Chap 70 : Phong thủy luân lưu (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày khi Vương Tuấn Khải quay về phát hiện có một đạo sĩ đến hang muốn đưa Dịch Dương Thiên Tỉ  đi

" hài tử theo ta đi ta sẽ chăm sóc con"

" không được con còn có ca ca, con không thể theo người đi được "

Cậu nhất quyết muốn đợi hắn mà Vương Tuấn Khải lại lặng lẽ quay đi

Hắn biết một con người như cậu chẳng thể nào ở bên một yêu quái như hắn được, đành cứ để đạo sĩ kia chăm sóc cậu như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

...

Dịch Dương Thiên Tỉ đợi hắn hai ngày liền vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, đạo sỹ khẽ xoa đầu cậu

" hài tử à theo ta đi thôi, ca ca của con xem ra không quay lại rồi "

" sao tiểu Khải có thể bỏ rơi ta"

...

Mười năm sau, cũng vào ngày tuyết rơi đầy trời Dịch Dương Thiên Tỉ nghe lẹnh sư phụ xuống núi trừ yêu thì bắt gặp cảnh Vương Tuấn Khải đang giết người

Hắn đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh nhọn đáng sợ quay lại nhìn cậu

Nhìn thấy thiếu niên năm xưa mình cứu, hắn trong giờ phút đó đôi mắt trở lại bình thường răng cũng ngắn lại

" Thiên... "

" tại sao lại giết người! "

" ta... "

Hắn từng nghĩ ra bao viễn cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới hắn và cậu lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.

Dịch Dương Thiên Tỉ  bây giờ đã trở thành một nam nhân anh tuấn, cũng không còn là thiếu niên nhỏ bé ngày xưa cần hắn bao vệ nữa

Vương Tuấn Khải cứ nghĩ cậu sẽ không ra tay với hắn, chỉ là hắn không ngờ cậu lại dùng chính con dao găm ngày xưa hắn tặng để đánh bại hắn

Dịch Dương Thiên Tỉ đem Vương Tuấn Khải phong ấn dưới hồ băng chỉ bỏ lị cho hắn một câu

" đến bao giờ ngươi không còn có suy nghĩ giết người nữa ta sẽ thả ngươi đi"

" loài người các ngươi đều như vậy ta thật hối hận khi xưa đã cứu ngươi! "

Vương Tuấn Khải hận, hắn thề nếu một ngày hắn thoát khỏi nơi này hắn sẽ giết bất cứ ai hắn gặp

...

Chỉ là hắn không hề biết cậu làm vậy là muốn bảo vệ hắn khỏi bị những môn đồ khác thu phục

Lại chính cậu cũng không biết ngày đó kẻ hắn giết là một tên khốn nạn cướp của giết người

Nhưng bí mật này cũng như phong ấn kia mãi mãi chìm dưới hồ băng không bao giờ được khai mở, hiều lầm cứ như vậy hóa thành hận thù.

...

Hai mươi năm sau, lợi dụng phong ấn đã yếu đi Vương Tuấn Khải dùng linh lực cả đời phá bỏ phong ấn thoát ra ngoài

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đã trở thành trưởng môn chân nhân, cậu không nỡ giết hắn, lại không thể để hắn đi

Đem theo pháp khí cậu đánh tan nguyên thần của hắn, lại dùng pháp lực giữ lại chút hơi tàn của hắn phong ấn trên người một thiếu niên

Từ đó Vương Tuấn Khải trong hình hài thiếu niên được Dịch Dương Thiên Tỉ nhận làm đồ đệ, cậu ngày ngày chăm sóc tiểu đồ đệ kia giống như ngày xưa hắn chăm sóc cậu, quả là phong thủy luân lưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro