Chapter 7: Seven

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ dành vài ngày tới để nghiên cứu sâu hơn. Vấn đề là, họ không chắc họ đang tìm kiếm cái gì.

Cô nghĩ mình đã quen với việc này rồi – tìm kiếm thông tin một cách mù quáng, cố gắng kết nối các dấu chấm ở những chỗ không có – nhưng nó vẫn giống như một cú đá vào bụng.

Tin tốt là, cô đã quá quen thuộc với Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong từ lúc săn lùng Trường Sinh Linh Giá đến mức cô gần như có thể đọc thuộc lòng câu chuyện từng chữ một. Vào ngày đầu tiên, cô độn thổ đến ngôi làng phù thủy gần nhất ở Ba Lan và mua một bản khác của cuốn sách trẻ em đó – cô đã để cuốn sách mà cụ Dumbledore tặng ở nhà – cũng như mua một vài cuốn sách khác mà cô không mang theo mà cô nghĩ chúng có thể hữu ích.

Cô và Malfoy mỗi người đều xem lại ký ức về Harry, nhưng không tìm thấy gì mới hoặc đáng chú ý.

"Ông có biết gì về tác giả này không?" Harry hỏi người bán hàng. Hermione không ngạc nhiên khi người đàn ông đó không biết gì cả. Beedle Người Hát Rong là một nhân vật nổi tiếng bí ẩn trong văn học Phù thủy: không có nhiều thông tin về ông ta, ngoài việc ông ta sinh ra ở Anh và đã viết sách cho trẻ em để kiếm sống. Thông tin về danh tính thực sự của ông ta rất khó tìm và thậm chí còn khó chứng thực hơn – xác minh xem nó có thật hay chỉ là bịa đặt để tạo nên một câu chuyện thú vị.

Hàng giờ mỗi ngày, cô và Malfoy không ngừng tìm kiếm đầu mối. Họ ngồi cùng nhau trong phòng làm việc, ngồi ở những chiếc bàn riêng biệt khi lục lọi những cuốn sách cổ và sách về phả hệ phù thủy, tiểu sử của những tác giả phù thủy khác, những người có thể đã tiếp xúc với Người Hát Rong, và những lời kể của những người đã gặp ông ngoài đời thực.

"Người đàn ông đó đã chết hàng thế kỷ rồi," Malfoy phàn nàn vào ngày thứ ba trong cuộc tìm kiếm của họ. "Ngay cả khi chúng ta tìm ra ông ta là ai, chúng ta cũng không biết tại sao thông tin đó lại có liên quan gì đến Potter."

Cô ghét phải thừa nhận rằng hắn nói đúng. Bây giờ, họ đang trong một cuộc rượt đuổi ngông cuồng dành cho hai người thay vì một người, và một câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí Hermione khi cô tìm kiếm:

Tại sao Harry lại tìm kiếm danh tính thực sự của Beedle Người Hát Rong?

Cô đã bắt đầu có những khoảng nghỉ ngắn trong nghiên cứu của mình hằng ngày để làm gì đó xung quanh ngôi nhà. Sau sự cố với chuột, cô quyết định đáng để sửa chữa và thu dọn những thứ cô có thể làm bằng phép thuật. Cô sửa lại những tấm rèm bị mối mọt và làm sạch đệm trên ghế sofa, sửa lại bậc thềm bị gãy ở hiên trước và buộc chặt tấm lưới lại vào vị trí cũ trên cửa lưới. Cô cọ rửa các bức tường và sàn nhà, sửa các lỗ hỏng, bản lề và tay nắm cửa. Phép thuật của cô đã trở nên dễ dàng hơn sau nhiều năm giúp bác Molly Weasley dọn dẹp vào mùa xuân, mặc dù đôi khi cô thích thử thách cọ rửa mọi thứ bằng miếng bọt biển và tự tay sửa chữa những con vít bị lỏng.

Mỗi ngày trôi qua, ngôi nhà trông và cảm thấy đáng sống hơn, đó vừa là một điều tốt đẹp vừa là một điều kỳ lạ. Nó càng bắt đầu giống như một phiên bản gia đình nào đó, cô càng nhớ rằng cô đang chia sẻ nó với Malfoy.

Cô chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ dần quen, hay thậm chí chú ý đến những thói quen mà Malfoy làm mỗi ngày. Nhưng cô đã chú ý.

Cô biết rằng hắn sẽ luôn dậy sớm hơn cô, mặc dù thực tế là cô chắc chắn hắn cũng thức muộn hơn. Cô biết hắn thích pha cà phê vào buổi sáng, vì cô luôn thấy một ấm nước nóng trên quầy bếp khi thức dậy. Hắn dùng bữa vào những thời điểm kỳ lạ, mặc dù cô nghĩ đó là vì hắn lo lắng rằng cô sẽ trêu chọc hắn vì chỉ ăn vài lát bánh mì với mứt hoặc súp đóng hộp. Hắn tắm rất lâu nên cô biết phải dùng nhà vệ sinh trước khi hắn vào để cô không phải nhịn. Cô biết hắn ghét không đi tất, vì hắn không bao giờ đi chân trần, nhưng hắn ngủ mà không mang tất – chỉ là vì hắn không đi tất vào cái đêm họ nghe thấy tiếng chuột trong tường.

Hắn thích đọc sách vào buổi chiều, đôi chân dài đưa ra trước mặt, bắt chéo chân qua nhau, lưng dựa vào tường ở chiếc ghế bên cửa sổ. Hắn thường mặc một cái áo len nhiều hơn mấy cái áo khác, nên cô biết đó là cái áo mà hắn thích nhất, nhưng hắn ngày càng ít mặc nó hơn khi thời tiết trở nên ấm áp hơn. Khi mệt mỏi, hắn có thói quen miết ngón tay cái lên môi dưới, và khi bực bội, hắn lẩm bẩm một mình, tựa trán vào một bên nắm tay đang nắm chặt.

Mãi cho đến gần đây, hắn mới bắt đầu rời khỏi kết giới. Lần đầu tiên, cô chỉ bắt gặp hắn quay lại – xuất hiện trong khu rừng, tay cầm đũa phép.

"Anh đi đâu về vậy?" cô hỏi, rửa sạch bọt từ chiếc đĩa mà cô đang rửa trong bồn.

Hắn phớt lờ cô, không có gì ngạc nhiên cả, và cúi xuống tìm đồ trong tủ lạnh.

"Nếu anh không nói cho tôi biết anh đã đi đâu và điều gì xảy ra với anh, thì làm sao mà tôi có thể đến và cứu anh được đây?"

Hắn thở dài, lấy một quả táo xanh từ ngăn đựng trái cây ra và đóng cửa tủ lạnh to hơn mức cần thiết.

"Tôi chắc chắn sẽ bảo mấy con sóc chuột thông báo trước cho cô, trong trường hợp chúng quyết định giết tôi và ăn thịt tôi."

"Đồ khùng."

"Đĩ điên."

"Anh có thể bảo lũ sóc chuột là khỏi cần thông báo."

"Đầu tiên, cô sắp chết để phá hủy chút riêng tư mà tôi có trong ngày để cô có thể biết tôi đi đâu, và bây giờ cô định để tôi bị ăn sống bởi hàng chục bộ răng nhỏ xíu, sắc nhọn á hả?"

Cô đặt chiếc đĩa lên giá phơi một cái mạnh, quay sang hắn khi hắn cắn một miếng táo giòn, môi hắn lấp lánh nước khi hắn nhai.

"Anh biết đó là chuyện không thể mà."

"Và cô không biết khi nào nên bỏ mặc mọi thứ à, Granger. Nếu cô cần phải biết, tôi chỉ đi dạo để giải tỏa đầu óc thôi. Tôi ngồi cả ngày để giải Câu đố Potter cho cô, và tôi chỉ cần một chút thời gian để hít thở."

Giọng bực bội, sự khó chịu của hắn là rõ ràng, bởi vì, làm sao cô dám quan tâm hắn đi đâu chỉ vì cô không muốn hắn vô tình bước vào bẫy gấu và thay vào đó trở thành bữa tối cho một con gấu?

"Merlin ơi, Malfoy. Được rồi. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết."

Hắn chớp mắt nhìn cô, khuôn mặt hắn méo mó vì những cảm xúc mâu thuẫn: bực bội và có thể là bối rối, mặc dù cô thấy khó để đọc được.

"Tôi sẽ để lại lời nhắn cho cô vào lần tới khi tôi sử dụng nhà vệ sinh, nên cô không cần phải lo lắng quá nếu tôi có bị cái bồn cầu hút vào."

Hắn nhướn mày nhìn cô, đưa ra quan điểm cuối cùng, trước khi sải bước đến phòng làm việc, lầm bầm và càu nhàu trong hơi thở.

Theo một cách kỳ lạ, Hermione gần như đã quen với những cuộc cãi vã của họ – đôi khi, còn mong chờ.

Vào ngày Dean ghé qua để bổ sung thêm thực phẩm và mang cho họ một vài cuốn sách và tài liệu mà họ yêu cầu, cô nhận thấy Malfoy đã cố tình nhét hũ mứt cam mới vào tận cùng của tủ lạnh, chỉ để hắn có thể đặt mứt dâu của hắn ở vị trí dễ lấy hơn ở ngoài cùng.

Và thế là 'Cuộc chiến Mứt' bắt đầu – đó là cái tên mà Hermione thầm thích gọi nó trong đầu. Cô sẽ giấu hũ mứt dâu khỏi Malfoy, chuyển mứt cam về chỗ của mình, và niềm vui của tuổi thơ hoàn toàn dâng lên trong lồng ngực cô khi cô nghe thấy hắn bắt đầu lục lọi tủ lạnh để tìm hũ mứt.

Chỉ có diều, ngày hôm sau, cô quay lại và thấy món mứt của mình đã bị chuyển chỗ một lần nữa, đổi lấy món mứt dâu mà hắn đã dán ở đó bằng Bùa dính rất ấn tượng.

Cô đã làm cho hắn một điều tốt hơn, áp dụng cách dùng Bùa dính của chính hắn vào cái nắp hũ rồi nhìn hắn càu nhàu và đổ mồ hôi khi cố gắng mở nó ra, và bánh mì nướng của hắn đã nguội trên đĩa.

Không ai trong số họ nói với nhau một lời nào về chuyện đó, nhưng cả hai đều nghĩ ra những cách mới và sáng tạo để tiếp tục Cuộc chiến Mứt mỗi ngày.

Một tuần nghiên cứu mệt mỏi nữa trôi qua, lật giở không biết mệt mỏi các cuốn sách và sổ đăng ký trong các bệnh viện phù thủy ở Yorkshire, và họ vẫn chưa tìm thấy dấu vết gì.

"Tại sao cái người Beedle này lại có ý định ở ẩn như vậy chứ? Ông ấy có sợ mình sẽ bị tấn công bởi bọn trẻ ở nơi công cộng để hỏi về phần tiếp theo của Babbity-Rabbity không vậy?"

Đây là lần đầu tiên một trong hai người họ nói chuyện trong ít nhất hai giờ. Mặt trời đã lặn vài giờ trước, và Hermione đã sẵn sàng kết thúc buổi tối và đánh một giấc rất cần thiết. Cô vô cùng nhớ việc uống cà phê, và bắt đầu thấy mình ném cho Malfoy ánh mắt ghen tị khi hắn nhấp từng ngụm cà phê thơm ngon của hắn khi cô nhấp lấy tách trà hoa cúc buồn tẻ của mình vào buổi sáng.

Quay người trên ghế để nhìn hắn, cô phát hiện hắn đang nhìn cô, đôi mắt xám mệt mỏi và hơi ửng hồng sau một ngày đọc sách.

"Bọn trẻ á, không đâu. Nhưng tôi nghĩ ngay từ đầu đã có những người tin rằng Bảo bối Tử thần là có thật. Ai sẽ làm bất cứ điều gì để trở thành Chủ nhân của Cái chết. Tôi nghĩ Beedle đã ở ẩn vì ông ấy biết mọi người có thể mất bao lâu để có được sức mạnh đó, để tìm ra ông ấy và đặt câu hỏi. Trớ trêu thay, thực tế, nó thực sự được coi là một câu chuyện cảnh báo."

Draco ngả người ra sau ghế, gõ nhẹ vào cánh tay bằng ngón tay cái.

"Vậy, nếu các Bảo bối được cho là dựa trên một câu chuyện có thật, và Beedle là người đầu tiên kể chuyện đó, thì làm sao ông ấy biết được?"

Hermione nhún vai, gõ đầu bút lông ngỗng lên môi suy nghĩ.

"Tôi không nghĩ có ai thực sự biết. Hầu như mọi người chỉ nghĩ đó là một câu chuyện dành cho trẻ con; Một câu chuyện ngụ ngôn, một câu chuyện trước khi đi ngủ. Nhiều người đã đặt câu hỏi phần nào của câu chuyện là có thật và phần nào của Người Hát Rong đã bịa ra. Người duy nhất tôi từng gặp tin tưởng hết lòng vào sự tồn tại của các Bảo bối đó là..."

Hermione mở to mắt, tim đập thình thịch trong sự phấn khích và nhận ra. Đầu óc cô loạng choạng không thể bắt kịp lời nói của cô, quay cuồng và hoạt động nhanh đến mức cô nghĩ Malfoy phải thực sự nghe thấy tiếng bánh răng đang quay.

"Tất nhiên rồi," cô thở ra, xoay người dữ dội trên ghế và kéo một mảnh giấy da về phía mình. Cô đẩy cuốn sách nặng nề mà cô đang đọc sang một bên, cô phá lên cười, gần như là một tiếng cười khúc khích. Cô nhúng đầu bút lông vào mực đen, vết mực nhỏ xuống bàn khi cô nhấc nó lên, nhưng cô không quan tâm.

"Chuyện gì vậy, Granger?"

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Malfoy trên sàn gỗ, cảm nhận được thân hình cao lớn của hắn xuất hiện sau lưng khi cô viết nguệch ngoạc một cách vội vã lên tờ giấy da trắng, những ngón tay của cô run rẩy vì căng thẳng.

"Xenophilius Lovegood. Merlin ơi, tôi thật ngớ ngẩn! Nếu bất cứ ai biết thêm bất cứ điều gì về Bảo bối hoặc Người Hát Rong, thì đó sẽ là ông ấy. Ông ấy là người đã giải thích chuyện đó cho Ron, Harry và tôi nghe vào mùa xuân năm đó trong chiến tranh."

"Tuyệt đấy, Granger," Malfoy nói sau lưng cô, giọng hắn nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên và tràn ngập hy vọng, và có thể là một chút tuyệt vọng. Cô không bỏ lỡ nhịp tim khi hắn nói điều đó, mặc dù cô lý luận rằng chỉ là vì đó gần như chắc chắn là lời khen đầu tiên hắn từng dành cho cô.

Bức thư lộn xộn, nét chữ thậm chí còn như trẻ con, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian để viết lại nó. Cô để nó khô trước khi nhét nó vào một phong bì và gửi nó cho ông Lovegood, niêm phong nó bằng sáp và nhìn xuống nó như thể đó là tác phẩm tuyệt vời nhất của cô.

"Tối nay tôi sẽ gửi cái này bằng một con cú," cô nói, đột ngột đứng dậy và quay người nhanh đến mức cô đâm đầu vào ngực Malfoy, kêu lên một tiếng 'oof' khi đầu cô bị húc vào. Hắn chụp lấy cô khi cô va vào, hai tay nắm lấy cánh tay cô để giữ cô đứng vững, và những ngón tay của hắn ấm áp và thô ráp trên da cô.

"Ồ, tôi– xin lỗi," Cô hắng giọng, nhìn lên Malfoy khi hắn thả cô ra và lùi lại một bước. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cotton màu đen và mái tóc rối bù trên trán, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài chỉn chu của hắn khi đi làm. Cô không nhận ra rằng hắn đã quan sát cô suốt thời gian cô viết; cứ tưởng hắn đã quay lại bàn của mình.

Cô nhìn vào mắt hắn, và khi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười, cô suýt chết vì sốc. Hắn đang nở một nụ cười nhếch mép thích thú khi hắn nhướng mày với cô.

"Đừng tự làm mình bị thương chứ, Granger," hắn cười. Nó trầm và khàn, thích thú hơn là ác ý, nhưng nó khiến tóc gáy cô dựng đứng. Cô đứng thẳng dậy, vén một lọn tóc rối ra sau tai để cố xua đi hơi nóng trên má.

"Anh không nên đứng ở trên vai người khác, Malfoy. Nó bất lịch sự lắm đấy."

Dù hắn đã đứng xa cô một bước nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm của hắn vẫn còn đâu đó gần mình, mùi hương của hắn ngày càng trở nên quen thuộc sau mỗi ngày họ sống chung trong ngôi nhà này.

"Cũng bất lịch sự lắm khi đi khắp nơi để giấu món mứt yêu thích của người khác."

Giọng nói của hắn mang tính trêu chọc hơn là buộc tội, vui vẻ hơn là cay nghiệt. Cô mím môi để giấu nụ cười, nhìn ánh mắt hắn lóe lên vẻ thích thú.

"Tôi không hiểu anh đang nói về cái gì hết, Malfoy." Cô ngây thơ chớp chớp hàng mi với hắn, vẫy lá thư rồi quay gót.

Sau đó, cô sải bước ra khỏi phòng, bỏ lại hắn phía sau khi khuôn mặt cô nở một nụ cười không thể kiểm soát được.

~~~

Ba cô thường nói với cô rằng khi con đang chờ đợi điều gì đó xảy ra, nếu cứ nghĩ về nó, con sẽ mất nhiều thời gian hơn.

"Đừng đứng nhìn cái nồi, Hermione, nếu không nó sẽ không bao giờ sôi đâu."

Và vì thế cô đang cố gắng tránh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khi chờ đợi một con cú quay lại với phản hồi của Xenophilius Lovegood cho bức thư của cô. Sự thiếu kiên nhẫn của cô đã làm cô cố gắng sửa chữa áp lực nước của bồn rửa trong nhà bếp, nhưng đến giờ cô vẫn chưa sửa được. Cô nghĩ cô đã nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại trước đó và cho là Malfoy đã rời đi để đi dạo như hàng ngày, vì vậy cô coi đó là dấu hiệu để cô nghỉ ngơi sau ngày nghiên cứu của mình.

Ngôi nhà yên tĩnh một cách kỳ lạ khi không có Malfoy ở bên; không có tiếng bước chân nhẹ nhàng hay tiếng lật trang xa xăm. Mùi kem cạo râu của hắn vẫn còn phảng phất khắp phòng từ sáng nay, mùi xạ hương, nam tính, cái dao cạo râu của hắn nằm cạnh bồn rửa. Hắn đã để hé cửa khi cạo râu, và cô thoáng thấy hắn trong gương khi cô đi ngang qua – mắt hắn tập trung, môi mím chặt sang một bên khi hắn lướt lưỡi dao xuống má, để lại một đường sạch xuyên qua bọt cạo râu. Họ vô tình chạm mắt nhau trong gương, và cô nhanh chóng hướng mắt xuống dưới, tăng tốc về phía phòng làm việc.

Cô không nghĩ hắn ngủ nhiều đêm qua; dù sao, cô chỉ nhận ra vì cô cũng không thể ngủ. Cô có thể nghe thấy tiếng hắn thức dậy vào lúc sáng sớm, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn đi xuống cầu thang, và khi cô đi xuống vào buổi sáng, một phần khác của trò xếp hình đã được hoàn thành một cách bí ẩn.

Giờ đây, cô cảm thấy hậu quả của việc ngủ không đủ giấc, làm việc quá sức và thiếu nghỉ ngơi, lo lắng khi chờ đợi câu trả lời từ ông Lovegood. Cô muốn khóc hơn bất cứ điều gì, để nổi cơn thịnh nộ về những điều không theo ý mình. Bởi vì cái bồn rửa ngu ngốc này và áp lực nước ngu xuẩn của nó dường như đang chống lại mọi nỗ lực sửa chữa của cô, nó cười vào mặt cô bằng cách nhỏ một ít nước từ đường ống lên quần jean của cô. Bên cạnh đó, cô không thể tìm thấy mứt cam trong ngày hôm nay, và cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô làm hài lòng Malfoy khi hỏi hắn hũ mứt ở đâu.

Cô nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, cơ thể cô ngay lập tức quên đi sự mệt mỏi và cáu kỉnh. Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực khi cô nhìn thấy con cú bên cửa sổ: một con Cú Đại bàng to lớn, tao nhã, một lá thư buộc vào chân nó bên trên những móng vuốt dài sắc nhọn bấu chặt vào bậu cửa sổ khi nó dùng mỏ mổ vào kính.

"Mang cho tao tin tốt, phải không?" cô hỏi con chim sau khi kéo mạnh cửa sổ, vươn tay tháo sợi dây khỏi chân nó. Con chim nghiêng đầu về phía cô, đôi mắt to không chớp nhìn chằm chằm khi cô kéo lá thư ra khỏi tay nó.

Cô không lãng phí một giây phút nào, lật phong bì ra, tò mò nhìn vào địa chỉ.

Nhưng bức thư không được gửi cho cô. Và nét chữ ở mặt trước chắc chắn không phải là nét chữ lập dị của ông Lovegood.

Bức thư dành cho Draco. Và đó là từ mẹ hắn.

Khi cô nhìn lại con cú, trái tim cô chìm trong thất vọng, cô nhìn con chim quan sát cô, như thể chờ đợi cô biến thành chủ nhân của nó hoặc chờ cô đi bắt Draco về.

Cô đặt lá thư lên bàn, quay lại phía con chim và dùng tay làm động tác xua đuổi.

"Hắn không có ở đây," cô nói với nó, hất cằm mơ hồ về phía khu rừng, như thể con chim có thể hiểu rằng hắn đang đi dạo. "Tao sẽ đưa nó cho hắn khi hắn về."

Con chim kêu, đôi mắt vàng kiên định nhìn cô và như thể quyết định tin tưởng cô, nó vỗ cánh và bay đi, biến mất sau hàng cây. Cô tò mò quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì, vào nét chữ thanh lịch với tất cả các đường cong và nét chấm của nó, bị khuất phục trong giây lát bởi sự nhắc nhở về sự tồn tại của Narcissa.

Cô, giống như hầu hết Thế giới Phù thủy, biết rằng Narcissa đã bị quản chế tại Thái Ấp Malfoy trong vài năm qua, bị buộc ở đó trong khi chồng bà ấy ngồi trong Azkaban và con trai bà ấy được tự do đi lại. Hermione không mất nhiều thời gian để nhận ra Malfoy thân thiết với mẹ mình đến mức nào. Cô có thể nhớ cách họ ôm nhau sau phiên tòa xét xử Narcissa, ánh mắt bảo vệ của hắn khi họ đi ngang qua các nhiếp ảnh gia trên đường ra khỏi phòng xử án, tay hắn đặt cao trên lưng mẹ khi dẫn bà đi ra khỏi phòng xử án. Ginny từng nói với cô rằng nếu Draco không đi làm hoặc không ở với Blaise, thì hắn gần như chắc chắn đang ở với mẹ mình, dành thời gian cho bà ở Thái Ấp hoặc chăm sóc những việc mà bà không thể làm được nữa; các cuộc họp tại Gringotts về tài sản của ba hắn, ăn trưa với luật sư của gia đình họ ở Hẻm Xéo, và điền vào các thủ tục giấy tờ tại Bộ để thuê Người gỡ bỏ lời nguyền đến Thái Ấp.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết được Malfoy đã bỏ lại phía sau bao nhiêu trách nhiệm khi hắn đồng ý giúp cô. Giúp Madge. Đó là lý do thực sự khiến hắn đồng ý giúp đỡ, phải không? Vì Madge?

Cô phát hiện ra hắn khi cô quay lại để đóng cửa sổ; nghe thấy tiếng lạo xạo của bãi cỏ dưới chân hắn ngay trước khi cô kéo cửa sổ xuống và đóng chốt.

Hắn đang tiến về khoảng đất trống, cây đũa phép ở bên cạnh, đôi mắt đắm chìm trong suy nghĩ. Cô để ý thấy hắn rất hay như vậy. Đăm chiêu, trầm ngâm, đôi mắt nhìn xa xăm, miệng mím thành một đường mỏng khi lông mày hơi nhíu lại – những nét mặt tinh tế đó của Malfoy có thể cho thấy tâm trạng của hắn nếu bạn nhìn đủ kỹ; nếu bạn đã đủ quen thuộc với hắn.

Cô nghĩ cô có thể đánh đổi mọi thứ để lang thang trong đầu của hắn. Rất hiếm khi được nghe những suy nghĩ của hắn nói ra, nhưng những mẩu vụn ít ỏi mà cô có được kể từ khi họ đến đây chỉ khiến cô khao khát nhiều hơn. Thật là bực bội.

Với Harry và Ron, cô luôn biết họ vui hay buồn, lo lắng hay mệt mỏi, thất vọng hay phấn khích. Với Malfoy, cô thấy mình liên tục đoán già đoán non; sắp xếp các mẩu thông tin, tâm trạng và biểu cảm nhỏ lại với nhau, cố gắng vẽ nên một bức tranh mạch lạc về Malfoy khi cô chỉ có một hoặc hai điều phải giải quyết. Công việc của cô là giải quyết những bí ẩn như thế này. Cô được trả tiền để kết nối các mảnh ghép, sắp xếp mọi thứ lại với nhau để tìm ra chúng và tìm ra câu chuyện lớn hơn.

Nhưng Malfoy là một mảnh ghép còn thiếu quá nhiều mảnh ghép.

Điều này chỉ khiến cô muốn tìm hiểu hắn nhiều hơn.

Cô quan sát qua cửa sổ khi Malfoy đi về phía ngôi nhà, lớp rêu dưới chân hắn lún xuống khi hắn bước đi. Mặt trời toả sáng và nó phản chiếu lên mái tóc bạch kim của hắn, tất cả các đường nét của hắn hiện lên rõ ràng, không bị rối mắt trong ánh sáng ban ngày. Đây là lúc hắn là câu đố lớn nhất, cô nghĩ. Khi hắn trở nên rõ ràng hơn, dễ dàng nhìn thấy hơn. Hắn dễ tiêu hóa hơn trong bóng tối khi hắn không ở dưới ánh nắng rực rỡ như vậy.

Cánh cửa trước bật mở và hắn ở đó, có mùi như không khí trong lành của mùa xuân và mùi xạ hương hơi mặn của mồ hôi. Cô có thể ngửi thấy mùi của hắn khi hắn đi ngang qua cô để lấy một cái cốc, không khó chịu chút nào khi hắn lướt nhẹ sau lưng cô, cơ thể hắn ấm lên vì nắng và tập thể dục.

Cô đóng tủ dưới bồn rửa, từ bỏ ý định phải có áp lực nước ổn định ở đây, và quay sang quan sát hắn khi hắn rót đầy nước vào cốc của mình.

"Đi dạo tốt không?"

Hắn nâng cốc lên môi, hớp một ngụm khi quả táo adam của hắn nhấp nhô ngay giữa cổ họng. Đôi mắt xám của hắn lướt qua mắt cô, lần đầu tiên hắn nhìn cô ngày hôm nay, và hắn đưa cốc xuống, phớt lờ cô. Đến giờ, hắn đã biết việc hắn chọn cách không trả lời khiến cô phiền lòng đến mức nào, và đôi khi cô tự hỏi liệu hắn có cố tình làm vậy không.

Hắn đặt cốc của mình vào bồn rửa, bắt đầu rửa nó. Cô ngồi xuống bàn trước cuốn sách của mình, sự im lặng của hắn nóng ran sau gáy cô.

Cô tự hứa với bản thân rằng sẽ không hỏi nữa, nhưng cô biết cô sẽ nhận được câu trả lời nếu làm vậy.

"Anh có nhìn thấy hũ mứt cam ở đâu quanh đây không?"

Hắn quay lưng về phía cô ở bồn rửa, nên cô không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng cô gần như có thể đảm bảo rằng hắn đang cau mày trước sự kiên trì của cô, nếu không muốn nói là hài lòng vì cô đã hỏi.

"Tôi không biết, Granger. Tôi nghĩ chắc là lại có một loài vật gây hại khác ở quanh đây, vì món mứt của tôi cũng tình cờ biến mất vào ngày hôm trước."

Giọng hắn đều đều, hơi khó chịu, và cô tự hỏi phiên bản vui tươi của Malfoy đêm hôm trước đã đi đâu mất rồi. Cô tự hỏi làm thế nào cô có thể làm hắn hiện ra như vậy. Đôi khi cô liều lĩnh khiêu khích hắn bằng những cuộc tranh luận chỉ vì cô cần một ai đó để nói chuyện. Rốt cuộc, họ chỉ có một mình ở đây, và ngay cả khi họ đang cãi nhau, cảm giác vẫn tốt hơn là cô đơn.

"Tôi ghét khi anh làm thế," cô nói với hắn, mắt cô lại nhìn xuống cuốn sách của mình. Ở khoé mắt, cô có thể thấy hắn quay lại, dựa lưng vào quầy.

"Khi tôi làm gì cơ, Granger?"

"Khi anh bác bỏ tôi. Anh nói bất cứ điều gì để tránh trả lời câu hỏi của tôi."

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn cô chằm chằm. Hắn thản nhiên khoanh tay trước ngực, nhướn mày.

"Các câu hỏi của cô thường là vô ích hoặc dư thừa, và tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực quý báu."

"Ừ. Anh thà sử dụng thời gian và năng lượng tiết kiệm đó để giấu mứt cam của tôi."

"Tôi thực sự không biết cô đang nói về cái gì, Granger."

Giọng hắn cứng nhắc, và việc hắn phủ nhận điều đó khiến cô khó chịu hơn là việc hắn thực sự giấu mứt cam.

"Thấy chưa! Anh lại làm vậy kìa! Không trả lời câu hỏi của tôi, và thay vào đó nói điều gì đó mơ hồ, nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi anh một cộng một bằng bao nhiêu vậy!"

Malfoy hừ một cái, khó chịu như mọi khi, và quay đi lau khô cốc của mình.

"Cô hành động như thể tôi có nghĩa vụ phải trả lời mọi câu hỏi hoặc nhận xét nhỏ mà cô đưa ra á." Hắn đặt chiếc cốc xuống giá phơi, đặt chiếc khăn rửa chén trở lại móc. "Có phải cô đã quen với việc đó rồi không? Với Weasley và Potter? Hai người duy nhất trên thế giới thích nghe giọng nói của cô gần bằng cô?"

Cô lườm hắn, đóng cuốn sách của mình với một tiếng tách lớn.

"Có lẽ anh sẽ dễ gần hơn, Malfoy, nếu anh không khệnh khạng như thể anh là món quà của Merlin cho Thế giới Phù thủy, lúc nào cũng đảo mắt khi ai đó hỏi anh bất cứ điều gì mà anh cho là không quan trọng."

"Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi với mấy lời cằn nhằn của cô rồi, Granger, và tôi chỉ đang cố gắng ngăn cản cô mở cái miệng biết tuốt ra mỗi khi có điều gì đó nảy ra trong đầu. Không phải tất cả những suy nghĩ hoặc câu hỏi của cô đều đủ thú vị để thu hút cuộc trò chuyện."

Hắn đi vào phòng khách và cô theo sau, nhìn hắn cầm lấy cuốn sách hắn đã để lại trên bàn.

"Thảo nào anh lúc nào cũng cáu kỉnh như vậy," cô nói, khoanh tay khi đi theo sau hắn đến ghế. Hắn ngồi phịch xuống đó, đảo mắt khi nhận ra cô đi theo hắn. "Anh phải đối phó với tất cả những suy nghĩ mà anh giữ cho riêng mình mọi lúc. Tôi cũng sẽ khó chịu như vậy, Malfoy, nếu tôi phải chịu số phận khủng khiếp là bị mắc kẹt trong đầu của anh."

Đôi mắt hắn ngước lên nhìn cô, dữ dội, nguy hiểm, và nỗi sợ thiêu đốt bên trong cô như ngọn lửa nóng bỏng – một nỗi sợ khác với những kiểu sợ khác mà cô từng cảm thấy trước đây, xen lẫn với một niềm hân hoan kỳ lạ, một sự tức giận mà cô nhận thấy rằng cô chỉ cảm thấy đối với hắn.

"Tốt hơn là làm người khác phải chịu đựng, Granger. Mặc dù tôi chắc rằng cô nghĩ đó là một món quà mỗi khi cô nói. Nhưng đúng hơn, đó là một cơn đau đầu đang chực chờ xảy ra."

Hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt trống rỗng trở lại khi hắn mở sách ra và bắt đầu đọc. Giống như hắn vẫn làm ở văn phòng, phớt lờ cô và tất cả công việc của mình, dán mắt vào cuốn sách như thể đó là tất cả những gì tồn tại trên thế giới. Cô nghiến răng, những ngón tay ngứa ngáy vì giận dữ.

"Anh... anh... hoàn toàn và thực sự là không thể chịu đựng được."

Hắn nhướn mày, không thèm ngước lên. Mái tóc của hắn, mà cô thề là đã dài ra kể từ khi họ đến đây, xõa xuống trán, nhẹ như lông tơ, một sợi dính mồ hôi ở thái dương sau khi hắn đi dạo.

Cô đứng, chờ đợi, quan sát hắn, muốn hắn nổi giận, đáp lại cô, bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của hắn một lần nữa. Cô ghét khi hắn im lặng, cái cách mà hắn luôn giành chiến thắng trong cuộc tranh luận bằng cách bác bỏ cô, bằng cách không thừa nhận rằng cô là người nói lời cuối cùng. Hoàn toàn phát điên khi muốn nhiều hơn nữa từ hắn, ngay cả khi nhiều hơn có nghĩa là những lời lăng mạ hoặc nhận xét mỉa mai khô khan. Một phần trong cô thậm chí còn không chắc mình có thực sự ghét hắn nữa không. Họ đã đi đến một giai đoạn kỳ lạ trong mối quan hệ của họ khi họ chịu đựng lẫn nhau; trong đó việc la hét nhau thoải mái hơn là im lặng dày đặc.

Im lặng khó hơn vì nó kêu gọi lấp đầy khoảng trống. Nó gọi Hermione để tự hỏi hắn đang nghĩ gì và tại sao mắt hắn lại liếc nhìn cô khi cô đi ngang qua hắn trong phòng khách, và không biết chính xác hắn đang cảm thấy thế nào về cô vào lúc này. Ít nhất khi họ tranh luận, cô biết hắn đang bực tức với cô. Cô cảm thấy thoải mái hơn khi biết Malfoy đang nghĩ gì hơn là không biết chút nào. Cô đã quá mải mê, cố gắng lấp đầy những khoảng trống. Những suy nghĩ xâm nhập về những gì hắn có thể nghĩ về vẻ ngoài của cô khi cô thức dậy, cách ánh mắt hắn sẽ dán vào chân cô khi cô mặc quần jean, tự hỏi liệu hắn ghét chúng hay bị hấp dẫn bởi chúng. Cô sẽ thoát ra khỏi nó, tự hỏi tại sao cô lại quan tâm, tại sao cô lại có ý định lấp đầy sự im lặng bằng sự tò mò về ấn tượng của Malfoy đối với cô. Cô ghét việc mình thắc mắc ngay từ đầu.

Cô nhìn hắn lật trang, hoàn toàn phớt lờ cô, trước khi nhớ đến con cú đã đến mang bức thư ngay trước khi hắn về.

"Có thư gửi cho anh đó."

Hắn ngẩng đầu lên, đảo mắt về phía sau cô nhìn vào bếp.

"Cô không nghĩ nên nói chuyện đó trước à, Granger?"

Cô giận dữ, muốn tranh luận, nhưng quyết định thôi. Cô không chắc bức thư mang tin tốt hay xấu, và cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn đứng dậy, đặt cuốn sách lên chiếc ghế phía sau và đi ngang qua cô vào bếp. Cô nhìn hắn cầm lá thư lên, nhìn lướt qua mặt trước trước khi xé lớp niêm phong bằng sáp và lôi ra một mảnh giấy da được gấp gọn gàng. Cô cố gắng không nhìn hắn khi hắn đọc, cố gắng không tọc mạch, vì cô biết điều đó làm hắn lo lắng nhất, và thực sự, cô không có quyền đặt câu hỏi về cuộc sống cá nhân của hắn.

Thay vào đó, cô ngồi trên mép ghế sofa, khiến mình trông có vẻ bận rộn bằng cách đẩy các mảnh ghép nhỏ của trò xếp hình. Cô không thể nhìn thấy hắn khi quay lưng lại như thế này, nhưng cô nghe thấy tiếng gấp của tờ giấy, chân ghế tì xuống sàn khi hắn ngồi.

Mất vài phút im lặng trước khi hắn lại xuất hiện trước mặt cô, nhét thứ gì đó vào trang sách của hắn – cô đoán là bức thư – trước khi ngồi xuống lần nữa và tìm lại vị trí đọc của mình trong cuốn tiểu thuyết. Cô ấn ngón tay cái của mình vào hai mảnh ghép, lắp chúng lại với nhau trước khi trượt chúng lên góc trên cùng nơi chúng thuộc về.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Mạch của cô tăng tốc khi cô hỏi vì cô không có ý định sẽ hỏi, nhưng miệng cô lại buộc ra hết. Cô không nhìn hắn, sợ ánh mắt mà cô sẽ bắt gặp nếu làm vậy, bởi vì điều đó chắc chắn không liên quan đến chuyện của cô, và hắn ghét khi cô hỏi những câu không liên quan đến hắn. Cô gần như chắc chắn rằng dù thế nào thì hắn cũng sẽ phớt lờ cô, như hắn thích làm khi cô hỏi một câu hỏi kiểu này. Nó làm cô ngạc nhiên khi hắn nói, sau một hồi im lặng.

"Chỉ là Mẹ kiểm tra xem tôi có khoẻ không thôi. Bà ấy muốn gửi một cái bánh kem vì đó là truyền thống của chúng tôi, nhưng tôi nghĩ có lẽ đã quá muộn để viết thư trả lời và nói cho bà ấy biết rằng điều đó thật lố bịch."

Cô ngước lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh đang dõi theo bàn tay cô trên những mảnh ghép.

"Bánh kem á? Có phải..."

"Sinh nhật của tôi, Granger. Không cần phải hát hay gì hết, nên vì lợi ích của Merlin, đừng có ý kiến gì hết."

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong cô khi cô nhận ra rằng cô đã dành cả ngày để im lặng đối xử với hắn vì món mứt bị mất, và vài phút cuối cùng đã tranh cãi với hắn và nói với hắn rằng hắn thật tồi tệ. Không phải là hắn không xứng đáng với điều đó, đồ khốn. Nhưng nếu cô biết hôm nay là sinh nhật của hắn, cô có thể cho hắn một chút thảnh thơi hơn.

"Ồ."

Họ chạm mắt nhau, và hắn nhướn mày uể oải nhìn cô, tựa lưng vào ghế khi gãi quai hàm, nhìn đi chỗ khác và quay lại với cuốn sách của mình.

"Tôi... Chúc mừng sinh nhật, Malfoy. Tôi xin lỗi vì đã la hét chuyện giấu mứt nhưng lần này tôi thực sự không thể tìm thấy nó và..."

Hắn lườm cô.

"Salazar ăn miếng trả miếng, Granger, tôi không di chuyển mứt cam của cô. Không bao giờ... Và chúng ta có thể quên chuyện sinh nhật được không? Nó không phải là việc to tát gì."

Hắn làm ra vẻ đang nhìn lại cuốn sách của mình, tìm lại vị trí của mình một lần nữa và đưa nó lên gần mặt hơn mức cần thiết. Cô gật đầu, giơ tay vờ đầu hàng.

"Được thôi."

"Tốt đó."

"Tuyệt vời."

~~~

Cô căn nhắc về việc liệu có nên để thức ăn nguội hay không. Cô không định làm vậy. Cô thực sự bắt mình phải nấu thêm, thấy mình bỏ thêm một củ khoai tây vào, nấu nhiều hơn phần ăn của cô.

Có hại gì khi làm cho hắn một chút bữa tối? Hôm nay là sinh nhật của hắn mà, và chắc hẳn hắn đã phát ngán với mứt và bánh mì nướng rồi. Nếu cô đang lo lắng về điều đó, thì có lẽ hắn cũng đang thiếu rất nhiều vitamin và chất dinh dưỡng từ chế độ ăn uống đầy mứt của mình. Vậy thì nếu cô làm thêm phần ăn cho hắn thì sao? Chẳng có ý gì cả, chỉ là cô đủ tốt bụng để cho hắn không ăn bánh mì nướng vào ngày sinh nhật. Cô đã chán ngấy việc nhìn hắn đi vào bếp, mở xúp đóng hộp cho vào nồi, cố gắng thêm bớt chỗ này chỗ kia cho hợp khẩu vị. Nếu cô đang nấu ăn, tại sao không nấu thêm một chút cho hắn nhỉ?

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa, cân nhắc cách tốt nhất để đưa nó cho hắn. Cô biết, có lẽ hắn sẽ bướng bỉnh cho dù thế nào đi chăng nữa, vì vậy cô phải giả vờ tự nhiên, thờ ơ. Cô nghĩ đến việc mang nó thẳng đến phòng hắn, nhưng ngay lập tức cô biết đó là chuyện xa vời. Cô hình dung ra nụ cười chế nhạo mà hắn dành cho cô, hình dung mình trông giống như một bà nội trợ hoàn hảo, và nuốt xuống những giọt mật đang dâng lên trong cổ họng. Có một ranh giới mong manh giữa việc làm thêm đồ ăn và giao nó cho hắn như thể dịch vụ phòng khách sạn. Ý tưởng phục vụ hắn như một con gia tinh làm cô rùng mình.

Cô có nên để nó ra bàn không? Để hắn tự nhìn thấy? Cô lấy nĩa và dao từ ngăn kéo tủ và đặt chúng bên cạnh cái đĩa. Lắc đầu và áp tay lên trán. Nếu cô làm lớn chuyện này, ngay cả trong đầu cô, Malfoy sẽ biết – hắn dường như đọc được cô, luôn biết cô nghĩ những gì, rồi trở nên bực bội vì cô luôn nghĩ quá nhiều về mọi thứ.

Cô ném dao nĩa trở lại ngăn kéo và nhét đĩa vào tủ lạnh. Gà nướng và khoai tây, cà rốt bơ và nước sốt. Đó là bữa ăn mà mẹ cô thường làm hàng năm vào ngày sinh nhật của cô. Cô bắt đầu nấu nó mà không cần suy nghĩ, tay và chân của cô di chuyển như thể cô là một con rối được điều khiển bằng dây – những ngón tay băm khoai tây trong vô thức, rắc rau thơm lên thịt gà như thể cô được lập trình để làm như vậy.

Bạn sẽ không nấu bữa tối cho người mà bạn ghét.

Và đây thực sự là một viên thuốc đắng khó nuốt đối với cô.

Cô đứng quanh bếp thêm vài phút nữa, vu vơ sắp xếp lại những thứ đã gọn gàng, lau từng vết nước trên quầy, trì hoãn những việc cô biết mình phải làm bây giờ. Cô không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy, chỉ biết rằng làm những điều tốt đẹp cho nhau là một lãnh thổ mới trong mối quan hệ của họ. Nhưng ngay cả những người ngu ngốc cũng xứng đáng có một ngày sinh nhật vui vẻ. Cô có thể nuốt lòng tự ái của mình vào tối nay, chẳng qua chỉ để bù đắp cho trận la hét trước đó của họ.

Cô thôi thúc mình di chuyển, đi lên cầu thang và lặng lẽ đến cửa phòng hắn. Cô hít một hơi thật sâu, nâng tay lên và gõ cửa, một, hai, ba lần.

"Vào đi."

Cô nuốt khan, mò mẫm tìm tay nắm cửa và vặn, đẩy cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra.

Malfoy ngồi trên giường – trên tấm chăn, lưng dựa vào bức tường phía sau, dựa vào một chiếc gối đơn gần thắt lưng. Hai chân hắn duỗi thẳng trước mặt, bắt chéo nhau, bàn chân đi tất của hắn gần như chạm tới cuối giường. Cô gần như đã quên mất chiều cao thực sự của hắn, và tự hỏi liệu hắn có nằm vừa trên giường khi đi ngủ hay không.

Hắn vẫn đọc cuốn sách đó, đã đọc được khá nhiều trang từ chiều đến nay, nhưng mắt hắn vẫn dán chặt vào cô khi cô rụt rè bước qua ngưỡng cửa và vào phòng. Nó cũng giống như phòng của cô – cùng kích thước, một chiếc bàn dựa vào bức tường phía xa, cái rương của hắn đặt dưới cửa sổ. Ánh chiều tà chiếu xuyên qua cửa kính, màu sắc nhẹ nhàng của hoàng hôn trên nền sơn trắng trên bức tường đối diện, khiến toàn bộ căn phòng chìm trong ánh sáng cam. Mọi thứ đều nhẹ nhàng; thật nhẹ nhàng và ấm áp, ngoại trừ Malfoy, nổi bật lên vì khác biệt. Giống như một bức tượng bằng đá cẩm thạch được chạm khắc, toàn màu trắng, xám và đen, các góc cạnh sắc nhọn, cứng cáp, trông có vẻ dữ tợn. Bụng cô quặn lên một cách kỳ lạ khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn, nên cô cố nuốt nó xuống.

Trông hắn có vẻ thoải mái, đó là điều mà cô không thể thường xuyên nói ra, và ngay cả sự hiện diện của cô trong không gian riêng tư của hắn cũng không gây ra bất kỳ sự cứng nhắc thường thấy nào đối với cột sống của hắn, bất kỳ cảm giác cứng đờ nào từ vai đến tai của hắn.

"Granger." Một tuyên bố, chứ không phải là bất kỳ lời chào ấm áp nào. Một hình thức.

Cô bước thêm một bước, mắt cô rơi xuống bàn của hắn, để ý thấy một tập giấy da lộn xộn đầy chữ viết tay của hắn. Cô tự hỏi hắn đang viết về cái gì, vì họ đã ngồi nghiên cứu từ nhiều ngày nay, và tự hỏi những ghi chú của hắn so với ghi chú của cô có khác không. Madge có lẽ không quá ấn tượng với việc câu chuyện không có gì đặc sắc, nhưng họ đang tiến lại gần hơn.

"Anh ăn chưa?" những lời đó bật ra khỏi môi cô trước khi cô quyết định nói ra chúng, không bị cấm đoán, nhưng không tiết lộ, đúng như cô mong đợi. Malfoy nhướng mày, và hắn úp cuốn sách xuống đùi, hếch cằm nhìn cô với một biểu cảm kỳ lạ.

"Granger, nếu là về mứt cam..."

"Không phải," cô ngắt lời hắn, lắc đầu. "Tôi chỉ hỏi vì tôi có nấu thêm một chút. Quá nhiều để tôi ăn một mình."

Có một khoảng dừng, một khoảng im lặng, đôi mắt hắn nhìn cô chằm chằm đến nỗi cô gần như tự hỏi liệu hắn có thể nhìn thấu cô không.

"Thế à?"

Hắn nhướng mày. Cô gần như bị sốc khi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép thích thú, ngón tay cái của hắn gõ nhẹ vào đầu gối.

Cô gật đầu, giữ vẻ mặt bình thường, không quan tâm.

"Ừ. Vậy nếu anh muốn ăn, còn một đĩa trong tủ lạnh. Để qua đêm thì không còn ngon nữa, và tôi ghét lãng phí thức ăn."

Hắn chăm chú quan sát cô, mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô với vẻ tò mò, thoải mái nhưng hơi bối rối, như thể hắn không chắc lắm về cô.

"Được thôi," hắn đáp, chậm rãi gật đầu. Trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của hắn, lật cuốn sách của mình lên để đọc lại, dường như đang đuổi cô đi.

"Tôi chưa từng nghĩ đến việc hỏi ai sẽ chăm sóc Mẹ anh khi anh đi vắng."

Cô không chắc tại sao cô không rời đi; tại sao cô không thể để mọi thứ như vậy. Có điều gì đó về sự điềm tĩnh của hắn – về ánh đèn chuyển từ cam sang hồng, về cách căn phòng có mùi ấm áp và quen thuộc – thu hút cô rất nhiều.

Nó yên lặng, không khí quá trống trải nếu không có tiếng trò chuyện. Nó đủ để khiến cô muốn lấp đầy khoảng trống đó bằng những suy nghĩ; để tự hỏi hắn sẽ như thế nào khi ở một mình, không ghét cô.

Trong sự trống rỗng đó, cô tự hỏi; nhưng sự tò mò này thật nguy hiểm. Cô nghĩ rằng cô đã thoáng thấy hắn như thế này trước đây. Cái đêm với con chuột, thêm một lần nữa khi cô húc đầu vào ngực hắn ở phòng làm việc.

Tại sao cô lại theo đuổi khía cạnh này của hắn, cô không chắc. Cô cảm thấy thoải mái khi giữ chúng trong không gian mà cô đã tạo ra – thoải mái trong các hình thức mà chúng đứng, tách biệt, khác biệt. Malfoy ở một vị trí, cô ở vị trí còn lại, sự đối lập của họ là ranh giới đã vẽ sẵn đang giữ họ ở đó. Nhưng điều gì có thể xảy ra nếu ranh giới bị mờ? Điều gì sẽ xảy ra trong những khoảnh khắc mà sự đối lập của họ dần trở nên quen thuộc hơn – khi Malfoy cười khúc khích với cô thay vì cau mày? Tại sao cô sợ phát hiện ra? Tại sao cô vẫn muốn?

Malfoy lại ngước nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

"Mẹ tôi không phải là một đứa trẻ, Granger. Bà ấy hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân."

"Tôi biết. Ý tôi là việc... bầu bạn với bà ấy cơ."

Hắn nhìn cô, hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cũng bằng lòng.

"Blaise và tôi đã sắp xếp trước khi tôi rời đi. Cậu ấy sẽ ghé qua hầu hết các ngày để kiểm tra, xem bà ấy cần gì, nán lại uống trà. Công việc khá dễ dàng nếu cô không phiền ngồi nghe mấy lời tán gẫu bên tai. Tôi chắc Blaise đang xử lý tốt."

Hermione không thể không mỉm cười, biết rằng Blaise là người hoàn hảo để trò chuyện cùng.

"Vậy mẹ anh nói nhiều lắm hả?"

Draco nhún vai, khoanh tay trước ngực khi hít vào một hơi sâu.

"Làm cho bà ấy bắt đầu nói chắc chắn dễ hơn là bắt bà ấy dừng lại."

"Ừm," cô cười nhẹ, nắm các ngón tay lại trước ngực. "Tôi đã tự hỏi tại sao tôi không bao giờ có thể làm cho anh im miệng được."

Đôi mắt hắn lóe lên một thứ gì đó mà cô có thể gọi là láu cá nếu cô không biết hắn là người như nào, và hắn bật ra một tiếng cười trầm, thoải mái. Thực sự cười vì cô. Cô suýt ngã khi nghe thấy âm thanh đó.

"Hài hước đấy. Còn câu hỏi nào cho tôi không, Granger? Hay tôi có thể tiếp tục đọc sách?"

Và cứ như thế, ranh giới được nối liền lại với nhau, nhắc nhở cô về những nguy hiểm khi băng qua chúng.

"Ừ." Cô gật đầu tạm biệt hắn, xoay người rời đi khi hắn nhấc cuốn sách lên một lần nữa. Cô đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thể, cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn cô cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn.

Cô dành phần còn lại của buổi tối trong phòng để viết; ghi chú về tuần nghiên cứu của họ và những ký ức về Harry. Cô thấy việc ghi nhớ mọi thứ một cách chi tiết sẽ giúp cô nhớ đến cậu ấy. Những chuyện linh tinh mà cô nghĩ rằng mình đã quên dường như hiện ra khi cô viết; những điều nhỏ nhặt, những chi tiết vụn vặt, chẳng hạn như chiếc áo len màu xanh mà cậu ấy đã mặc một lần ở Hogsmeade vào năm thứ sáu, hay câu chuyện mà cậu ấy đã kể ở quán Ba cây chổi về Mclaggen trong buổi tập Quidditch. Đôi khi những ký ức này bắt đầu giống như những giấc mơ, giống như một thứ gì đó mà cô có thể đã bịa ra. Đôi khi, cô thậm chí còn tự hỏi liệu đó có phải là những gì cô đang làm hay không – liệu những mẩu tin mà cô đang viết hoàn toàn không phải là ký ức, mà là những câu chuyện cô nghĩ ra để lấp đầy khoảng trống thời gian, những thứ mà cô đã đánh mất. Liệu cô có thể nhớ ai đó đến mức cô bắt đầu biến họ thành một nhân vật, một câu chuyện hơn là một người bạn thực sự không? Có phải cô đã làm cho Harry một sự bất công bằng cách biến cậu ấy thành lời nói?

Cô đặt bút lông ngỗng xuống khoảng một giờ sau khi mặt trời lặn, tay cô co cứng, một tập giấy da mỏng trên bàn và mặc quần áo ngủ vào. Cô xỏ chân vào đôi dép lê và bước đến cửa, giật mạnh nó ra chỉ để đối mặt với Malfoy, nắm đấm của hắn giơ lên để chuẩn bị gõ cửa, lơ lửng trong không trung nơi lẽ ra phải là cánh cửa gỗ. Hắn có vẻ ngạc nhiên, bị bất ngờ, như thể hắn đã ở đó một lúc để tranh luận xem có nên gõ cửa hay không.

Đôi mắt xám của hắn mở to, nhưng biểu cảm của hắn nhanh chóng ổn định.

"Malfoy? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Hắn nhìn bộ đồ ngủ của cô, nhìn mái tóc búi cao trên đầu, rồi hắn hắng giọng.

"Granger. Tôi, uh... tôi ăn bữa tối cô nấu rồi."

Cô đặt tay lên khung cửa, bắt gặp ánh mắt hắn khi chúng lướt qua mắt cô, quai hàm hắn căng ra.

"Ồ... vậy à."

Cô chờ đợi, tự hỏi liệu hắn có định nói với cô điều gì khác không, nhưng hắn chỉ quay lại nhìn xuống hành lang về phía cửa như thể đang lên kế hoạch trốn thoát.

"Tôi chỉ định đi đánh răng thôi." Cô chỉ ra sau lưng hắn, tạo điều kiện cho hắn trốn thoát dễ dàng hơn, tự hỏi tại sao hắn lại có ý định gõ cửa ngay từ đầu. Draco gật đầu, tránh sang một bên để cô ra ngoài, ánh mắt hắn nhìn cô đầy suy tư.

Cô đóng cửa lại và bắt đầu đi đến cầu thang khi giọng nói của hắn ngăn cô lại.

"Không tệ lắm, Granger. Bữa tối ấy."

Cô dừng bước ở bậc thang đầu tiên, cố nén một nụ cười toe toét. Khi cô quay đầu qua vai để nhìn hắn, hắn đã trở lại như bình thường: kiên định, tự tin.

"Cảm ơn, Malfoy. Sinh nhật vui vẻ."

Hắn gật đầu nhìn cô trước khi quay gót, tiếng cửa đóng nhẹ đủ để làm cô yên tâm tiếp tục bước đi. Đó gần như là một lời cảm ơn, không phải là cô cần hay mong đợi, nhưng nó gây ra điều gì đó bên trong cô khiến cô cảm thấy nguy hiểm, có thể hơi bị cấm đoán.

Hermione đánh răng, một lần nữa suy nghĩ về các ranh giới – thử di chuyển và xóa chúng trong tâm trí, trước khi vẽ lại chúng một cách rõ nét, vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro