Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tiện Tiện cùng Lam Trạm thân quen, nghịch ngợm đến một đám.

       Đầu tiên là ngủ muộn dậy muộn, Lam Trạm sửa đúng vài lần không có kết quả, phỏng chừng tập tính của mèo là như thế liền không hề quản. Nhưng là Tiện Tiện chính mình không ngủ, còn muốn kéo Lam Trạm chơi với nó.

       Buổi tối ngày đầu tiên bởi vì một con mèo đợi ở trong ổ mèo trải đệm mềm, miao miao kêu đến vô cùng đáng thương, Lam Trạm đầu tiên là đem ổ mèo dời đến phòng ngủ, lại bỏ lên trên giường kế bên gối đầu, mèo mới ngừng làm ầm ĩ.

       Sau đó không ngủ trong chốc lát Lam Trạm liền cảm giác Tiện Tiện chuồn ra ổ mèo tới ngủ trên gối đầu, ngày hôm sau buổi sáng vừa mở mắt, phát hiện mèo kề sát cổ anh ngủ, thân thể nhỏ bé theo hô hấp lúc lên lúc xuống.

       …… Còn tốt là mình ngủ thành thật, lỡ đâu xoay người một cái đè lên……

       Sau đó Tiện Tiện mỗi lần quậy phá đều xuất phát từ ổ mèo.

       Lam Trạm hướng nó nói một tiếng ngủ ngon, Tiện Tiện bất động, ghé vào trong ổ lộ ra hai con mắt tròn xoe, vô cùng tinh thần.

       Lam Trạm nhịn không được đi lên hôn một cái chúc ngủ ngon, hôn ở trên cái mũi, Tiện Tiện dường như thoải mái mà nheo lại mắt, vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm liếm cằm Lam Trạm.

       Sau khi hoàn thành nghi thức Lam Trạm liền nằm xuống nhắm mắt.

       Năm phút đồng hồ sau Tiện Tiện không chịu nổi tịch mịch chui vào ổ chăn. Mười phút sau Tiện Tiện không thỏa mãn với cọ cổ liếm tay, đột nhiên chui vào áo ngủ của Lam Trạm, nhảy lên cơ bụng, Lam Trạm cả kinh khom lưng ngồi dậy.

       Thì ra cơ bụng cùng eo của mình vẫn là có chút sợ ngứa…… Lam Trạm đem Tiện Tiện từ trong quần áo xách ra tới, mèo vẻ mặt vô tội.

       Còn đôi khi tới gần thời gian ngủ, Lam Trạm tìm không thấy Tiện Tiện. Mọi người đều biết, mèo đen có thiên phú kỹ năng hạng nhất —— ẩn thân. Nhà Lam Trạm trang hoàng lại theo phong cách giản lược, màu trắng đen không ít. Lam Trạm liền vừa kêu Tiện Tiện Tiện Tiện, vừa theo bất luận đồ trang trí hoặc gia cụ màu đen gì đi tìm. Có khi Tiện Tiện dán bên cạnh co lại ở trên sô pha màu đen, thân thể nho nhỏ cơ hồ khảm vào khe đệm; có khi ghé vào trên đỉnh khung cửa, theo Lam Trạm đóng cửa, mới ở một giây cuối cùng bị kẹp lấy nhảy đến trên đầu người đàn ông; có khi giấu ở tủ quần áo, liền treo ở trên áo lông của Lam Trạm, lông mèo màu đen cùng màu đen của áo lông hòa hợp thành một chẳng phân biệt cái nào là cái nào; có đôi khi đem mình vòng thành một hình tròn tiêu chuẩn, quả thực tìm không thấy đầu cùng đuôi, liền cuộn ở trên miếng lót con chuột trên bàn, kết quả Lam Trạm đối loại đồ vật gần ngay trước mắt này ngược lại rất khó chú ý —— trên thực tế cơ hồ miêu miêu mỗi lần trốn, đều lấy kết quả miêu miêu không kiên nhẫn chính mình nhảy ra. Lam Trạm tương đương bất đắc dĩ, mèo đã lừa gạt người đàn ông lại rất cao hứng, lăn một cái lại tiếp tục lăn cái tiếp theo.

       Ban ngày cũng không dậy nổi. Lam Trạm đem mèo đưa tới văn phòng nó còn đang ngủ, Lam Trạm đành phải ở văn phòng cũng chuẩn bị một cái đệm mềm cho mèo nằm bò, đi học trước.

       Tiện Tiện tỉnh lại nhìn không thấy Lam Trạm rất không vui, đem quân tử lan trong văn phòng cắn lỗ chỗ, vừa lúc bị chủ nhiệm giáo dục Lam Khải Nhân đi ngang qua bắt được. Lam Trạm tan học trở về cùng mèo cùng nhau tiếp nhận phê bình giáo dục dài đến nửa giờ của chủ nhiệm, cũng lãnh trừng phạt chép nội quy trường học cùng cứu sống quân tử lan trở về. Lãnh phạt Lam Trạm không hề có một câu oán hận, nhưng anh tức giận là Tiện Tiện cào một vết trên tay chú —— quên nói, chủ nhiệm là chú ruột của Lam Trạm.

       Tiện Tiện phát hiện Lam Trạm tức giận, không đánh nó không mắng nó chính là không để ý tới nó, toàn bộ giữa trưa cũng chưa hôn hôn sờ sờ! Chiều nay ăn vặt cá khô nhỏ cũng không có…… Ủy khuất mà co lại thành quả cầu. Ngày thường thân thiết biểu đạt hữu hảo đối với các đồng sự trong văn phòng cũng thích hợp cấp phúc lợi cho sờ cũng đã không có.

       Lam Trạm buổi chiều ngồi nghe giảng đến thất thần, trước mắt luôn hiện ra một con mèo đen nhỏ gầy yếu, gió thảm mưa sầu ghé vào ven đường, hai mắt rưng rưng nhìn hình ảnh mình. Hiển nhiên anh không ý thức được gần đây Tiện Tiện đã béo ba vòng. Sau khi kết thúc Lam Trạm lập tức nện bước nhanh hơn chạy trở về, vừa nghĩ Tiện Tiện có thể khổ sở mà chạy mất hay không, có thể muốn ăn vụng cá khô nhỏ trên nóc ngăn tủ mà ngã xuống hay không, có thể đói đến ăn bậy đồ người khác cho hay không……

       Sau đó Lam Trạm nhìn thấy trong văn phòng Nhiếp Hoài Tang đứng ở bên cạnh bàn của anh phát run.
Mèo đen nhỏ đứng ở trên mặt bàn phát run. Một người một mèo giống như run ra tiết tấu.

       Lam Trạm hỏi Nhiếp Hoài Tang: “Làm sao vậy?”

       “Lam, Lam, thầy Lam…… Em không biết, em không biết, em thật sự không biết tại sao lại như vậy ô ô ô ô ô……” Kỳ thật Nhiếp Hoài Tang và Lam Trạm là sinh viên cùng khoá khoa chính quy, bị anh cả nhà mình bức bách thi lên thạc sĩ, thi ba lần mới thi đậu, trở thành học sinh của Lam Trạm, hiện tại còn đang giãy giụa tốt nghiệp. Bất quá chính thức kêu thầy, thông thường đều là anh ta có việc cầu người, hoặc là gây ra họa.

       Vốn Nhiếp Hoài Tang buổi chiều ôm tư liệu đi vào, trong văn phòng giáo viên đều không ai, anh ta liền trực tiếp đem tư liệu đặt ở trên bàn Lam Trạm, lại nhìn đến trên mặt bàn một cái bánh mèo bày ra một gương mặt uể oải ỉu xìu, liền muốn sờ sờ nó. Không nghĩ tới Tiện Tiện vèo đứng dậy tránh thoát tay anh ta, còn cắn một cái, Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ, cánh tay vừa rút về ầm một tiếng, đụng ngã ly nước, dòng nước chảy ra cả bàn, máy tính vốn đang khoá màn hình lóe vài cái, đen……

       Lúc Lam Trạm đi vào, Nhiếp Hoài Tang đã lau khô nước, sách bản thảo bị tẩm ướt đang mở ra phơi ở bốn phía. Nhưng mà máy tính đại khái sơ suất là cứu không được, càng bi kịch chính là ổ cứng di động trên bàn cũng đi theo GG. Nhiếp Hoài Tang nghĩ đến thầy Lam gần đây đang muốn làm xong bản thảo một cái luận văn, ổ cứng còn có rất nhiều tư liệu, không cấm mồ hôi lạnh chảy ròng. Tiện Tiện đại khái cũng biết mình gây ra họa, đi theo phát run.

       Lam Trạm:……………………

       Cuối cùng tìm tới Giang Trừng hệ máy tính hỗ trợ chữa trị.

       “Nuôi động vật ít nhất tư liệu phải để dành trước ba phần.” Giang Trừng rất có tâm đắc: “ Mấy con Husky của nhà tôi mỗi ngày phá nhà, loại trình độ này đều là mưa bụi.”

       Nhiếp Hoài Tang nhìn linh kiện bị Giang Trừng mở ra đầy đất, còn đang hoảng: “Thầy Lam, thầy Giang, hai vị làm ơn, ngàn vạn đừng nói cho anh cả của em a.”

       Giang Trừng cười xấu xa: “Không sửa được liền nói, để Nhiếp đại hiệu trưởng ra cái giá.”

       “Đừng a! Em tin tưởng thầy Giang năng lực chuyên nghiệp nhất định không thành vấn đề!”

       “Cút, học máy tính lại không phải là học sửa máy tính.”

       Tiện Tiện từ lúc Lam Trạm ngồi xuống, liền thật cẩn thận dẫm lên đầu gối anh, thấy không có bị cản, liền yên tâm bò đến trên đùi, tỏ vẻ ngoan ngoãn. Lúc nghe được Giang Trừng đánh giá “Mưa bụi”, run lên lỗ tai.

       Vài người lăn lộn đến trời tối, Giang Trừng rốt cuộc thay xong mainboard, đem một cái linh kiện cuối cùng đã hong khô ráp xong, máy tính thuận lợi khởi động máy. Ổ cứng cũng khôi phục như lúc ban đầu.

       “Giang đại ca! Giang lão đại! Ngưu bức!” Nhiếp Hoài Tang hoan hô.

       Lam Trạm nói cảm ơn, đưa ra mời khách ăn cơm. Giang Trừng tất nhiên là không khách khí, Nhiếp Hoài Tang cũng đi theo đi cọ.

       Mấy người ở một tiệm lẩu trong làng đại học muốn một phòng riêng, gọi một cái lẩu uyên ương.

       Lam Trạm tự mang bộ đồ ăn cho mèo, gắp đồ ăn cho Tiện Tiện.

       Giang Trừng sợ ngây người: “ Mèo có thể ăn lẩu? Còn ăn cay?”

       Lam Trạm chần chờ một chút: “Không thể sao?”

       “Đương nhiên không thể a! Sẽ chết.”

       “Chính là, nó thích ăn.”

……

       “Không phải, Lam Trạm, anh cho nó ăn mấy lần?”

       “Cay, mỗi ngày ăn.”

       “…… Mèo không có việc gì?”

       “Không có việc gì……”

       Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang đồng thời cắn chiếc đũa: “Mèo đen quả nhiên có thể thành tinh.”

_________

       *Lời tác giả: Tiện Tiện ăn cay là có nguyên nhân, kế tiếp sẽ kể. Mèo ở thế giới thật xin đừng cho nó ăn mặn ăn cay nha.

       Lưu Ly: mèo nhà tui ăn cơm chỉ thích chan nước tương, chan ít còn không chịu ăn, ăn mặn như người a, vẫn khoẻ mạnh chạy nhảy tung tăng, hay nó có gì đặc biệt ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro