Ly ly ly hòa khi phụ nhĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THƯỢNG

Ngải Mã đứng trước gương, dùng tay vuốt vuốt phần tóc phía sau đầu, khẽ nhíu mày, vừa nhíu vừa bĩu môi, trừng mắt nhìn hình ảnh của mình trong gương. Hạ Gia bất đắc dĩ nhìn cậu: "Cậu lại đang đếm lông mũi của mình hả?"

Ngải Mã khịt khịt mũi: "Cho tớ mượn cái kéo, có một cọng lông mũi thò ra đây nè!"

Hạ Gia: ". . . . . ."

—–

Hôm nay là ngày vui của Trương Bối Bối, một người em của Ngải Mã, và Ngải Mã chính là phù rể trong đám cưới này, nhưng nhìn bộ đồ vest màu trắng của cậu đang mặc trên người, trông cậu còn nổi bật hơn cả chú rể nữa, cô dâu Ương Ương kéo tay cậu trêu: "Chị nè, lấy em đi ~"

Ngải Mã giả vờ e lệ: "Hay là em gái nhường Bối Bối cho anh đi!"

Ương Ương vui mừng đứng lên, thiếu chút nữa là làm rớt hoa cài tóc xuống, Trương Bối Bối đưa tay nện Ngải Mã một cái, rồi không chút khách khí rút tay về.

Trong gương là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, Ngải Mã đứng ở phía sau Ương Ương, vừa ngân nga bài hát nào đó, vừa dùng ngón tay linh hoạt của mình chải tóc cho cô, không bao lâu sau liền chải xong một kiểu tóc tinh xảo cho cô.

Ương Ương tán thưởng: "Tay nghề của Ngải Mã đúng là rất tuyệt, sau này, mỗi ngày đều làm tóc cho em nha!"

Ngải Mã cười nói: "Ái chà, cô nương à, em đến tiệm của anh, anh ưu tiên cắt tóc miễn phí cho em, còn giảm giá 30% phí uốn, duỗi, nhuộm rồi, bây giờ em còn muốn đem anh về nuôi chỉ để làm tóc riêng cho mình em sao?"

Ương Ương nháy mắt: "Sợ anh không chịu thôi, chứ chỉ cần anh ừ một tiếng, có cả khối người tự nguyện đem anh về nuôi."

Ngải Mã huýt sáo: "Chậc, nuôi anh tốn kém lắm đó."

Ương Ương luôn tự mình trang điểm, còn Ngải Mã là nhà tạo mẫu tóc riêng của cô, cho nên đi đến đâu, cô cũng giới thiệu cậu với mọi người: "Hì, đây là ông chủ của cửa tiệm làm tóc mà mình đã từng nhắc đến đó."

"À, là thợ cắt tóc nổi tiếng đó hả?"

"Anh ta cũng đẹp trai hen? Là chị em tốt của tớ đó. Haha. . . . . ."

Nhờ đó mà Ngải Mã quen thêm không ít người, đa số đều là người lớn tuổi, lôi kéo cậu thảo luận về những kiểu tóc đang thịnh hành, hỏi ý kiến cậu xem nên nhuộm tóc màu nào hợp với gương mặt và màu da của mình, chờ cậu thoát khỏi vòng vây của đám nữ nhân kia, mấy phù rể khác đều đặc biệt đồng cảm nhìn bộ quần áo không còn chỉnh tề trên người cậu.

Hạ Gia cười nói: "Chậc, cậu làm thế nào mà khiến mấy bà cô đó bu xung quanh mình đông vậy?"

Ngải Mã thẹn thùng nháy nháy mắt: "Vì người ta trông rất đáng yêu nha~"

Trương Bối Bối: ". . . . . . Yêu nghiệt từ đâu chui ra, mau kêu người tới thu phục!"

—–

Đốc Tư ký tên vào sổ mừng, hờ hững nhìn chữ Hỉ trên tường, nếu không nhìn thấy cái phong bì màu đỏ trên tay anh, ai cũng đều cho rằng anh đang đi dự đám ma chứ không phải đám cưới. . . . . .

Nhưng những người quen của anh đều quen với bộ dạng này của anh, trêu đùa: "Em gái nuôi của cậu sẽ vui lắm đây, phong bì dày như vậy, chứng tỏ tiền mừng không ít."

Đốc Tư thản nhiên 'ừ' một tiếng, rồi đem áo khoác trên người đưa cho người đi theo mình, chậm rãi xắn tay áo lên, mấy đàn em thông minh liền châm xì gà, bưng nước đến cho anh.

Ương Ương đi vòng vòng tiếp chuyện với mọi người, từ xa nhìn thấy anh nuôi mình, liền vui vẻ hét to: "Anh Đốc!"

Trương Bối Bối khẩn trương đi theo phía sau vợ mình, lôi Ngải Mã theo: "Trời đất ơi, anh Đốc đến rồi!"

Ngải Mã bất mãn nói nhỏ: ". . . . . . Ông đây tên là Ngải Mã, chứ không phài là 'Trời đất ơi'!"

Trương Bối Bối hắc tuyến: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh Đốc đã tới rồi!"

Ngải Mã mê man nhìn Trương Bối Bối: "Đó là ai? Cha vợ của cậu hả?"

Trươnng Bối Bối yên lặng quay đầu sang chỗ khác, hắn thật muốn chẻ đôi đầu cậu ra xem rốt cục trong đó chứa những gì mà lại có chỉ số thông minh như vậy. . . . . . Ương Ương lôi kéo tay Đốc Tư, hiện tại cô đang rất hưng phấn, muốn chia sẻ với mọi người niềm vui của mình, còn vẻ mặt của Trương Bối Bối như đang nghênh địch, hoàn toàn trái ngược với trạng thái tự nhiên của Ngải Mã.

"Ngải Mã." Ương Ương kéo cậu qua giới thiệu: "Đây là anh của em, Đốc Tư."

Ngải Mã nghe thấy thế liền đưa tay ra phía trước: "Xin chào ngài Đốc."

Đốc Tư nhíu mày, anh không đưa tay ra bắt tay xã giao mà chỉ thản nhiên lên tiếng: "Chào."

Ương Ương không thể để anh mình làm cho có lệ như vậy, cho nên cố gắng tạo mối quan hệ: "Ngải Mã chính là nhà tạo mẫu tóc, anh, nếu anh muốn làm tóc cứ đến tìm anh ấy, miễn phí cắt gội, còn uốn, duỗi, nhuộm thì được giảm 30%!"

Ngải Mã cảm thấy thật 囧, cô nương à, nếu mỗi người khách anh đều lấy tiền như em chắc anh dẹp tiệm sớm quá. . . . . .

Đốc Tư cảm thấy có chút hứng thú, như nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: "Thậy vậy sao?"

Ngải Mã âm thầm phun máu trong lòng, ngậm ngùi nói: "Đúng vậy. . . . . . Nếu muốn, ngài Đốc có thể làm luôn thẻ hội viên, chỉ cần trả từ 500 đến 1000, sẽ được khuyến mãi thêm một lọ thuốc nhuộm hai line. . . . . . À, tiệm của chúng tôi còn có thuốc đặc trị chống rụng tóc rất tốt, ngài Đốc, có muốn dùng thử không?"

Đốc Tư: ". . . . . ."

Bị người khác nói nên sử dụng thuốc trị rụng tóc, ngài Đốc của chúng ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống bàn dành cho chủ hôn, các đàn em bên cạnh thì đã hóa đá, nhìn không chớp mắt cả hai, còn Ngải Mã dường như chưa phát giác ra chuyện gì đang diễn ra nên vẫn thản nhiên móc một tấm danh thiếp đưa cho Đốc Tư, đối phương vô cùng hào phóng móc ra 1000 tiền mặt để làm thẻ hội viên, kỳ này thật sự là kiếm được khách sộp rồi!

Đốc Tư rót rượu cho Ngải Mã, hỏi: "Cậu Ngải đã làm nghề này bao lâu rồi?"

Ngải Mã uống một ngụm, khuôn mặt trắng noãn vì uống rượu mà đã ửng hồng, trả lời: "1 phút trên sân khấu! 10 năm làm công ngoài đời!"

Đốc Tư khẽ cười: "Nhất định kỹ thuật rất tốt."

Ngải Mã đã bắt đầu say: "Là người thì đều biết!"

Đốc Tư híp mắt: "Vậy, cậu Ngải, cậu cảm thấy tôi thích hợp với kiểu tóc nào?"

Ngải Mã vừa nghe thấy thế, thái độ liền chuyên nghiệp hẳn lên, cậu đưa mặt lại gần mặt Đốc Tư, đối phương thản nhiên để cậu nhìn chằm chằm mình.

Trán rộng, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt quan ngọc, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, hơi thở trầm ổn.

Ngải Mã thở dài một hơi, chân thành nói: "Thật là quá đẹp trai!"

Đốc Tư: ". . . . . . Cám ơn."

"Không cần khách sáo." Ngải Mã ôm cánh tay mình, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên nghiệp nói: "Ngài Đốc đẹp trai như vậy, cho dù là cạo trọc cũng rất hợp!"

Đốc Tư: ". . . . . ."

Các đàn em ngồi bên cạnh thật sự là sắp khóc đến nơi. . . . . .

Hôn lễ tiến hành được một nửa, tự nhiên là đến giờ quậy phá rồi, người chủ trì đứng ở trên sân khấu kích động gào thét: "Ngay lúc này, trừ bỏ cha mẹ hai bên, người mà chúng ta muốn cảm ơn nhất là ai?!"

Mọi người ngồi phía dưới đều mờ mịt nhìn về phía sân khấu.

Người chủ trì không chút tức giận, nói tiếp: "Đó chính là nhóm bạn bè thân thiết của cô dâu và chú rể!"

Chú rể Trương Bối Bối cảm thấy đau đầu, thầm rủa: "Cảm ơn tụi nó? Trừ bỏ việc phá đám cưới ra, chuyện thất đức gì mà tụi nó chưa từng hại mình!"

Người chủ trì tất nhiên không thể tiếp nhận được sóng não do Trương Bối Bối bắn tới, tiếp tục hô hào: "Nào! Mời bạn thân của cô dâu và chú rể lên đây hát một bài nào! Mọi người, có được không?!"

Mọi người ngồi phía dưới mịt mờ vỗ tay.

Đốc Tư nhìn Ngải Mã bên cạnh đang nôn nóng muốn đứng lên, thản nhiên nói: "Cậu Ngải, muốn lên đó sao?"

Ngải Mã quyết định tỏ ra khiêm tốn một chút: "Ngài Đốc, anh muốn lên sao?"

Đốc Tư mỉm cười: "Tôi không biết hát, nhưng —–" Anh xoa cằm: "Tôi rất muốn nghe cậu hát một bài."

Trương Bối Bối nhìn từ đầu đến chân Ngải Mã đều tỏa ra khí thế hừng hực như một chiến binh, người chủ trì còn đang lo láng không có người lên sân khấu, vừa thấy thế liền đi xuống kéo người lên, chà, thật là tốt quá, hơn nữa tướng tá của người này cũng không tệ!

Người chủ trì đem micro sang, hỏi: "Xin hỏi ngài có quan hệ gì với cô dâu và chú rể?"

Ngải Mã cảm giác mình đã uống hơi nhiều, đầu óc bây giờ đã choáng váng, quay đầu nhìn xuống sân khấu liền bắt gặp miệng Hạ Gia đang khẽ khép mở: "#8! —- hữu! #8! —- hữu!"

Ngải Mã há miệng thở dốc: "Cơ hữu?"

Người chủ trì: ". . . . . ."

Trương Bối Bối: ". . . . . ."

Người chủ trì lau mồ hôi: "Ha ha! Ngài thật hài hước! Ha ha ha! Vậy, ngài đã quen họ bao lâu rồi?"

Ngải Mã rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút, vô cùng kiên định trả lời: "Cả đời!"

Người chủ trì: ". . . . . ." Hắn cảm thấy sau buổi tối hôm nay, nhất định phải đi ngâm nước nóng mới được. . . . . .

Vì thế, người chủ trì quyết định đi thẳng vô chủ đề: "Vậy, ngài muốn góp vui bằng ca khúc nào?"

Ngải Mã ngắm chặt micro, dùng ánh mắt chân thành và thâm tình nhìn xuống sân khấu, lớn tiếng nói: "Tôi muốn hát bài "Mùa xuân ở nơi nào", ca khúc này tôi xin tặng cho hai người bạn tốt của mình là Trương Bối Bối và Ương Ương, chúc họ bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp!"

Âm nhạc đồng thời vang lên, Trương Bối Bối không nhịn được nữa, lấy tay bưng kín mặt, đến khi Ương Ương kịp phản ứng, cô liền vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, đồng thời dùng khuỷu tay huých vào người ông xã mình: "Anh làm gì thế? Nghe đàng hoàng đi! May mắn lắm mới có thể nghe Ngải Mã hát đó!"

"Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong núi rừng xanh tươi ~"

Ương Ương kích động đứng lên, hát theo, Truơng Bối Bối kéo mãi mà bà xã mình không chịu ngồi xuống khiến cậu muốn khóc luôn.

"Nơi đó có hoa hồng, nơi đó có cây cỏ màu xanh, còn có một chú chim hoàng anh nhỏ biết ca hát ~"

Ngải Mã vừa hát vừa múa theo điệu nhạc, rồi vừa hát vừa chạy đến bên cạnh Trương Bối Bối, người chủ trì gào thét khuấy động không khí giúp vui, làm cho bầu không khí trong hội trường nhất thời sôi nổi vô cùng.

Ngải Mã càng hào hứng, cất cao âm thanh, gào thét là micro: "Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly. . . . . ."

Mọi người: ". . . . . ."

Ngải Mã nhắm mắt lại, lấy hơi chuyển sang tông khác: "Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly..."

Mọi người: ". . . . . ."

Ngải Mã dừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục hét: "Ly Ly Ly Ly Ly Ly ~ Ly Ly Ly Ly ~"

Trương Bối Bối lệ rơi đầy mặt: "Chết tiệt! Làm gì cứ lặp đi lặp lại hoài câu đó! Muốn trù ẻo sao?!!!!"

Ở đây anh í chơi trò đồng âm, đồng nghĩa, trong bài hát "Mùa xuân ở nơi đâu", ly là tiếng chim hót, nhưng nó còn có nghĩa khác là ly biệt. 

Trung

Nhiều năm về sau, có người hỏi Đốc Tư có nhớ gì về buổi tiệc cưới tối hôm đó không, ngài Đốc vô cùng bao che khuyết điểm cho người nhà mình, bình tĩnh nói: "Ngải Mã nhà tôi hát rất hay."

Người đã bắt đầu có bụng bia và sắp được thăng chức làm cha, Trương Bối Bối, đau khổ bổ sung: ". . . . . Đúng vậy, hát hay đến nổi dư âm của nó cứ vang vọng suốt bên tai ba ngày trời mà còn chưa dứt!"

Hiện tại, người có giọng hát mà dư âm của nó vang vọng suốt ba ngày không dứt kia vẫn vô tư hồn nhiên làm công việc của mình. . . . . .

"Tóc của chị tương đối dày, cho nên em đã cắt cao lên một chút, chị xem thử, có cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái đi rất nhiều không?" Ngải Mã cầm cái gương lớn đứng phía sau người phụ nữ trung niên, để cho bà ta thấy mái tóc đã cắt ở phía sau: "Hơn nữa, khuôn mặt của chị thuộc dạng cao gầy, để đuôi tóc cúp vào trong một chút, nhìn sẽ đẹp hơn, chị có thấy vậy không?"

Người phụ nữ kia dùng tay vuốt vuốt mái tóc của mình, tỏ vẻ rất hài lòng, nói: "Vẫn là tay nghề của tiểu Ngải là tốt nhất, sau này có làm tóc nữa, nhất định sẽ đến chỗ cậu."

Ngải Mã liền nịnh hót: "Có thể làm tóc cho chị, thật sự là vinh hạnh của em!"

Các nhân viên khác trong tiệm: ". . . . . . . ."

Đối với cái cửa tiệm cắt tóc này mà nói, Ngải Mã là một ông chủ vô cùng thần kỳ, bởi vì bất kỳ vị khách nào khó tính đến đây đều sẽ bị Ngải Mã thu phục. . . . . .

Sự kiên nhẫn cùng nịnh hót đã vượt qua phạm vi của một người bình thường (. . . . .) luôn làm hài lòng tất cả các vị khách vào đây, cho dù người đó có đưa ra yêu cầu quỷ dị đến đâu đi nữa, quan trọng nhất là thái độ của cậu ta vẫn chân thành, chuyên nghiệp, và vô cùng hào hứng, không có bất kỳ cảm giác miễn cưỡng hay bất mãn nào.

Cho nên khi lần đầu tiên Đốc Tư đến tiệm, cũng có dẫn theo năm sáu người có khuôn dữ tợn, nhưng nhân viên trong tiệm đều khá là bình tĩnh, bọn họ tin chắc là, đó chính là khách của Ngải Mã, nhất định là người do ông chủ thu phục về đây!

Đang ngân nga một bài hát trong khi rửa tay, bỗng Ngải Mã bị một học trò của mình khều vai: "Ông chủ, là khách của anh hả?"

Ngải Mã ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt cường thế của đối phương, nhất thời khẽ run lên.

Cậu học trò ghé vào bên tai ông chủ mình thì thầm: "Rất đẹp trai, cũng rất mạnh mẽ nha ông chủ!"

Ngải Mã càng run lợi hại hơn: "Đúng vậy. . . . . . Mạnh mẽ đến nổi khiến anh mày muốn quỳ xuống hôn mũi giày của anh ta luôn. . . . . . ."

Cậu học trò: " . . . . ."

Ngải Mã định thần lại, trưng lên khuôn mặt tươi cười, vừa đi vừa lên tiếng: "Ngài. . . . . ." Kết quả còn chưa kịp kêu chữ "Đốc" đã bị vấp cái bồn rửa mặt bên cạnh, lảo đảo vài bước liền ngã xuống trước mặt Đốc Tư.

Tư thế này, vừa vặn giống như miêu tả vừa rồi của cậu, quỳ xuống hôn lên mũi giày của đối phương. . . . . .

Ngải Mã thuận thế kéo hai chân sáp lại, quy củ dập đầu một cái: "Ngài Đốc đại giá quang lâm, không thể nghênh tiếp từ xa, thật là có tội!"

Bầu không khí trong cửa tiệm bỗng yên tĩnh vô cùng, mặt Đốc Tư không chút thay đổi, anh cúi đầu nhìn người đang quỳ dưới chân, qua một lúc lâu mới thản nhiên lên tiếng: "Bình thân!"

Mọi người: ". . . . . ."

Ngải Mã hít sâu một hơi, dùng sức một chút, cư nhiên. . . . . . lại không thể đứng dậy nổi?! Cậu dùng vẻ mặt đáng thương ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Đốc Tư như có điều suy nghĩ, nhíu mày nói: "Sao thế? Còn muốn hôn gót giày sao?"

Ngải Mã: ". . . . . ."

Đốc Tư khẽ cười một tiếng, giơ một chân lên: "Đây nè, hôn đi."

Ngải Mã: "- 口 -"

Lúc này Đốc Tư mới bật cười ra tiếng, anh vươn tay ra kéo Ngải Mã đứng dậy, còn săn sóc cúi xuống vỗ vỗ bụi bẩn trên người cậu: "Vui không? Không sao chứ?"

Ngải Mã lập tức cảm động đến rơi nước mắt, lắc đầu nói: "Không đau, không đau chút nào hết!"

"A." Đốc Tư buồn cười lắc đầu, anh nhìn chằm chằm Ngải Mã trong chốc lát, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ một bên trán của cậu: "Đây nè, bị sưng đỏ rồi."

———–

Ngải Mã thất thần thu xếp đống đồ nghề của mình, cậu học trợ phụ việc rốt cuộc không thể đứng yên nhìn nữa, liền lên tiếng nhắc nhở: "Ông chủ. . . . . mau hoàn hồn, ngài Đốc đã gội đầu xong rồi, anh xem thử nên cắt kiểu gì đi!"

Ngải Mã yên lặng quay đầu: "Tiểu Ngưu. . . . . ngài Đốc thật sự rất dịu dàng!"

Tiểu Ngưu: ". . . . . . Nếu em nhớ không lầm thì anh ta vừa kêu anh hôn gót giày anh ta mà."

Ngải Mã: "Nhưng anh ta cũng đã đỡ anh dậy!"

Tiểu Ngưu: "Đó là vì anh đang quỳ lạy trước mặt người ta. . . . ."

Ngải Mã: ". . . . . Tư thế đó rất đúng chuẩn sao?"

Tiểu Ngưu: "Đúng vậy. . . . . Ai trong trường hợp đó cũng sẽ tự động thốt ra hai tiếng 'Bình thân'."

Ngải Mã: ". . . . . ."

Đốc Tư nhàn nhã ngồi ở trên ghế chờ, tóc của anh vì còn ướt mà rũ xuống cả mi mắt, theo lời nhận xét của Ngải Mã mà nói, đó chính là sự pha trộn giữa vẻ đẹp gợi cảm và vẻ đẹp hoang dã.

Lật qua lật lại cuốn tạp chí trong tay, Đốc Tư liền ném nó cho đàn em đứng ở phía sau, thản nhiên nói với hình ảnh phản chiếu của Ngải Mã trong gương: "Cậu Ngải, cắt sao tùy cậu, tôi tin tưởng vào tay nghề của cậu."

Ngải Mã nhìn mấy người lực lưỡng sau lưng mình, cẩn thận hỏi lại: "Thật sự là kiểu nào cũng được sao?"

Đốc Tư nở nụ cười ôn hòa: "Đúng vậy."

Ngải Mã tiếp tục xoắn xuýt: "Anh không sợ tôi cạo trọc đầu anh sao?"

Đốc Tư híp mắt lại, chậm rãi nói từng chữ: "Trừ cạo trọc ra."

Mấy đàn em đầu trọc phía sau: ". . . . . ."

Ngải Mã chỉ cần vùi đầu vào công viêc, lập tức quên hết mọi thứ xung quanh, người và kéo hợp nhất (. . . . . .) làm rung động trời đất (. . . . . .)

Cây kéo trong tay cậu linh hoạt di chuyển qua lại, trái cắt phải tỉa, không một động tác dư thừa, Đốc Tư dường như cũng cảm nhận được khí thế chuyên nghiệp của cậu, nên rất yên tâm mà nhắm mắt dưỡng thần, kết quả ngủ quên hồi nào không hay.

"Ngài Đốc?" Ngải Mã cầm gương, lay nhẹ gọi anh: "Anh xem thử coi có vừa lòng không?"

Đốc Tư run lên khi nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của mình trong gương, mái tóc luôn được vuốt keo hết ra phía sau nay lại được cắt ngắn, hơi rũ ở trên trán, làm nhu hòa đi đường nét sắc bén trên mặt, thậm chí hai pát hai bên đều bị Ngải Mã hớt cao lên, nhìn giống như một tiểu nam sinh tri thức.

Ngải Mã hiển nhiên rất hài lòng với kiệt tác của mình: "Tóc của anh thật mềm mại, rất dễ giữ nếp, vuốt nhẹ ra phía sau như vậy làm cho khuôn mặt có cảm giác ôn hòa hơn, làm giảm bớt khí thế áp bức người khác, làm cho con người trở nên bình dị và gần gũi hơn."

Đốc Tư không tỏ thái độ gì nói: "Vậy sao?"

"Tất nhiên!" Ngải Mã dùng sắc mặt không đổi, tiếp tục tán thưởng: "Hơn nữa, da anh trắng nõn như vậy, kết hợp với kiểu tóc này, quả thật là siêu cấp vô địch thiên hạ đệ nhất anh tuấn tiêu sái tuyệt đại mỹ nam!"

Mọi người trong tiệm đều có chung một ý nghĩ: Những lời như thế mà anh ta cũng có thể nói ra một cách chân thành như đúng rồi như vậy. . . . . . Ông chủ, anh mới là người siêu cấp vô địch a!

Phải mất 5 phút Đốc Tư mới có thể thích ứng với ngoại hình mới của mình, anh chậm rãi đứng lên, trả tiền cho cậu gấp đôi giá.

Ngải Mã vừa mừng vừa lo nói: "Xem ra anh rất thích kiểu tóc mới này!"

Đốc Tư theo phản xạ tự nhiên, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, mỉm cười nói: "Cậu thích là tốt rồi."

"Tôi rất thích!" Khuôn mặt Ngải Mã vì bị kích động mà đỏ bừng: "Ngài Đốc, bữa sau quay lại nhuộm tóc đi! Như vậy sẽ càng làm anh nổi bật giữa đám đông hơn! Tôi sẽ sử dụng thuốc nhuộm tốt nhất cho anh!'

Mấy tên đàn em: ". . . . . ."

Đốc Tư nhìn nhìn kiểu tóc của mấy đàn em mình, lạnh lùng bước vào trong xe, nhóm người cường tráng ngồi xuống bên cạnh, vô cùng ngay ngắn, nhìn anh không chớp mắt.

Đột nhiên Đốc Tư mở miệng, chậm rãi lên tiếng: "Kiểu tóc này như thế nào?"

Một tên đàn em lau mồ hôi nói: "Vô cùng thích hợp với ngài!"

Đốc Tư thay đổi tư thế, khoanh tay lại nói: "Giống một đại ca xã đen không?"

Mấy tên đàn em: ". . . . . ."

Đốc Tư nhíu mày: "Mấy đứa nhanh thích ứng đi là vừa, một đại ca xã hội đen siêu cấp vô địch thiên hạ đệ nhất anh tuấn tiêu sái tuyệt đại mỹ nam như ta không có nhiều đâu."

Mấy tên đàn em: ". . . . . ."

Hạ

Đốc Tư chưa thể được xem như là một đại ca xã hội đen, anh kinh doanh các ngành nghề rất hợp pháp, chỉ mở sòng bài, quán bar, bên cạnh cũng chỉ có thêm vài đàn em để làm vệ sĩ, để thị uy mà thôi.

Rất ít người từng được gặp qua anh, nhưng hễ chỉ cần nghe danh Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong Đốc Tư (. . . . . . . .) là nửa người dưới sẽ run rẩy giống như một chú chim cút!

Một tên đàn em yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua người đang mặc bộ quần áo như một nam sinh với cái áo khoác len được mọi người xưng là Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong bên kia. . . . . . . .

Tóc Đốc Tư rủ xuống tới mí mắt, kiểu tóc mới này làm khuôn mặt trắng nõn của anh trở nên nhu hòa hơn, dường như cảm nhận được ánh mắt đang làm phiền mình, Đốc Tư chậm rãi nhướng chân mày lên, mấy tên đàn em liền run rẩy quay đầu đi chỗ khác. . . . . . .

Cho dù nhìn trông có vẻ thư sinh, nhưng đó cũng là một thư sinh Bất khả chiến bại Hắc Toàn Phong a. . . . . . . TAT

———

Mọi người ra sức dụ dỗ Ngải Mã dẫn họ đi uống rượu, cứ đến cuối tháng, các nhân viên của cậu đều dùng các lý do như: "Cuối tháng rồi, không còn xu nào, cho nên ông chủ, anh phải dẫn tụi này đi uống một bữa!" để bắt cậu dẫn ra ngoài tụ tập ăn chơi một bữa.

Ngải Mã cúi đầu nhìn thoáng qua bóp tiền của mình, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Đứng trước cửa quán bar, mấy tên đàn em của Đốc Tư từ xa đã nhìn thấy Ngải Mã cùng một nhóm người cười nói đi về phía này, liền nhanh nhẹn chạy tới chỗ anh báo cáo: "Anh Đốc, cậu nhóc biến anh thành thanh niên tri thức đã tới đây."

". . . . . . ." Đốc Tư đối với danh từ 'thanh niên trí thức' kia không có ý kiến, anh con khóe miệng, đóng tờ báo đang cầm trên tay lại, đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần nói: "Đi nào, ra ngoài dạo một vòng."

Một đàn em có chút khó xử lên tiếng: "Hôm nay Mạc Gia ở phía bắc sẽ tới đây mua vui, hắn không biết mặt anh, sợ là sẽ xảy ra xung đột."

Đốc Tư khoát tay: "Không sao, ta sẽ có cách ứng phó."

——————

Ngải Mã rất ít đến những quán bar sang trọng như vậy, cho nên hôm nay cậu chọn cho mình một bộ trang phục nhìn tương đối nghiêm chỉnh một chút, bên trong mặt áo sơ mi trắng, bên ngoài là khoác ngắn màu đen, cùng quần tây đơn giản làm nổi bật đôi chân thon dài của cậu.

Ngải Mã đứng trong toilet soi gương nửa ngày, quay đầu lại hỏi Tiểu Ngưu: "Em nhìn thử, anh đem tóc vuốt lên hay để rủ trước trán nhìn "men" hơn?"

Tiểu Ngưu dùng vẻ mặt 囧囧 nhìn ông chủ mình, kiên định nói: "Anh cột tóc đuôi ngựa là nhìn "chuẩn men" nhất!"

Ngải Mã suy tư nhìn chiếc gương trước mặt, rồi vừa ngâm nga một bài hát vừa cột tóc mình lên, chưa dừng ở đây, cậu bắt đầu cảm thấy rối rắm về việc mặc áo, tháo hai cái cúc áo ra, rồi cài lại một cái, phiền não nói: "Theo em thì anh cởi hai hay một cái cúc áo thì nhìn đẹp trai hơn?"

Tiểu Ngưu rất chân thành nhìn một hồi lâu mới thật thà lên tiếng: "Ông chủ, anh cởi hai cúc đi, để xương quai xanh lộ ra, nhìn gợi cảm hơn!"

Ngải Mã: ". . . . . ."

Vì thế, Ngải Mã quyết định để hở cổ áo, lộ ra xương quai xanh làm mình gợi cảm hơn, xuất hiện trước mặt mọi người, từ xa Đốc Tư đã nhanh chóng nhìn thấy cậu, anh gạt người ra, chậm rãi tiến đến gần.

Ngải Mã đang rất hưng phấn, cho nên khi Đốc Tư đến trước mặt cậu, cậu cũng không hề phát hiện ra, cho đến khi anh chủ động vẫy tay lên tiếng trước: "Hi."

Ngải Mã "phụt –", quay đầu sang một bên, đem bia trong miệng phun ra hết.

Tiểu Ngưu ngồi bên phải cậu bình tĩnh rút khăn ra lau mặt.

Ngải Mã: "Ngài ngài ngài. . . . . . . . Ngài Đốc!"

Đốc Tư mỉm cười: "Cậu Ngải, cũng đến đây chơi sao?!"

Ngải Mã chột dạ, ánh mắt di động: "Đến. . . . đến đây để liên hoan!" Cậu mạnh mẽ túm lấy Tiểu Ngưu bên cạnh: "Đúng không?! Anh em tụi mình đến đây để liên hoan phải không?!"

Tuy trong nội tâm không ngừng phỉ nhổ Ngải Mã, anh là ông chủ, mọi thứ đều do anh định đoạt, anh hỏi em làm gì chứ. . . . . . nhưng Tiểu Ngưu vẫn rất phối hợp, thay mặt ông chủ mình giải thích: "Đúng vậy, ngài Đốc, anh em trong tiệm đến đây ăn liên hoan, cái gì cũng không có làm!"

Đốc Tư hài lòng: "Vậy, chơi vui vẻ, chầu này để tôi mời." Nói xong liền vung tay lên, một nhân viên phục vụ lanh lẹ chạy lại dẫn bọn họ đến đại sảnh.

Ngải Mã vô cùng cảm kích nói: "Không hổ danh là hoàng hậu! Khí thế thật oai nghiêm!"

Đốc Tư khẽ cười: "Hoàng thượng quá khen, nô tì không dám nhận."

Ngải Mã: ". . . . . ."

Được phong làm hoàng hậu nương nương, Đốc Tư liền tự nhiên được giữ lại, đám quần thần phía sau nom nớp lo sợ đi trước dẫn đường, kết quả thật đúng lúc, chạm mặt một người đang đứng ở cửa đối diện trên hành lang.

Mạc Gia ở phía bắc chủ yếu kinh doanh vũ trường, hôm nay dẫn đàn em sang địa bàn khác vui chơi, bị người khác chặn đường, tất nhiên là không vui.

Ngải Mã thấy một đàn em của Đốc Tư có chút cung kính xoay người lại hỏi ý kiến anh: "Anh Đốc?"

Mạc Gia nhíu mày, đứng trước mặt tên kia có hai người, không biết ai mới là đại ca, nên hắn nhoẻn miệng cười với người trông có vẻ là đại ca: "Ngài Đốc, nghe đại danh đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt."

Ngải Mã trợn mắt nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình chào hỏi kia, cả người hắn đều toát lên vẻ đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, cậu định nói hắn đã nhận sai người thì Đốc Tư đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: "Anh Đốc, đó là ai vậy?" Nói xong còn thuận thế ôm lấy tay cậu, hơi nghiêng đầu tựa vào vai cậu.

Ngải Mã: ". . . . . ."

Mạc Gia sờ sờ cằm: "Cậu ta là?"

Đốc Tư lễ phép cười khẽ.

Ngải Mã liền kịp phản ứng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là ái phi của trẫm."

Mạc Gia: ". . . . . . . . . ."

Ngải Mã diễn xuất đến nghiện, chỉ vào nhóm người phía sau mình nói: "Đây là những ngự tiền thị vệ của trẫm."

Mạc Gia: ". . . . . . . . . ."

Ngải Mã chỉ vào Tiểu Ngưu: "Còn đây là đại nội tổng quản."

Tiểu Ngưu: "Dạ có!"

Ngải Mã vừa lòng gật đầu, khụ một tiếng, nhìn Mạc Gia nói: "Có việc thì tấu, vô sự bãi triều."

Mạc Gia: ". . . . . . . . . ."

Trong đại sảnh, đèn chiếu sáng trưng, DJ linh hoạt chuyển nhạc từ bài này sang bài khác, các cô gái đung đưa theo điệu nhạc, Ngải Mã uống say đến nổi mặt đỏ rần, cậu nương theo ánh đèn mờ ảo, quan sát Đốc Tư bên cạnh, càng nhìn càng thấy đối phương lớn lên rất là đẹp trai, làm tim cậu càng lúc càng đập nhanh hơn.

Do say rượu, Ngải Mã to gan chọt chọt Đốc Tư: "Anh, có phải anh, sợ, sợ cái người gọi là Mạc Gia kia?"

Đốc Tư đỡ lấy con ma men bên cạnh, không rõ ý tứ cười cười: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Anh không nhận mình là Đốc Tư." Ngải Mã nấc một cái: "Hắn, hắn ta đã từng bắt nạt anh sao?"

"Nếu tôi nói. . . . . ." Đốc Tư cố ý kéo dài âm điệu, anh nhìn Ngải Mã nói: "Nếu thật sự hắn bắt nạt tôi, cậu có đứng ra bênh vực tôi?"

Ngải Mã vừa nghe, liền ngồi thẳng dậy, vỗ ngực nói: "Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt anh!"

Đốc Tư chớp chớp mắt: "Thật không?"

Ngải Mã gật đầu, tiếp tục vỗ ngực nói: "Có tôi ở đây, anh muốn bắt nạt ai liền bắt nạt người đó!"

Đốc Tư ý tứ hàm xúc cười cười: "Tôi không muốn bắt nạt ai hết." Anh vươn tay, dùng ngọn tay thon dài quấn lấy phần tóc đuôi ngựa phía sau của cậu vài vòng, rồi kéo nhẹ một cái, người kia liền mất thăng bằng, ngã vào người anh.

Đốc Tư kề sát vành tai Ngải Mã, nhìn vàng tai xinh xắn của người nọ, sau đó cúi đầu, cắn nhẹ một cái.

Anh không muốn bắt nạt ai hết, chỉ muốn bắt nạt em mà thôi.

End.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bouns:

Theo lẽ thường, Đốc Tư sẽ không giậu đổ bìm leo, nhưng nếu người kia cứ một mực quyến rũ anh thì đó là chuyện khác, tục ngữ nói, nếu một chỉ có một bên chủ động, thì gọi là kẻ cơ hội, còn cả hai đều có ý với nhau thì đó là gian tình. . . . . .

Vì thế, trong lúc chuẩn bị diễn ra gian tình, ngài Đốc của chúng ta đang gặp một thử thách rất lớn, đó là, Ngải Mã, người có chỉ số thông minh không giống người thường, đang nổi điên vì say!

Ngải Mã: "Ái phi a, trẫm cảm thấy rất khổ sở!"

Đốc Tư: ". . . . . . . Em khổ chỗ nào?"

Ngải Mã: "Hôm nay có một tên đầu hói đến tiệm kêu em cắt tóc cho hắn!"

Đốc Tư cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: "Vậy em cắt kiểu gì?"

Ngải Mã đắc ý nói: "Em cạo sạch phía sau, phía trước chừa lại một ít tóc."

Đốc Tư: ". . . . . . . ."

Ngải Mã nằm ở trên giường, áo khoác của cậu đã bị lột ra ném sang một bên, áo sơ mi bị cởi gần hết, Đốc Tư cũng không nóng vội, anh đem khăn nóng đến lau người cho đối phương, im lặng nghe đối phương lẩm nhẩm không ngừng.

"Quay người lại." Đốc Tư vỗ vỗ đầu đối phương.

Ngải Mãmơ mơ màng màng than thở một câu: "Mặt A còn chưa phát xong. . . . . . . không thể chuyển sang mặt B. . . . . . ."

Đốc Tư bình tĩnh khuyên nhủ: "Em có thể trở thành máy CD điều khiển bằng tay, có thể tự do đổi qua đổi lại."

Ngải Mã cảm thấy có lý, liền ngoan ngoãn lật người lại, đem mặt chôn vào trong chăn, tiếp tục hát.

Đốc Tư thuận lợi đem áo sơ mi cởi ra, nhưng còn chưa cởi ra hết, Ngải Mã đã không thành thật quay người lại, hít đôi mắt mông lung nhìn anh: "Em sẽ tự mình chuyển, (tiếng nấc). . . . . . em là máy tự động!"

Đốc Tư: ". . . . . . . ."

Sau khi cởi bỏ hết quần áo trên người, Ngải Mã cảm thấy có chút lạnh, còn Đốc Tư thì đang chăm chú nhìn quần lót tam giác màu trắngôm sát người cậu, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, anh cúi đầu xuống nhìn thật lâu, khiến cho Ngải Mã không thoải mái giật giật cơ thể.

"Anh anh anh anh. . . . . . . anh nhìn cái gì?" Ngải Mã vừa lớn tiếng nói vừa khép hai chân mình lại, tất nhiên Đốc Tư sẽ không để cậu làm theo ý mình, anh dùng một tay chạm vào háng cậu, từ từ di chuyển dọc theo hình dạng của quần lót, khi nặng khi nhẹ vuốt ve.

"Đây là cái gì?" Đốc Tư hỏi.

Ngải Mã bị anh ấn nhẹ vào chỗ đó có chút đau, nhưng vẫn không thể khống chế được người anh em của mình đang từ từ đứng dậy vì khoái cảm.

Cách lớp quần lót, ngón tay Đốc Tư khẽ xoa nắn bộ vị kia của cậu, hỏi lại: "Đây là cái gì?"

Ngải Mã cảm thấy uất ức vô cùng, tuy đầu óc của cậu có chút choáng váng nhưng cũng hiểu được người kia đang bắt nạt mình, nên chỉ có thể đáng thương cầu xin tha thứ: "Đừng. . . . . . tiểu kê kê sẽ hỏng mất!"

"Sẽ hỏng mất sao?" Đốc Tư nhíu mày, dứt khoát kéo quần lót đối phương xuống, một giây sau, tiểu Ngải Mã đang tràn đầy tinh thần liền bật ra ngoài: "Anh thấy nó rất tốt."

Ngải Mã đỏ mặt, không biết làm sao cho đúng, nhưng thấy qua một hồi lâu, Đốc Tư chỉ nhìn nó mà không có bất kỳ động tác nào khác, thế là đánh bạo lên tiếng: ". . . . . . . Anh nhìn lâu như vậy, thật sự nhìn rất được sao?"

Đốc Tư ngẩn người, sau đó cười nhẹ một tiếng.

Ngải Mã nắm lấy thứ đang di chuyển giữa hai chân mình, cảm giác thật mềm mại, kéo lại không được, đẩy ra cũng không xong, cậu thật không ngờ đối phương lại khẩu giao cho mình.

Kỹ thuật của Đốc Tư không thể coi như là tốt, nhưng có thể nhìn ra người đàn ông này rất dụng tâm, anh hàm trụ vô cùng sâu, đầu lưỡi như có như không mút lấy phân thân của cậu từ gốc đến đỉnh, đôi lông mày lâu lâu khẽ nhếch lên quan sát biểu tình của Ngải Mã, đôi mắt cậu ửng hồng, đầy mị hoặc.

Đầu óc Ngải Mã trống rỗng, lúc sắp lên đến đỉnh thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, lẩm bẩm: "Kiểu tóc này thật sự cắt rất được. . . . . . rất thích hợp. . . . . . . ."

Đốc Tư không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp nuốt tinh dịch của cậu, quay đầu thấy ngón tay cậu của có dính một chút, anh liền ghé miệng liếm sạch.

Ngải Mã vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, ngây người nhìn động tác của anh, hỏi: "Ăn ngon sao. . . . . . . ?"

Đốc Tư dùng lưỡi liếm môi, cười: "Em muốn nếm thử không?" Nói xong, không đợi cậu phản ứng, anh liền giữ cằm cậu, hôn xuống.

Ngải Mã bị hôn đến mơ màng, một lúc sau mới kịp phản ứng, lầm bầm: "Con cháu của em đều bị anh ăn sạch. . . . . . . ."

Đốc Tư dở khóc dở cười, anh vừa hôn cậu vừa cởi bỏ của mình, dùng âm thâm trầm thấp của mình dụ dỗ: "Anh cũng đem con cháu của mình cho em, chịu không?"

Cho dù đã khuếch trương kĩ càng, nhưng đến lúc Đốc Tư đi vào, Ngải Mã vẫn cảm thấy đau đớn, đương nhiên, người chịu khổ không phải chỉ có một mình cậu.

Đốc Tư hít sâu một hơi, trên trán đã ẩn ẩn gân xanh, dùng ngữ khí coi như trấn định nói: "Em thả lỏng người một chút."

Ngải Mã: "Hô. . . . . . Ha. . . . . . Tê tê. . . . . ."

Đốc Tư: ". . . . . . . . . Thật sự rất đau?"

Ngải Mã: ". . . . . . Một chút. . . . . . nữa thôi. . . . . . . Ha. . . . . . . Đứa nhỏ. . . . . . sắp ra rồi. . . . . Hô. . . . . ."

Đốc Tư: ". . . . . . . . ."

Ngải Mã đau đến nổi hốc mắt đều đỏ, có chút bi tráng nói: "Anh vào đi. . . . . . Ít ra cũng phải để một người thoải mái. . . . . . ."

Đốc Tư mím môi, không nhúc nhích, Ngải Mã nóng nảy, xoay người đè lên đối phương, dùng tay mở rộng mông mình ra: "Đều, đều đã đến nước này. . . . . . . Em không muốn dừng lại. . . . . . . . . Em, em ca một bài sẽ quên đau!"

Hiển nhiên Đốc Tư không tin, nhưng vẫn hỏi lại: "Em hát bài gì?"

Ngải Mã nghĩ nửa ngày, cậu chỉ biết có mỗi một bài: ". . . . . . Em có thể hát bài "Mùa xuân ở nơi nào" không?"

Đốc Tư: ". . . . . . . . ."

Đêm đó, theo âm thanh 'ly ly ly ly' càng lúc càng cao, Đốc Tư thành công chiếm thành đoạt đất, vì thế một thời gian dài sau đó, mỗi lần Đốc Tư muốn cầu hoan đều dán sát vào người Ngải Mã, ý vị thâm trường nói: "Tối nay em muốn hát bài "Mùa xuân ở nơi nào" không?"

Ngải Mã: ". . . . . . . . ."

———-END!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro