay cô.

"Nếu mình được yêu cầu mang chúng mà mình không làm, ông ấy sẽ giảng cho mình cả đêm về phép lịch sự và thế nào là một phù thủy trẻ có địa vị, v.v. Cứ để mình làm." Draco nghe có vẻ ủ rũ và cô nhăn mặt.

"Nhưng, Draco," cô nói, cố giật mấy cuốn sách ra khỏi tay cậu nhưng không thành công, "Mình không phải là một phù thủy trẻ có địa vị. Mình là mình." Nhưng cậu từ chối bỏ những cuốn sách ra. Cuối cùng cô đã bỏ cuộc và chỉ để cậu giữ chúng trong khi cô chất thêm sách cho cả hai người. Họ đặt một chồng lên quầy và quay lại lấy thêm sách, danh sách năm nay thực sự rất dài - khi họ dừng lại và nhìn chằm chằm vào tác giả đang ký tặng sách. Trong đó, một người đàn ông vòng tay qua người Harry Potter, đang tạo dáng chụp ảnh.

Ông ta đang nói về việc ông ta sẽ trở thành giáo viên của Harry Potter năm nay như thế nào, rằng ông ta đã đảm nhận một vị trí ở Hogwarts. Hermione nhìn qua Draco; cậu nở nụ cười nham hiểm và đang nhìn Potter cố gắng tránh xa người đàn ông kia.

"Cá là mày thích điều này, phải không Potter?" cậu dài giọng khi bạn cùng lớp của họ đã thoát ra khỏi đám đông và ném một chồng sách vào vạc của một cô bé nào đó. Potter đỏ mặt.

"Tất nhiên là có rồi," Hermione phụ họa. "Harry Potter nổi tiếng gây náo động ngay cả trong một hiệu sách."

"Để anh ấy yên," cô bé nói, lườm Draco và Hermione. "Anh ấy không muốn bị vậy."

"Bạn gái à," Draco nói. "Xem này, Hermione, Potter có bạn gái."

"Có phải cô bé còn hơi nhỏ không?" Hermione hỏi, tò mò nhìn cô gái tóc đỏ nhỏ bé. "Cô bé này có đủ tuổi để đến Hogwarts không?"

"Năm nay tôi sẽ nhập học," cô gái ngẩng cao đầu nói. Cô ta nhìn chiếc áo phông Slytherin của Hermione với một nụ cười chế nhạo. "Tuy nhiên, nếu tôi bị phân vào Ngôi nhà đó. Tôi thà chết còn hơn."

"Chuyện đó có thể giải quyết được," Draco lẩm bẩm và Hermione trao cho cậu điều mà cô hy vọng là một cái nhìn cảnh cáo.

"Em đang nói chuyện với ai vậy, Ginny?" Ron Weasley đến và không thể nhầm lẫn được sự giống nhau về gia đình giữa cậu và cô bé trước mặt họ. Cậu bé nhìn Hermione và Draco với vẻ ghê tởm. "Tránh xa những thứ này ra, Gin. Chúng chỉ là những đứa rắc rối thôi."

Cậu ta đút hai tay vào túi và nhếch mép cười với cả hai. "Cá là bọn bây ngạc nhiên khi thấy Harry ở đây."

"Tại sao bọn tao phải vậy?" Hermione đảo mắt hỏi. "Nó cũng cần lấy sách."

"Thành thật mà nói, việc mua sắm của Potter không cần suy nghĩ nhiều," Draco nói. "Mặc dù vậy, hơi ngạc nhiên khi gặp mày, Weasley. Gia đình mày có phải nhịn ăn trong một tháng để có thể mua sách cho mày, anh em của mày và con nhóc nhỏ đầu đỏ này không?"

Ron Weasley lao về phía Draco, nhưng Harry Potter đã nắm lấy áo khoác của cậu ta và kéo cậu ta lại.

"Ron!" Một người đàn ông tóc đỏ vạm vỡ đi tới, thở dốc khi ông chen lấn qua đám đông. "Con đang làm gì thế?"

Hermione có một nỗi sợ hãi tự nhiên, đột ngột của một đứa trẻ bị người lớn bắt gặp giữa cuộc giao tranh cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình và, liếc nhìn phía sau cô, thấy ông Malfoy, người đang đặt một tay lên cô và một tay khác đặt trên Draco. Cô quay lại nhìn gia đình trước mặt, nụ cười tự tin trở lại trên khuôn mặt. "Ông Weasley," cha của Draco lè nhè. "Tôi ngạc nhiên là anh có thời gian đi mua sắm dù ở Bộ bận rộn như thế nào. Tất cả những cuộc đột kích đó. Tôi hy vọng họ sẽ trả tiền làm thêm giờ cho anh."

Ông giữ một tay đặt trên vai Hermione nhưng bỏ tay kia khỏi con trai mình để thò tay vào vạc sách của Ginny Weasley. Rút ra một cuốn sách nhàu nát, ông nhướng mày và nói, "Rõ ràng là không," ông thở dài. "Nếu anh sắp trở thành một nỗi ô nhục đối với giới phù thủy thì ít nhất anh cũng phải được đền bù xứng đáng cho việc đó."

Arthur Weasley nghẹn ngào nói: "Chúng ta có những ý kiến ​​rất khác nhau về ý nghĩa của thế nào là một sự ô nhục.

"Rõ ràng là vậy." Ông Malfoy nhìn cuốn sách với vẻ thương hại thực sự trước khi thả nó trở lại cái vạc của cô gái. "Đi nào, các cháu. Hãy mua sách của các cháu và sau đó, ta tin rằng, chúng ta cần mua một cây chổi cho Draco và ta đã hứa mua kem cho cả hai đứa."

Ông dừng lại. "Cô Granger, cháu có muốn một cây chổi không? Ta rất sẵn lòng đưa ra một số lời giới thiệu và chiêu đãi cháu một..."

Hermione nhanh chóng nói: "Cảm ơn ngài, nhưng ngài đã quá hào phóng với thời gian và lời đề nghị ăn kem rồi. Một cây chổi là quá nhiều và cháu không thể..."

"Hermione ghét bay," Draco cắt ngang. "Cậu ấy sẽ không bao giờ sử dụng nó."

"Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ ghét bay nếu cô ấy bị buộc phải sử dụng những cây chổi sơ cấp đó," Lucius Malfoy đã quay lưng lại với nhà Weasley như thể ông đã xóa sạch họ khỏi tâm trí mình. "Thật đáng xấu hổ và nguy hiểm khi bay. Không, không, nhóc. Nếu ta để cháu trở lại ngôi trường đó mà không có một cây chổi đàng hoàng thì vợ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ta vì đã khiến bạn của Draco gặp nguy hiểm."

"Ông không thể khi không lại mua cho nó một cây chổi," Ron Weasley buột miệng và ông Malfoy quay lại nhìn đứa trẻ với vẻ tò mò lịch sự trên khuôn mặt.

"Tại sao lại không được?"

"Nó là người gốc Muggle," Ron nói với vẻ thích thú xấu xa, rõ ràng mong đợi cha của Draco sẽ chấm dứt sự bảo vệ rõ ràng của ông đối với cô gái khi ông nghe tin này. Ông Malfoy chớp mắt vài lần rồi nhìn ông Weasley.

"Tôi không biết là anh đã nuôi dạy con mình với thành kiến ​​như vậy đấy, Arthur. Thật tuyệt vời. Ngay cả khi tôi nghĩ rằng anh không thể trở nên tệ hại hơn nữa." Ông Malfoy quay lưng lại với nhà Weasley và dẫn cả hai người đến quầy thanh toán, tiếp tục khăng khăng rằng Hermione sẽ rất thích bay nếu cô chỉ cần thử một cây chổi đàng hoàng. Không phải chổi đua, không, không giống như thứ mà Draco muốn, mà là một cây chổi tốt, được làm cẩn thận. Cô tiếp tục phản đối rằng đó là quá nhiều khi đến tận cửa hàng chổi, nơi ông Malfoy mua cho Draco hai cây chổi: một cây chổi đua và một cây chổi đơn giản hơn, với lý do 'phòng trường hợp bạn cần thì cho bạn mượn một cây.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro