9, Nhật kí phi vụ "theo dõi" đầu tiên - Từ đầu tháng 3 đến cuối tháng 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....Hôm nay là Chủ nhật ngày 20 tháng 03 năm 1887?

Chào (@^^)/?

....À, các anh bảo tớ là mọi thứ bắt đầu từ câu "chào", nên "xin chào" 「(゚ペ)?

Và....ừm, tớ là Sylvia. Tớ 11, mặc dù chưa tới sinh nhật tớ.

Um, anh Douglad* bảo là học tập đôi khi cũng phải ghi chép. Anh ấy đưa tớ quyển sổ. Anh ấy bảo tớ viết tất cả mọi chuyện vào.

Và anh ấy cũng chê chữ tớ xấu. Ảnh bảo tớ viết giống con giun. Tớ hỏi giun là con gì, và anh ấy chỉ cười thay vì trả lời tớ. Rồi anh ấy bảo tớ, thay vì viết hết chữ vô, tớ vẽ cái gì đó còn hơn.

Vậy nên tớ sẽ vẽ mấy cái hình nhìn đáng yêu hết mức vào! Dù tớ cũng chẳng vẽ đẹp như Harley được( ;∀;)

Anh Douglad nói tớ nên học kĩ năng viết văn, vì nó quan trọng lắm.

Douglad hỏi tại sao với trình độ như vậy tớ vẫn qua được bài kiểm tra, sau đó anh Harlei* đã bảo bởi vì tớ không thi kĩ năng viết. Anh ấy bảo để một đứa bé 10 tuổi viết văn thì khó, nên anh ấy đã không chú tâm vào.

Harlei nói nếu là tớ thì sẽ học nhanh thôi, bởi vì tớ có khả năng xã hội tốt.

Tớ hỏi anh ấy khả năng xã hội là gì ạ? Anh ấy bảo nghĩa là tớ có thể tiếp thu các ngôn ngữ và từ vựng rất nhanh.

Phải rồi, hôm nay tớ đã đọc được hết Anna Karenina (cái này tớ chép từ bìa sách ra, chắc hông sai đâu nhỉ;-;). Tự đọc luôn. Tớ đã không giở từ điển một tí nào. (ง'̀-'́)ง

Tớ rất vui (^^)

Và tớ vẫn đang làm việc nữa. Tớ phải theo dõi ngài Nan tướt Kelvi*, nhưng cả bữa nay tớ chẳng thấy ông ấy đâu. Tòa nhà không có động tĩnh gì hết, rõ ràng cả ngày nay ông ấy chẳng về nhà. Douglad nói tớ chờ đến tối, nhưng mà ngồi đợi không đúng là siêu chán í (._.)

Không biết khi nào mới tới buổi tối nhỉ? Tớ nhớ Harlei quá ;-;)

***

Thứ Tư, 23/03/1887.

Thì ra tên anh ấy là Douglas, không phải Douglad!

Và Harley, chứ không phải Harlei!

Còn có, Nam tước Kelvin, chứ không phải Nan tướt!

°O°))

Tớ bất ngờ lắm đó! Douglas mắng tớ ghê lắm luôn, anh ấy bảo tớ viết vớ vẩn. Sau đó tớ khóc mãi, tại tớ thấy tủi thân ghê, tớ cũng đâu có cố tình viết sai.

Ban nãy Doudou xin lỗi tớ rùi(^^). Anh ấy bảo sẽ mua socola cho tớ, với điều kiện tớ không mách tội anh ấy cho Harley. Tớ gật đầu liền, vì socola ngon lắm! (乂❤‿❤乂)

Hôm nay Victur* trở về văn phòng rồi! Anh ấy cùng Harley làm lành rồi! Chuyện đáng mừng lắm đó! Tớ nghe qua điện thoại, Victur nói chuyện với tớ, nhưng giọng anh ấy buồn buồn à, hông vui vẻ như mọi khi.

Hic, tớ hy vọng Victur nhanh chóng vui lên ;-;)

Douglas đã ngồi sửa lỗi chính tả cho tớ. Lúc đầu tớ viết sai ghê lắm cơ, anh ấy bắt tớ sửa lại hết sạch. Tớ cũng thấy kì ghê luôn, hồi trước tớ vẫn dịch thơ Latin được ổn mà, sao chính tả lại sai nhiều thế nhỉ?

Douglas bảo là do Harley chiều tớ quá nên không nhắc lỗi luôn. Đâu có! Lúc tớ thi cũng có phần dịch thơ mà, chắc do lúc đó tình thế bắt buộc, não tự dưng thông minh lên hẳn luôn, may mắn không sai chính tả ^^

Cơ mà, tớ vẫn chẳng thấy công việc theo dõi có tiến triển gì hết á : (

Cả ngày ngồi nhìn tòa nhà lớn chẳng vui gì hết ;-; Tớ ngồi nhìn mãi, đọc hết 2 quyển sách rồi vẫn không thấy có người. Douglas cả ngày cứ giam mình trong phòng đọc báo, tớ làm phiền thì sẽ bị mắng ngay, có mỗi một mình ngồi canh giữ cạnh máy ảnh, buồn chán ghê.

À, cơ mà hôm nay có một bạn mều* !

Bạn í đáng yêu lắm! Siêu đáng yêu! Tớ thấy bạn í đang mon men trước cửa nhà, tớ cho bạn í miếng cá! Sau đó bọn tớ thành bạn rồi!

Mều đáng yêu lắm (≧▽≦)!!

A, Douglas lại mắng tớ rồi ;-; Không viết nữa, tạm biệt nha : (

***

Thứ Năm, 24/03/1887

Hôm nay chỉ có một chuyện thôi, Douglas lại mắng tớ.

Victor, hông phải Victur ;-;)) Và MÈO, hông phải mều ((;゚Д゚;))!

P/s: Tớ khóc ghê quá nên bọn tớ cãi nhau. Sau đó Douglas cũng khóc cùng tớ luôn.

Ảnh khóc như vậy nè: T口T ("Anh xin em, đừng có mách Harley!!!")

Tớ cũng khóc nè ; _ ; ("Nhưng anh mắng em!!")

Mà tớ thấy ảnh đáng yêu quá trời ༼☯﹏☯༽!!!

***

Thứ Bảy, 26/03/1887

Hôm nay "Haru"** đã trèo sang nhà Nam tước Kelvin, nên tớ phải đi bắt nó lại. Mà Haru bé xíu à, nên nó đi qua cái khe cổng sắt ngon ơ, còn tớ thì to quá, nên tớ không lách qua được.

Douglas bảo đây là do tớ béo. (πーπ)

Um, thì....tớ không biết, chắc do tớ béo thật? Tớ sẽ hỏi Harley sau vậy. Cơ mà Haru, giờ tớ không biết làm sao để bắt nó lại nữa. Và Douglas thì cứ dứt khoát kêu tớ bỏ Haru đi. Anh ấy nói nhiều thứ lắm, tớ nhớ không hết, nhưng tóm gọn là muốn nói tớ đá Haru đi cho khuất mắt ảnh.

Sao Douglas không thích mèo thế nhỉ? Mèo với anh ấy, nhìn giống nhau lắm chứ bộ.

Cả hai đều đáng yêu mà \(UwU)/

***

Chủ Nhật, 27/03/1887. Hôm nay đã tròn một tuần tớ làm việc theo dõi Nam tước Kelvin.

Cuối cùng cũng có tiến triển rồi.

Chuyện khá dài, nhưng mà tớ sẽ tóm gọn thiệt ngắn thui. Tại vì hôm qua Haru trèo sang nhà Nam tước, nó đã đi hết cả ngày hôm qua luôn, và tớ thì không biết làm sao để có thể đón nó về. Haru cứ trèo hết từ cây này sang cây khác ở trong vườn nhà Nam tước, nhưng dứt khoát không chịu đi về phía tớ.

Tớ đứng ở cổng sau cả ngày hôm nay để nhờ người trong nhà giúp. Tớ đã chờ gần cả sáng, khá lâu, nhưng chẳng có ai ra cả. Có vài hầu gái đang làm việc và rõ ràng đã nhìn thấy tớ, nhưng bọn họ toàn bỏ lơ tớ thôi.

Tớ trở về nhà vào buổi trưa, và lúc dùng bữa xong, tớ đã thấy cổng sau có xe ngựa đi vào!

Cơ hội vàng! Xe của Nam tước Kelvin đó!

Tớ đã hộc tốc dùng máy ảnh để chụp lại, nhưng mà từ máy ảnh mà cũng thấy luôn, Haru bị một cô bé bắt mất rồi!

Tớ quyết định phải cứu bé nó!

Douglas đã gọi tớ là "quý cô tình báo", nghe siêu ngầu đúng không?! Tớ thấy ngầu cực nhé! (~∀~o)

Và tớ đã thành công xin lại Haru! Cơ mà Haru không muốn về, chắc nó chê đồ ăn Douglas nấu dở, nhất quyết bám trụ lại tay bạn gái đã bắt nó cơ. Tớ chỉ viết ở đây thôi, hy vọng Doudou không đọc được. Tớ sợ bị mắng lắm : (

Bạn gái nhỏ kia rất đáng yêu. Tớ nói tớ là Sylvia, và bạn ấy nói bạn ấy là Elise. Bạn còn có một người anh trai nữa. Elise trông bé xíu à, năm nay bạn ấy 9 tuổi. Tớ siêu vui, cuối cùng cũng có một người nhỏ tuổi hơn tớ rồi!

Elise gọi tớ là CHỊ! CHỊ SYLVIA đó!

Chị Sylvia! Nghe quá trời ngầu đúng không!?(9≧ω≦)9

Tớ đã nói với Douglas rồi! Từ giờ gọi em là CHỊ SYLVIA nha!!

***

***"Thứ Hai, 28/03/1887"

Chị Sylvia chê tui nấu ăn dở thì sau tự nấu nha"

Thứ Hai, 28/03/1887.

Bây giờ là 9 giờ sáng và...

...Chữ ai kia?

Ơ? ˚▱˚ )! Ảnh đọc nhật kí của tớ kìa!

"Má nó khỏi ghi ngày tháng nữa. Chị đưa tui đọc mà chị hai?"

Bây giờ là 9 rưỡi sáng, 28/03/1887.

Tớ dỗi Douglas rùi. (ಠ_ಠ)

***

Thứ Ba, 29/03/1887

Chúc mừng sinh nhật Doudou! 〇(>∀<)〇

...Mặc dù vẫn đang dỗi ảnh....(._.)

Nhưng em vẫn chúc mừng sinh nhật nha!! (ノ^^)ノ

Tớ với Elise đã thân hơn chút xíu, nhưng thật khó để được gặp em ấy nhiều. Nam tước Kelvin thường rời khỏi nhà vào cuối tuần, và ông ấy cũng khá thường xuyên đưa Elise cùng anh trai của em ấy theo.

⚠: Cảnh báo, ngài Nam tước đang chuẩn bị để rời khỏi dinh thự. Việc ông ấy rời khỏi nhà đều đặn cũng rất đáng nghi đó.

Elise và tớ thường xuyên trao đổi thư với nhau, bởi vì tớ không thể ở gần phạm vi dinh thự Kelvin quá lâu, Douglas nói tiếp cận phải luôn có chừng mực để tránh bị nghi ngờ. Tớ sẽ viết thư cho Elise, sau đó giấu ở một hòn đá cạnh bờ tường dinh thự, và Elise chỉ cần ra lấy là được.

Tớ còn phát hiện có một lỗ hổng ở dưới chân tường dinh thự nữa. Giống "lỗ chui chó", và Douglas đã nắm bắt cơ hội ngay lập tức. Anh ấy đang chuẩn bị đồ để thực hiện phi vụ giám sát ở cự ly gần rồi.

...Đúng là đồ cơ hội ◔_◔

Tớ cũng đã gặp anh trai của Elise. Cậu ấy tên là Elias, và bằng tuổi tớ. Một cậu bạn khá nhát, cậu ấy rất khó để nói hoàn chỉnh một câu. A, cậu ấy gợi tớ nhớ đến bản thân tớ trước kia ;-;) Hy vọng chúng tớ thân nhau hơn.

⚠: Cảnh báo lần 2, 10 giờ 4 phút sáng, tớ thấy xe ngựa ngài Nam tước rời đi.

⚠: Tớ chụp ảnh lại rồi.

Bức thư tớ viết cho Elise vào tối qua đã được lấy, nhưng mà không có hồi đáp. Cậu ấy đã lấy nó vội và không kịp để thư trả lời lại chăng?

Trời hôm nay tự dưng xấu quá, hy vọng không mưa.

***

Thứ Tư, 30/03/1887

Bây giờ trời rất tối, tớ không nhìn rõ chữ lắm.

Nhưng mà giờ bọn tớ đang núp trong một lùm cây trong dinh thự Kelvin. Rời khỏi nhà là lúc 10 giờ đêm, tớ đoán hiện giờ là 3 giờ hơn rồi.

3 tiếng ròng, không có gì xảy ra. Muỗi đốt đau ghê.

Chắc sáng mai Douglas sẽ mắng tớ vì chữ xấu cho coi. Tên ác ma đó....(눈‸눈)

....Mà Haru biến đâu rồi nhỉ ( ‥)?

***

Chủ Nhật, 3/4/1887

Ròng rã theo dõi, mệt quá. Chẳng có tiến triển gì cả.

Victor gặp chuyện rồi. Giọng anh ấy qua điện thoại không vui, mình có thể nghe ra.

Thật khó để có thể an ủi anh ấy chỉ thông qua điện thoại như vậy.

....Nhận lấy cái ôm từ xa của em nè Vicky!⊂(・ヮ・⊂)

Cuối tuần nhưng ngài Nam tước không trở về. Điều này so với lịch trình cố định của ông ấy thì khá là lạ. Nhưng Elise cùng Elias trở về rồi. Chỉ có 2 bọn họ thôi.

Mình đã viết thư cho Elise mỗi ngày. Và em ấy cũng thế. Đôi khi có cả thư của Elias nữa.

Bọn họ nói rằng bọn họ không có bạn. Họ rất vui nếu mình có thể thân với họ hơn.

...

Thật tội lỗi khi thực tế mình làm quen với hai người chỉ vì muốn đào bới thông tin từ họ mà...

***

Chủ Nhật ngày 10/4/1886.

Xin lỗi vì một tuần vừa rồi không viết nhật kí. Mình trở về văn phòng ở trung tâm và để quên nhật kí ở lại. (-/////-)

Victor có tâm trạng không tốt, Harley cũng thế. Heroine cũng có mặt lúc mình cùng Douglas trở về vào đầu tuần, và ảnh là người duy nhất bình thường.

Mình có đọc báo, cửa tiệm của ngài Công tước Rosalia đã khai trương thành công. Heroine, với tư cách là quản lí của cửa tiệm, dĩ nhiên là nhận được lời khen ngợi rồi. Dù không muốn công nhận, nhưng anh ấy đúng là một người tài hoa đầy mình mà.

Còn chuyện của Victor.

Anh ấy bị ép phải nhập học. Cha của anh ấy, ngài Joel, muốn gửi Victor đến một trường công để học tập. Mình chưa nghe qua về học viện đó, nhưng hẳn nó rất nổi tiếng.

Mình sẽ ghi tên nó vô đây và tìm hiểu sau vậy: Học viện Weston.

Victor hoàn toàn không muốn phải nhập học, anh ấy đã làm ầm ĩ lên, cho tới khi Harley khuyên anh ấy nên bình tĩnh nói chuyện với cha mình thì hơn là làm loạn. Victor có rất nhiều vấn đề với gia đình, mình nghe Harley nói vậy. Tỉ như là vấn đề với hôn ước, vấn đề thừa kế địa vị và vấn đề học vấn chính quy. Bất kể là vấn đề nào thì Victor đều bất đồng với cha anh ấy, điều đó khiến mối quan hệ cha con giữa họ ngày càng tệ hơn.

Tiếc là mình không giúp được gì. Mình phải tiếp tục công việc của mình.

Không biết lúc mình không ở đây thì Haru có ổn không? Lâu lắm rồi chưa thấy nó....

Elise đã gửi rất nhiều thư trong lúc mình không ở đây. Giờ mình phải đọc chúng. Chào nhé.

***

Thứ Năm, ngày 14/04/1887

Douglas bị ốm rồi. (˟˙˟)

Anh ấy bị sốt cao và gần như không thể dậy được. Harley đã đến tận nơi ngay sau khi mình gọi điện cho anh ấy. Nghe nói đó là một chứng bệnh cũ tái phát, hy vọng Doudou sớm khỏe lại.

(;︿;)/

Nhưng dù sao thì mình phải tiếp tục công việc theo dõi một mình.

Lúc ngồi viết nhật kí là 5 giờ sáng của ngày 12 rùi, nhưng thực ra mình đã ngồi trong khu vực nhà Kelvin tới tận 3 rưỡi sáng cơ.

Elise lại rời khỏi nhà rồi, và cả anh trai cậu ấy nữa. Buồn ghê, bọn họ thường xuyên bị Nam tước ép đi đâu đó, mình không biết nữa.

Hy vọng là không phải ép họ làm những chuyện...

***

Thứ Ba, 19/04/1887

Douglas đã khỏe lại từ cuối tuần. Xin lỗi vì giờ mới viết tiếp nhật kí được. Mình đã quên mất việc phải ghi chép về quá trình theo dõi trong mấy ngày qua. (πーπ)

Tối nay chỉ có một mình mình làm việc. Doudou đã gửi thư hẹn gặp với bá tước Burton, anh ấy rời đi từ khá sớm rồi mà vẫn chưa trở về.

Trời đổ mưa lúc mình đang ngồi theo dõi dinh thự. Lúc đó thì rất khó để quan sát, và ảnh chụp cũng bị nhòe nữa.

Nhưng mình đã phát hiện một chuyện lạ. Mình đã chụp ảnh lại rồi.

Thường thì phía sân sau của dinh thự không có nhiều canh gác lắm, đối với một quý tộc thì như vậy lỏng lẻo quá, và nhất là vào trời mưa như vậy. Một tên trộm thứ thiệt sẽ đột nhập vô luôn ấy chứ, và mình là một "quý cô tình báo", mình sẽ không bỏ qua cơ hội dù trời mưa.

(ง'̀-'́)ง Quyết tâm, và đã thành công!

Lúc 2 giờ sáng, phu nhân Kelvin đã rời khỏi nhà. Bà ấy đã cải trang rất cẩn thận, bà ấy mặc áo trùm rất dài và tối màu, xém nữa mình không nhìn ra. Và bà ấy còn không đi xe ngựa mà chỉ cầm ô, sau đó lén lút rời đi thôi.

Nhưng mà, bà ấy đã đeo món trang sức Douglas tặng. Nhờ vậy mình mới thấy bà ấy, bởi vì ánh sáng từ đôi khuyên tai rất ư là nổi bật đó.

Tự hỏi phu nhân rời khỏi nhà vào thời điểm đó vì lí do gì nhỉ? (゚_。)?

Bức ảnh có hơi nhòe do nước, nhưng vẫn nhìn rõ.

Đầu mình nặng quá, mình đi ngủ đây.

Tạm biệt nhé. (T_T)/

***

"Thứ Tư, 20/04/1887

Sylvia ốm sấp mặt rồi nhé.

Ốm vì dính mưa, nên tôi sẽ viết thay em ấy. Chị hai kia sốt liệt giường với cái đầu nóng hơn lửa, chúc con bé mau khỏe đi nào. Nhìn ẻm ốm không quen lắm, bình thường nhảy nhót linh tinh giống khỉ đáng yêu hơn.

Được rồi, hôm nay không cần theo dõi, nên sẽ tổng hợp lại dữ liệu.

Bá tước Burton đã nói về thông tin bữa tiệc. Bữa tiệc mùa đông tổ chức vào tháng 12/1885. Đó là bữa tiệc dành cho hội những người từ thiện, và đó là bữa tiệc có Bá tước Phantomhive tham gia. Ngài Phantomhive không quá chú tâm vào từ thiện, nên một bữa tiệc có sự góp mặt của ông ấy cũng dễ tìm thôi.

Danh sách khách mời thì đợi chị hai kia khỏi bệnh tự dán vào nhé. Dán linh tinh sợ con bé lại làm ầm lên.

Nói chung là có cả Nam tước Kelvin và Bá tước Phantomhive tham dự. Sau đó đào sâu thêm chút, nghe nói là Nam tước đã tìm hiểu về nhà Phantomhive chỉ sau buổi gặp mặt đó. Không có lí do cụ thể, hẳn là ngài Nam tước đã che giấu lí do cho riêng ông ấy.

Sylvia chụp được bức ảnh về việc phu nhân Kelvin rời khỏi nhà vào 2 giờ sáng ngày hôm qua.

Một vài thông tin từ báo địa phương và nhật báo cho biết: Ngài Nam tước đã mua lại trại tế bần Renbourn.

....Báo cho cô chủ nhỏ kia một tiếng: Sắp tới chúng ta đi du lịch một chuyến nhé."

***

Thứ Tư, 27/04/1887

.....Mình khỏi ốm rồi....

....ఠ_ఠ....

....Douglas viết nhiều thế nhở?

....Và chữ anh ấy cũng chẳng đẹp hơn mình là bao. Hứ!

Này thì chê em viết xấu này! o( -_-)9@

***

*Syl chưa học từ rõ lắm, chưa hiểu cách viết tên nên chỗ này bé nó viết sai

**tên con mèo, cái này phải đọc tới gần cuối truyện mình mới phát hiện ra đấy :")

***Chữ nghiêng là do Douglas viết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro