Chương 7: Linh Châu Tử Giáng Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội ngộ sau bao ngày bôn ba, Khương Tử Nha cùng Thiên Nguyệt đáng ra phải vui vẻ nhưng vì chuyện của Tỉ Can thừa tướng mà không khí ảm đạm đi mấy phần. Lúc ở hiện trường Thiên Nguyệt đã khóc rất nhiều nhưng liên tiếp mấy ngày sau đêm nào nàng cũng khóc, những lúc như vậy Tử Nha là người an ủi nàng, cho nàng mượn bờ vai để khóc. Đôi lúc Thiên Nguyệt cũng không rõ là mình khóc vì tướng phụ hay là vì quyến luyến cảm giác được Tử Nha quan tâm nữa.

Điểm dừng chân của nhóm người Khương Tử Nha là Trần Đường Quan - một vùng đất rộng và khá là phồn thịnh. Mọi người tới một khách điếm thuê phòng ở tạm, loay hoay một hồi cũng ổn định được. Vẫn y như trước Tiểu Muội và Vũ đại nương ở cùng một phòng, Vũ Cát ở một mình còn lại đôi phu thê Tử Nha - Thiên Nguyệt thì dĩ nhiên là ở chung rồi. Nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi Thiên Nguyệt lẻn ra ngoài đi dạo một chút, không có ý gì đâu, nàng chỉ là không muốn làm phiền mọi người thôi.

Nàng cải nam trang ra ngoài, vận một bộ y phục dành cho thư sinh, tóc búi cao cố định bằng một cây trâm ngọc, trên tay còn cầm theo cây quạt phe phẩy...ai nha, nhìn cũng ra dáng lắm a.

Tâm trạng nàng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nàng đang tính "hưởng lạc" thì thấy phía trước có biến, mọi người xúm xụm lại bàn tán cái gì đó... Thiên Nguyệt tò mò lại xem, ra là phu nhân Lý phủ bị khó sinh, hả, mang thai hơn 3 năm rồi vẫn chưa đẻ...ủa nghe quen quen nha, à nàng nhớ ra rồi. Thiên Nguyệt giả bộ tới coi cáo thị rồi tiện tay xé nó xuống luôn. Rất thành công, nàng bị đám lính canh dẫn đi rồi.

Thiên Nguyệt được đưa đến phủ Lý tướng quân - Lý Tịnh, người trấn giữ Trần Đường Quan này. Nhìn quanh một vòng nàng nhận xét phủ Tướng quân rất nghiêm trang, khí thế tràn đầy. Tiếp đón nàng hai tiểu nam tử gọi là Kim Tra và Mộc Tra đây hai người con của Lý Tịnh, sau một hồi nói chuyện họ đưa nàng đến một căn phòng rộng rãi thoáng mát. Nàng tiến đến bên giường nhìn vị phu nhân có gương mặt dịu dàng, hiền lành đang ngủ trên chiếc giường có mạng che màu xanh, đây hẳn là Lý phu nhân. Lý Tịnh luôn túc trực cạnh bên thê tử mình, thấy nàng tới hoài nghi nhìn nàng hỏi:

'ngươi là thần y?'

Chiêu Đệ vừa nhìn đã đoán ra đây là ai, nàng ra vẻ nho nhã trả lời y:

'thần y, thật không dám nhận. Tại hạ y thuật thấp kém chỉ muốn thử một chút...ta xem bệnh được chứ!'

Lý Tịnh nhíu mày, vị công tử trước mặt chỉ nói thử, nhưng mà y một tia hi vọng cũng không muốn từ bỏ.

'được, ngươi mau xem!'

Thiên Nguyệt tới bắt mạch cho Lý phu nhân - mạch tượng ổn, không vấn đề; nàng xoa xoa bụng bà - một luồng linh khí phảng phất xuất hiện mang theo một cảm giác gì đó rất quen thuộc. Đây là quái thai nhưng không phải là yêu quái hay thứ không hay gì nhưng mà...làm sao để đứa trẻ ra đời thì nàng không biết. Cái này phải thỉnh giáo tướng công nàng nha.

'Lý tướng quân, phu nhân không có vấn đề gì. Bây giờ ta cần trở về tìm ít dược, nhất định trong vòng ba ngày phu nhân nhất định sẽ sinh.' Nàng nói nửa thật nửa giả, kiếm cớ thoái lui.

'cậu nói thật sao, vậy tốt quá!'

'ngày mai ta sẽ trở lại, cáo từ.' Nàng phải mau mau trở lại tìm tướng công Nha Nha iu dấu để 'xin viện trợ' a

Chiêu Đệ trở lại khách điếm chỉ thấy có ba người Vũ Cát, Tiểu Muội và Vũ đại nương còn Khương Tử Nha thì không rõ. Nàng quýnh lên, gì chứ, sao đúng lúc như vậy mới ra ngoài chứ. Đang lúc không biết làm gì thì nàng tìm thấy phong thư mà Tử Nha để lại, bên trong phong thư ngoài thư ra còn có một viên đan dược màu đỏ nâu, nộidung thư: 'Thiên Nguyệt, ta chỉ đi một chút thôi sẽ mau chóng trở về. Viên đan dược này ta nghĩ nàng sẽ cần đến.
Nha Nha của nàng!'

Đọc xong thư nàng bật cười, Nha Nha cứ như vậy thì làm sao nàng nỡ buông tay... Không nghĩ nhiều nàng cầm viên đan dược lên xem thử, viên đan này cũng có nhiễm chút linh lực gì đó, giống như..giống như nguồn linh khí trong bụng Lý phu nhân vậy, đây chắc chắn là thuốc giải. Biết ngay Nha Nha sẽ không bỏ rơi nàng mà, Thiên Nguyệt đắc ý cười cười...ủa mà nàng là trốn ra ngoài chơi, sao y lại biết chuyện Lý phủ, y theo dõi nàng hay gì???

...

'sư mẫu, chúng ta đang đi đâu vậy?'

'Phủ Lý tướng quân!'

'chúng ta đến đó làm gì?' Vũ Cát không ngừng đưa ra những câu hỏi.

Thiên Nguyệt ghé sát vào Vũ Cát, vẻ thâm hiểm nhìn hắn khiến hắn run rẩy, song lại cười nói: 'đỡ đẻ!'

'hả, không đùa chứ!' Vũ Cát và Tiểu Muội đồng thanh.

'phải đó, Thiên Nguyệt không nên đùa giỡn kiểu này' Vũ đại nương cũng lên tiếng.

'mọi...mọi người không tin ta!? Tại sao chứ, đến nơi rồi sẽ rõ mà.' nói rồi nàng tiến nhanh về phía trước.

'không...không phải ý đó mà sư mẫu...'

...

Đến Lý phủ, ban đầu nàng nói là người quen của vị 'thần y' hôm qua nhưng không ai tin và cũng không cho vào, hết cách nàng đành lấy tính mạng của Lý phu nhân ra đe doạ mới được đi vào. Sau khi vào trong Tiểu Muội cùng Vũ Cát không ngừng suýt xoa khen ngợi là phủ rất rộng rãi, thoáng mát và đẹp nữa. Nàng khẽ lắc đầu, vẫn là Kim Tra và Mộc Tra đưa nàng tới chỗ Lý phu nhân. Lý Tịnh đang tuần tra nghe tin có người tới cũng mau chóng trở về, vẫn dùng cái ánh mắt hoài nghi ấy nhìn nàng. Nàng lại giải thích một hồi mới xong rồi nói Lý Tịnh cho người gọi bà đỡ, chuẩn bị khăn và nước ấm; song nàng lấy viên đan dược đưa cho Lý phu nhân.

'phu nhân, hãy uống viên đan dược này vào!'

'được!'

Ân Thập Nương không nghi ngờ nuốt xuống viên đan dược, vừa uống xong thì bắt đầu chuyển dạ, thấy vậy mọi người đều thở phào rồi tản ra ngoài hết.

Trong phòng chỉ còn Lý phu nhân, bà đỡ và Thiên Nguyệt, nàng xin ở lại để giúp đỡ nhưng thực chất là chỉ có đứng nhìn. Chật vật một lúc lâu sau đứa trẻ cũng chào đời, là một bé trai nhìn qua rất là khả ái. Đứa bé vừa chào đời đã lớn nhanh như thổi chớp mắt đã biết gọi mẹ, Ân Thập Nương cùng Thiên Nguyệt đều cả kinh mọi người bên ngoài nghe âm thanh cũng nhanh chóng ập vào, nhìn thấy đứa trẻ đều như nhìn thấy một vật thể lạ.

'đây...đây là...' Lý Tịnh lắp bắp

'con cái nhà ai vậy, sao chạy loạn vào đây?' Vũ Cát lanh chanh, còn nghĩ đây là con nhà người ta.

'ủa đứa bé đâu' Kim Tra, Mộc Tra đồng thanh.

'con...con ơi' Ân Thập Nương hướng phía đứa bé gọi.

'mẹ' đứa trẻ chạy lại ôm Lý phu nhân trong sự kinh ngạc của mọi người.

~Na Tra bảo bối thật là khả ái quá đi~ Thiên Nguyệt còn đang cười thầm trong lòng thì cảm thấy là lạ, ngẩng đầu lên một chút nàng phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, vẻ như đòi lời giải thích.

'khụ khụ...chuyện này ta cũng không rõ lắm, trên người đứa trẻ mang luồng linh khí lạ...nó là Linh Châu Tử giáng thế, mà nói ra chắc mọi người cũng không hiểu đâu, chung quy đây không phải chuyện xấu.' Thiên Nguyệt bình từ giải thích.

'phu nhân' Lý Tịnh nghe xong tạm tin liền đến bên cạnh phu nhân mình.

'lão gia, chàng xem đứa trẻ vẫn chưa có tên!' Lý phu nhân khẽ bảo.

Lý Tịnh suy nghĩ rồi nói 'tên con nên là Na Tra đi'

'Na Tra, con ngoan mau gọi cha!' Lý phu nhân vui vẻ hướng Na Tra nói

'cha, cha!' Na Tra ngây ngô gọi cha mình.

...

Sau khi Na Tra ra đời Lý Tịnh đối xử với nó không tệ nhưng vẫn có gì đó khiến y xa cách với con mình, còn Lý phu nhân và Kim Tra, Mộc Tra thì luôn yêu thương Na Tra hết lòng. Nhóm người Chiêu Đệ thì được giữ lại ở Lý phủ coi như là để đền ơn.

Khương Tử Nha vẫn luôn âm thầm đi theo sau mọi người không khỏi cảm thán nương tử y thật rất lớn mật, nếu như y không kịp phát hiện và để lại viên đan cho nàng thì bây giờ nàng đã... Thiết nghĩ cũng đến lúc y nên xuất hiện rồi.

Hôm sau Khương Tử Nha xuất hiện, y nói chuyện cùng Lý Tịnh rồi nhận chỉ dạy Na Tra một số thứ, Na Tra vui vẻ gọi y là sư phụ nhưng Tử Nha lắc đầu: 'ta không phải sư phụ con, ta là sư thúc của con!'

'ơ...sao lại như thế ạ?' Na Tra nghiêng đầu thắc mắc.

'sư phụ con bận nên nhờ ta thay huynh ấy chỉ dạy con, đây là vòng càn khôn và yếm hỗn thiên sư phụ con cho con!' vừa nói Tử Nha vừa làm phép xuất hiện hai món bảo vật đưa cho Na Tra.

Na Tra vui vẻ cảm ơn, song hai thúc điệt cùng luyện tập chăm chỉ. Na Tra rất thông minh chẳng mấy đã tiếp thu được rất nhiều thứ, tu vi cung theo đó mà tăng nhanh.

...

Thiên Nguyệt, Vũ Cát, Tiểu Muội nhân cơ hội rảnh rỗi vui chơi hết sức nhiệt tình, nay phía đông, mai phía tây... Trong lúc vui chơi còn thường xuyên 'thấy người gặp nạn rút đao tương trợ', việc tốt có làm đấy nhưng phá hoại thì cũng không kém gì ^^

'coi kìa, nhìn tên đó có phải rất tuấn tú không?' Thiên Nguyệt chỉ chỉ tên hoa hoa công tử đang đi phía trước.

'là người đó sao, muội thấy rồi' Tiểu Muội nhìn nhìn rồi gật đầu

'a sư mẫu, đó là một tên đại háo sắc! Hình như đang tính trêu ghẹo cô nương kia' Vũ Cát quan sát một chút liền có chút lo lắng nhìn cô nương đi trước vị công tử kia một đoạn

'Vũ Cát a, gần đây thông minh hơn rồi!' Thiên Nguyệt cười nói

'con mà, xử lí sao sư mẫu..'

'lại đây! /bla bla.../' nàng kêu hai người đến gần to nhỏ gì đó.

Lát sau, kết quả là tên hoa hoa công tử kia bị chụp đầu đem đi đâu đó...lúc hắn tỉnh lại thì thấy bản thân trần truồng bị treo trên cây ở một nơi hoang vu hẻo lánh.

...

Nửa tháng sau

Những gì cần dạy đều đã dạy cho Na Tra hết rồi, bây giờ là Khương Tử Nha ngày ngày tu luyện gia tăng công lực - y phải mạnh hơn thì mới có thể đối phó được bọn người Thân Công Báo.

Thiên Nguyệt vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên tướng công mình và chăm sóc y chu đáo, còn lại thời gian nàng sẽ chơi đùa cùng Na Tra bảo bối của nàng, tiện thể canh chừng nó. Na Tra sinh ra đã không dễ dàng gì, những chuyện nó phải trải qua cũng thực sự là kinh khủng, nàng không nghĩ mình có đủ can đảm để chứng kiến lại lần nữa. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, lần này nàng phải bảo vệ Na Tra bảo bối thật tốt.

Lý Tịnh vì chuyện Na Tra mới sinh ra kì quái trong lòng không khỏi lo lắng, từ lúc nó sinh ra y đã hạn chế không cho nó ra ngoài, hay đúng hơn là cấm túc. Na Tra thường ngày muốn ra ngoài nhất định phải có người đi theo, và người đó cũng phải là người Lý Tịnh tin tưởng. Tử Nha biết cũng không phản đối, còn để Vũ Cát phụ giúp trông chừng Na Tra.

Một lần Vũ Cát dẫn Na Tra ra ngoài chơi, lúc ra ngoài Na Tra trổ tài điều khiển vòng càn khôn bay tới bay lui khiến Vũ Cát đứng bên khen không ngớt lời, đang vui vẻ bỗng nhiên vòng càn khôn bay đi đâu mất. Na Tra cùng Vũ Cát vội chạy theo nó, không hay rồi.

...

Trong rừng cây cách đó không xa có một đôi nam nữ đang nghỉ chân ở một căn nhà hoang, nam tử chính là Cơ Phát là con trai thứ của Tây Bá hầu - Cơ Xương, đang trên đường tìm kiếm vị tiên trưởng râu tóc bạc phơ - Khương Tử Nha; còn kia nữ tử là một con yêu nữ chuyên lừa gạt hại người và đang tính kế với Cơ Phát, ả vừa giơ nanh múa vuốt tính lấy mạng của Cơ Phát thì đột nhiên vòng càn khôn xuất hiện đánh chúng tay ả. Thạch Cơ nhanh chóng diễn kịch tiếp tục lừa gạt Cơ Phát, bên kia Vũ Cát và Na Tra đuổi theo vòng càn khôn cũng đã chạy tới. Cơ Phát vừa thấy Na Tra thì liền nói đạo lí cái gì đó cái gì mà phải quản giáo, phải nhận tội, xin lỗi, trẻ con... Na Tra ngang bướng nghe được những lời đó đều nghe tai này lọt tai kia, một mực cãi lời Cơ Phát, Vũ Cát ở giữa phân giải giảng hoà tới lui mà không được.

Khương Tử Nha cảm nhận được Na Tra gặp chuyện nên vội vã tới đây, lúc này chỉ có y mới rõ chuyện gì xảy ra. Vòng càn khôn là bảo vật trừ yêu, cô nương kia bị vòng càn khôn đánh mà vẫn không sao thì hẳn không phải người bình thường, còn vị Cơ công tử này hẳn là bị che mắt rồi đi. Thạch Cơ nhận thấy Tử Nha cơ hồ đã nhận ra mình là yêu nên nhân lúc hai bên còn cãi lộn định trốn êm đi, nào đâu qua mắt được Tử Nha, y vừa muốn đuổi theo ả thì bị Cơ Phát nhảy ra ngăn cản, Tử Nha nói rõ cho Cơ Phát biết sự thật nhưng hắn không tin còn cho rằng y là kẻ xấu có ý đồ với yêu nữ. Cuối cùng hai người xông tới đánh nhau luôn.

...

Thạch Cơ chạy về hang ổ của mình trị thương được một lúc thấy Phụng Thanh Thanh tới, hai con yêu kiểu lâu ngàt không gặp chào hỏi nhau vài câu xong liền nói tới chuyện chính. Thanh Thanh đến là để nhờ Thạch Cơ cùng đối phó Khương Tử Nha, vừa hay y hôm nay cũng đã gây thù với Thạch Cơ, hai con yêu vẻ rất đắc ý bày kế hãm hại Tử Nha. Lại không biết là bí mật đã bị người nghe thấy hết.

Thiên Nguyệt vốn muốn đi coi Na Tra một chút nhưng nàng có tìm cỡ nào cũng không thấy thằng bé đâu, nghĩ là có chuyện không hay nên nàng đã ra ngoài tìm. Đến nơi, nàng thấy Tử Nha đã tới nên yên tâm, nàng không lộ diện nữa mà trốn sau gốc cây âm thầm quan sát, khi thấy Thạch Cơ lẻn đi nàng đã đi theo ả và biết được âm xấu xa này. Tính kế hại tướng công cùng Na Tra bảo bối của nàng ư, mấy con yêu quái này đừng hòng đắc ý với nàng.

~để xem các ngươi giỏi cỡ nào~ Thiên Nguyệt nhếch mép, trong đôi mắt lóe lên tia âm hiểm. Song nàng lại âm thầm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro