Chương 20: Ngọc nát đá tan (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngục giam.

Tối tăm căn phòng, Lâm Tước một thân hắc y ngồi xếp bằng dựa vào vách tường, toái phát trước trán che đậy biểu tình, tinh xảo dung nhan bị bóng tối bao phủ, chỉ lộ ra trắng nõn bóng loáng cằm, cánh môi không hề có độ cong, lạnh bạc tái nhợt, làm lòng người khẩn trương lo sợ, không có một tia nghèo túng.

Trần Thiên Thiên bước vào thì thấy cảnh này, trong lòng khiếp sợ, Tước tỷ dù trong hoàn cảnh nào cũng có khí thế như vậy.

Trần Thiên Thiên đang tính nói gì, đã thấy Lâm Tước ngẩng đầu.

Trần Thiên Thiên hô hấp cứng lại.

Một đôi màu đen đồng tử trước sau như một sắc bén, khiến người khác không dám nhìn gần. Đây cũng là lần đầu tiên Trần Thiên Thiên trực tiếp đối diện với Lâm Tước, nhìn thẳng vào nàng chỉ có một cảm giác, quá mỹ, mỹ đến khiếp người.

Không phải là đơn thuần do bề ngoài, mà là do cặp mắt kia quá mức thâm thúy, không có một chút gợn sóng, vi diệu mang theo một loại cảm giác khắc nghiệt khó đoán. Bình thường chỉ dám nhìn sườn mặt của Lâm Tước, mới cảm thấy nàng ngũ quan thanh tú nhu hòa. Hiện tại, chính là sợ hãi. 

Phảng phất, chỉ cần nàng thoát ra, bọn họ sẽ bị đánh chết.

"Ta..." Trần Thiên Thiên cảm thấy nàng quên lời kịch.

"Tiểu động vật, ngươi lần này, chọc đến ta." Lâm Tước giọng điệu thanh lãnh nhạt nhẽo, cùng thường ngày không chút khác biệt, lại mạc danh làm Trần Thiên Thiên run lên, cảm thấy bản thân bị phán tử hình.

"Tước tỷ, ta làm vậy là bất đắc dĩ. Hàn Thước phải bị mang đi, rời xa thành Hoa Viên mới thoát khỏi được vận mệnh. Ta đã cố hết sức. Thật xin lỗi." Trần Thiên Thiên cúi đầu nói.

Lâm Tước ngồi đó nhìn nàng, không đáp.

"Tước tỷ, dược hiệu này là do Đại tỷ chế tác, sẽ không tổn hại đến cơ thể. Chỉ cần Hàn Thước ra khỏi thành, ta liền thả ngài ra, cho ngài toàn quyền xử lý ta."

Lâm Tước cả cơ thể đều mềm nhũn vô lực, dược này không sai.

Lần này ngay cả Nguyên Nguyên cũng tham gia, xem ra là muốn què thật.

Lâm Tước hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi.

"Tiểu động vật quần tụ lại, thật là có năng lực."

"Nhưng, ngươi cũng quá coi thường người của ta, Tiểu Thiên." Lâm Tước nhắm mắt lại, cười khẽ nói.

--- Nàng nuôi trong nhà, là một con mãnh hổ.

Trần Thiên Thiên giật mình, ý nàng là gì?!

Trần Thiên Thiên giấu đi cảm giác bất an trong lòng, hít sâu để lấy can đảm nói: "Ta biết Hàn Thước đáng sợ, hắn sẽ không đồng ý mặc người sai phái rời đi, nhưng nếu hắn chết tâm, kiêu ngạo như hắn, tất sẽ tình nguyện ra khỏi Hoa Viên, chờ ngày phục thù. Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đứng ra giải thích tất cả cho hắn, ngài yên tâm."

"Quao ~" Lâm Tước nhướng mày, tràn ngập hứng thú nói: "Ngươi đang kể chuyện xưa cho ta nghe sao?"

"..." Trần Thiên Thiên.

Thấy Lâm Tước thái độ nhàn tản tự tại, không đem lời nói của nàng để vào lòng, Trần Thiên Thiên có chút nổi giận. Nàng lập tức lấy trong tay áo ra một phong thư hưu phu, sai người mở ngục giam ra để nàng đích thân làm việc này.

Lạch cạch một tiếng, cửa ngục giam mở ra, Trần Thiên Thiên nuốt nước miếng tiến vào. Cũng may là, lần này Lâm Tước thật sự trúng độc, không phải bách độc bách xâm như trong lời đồn.

Lâm Tước nhìn phong thư trước mắt, khóe môi cong lên, nàng đã có thể hình dung ra Hàn Thước sẽ ủy khuất cáu kỉnh như thế nào khi nhìn thấy thứ này, cảm xúc hỗn độn, duy độc không có một cảm xúc... chính là sẽ không chịu tin thứ quỷ này.

...

Lâm phủ.

Loảng xoảng!

"A Tước đâu? Nàng lại bỏ ta đi làm cái gì?! Đáng giận!" Hàn Thước cay nghiệt hất bình hoa xuống đất.

Bạch Cập đã thấy nhưng không thể trách, dù sao Thiếu phu nhân có tiền, Thiếu quân muốn đập phá bao nhiêu cũng không sao, miễn hắn vui là được.

"Bẩm Thiếu quân, Thiếu phu nhân đi qua phủ Đại quận chúa, hiện tại còn chưa về." Bạch Cập vẻ mặt bình tĩnh khai báo.

"Giờ này còn chưa về? Trần Nguyên Nguyên có gì tốt?! Lần này nàng có dẫn theo Tô Mộc?!" Hàn Thước ngữ khí chua lòm, ngồi xuống uống một ngụm nước, cơn tức vẫn chưa bình ổn.

"Không, nghe nói Tô Mộc và Đại quận chúa đang có xích mích. Lần này hắn từ chối đi theo." Bạch Cập kiên nhẫn giải thích.

Hàn Thước lắc đầu: "Tô Mộc này, còn làm kiêu hơn ta."

"..." Bạch Cập: Ngài cũng biết ngài rất làm kiêu sao Thiếu quân?!

Lúc này, một đám binh lính tiến vào, nhìn thấy Hàn Thước thì đi qua đứng trước mặt hắn, kẻ dẫn đầu mở ra chiếu chỉ, bắt đầu đọc: "Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ giết hại người vô tội, không những ra tay tàn độc với vị hôn phu của Đại quận chúa, lại còn mưu đồ giá họa cho thê muội, tìm cách hãm hại nàng, giết người bịt đầu mối, tang chứng vật chứng rõ ràng, vốn nên là tội chém đầu, nhưng luận là phu quân của Lâm Tước Đại tiểu thư, giảm nhẹ tội, từ nay lưu đày biên giới phía Nam, không được trở về Hoa Viên, cũng không được trở về Huyền Hổ." Quan Tư Hình khép lại chiếu chỉ, lạnh giọng nói: "Hàn Thước, ngươi có tiếp chỉ?"

Hàn Thước sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: "Tang chứng vật chứng đâu? Nó ở nơi nào?"

Quan Tư Hình cho người đem dấu giày, hung khí dâng lên. Hàn Thước nhìn thoáng qua dấu giày in trên giấy, nhíu mày, trong lòng có suy đoán, cười khẩy nói: "Chỉ bằng những thứ này mà các ngươi muốn bắt ta?"

Quan Tư Hình rút ra trong người một phong thư, đặt trước mặt hắn nói: "Lâm Tước đại nhân đã đồng ý bắt ngươi về quy án, từ nay ngươi không còn liên quan tới Lâm gia, là một cái khí phu, tội nhân của thành Hoa Viên."

Hàn Thước thân mình lung lay nhìn trên bàn đặt một phong hưu phu, mặt trên còn có dấu tay đỏ nhìn thấy ghê người.

"Thiếu quân! Ngài đừng tin lời bọn họ! Là có người hãm hại chúng ta! Chỉ cần..." Bạch Cập đang muốn điều động ám vệ xung quanh, đã bị Hàn Thước giơ tay ngăn lại, chỉ thấy hắn sắc mặt băng hàn, ánh mắt không có chút độ ấm nhìn quét người xung quanh, vươn tay cầm lên phong thư hưu phu bỏ vào trong ngực, nhắm mắt lại kiềm chế cơn tức.

Quan Tư Hình phất tay, Hàn Thước và Bạch Cập bị người dùng xiềng sắt trói lại, mang đi.

...

Trên đường.

Hàn Thước và Bạch Cập bị áp giải đi trong đêm. Bạch Cập nhìn thoáng qua Hàn Thước, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu quân, ngài đang nghĩ gì?"

Hàn Thước sắc mặt khó coi, hừ lạnh nói: "Tất nhiên là nghĩ cách xẻo thịt Trần Thiên Thiên."

"... Chẳng lẽ?!" Bạch Cập hô nhỏ một tiếng.

"Ngoài nàng ta, còn ai có thể làm việc này. Huống chi, số giày của ta nàng cũng biết. Chính vào đêm sinh thần ta, nàng cũng tặng ta một đôi giày."

Bạch Cập khó hiểu nói: "Nàng ta làm như vậy để làm gì?!"

"Đương nhiên là do nàng vì yêu sinh hận! Nữ nhân này có ý đồ không an phận với ta, lần này e là nàng tâm ghen tị quá nặng, không có được trái tim ta liền muốn hủy diệt ta! Thiên hạ và mỹ nhân, nàng đều muốn!"

"..." Bạch Cập.

Hàn Thước tiếp tục não bổ: "Ngươi không thấy kiểu vu oan giá họa nực cười này rất giống phong cách của nàng ta sao?! Ỷ vào bản thân là Thiếu thành chủ, đổi trắng thay đen, lộng hành ngang ngược! Nhìn đi, nàng ta không giết ta, lại tìm cách khiến ta hiểu lầm A Tước! Còn làm một phong hưu thư giả tới để ta chết tâm! Nàng muốn ta quên đi A Tước, cam tâm tình nguyện nhận lấy tình cảm của nàng! Thậm chí có dự mưu muốn ta và A Tước trở mặt thành thù! Nhân lúc ta yếu đuối nhất thừa cơ nhảy vào, hỏi han ân cần, chăm sóc đầy đủ để ta cảm động yêu nàng! Nàng muốn lưu đày ta tới thành phía Nam để nhốt ta lại! Giam cầm ta! Muốn ta là của riêng nàng!"

"..." Bạch Cập.

... Vô lực phun tào.

Mà thôi, Thiếu quân vui là được. 

Nói đi cũng phải nói lại, coi chừng đây chính là chân tướng cũng nên.

Bạch Cập cảm thấy mình bị tẩy não, nhưng hắn nghĩ không ra lý do gì hợp lý hơn.

"Thiếu quân, phong hưu thư là giả sao? Sao ngài biết? Ta thấy dấu tay của Thiếu phu nhân một lần, quả thật có chút giống." Bạch Cập hỏi.

"Dấu tay phía trên chắc chắn là giả! A Tước sao có thể hưu ta! Nếu là thật... Nếu là thật..." Hàn Thước ngẩn ra, nếu là thật thì...

Bạch Cập thấy hắn vẻ mặt khiếp sợ ngừng lại, không chịu nói tiếp thì lo lắng hỏi: "Nếu là thật, chẳng lẽ Thiếu phu nhân thật sự muốn hưu ngài? Trần Thiên Thiên thành công ly gián ngài và Thiếu phu nhân sao?!"

Hàn Thước khí thế thay đổi, hai mắt trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Cập! Điều động ám vệ! Lập! Tức! Trở! Lại!"

Hàn Thước trong lòng lạnh lùng, tràn ngập lửa giận. Sao có thể là thật?! Trừ khi nàng bị người ép phải in dấu tay lên tờ giấy này. Mặc dù có chút khó tin, cường đại như A Tước cũng bị người ám hại, nhưng hắn không dám đánh cược.

Chờ ta, A Tước.

Binh lính áp giải bọn họ nháy mắt bị ám vệ của thành Huyền Hổ bao vây, Hàn Thước vận công đem gông xiềng phá bỏ, sắc mặt u ám nói: "Bạch Cập, ngươi dẫn người tới phủ Đại quận chúa thăm dò, ta đi tìm tung tích A Tước. Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta sẽ khiến Hoa Viên thành chôn cùng!"

Sát khí tứ phía, Bạch Cập chảy mồ hôi lạnh quỳ xuống hô: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

Hàn Thước dẫn theo một đám ám vệ biến mất trong màn đêm.

Bạch Cập đứng lặng người nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng nhiên có chút cảm thán, Thiếu quân của thành Huyền Hổ, thế tử Bắc Hạ quốc, phát giận.

...

Phủ Nhị quận chúa.

Trần Sở Sở nghe Tô Tử Anh nói Lâm Tước bị Trần Thiên Thiên bắt nhốt lại, thân trúng kịch độc, toàn thân vô lực, đã không còn võ công phòng thân, hóa thành một con mèo bệnh, mặc người muốn làm gì thì làm.

Trần Sở Sở cũng không ngờ Trần Thiên Thiên có thể làm được tới mức này, đúng là ngoài dự đoán chi hỉ.

Tô Tử Anh chấp tay nói: "Nghe nói là Lâm Tước qua phủ Đại quận chúa một chuyến, trở về chính là bị bắt lại tống giam."

"Hừ, quả nhiên. Chắc chắn bọn họ cấu kết với nhau, lừa gạt Lâm Tước! Để ta xem, lần này Đại tiểu thư Lâm gia, Đại tiểu thư của Hoa Viên thành, còn có thể kiêu ngạo được hay không! Tử Anh, cùng ta đi 'thăm hỏi' nàng!" Trần Sở Sở hai mắt tàn nhẫn.

Tô Tử Anh đầu đội đấu lạp, hắn bị Lâm Tước đánh gãy bốn cây răng cửa, vô pháp nhìn người. Hiện tại là cơ hội hắn trả thù!

Trần Sở Sở cười cười, mẫu thân không phải sợ hãi Lâm Tước quyền khuynh triều dã, có được lòng dân sao?! Chỉ cần phế đi nàng, Đại tiểu thư có còn là Đại tiểu thư?! Tín ngưỡng của bách tính Hoa Viên?! 

Mặc dù không triệt tiêu được Trần Thiên Thiên, nhưng đây là cơ hội duy nhất để diệt trừ Lâm Tước, chỉ có một lần này.

...

Ngục giam.

Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, như gấp không chờ nổi.

Lâm Tước vẫn ngồi xếp bằng dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh cũng không mấy quan tâm, người tới là ai nàng đã biết.

Chậc, đúng là thiếu kiên nhẫn, rác rưởi.

Trần Sở Sở nhìn nhà giam tối tăm không ánh sáng, thân hình quen thuộc hiện lên trước mắt, dù thân hãm ngục tù vẫn như cũ ngông nghênh kiêu ngạo, lãnh đạm hai tròng mắt khép lại, khóe môi cong lên như đang trào phúng nàng.

Nữ nhân này, khinh thường ta!

Tràn Sở Sở giận không thể át, sắc mặt lạnh lùng nói với Tô Tử Anh đang đứng phía sau: "Mở cửa!"

Tô Tử Anh cung kính gật đầu, lấy trong người ra một chiếc chìa khóa, dễ như trở bàn tay đem ổ khóa nhà giam mở ra.

Trần Sở Sở bước vào bên trong, tiến lại trước mặt Lâm Tước, từ trên cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt tràn đầy ác ý cùng tự đắc: "Lâm Tước, ngươi cũng có ngày giờ này!"

Lâm Tước vẫn nhắm mắt lại, không trả lời.

"Ngươi khinh thường ta?! Hảo! Ta xem ngươi còn kiêu ngạo trước mặt ta được bao lâu! Tử Anh, ngươi nói xem, nên chặt gân tay hay gân chân của nàng?!" Trần Sở Sở nắm chặt nắm tay, nghiến răng nói.

"Nhị quận chúa, Đại tiểu thư xưa nay cận chiến không người có thể địch, võ học kỳ tài, hiện tại cắt đứt hết gân mạch trên người nàng, từ nay khiến nàng rơi thành bụi bặm. Đừng nói là Đại tiểu thư thành Hoa Viên, Lâm gia cũng không có chỗ cho nàng dung thân. Nàng kiêu ngạo hoành hành, gây thù chuốc oán không biết với bao nhiêu người, chỉ cần để nàng rơi xuống tay bọn họ, chỉ sợ..." Tô Tử Anh không nói tiếp, ánh mắt lại đánh giá Lâm Tước qua lại.

Trần Sở Sở cũng nghe ra ý tứ của hắn, đánh giá Lâm Tước một phen.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền trong lòng phải kinh thán một phen. Dung mạo của Lâm Tước có ai từng dám quan sát kỹ càng, gần gũi đánh giá?! Sợ là không có ai có gan này, càng không có ai có vinh dự này...

Không, Hàn Thước cùng nàng kết thành phu thê, e là ngày đêm được ngắm nhìn dung nhan tinh xảo này, chẳng trách thân là Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ lại cam nguyện vì một nữ nhân thu lại móng vuốt cùng răng nanh, ôn nhu dễ bảo.

Trần Sở Sở nhớ tới vết thương trong lòng, càng thêm oán hận nhìn Lâm Tước.

"Tử Anh, ngươi nói đúng. Cường đại như Đại tiểu thư Lâm Tước, phải trải nghiệm bản thân thành phế vật một phen, biến thành rác rưởi cùng kẻ yếu trong miệng nàng, nàng mới có thể phục. Nhưng trước hết, từ nhỏ đến lớn bị nàng đánh ra vô số vết thương, hôm nay ta phải dâng trả! Toàn bộ!" Trần Sở Sở quỳ xuống, cùng Lâm Tước mặt đối mặt, vươn tay muốn lấy ra vũ khí trên người nàng, lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Tước, Trần Sở Sở giật mình, theo bản năng cứng đờ không dám động đậy.

Lâm Tước cười khẽ một tiếng, "Trần Sở Sở, ngươi yếu đuối, từ bên ngoài, lẫn bên trong. Chân chân chính chính là rác rưởi."

Tô Tử Anh đang muốn tiến lại thì bị Trần Sở Sở mở miệng quát lạnh: "Đứng đó! Ta tự mình động thủ!"

Trần Sở Sở lấy ra trong tay áo Lâm Tước song quải cầm trên tay, nhíu mày nói: "Vũ khí kỳ lạ."

Tô Tử Anh không thể không thừa nhận, chỉ có Lâm Tước cầm thứ này, nó mới phát huy uy lực vốn có, Trần Sở Sở cầm trên tay, thoạt nhìn chẳng ra cái gì.

"Được rồi, bắt đầu thôi. Đánh từ... bụng!"

Phịch. Phịch. Phịch.

Phịch. Phịch. Phịch.

Trong nhà giam tối tăm, tiếng thịt thể bị gậy sắt đánh lên người vang lên, làm lòng người phát lạnh.

"Tiếp theo, là mặt."

Tô Tử Anh có chút không đành lòng nhắm mắt lại, thật sự quá tàn bạo.

...

Một lúc sau, Trần Sở Sở nắm tóc Lâm Tước, bắt nàng ngẩng đầu đối diện chính mình, chỉ thấy nàng toàn thân bầm dập, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài, ướt đẫm hắc y, nhưng vẫn như cũ không rên một tiếng. Khuôn mặt tinh xảo hiện tại có chút khiếp người, khóe môi tràn ra vết máu, mặt bị vũ khí sắc bén cắt qua, vô số tia máu chồng chất trên làn da trắng nõn, chỉ là...  Một đôi mắt xếch lãnh ngạo nhìn Trần Sở Sở, không một tiếng động cười cười.

Trần Sở Sở có thể từ ánh mắt thâm thúy của nàng đọc ra một câu ---

--- Các ngươi, chết chắc rồi.

Vẫn như cũ kinh tâm động phách cao ngạo.

Trần Sở Sở có chút khó thở. 

Tô Tử Anh ánh mắt dao động, hắn bị nàng thuyết phục. Đây chính là, Đại tiểu thư của Hoa Viên thành, vị vương không ngai của Đại Lương.

Trần Sở Sở cắn môi, cố che giấu trong lòng hãi hùng lo sợ, ra lệnh nói: "Tử Anh, phế đi nàng!"

...

...

...

"Các ngươi vừa nói, phế đi ai?"

Hàn Thước yên lặng không một tiếng động xuất hiện, như từ sâu trong bóng đêm bước ra. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, nhưng phảng phất đạp lên trái tim của bọn họ, hình dáng của hắn càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt hung ác nham hiểm, thị huyết lại tàn bạo.

Hàn Thước cảm thấy đầu óc ong ong vang, lồng ngực đau nhức muốn nổ tung, càng đau, cơn giận của hắn lại càng trào ra mãnh liệt, không cách nào bình ổn, sát ý lan tràn.

A Tước, A Tước.

Ta tới.

Ta tới muộn, để ngươi chịu uất ức.

Toàn bộ!

Ta nhất định toàn bộ dâng trả bọn họ!

Khiến bọn họ sống không bằng chết!

...

Hàn Thước giơ tay, Bạch Cập mang theo ám vệ tiến lại bắt lấy Trần Sở Sở và Tô Tử Anh. Trần Sở Sở kinh hãi, lạnh lùng nói: "Ngươi đang ở Hoa Viên, ta là nhị quận chúa, ngươi dám bắt ta?!"

Hàn Thước ánh mắt hung ác, đi qua bóp cổ nàng, gằn từng tiếng: "Nếu không phải còn muốn hành hạ ngươi, gấp bội dâng trả, ta hiện tại liền giết ngươi!"

Trần Sở Sở trong lòng giật mình sợ hãi, hét lên: "Người đâu!"

Bạch Cập cười lạnh: "Các ngươi quá coi thường chúng ta. Hoa Viên này đã mai phục vô số người của thành Huyền Hổ chúng ta, nếu không phải Thiếu quân nhân từ, thành Hoa Viên đã bị Thiếu quân công chiếm!"

Lâm Tước lắc lư đứng dậy, toàn thân thương tích nhặt lên song quải trên mặt đất, đi đến trước mặt Bạch Cập, vung tay cho hắn một gậy.

"..." Mọi người: Đã tới mức này, nàng còn có thể đứng lên đánh người, thật sự đáng sợ!

Hàn Thước vừa tức vừa giận, đi qua đem Lâm Tước ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng cẩn thận không để đụng vào vết thương trên người nàng, giọng nói khàn khàn uất ức: "A Tước, ta đau quá."

"A Tước, ta mang ngươi đi. Những kẻ làm ngươi ra nông nỗi này, đều phải trả giá!"

...

Lâm Tước hừ nhẹ một tiếng, "Không đi. Mang ta về Lâm phủ."

Hàn Thước giận: "Không được! Bọn họ đều có ý đồ xấu! Không đáng tin!"

Lâm Tước lười tranh cãi với hắn, cười lạnh: "Về Lâm phủ, hoặc là, ta hưu ngươi."

"..." Hàn Thước: Hảo, ngươi đủ tàn nhẫn.

"..." Mọi người: Thê quản nghiêm Hàn Thiếu Quân!

Trên đường về.

Hàn Thước bế Lâm Tước, để nàng tựa đầu lên ngực hắn an tĩnh nhắm mắt lại.

"A Tước, ta có điều này nhất định phải hỏi ngươi." Hàn Thước đánh vỡ không khí im lặng.

Mọi người vãnh tai lên lắng nghe.

"Nói." Lâm Tước mệt mỏi ngáp một cái, mắt vẫn nhắm chặt.

"Nếu ta và thành Hoa Viên rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai?" Hàn Thước cơ thể căng chặt, khẩn trương hỏi.

"..." Mọi người: Ngài đủ!

Lâm Tước bình tĩnh trả lời hắn, "Hoa Viên."

Hàn Thước đang tính nói gì, đã nghe Lâm Tước trước một bước cắt lời: "Sẽ không."

--- Sẽ không cùng ngươi tuẫn tình.

"..." Hàn Thước.

Mọi người: Trong tình huống này làm ơn đừng nói chuyện yêu đương! Độc thân cẩu cũng là cẩu! Các ngươi phải biết yêu thương động vật!



















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro