Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Tác giả: Diệp Nhập Khuê

Long tộc ở núi rồng.

Trời cao vân đạm, ánh nắng tươi sáng, mấy nhóc rồng đang ở trên núi phơi nắng.

Trên bầu trời bay tới một con chim, cạc cạc kêu vài tiếng, khiến cho mấy nhóc rồng chú ý.

"Này, bầu trời có vịt kìa."

"Vịt thế mà có thể bay cao như vậy!"

"Nó không phải vịt, đó là chim nhạn."

"Nó với vịt lớn lên giống y đúc, nhìn qua nó rất béo, nướng ăn nhất định ăn rất ngon."

Mấy nhóc tưởng tượng một chút bộ dáng vịt nướng chín, đều có chút chảy nước miếng, một nhóc rồng màu vàng lộc cộc bò dậy, "Ta đi bắt lấy nó!"

nhóc rồng màu vàng đầu tàu gương mẫu, hướng tới vịt bay vọt đi.

Mặt khác mấy nhóc khác không cam lòng yếu thế, cũng sôi nổi kích động cánh bay lên trời, "Ta cũng đi!"

Vịt tuy rằng bay cao, nhưng tốc độ không có mấy nhóc nên không mau, nhìn đến nhóc rồng bay tới gần nó, sợ tới mức cạc cạc gọi bậy.

Mấy nhóc rồng con hưng phấn mà đem vịt vây quanh ở chính giữa, nhanh chóng dựa sát, phòng ngừa vịt chạy trốn.

nhóc rồng con màu vàng tốc độ nhanh nhất, đã bay đến vịt trước mặt, há mồm liền đi cắn vịt, mắt thấy cắn được rồi, mặt sau đột nhiên bay tới một nhóm lửa, rất nhanh đem hắn cùng vịt giải khai.

Vịt đến miệng lại bay, nhóc rồng con màu vàng tức giận đến kêu to: "Chử Minh, cậu cái tên ngốc này, cậu đang làm gì!"

"Đoạt vịt á, cậu nhìn không ra sao?" Chử Minh đã bay đến phía sau hắn.

Nhóc rồng vàng nổi trận lôi đình: "cậu nói đó là đoạt vịt sao? Cậu hướng tới phía nào mà phun lửa? Cậu đốt cả tôi!"

Chử Minh: "Vịt ở nơi nào tôi liền hướng nơi đó mà phun lửa, sợ bị đốt tới, cậu thả vịt xa một chút."

"Chử Minh, cậu cái tên hỗn đản này!"

Thừa dịp Chử Minh cùng người khác tranh chấp, mặt khác mấy nhóc rồng lặng lẽ vây vịt đi qua, chuẩn bị sấn loạn bắt lấy vịt, Chử Minh phát hiện, một nhóm lửa phun tới, mấy nhóc con bị đánh sâu vào ngã trái ngã phải, ai cũng chưa bắt lấy.

Mấy nhóc bị phá đám hùng hùng hổ hổ: "Chử Minh, câm mồm nha, vịt đều phải bị cậu thiêu chết!"

Chử Minh: "Các cậu tránh vịt xa một chút."

"Dựa vào cái gì, vịt là chúng ta phát hiện trước!"

Chử Minh bắt đầu kiêu ngạo: "Phát hiện trước có ích lợi gì, ai cướp được chính là của rồng đó."

*người đó là chỉ người, rồng đó là chỉ rồng:)))

Mấy nhóc không cam lòng, còn muốn nói, Chử Minh không ngừng phun hỏa, ai tới gần vịt liền thiêu ai, nhóc rồng bị thiêu đến oa oa kêu to.

Chử Minh phun ra ngọn lửa độ ấm quá cao, mặt khác mấy nhóc thừa nhận được, vịt lại mong manh, sau vài lần đốt, vịt đã bị đốt thành tro, một chút không dư thừa.

Mấy nhóc rồng con đoạt nửa ngày, ai cũng không cướp được, còn bị thiêu đến mặt xám mày tro, ủy khuất đi tìm trưởng lão để méc.

"Trưởng lão, Chử Minh thật quá đáng, lại phun lửa đốt chúng con!"

Từ lúc trưởng lão phụ trách dạy dỗ bọn họ, liền thường xuyên có nóc con lại đây cáo trạng, trưởng lão có chút bất đắc dĩ: "Lần này lại vì cái gì?"

"Chử Minh đoạt vịt của chúng con!"

Chử Minh đứng ở một bên, lời nói khinh thường: "Vịt là bên ngoài bay tới, như thế nào liền thành của các cậu."

Trưởng lão nhìn mấy chóc con hình dáng thê thảm, lại nhìn thoáng qua kiêu ngạo ương ngạnh Chử Minh, một trận đau đầu: "Chỉ bởi vì một con vịt, vịt lại không phải đồ vật hiếm lạ, liền không thể một nhà cùng nhau chia ra ăn sao?"

Chử Minh nhàn nhạt quét qua nhóc rồng vàng liếc mắt một cái: "Cậu ta có độc, vịt bị cậu ấy cắn, người khác không thể ăn."

rồng con vàng một trận bực mình, nhỏ giọng nói thầm: "Ít nhất tôi còn có thể ăn."

Chử Minh không chút khách khí: "Tôi ăn được, cậu cũng đừng nghĩ tới ăn."

"Trưởng lão, ông xem cậu ta, chính cậu ta không ăn, cũng không cho người khác ăn!" Rồng Độc con bị nói tới khóc.

Mấy nhóc khác cũng sôi nổi chỉ trích Chử Minh, "Trưởng lão, Chử Minh quá bá đạo, cậu ta đem vịt đốt thành tro."

Chử Minh: "Các cậu không cùng tôi đoạt, vịt cũng sẽ không đốt thành tro, ai cho các cậu không chủ động rời khỏi."

"Vịt là chúng tôi cùng nhau phát hiện, dựa vào cái gì mà chúng ta rời khỏi!"

Chử Minh: "Bằng các cậu xuẩn."

"Cậu cái tên hỗn đản này!"

Chử Minh làm nhiều người tức giận, nhóc rồng con nhóm hùng hổ muốn trưởng lão giáo huấn Chử Minh, trưởng lão vì bình ổn lửa giận chúng nó, phong ấn nguyên hình Chử Minh , phạt cậu chép canh gà một ngàn lần.

*canh gà:

Trưởng lão đem Chử Minh nhốt ở tàng thư, xem bộ dáng kiệt ngạo khó thuần của cậu, cảm giác cậu hoàn toàn không có hối cải, "Chử Minh, nếu con xin lỗi những người khác, có thể chép 500 lần."

Chử Minh hừ lạnh một tiếng: "Con mới không có sai, dựa vào cái gì mà xin lỗi."

Trưởng lão cảm thấy hắn gàn bướng hồ đồ, ném cho hắn một quyển canh gà, "Vậy con liền chậm rãi chép canh gà đi, một lần cũng không được thiếu."

Trưởng lão đã phạt Chử Minh chép canh gà rất nhiều lần, tuy rằng canh gà hoàn toàn không có cải thiện Chử Minh tính tình táo bạo, nhưng ít ra có thể cho cậu ngừng nghỉ trong chốc lát, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại đi thiêu mặt nhóc rồng khác.

Chử Minh bị nhốt ở tàng thư có chút buồn bực, lúc trước cậu cũng nghĩ tới chơi xấu không chép sách, trộm chuồn ra đi, bất quá cậu bị trưởng lão phong ấn nguyên hình, không có trưởng lão giải trừ phong ấn, cậu liền không có cách biến trở về nguyên hình, biến được liền không thể phun lửa, thực lực giảm đi, không phải đối thủ của mấy nhóc rồng con kia.

Ăn mệt vài lần, Chử Minh liền thành thật, trưởng lão làm cậu chép sách, Chử Minh tuy rằng không thích, nhưng cũng sẽ ngoan ngoãn chép xong.

Chử Minh nhìn trưởng lão lấy tới canh gà, cảm giác bìa mặt có chút quen thuộc, cùng với lần trước giống như giống nhau.

Chử Minh trí nhớ hơn người, chép canh gà tuy rằng là trừng phạt, nhưng chép qua cơ bản đều có thể nhớ kỹ, trưởng lão cũng là biết điểm này, mỗi lần đều lấy canh gà khác nhau cho hắn sao.

Lần này thế mà cầm một quyển lặp lại, Chử Minh có chút nghi hoặc.

Bất quá cậu cũng không để ý, lặp lại cũng không quan hệ, dù sao đều là muốn chép, Chử Minh tùy tay mở sách ra, còn không có xem một cái, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hít vào trong sách.

Chử Minh cảm giác một trận đầu váng mắt hoa, chờ lấy lại tinh thần thời điểm, chung quanh hoàn cảnh toàn thay đổi, từ tàng thư biến thành trống trải mái nhà, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu.

Chử Minh phi thường khiếp sợ, cảm giác lần này canh gà giống như không thích hợp.

[Bỏ chữ "giống như" đi bé:) ]

Cậu giống như tiến vào canh gà trong sách!

Chử Minh nhìn cho rằng chép canh gà sẽ rất nhàm chán, nhìn lại.

Này canh gà có đồ vật!

Trưởng lão tựa hồ đổi kịch bản! Kịch bản mới nhìn qua so với kịch bản cũ thú vị hơn.

Chử Minh nghe xong trong chốc lát.

Tuy rằng những người này thoạt nhìn thật xa lạ, nhưng cùng với nhóc rồng con trên núi rồng vô năng cuồng nộ rất giống, ngay cả mắng hắn lời kịch đều không sai biệt lắm:

"Ngu ngốc!"

"Ngu xuẩn!"

"Bệnh tâm thần!"

"Nhanh lên xuống dưới, đừng ở mặt trên mất mặt!"

Không thể không nói, trưởng lão tuy rằng đã đổi mới kịch bản, nhưng là cũng không nhiều.

Chử Minh cả ngày cùng mấy nhóc rồng đánh nhau, những lời này nghe được nhiều, không đau không ngứa, tự động lọc người công kích hắn, cẩn thận nghe xong trong chốc lát, không sai biệt lắm biết rõ ràng

Dưới lầu người ăn mặc thống nhất giáo phục, trước ngực mang huy chương đủ kiểu, Chử Minh suy đoán nơi này là một gian trường học,

Có bạn học mang huy chương màu xanh lục trước ngực đứng ở đằng trước, ngữ khí đặc biệt tức muốn hộc máu: "Chử Minh, cậu có phải có bệnh không, muốn nhảy lầu liền lên nhảy, đừng cọ tới cọ lui!"

Một người khác: "Nơi này chỉ có lầu 3, cậu ta nhảy xuống cũng quăng không chết."

Lục huy chương: "Nhưng là có thể quăng ngã tàn, quăng ngã thành tàn phế cậu ta liền nghỉ, không cần cả ngày ghê tởm người khác."

Chử Minh không nghĩ tới người này ác độc như vậy, thế mà mong cậu quăng ngã thành tàn phế.

Cậu tới nhìn thoáng qua dưới lầu, nơi này đúng thật là lầu 3, đại khái cao 10 mét, nếu là ngày thường điểm này độ cao đối hắn hoàn toàn cấu không thành uy hiếp, cậu chính là rồng, nhẹ nhàng là có thể bay xuống, nhưng hiện tại cậu bị trưởng lão phong ấn nguyên hình, thực lực bị hạn chế hơn phân nửa, 10 mét độ cao đối cậu vẫn là có điểm khó khăn, Chử Minh cũng không chuẩn bị nhảy xuống đi.

Tuy rằng cậu không định nhảy lầu, nhưng cậu cúi người hạ xem động tác lại kích thích một ít người, có người hét lên: "Chử Minh, cậu làm gì! Cậu nhảy lầu Giang Vân Hàng cũng không có khả năng thích cậu, cậu cái tên bệnh tâm thần! Cậu tốt nhất xuống dưới nhanh lên , cậu như vậy dây dưa sẽ chỉ làm người ghê tởm!"

"Không cần khuyên, cậu ta không có khả năng nhảy xuống thật , chính là nghỉ sẽ hù dọa Giang Vân Hàng."

Nói đến Giang Vân Hàng, có người trái phải nhìn xung quanh một chút, ngữ khí vui sướng khi người gặp họa: "Cậu ta ồn ào muốn nhảy lầu nửa giờ, Giang Vân Hàng giống như đều không có tới?"

"Giang Vân Hàng ngại cậu ta đen đủi, sẽ không tới."

Chử Minh nghe bọn họ nghị luận Giang Vân Hàng, nghe xong nửa ngày, rốt cuộc biết cậu vì cái gì mà đứng ở mái nhà.

Chử Minh xuyên qua lúc chủ nhân thân thể này đang muốn nhảy lầu, vì một người gọi là Giang Vân Hàng .

Nguyên chủ thích Giang Vân Hàng, cùng Giang Vân Hàng thổ lộ quá nhiều lần, đều bị từ chối, nguyên chủ vẫn luôn không cam lòng, lì lợm la liếm, đều không có đả động Giang Vân Hàng, ngày hôm qua lại bị giang vân hàng từ chối một lần, nguyên chủ bị kích thích, hôm nay liền nháo muốn nhảy lầu.

Chử Minh thật sự không tin lại có người xuẩn, cư nhiên vì một người con trai nhảy lầu, chẳng lẽ cậu con trai kia là làm bằng vàng ?

Không đợi Chử Minh suy nghĩ cẩn thận, liền nghe có người hô một tiếng: "Vương chủ nhiệm tới!"

"Vương chủ nhiệm rốt cuộc tới."

"Chạy nhanh đem hệ kỳ ba bọn họ lãnh trở về đi, thật làm người ta chịu không nổi."

Chử Minh nhìn đến một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đen mặt đã đi tới, mặt khác bạn học sôi nổi tránh đường ra, xem kịch vui biểu tình.

"Chử Minh." Vương chủ nhiệm ngữ khí nghiêm khắc, rõ ràng áp lực tức giận, "Đừng lại nhiễu loạn trật tự trường học, nhanh lên xuống dưới."

Nguyên chủ đã đứng ở mái nhà nửa giờ, ai khuyên đều không nghe, vẫn luôn bảo muốn gặp Giang Vân Hàng, nói Giang Vân Hàng không tới, hắn liền không đi xuống.

Mặt khác bạn học bắt đầu còn ôn tồn khuyên cậu, sau lại thấy cậu thật sự điên lợi hại, liền phiền chán, làm cậu muốn nhảy nhanh, không cần lãng phí nhiều thời gian, còn có người mắng cậu là bệnh tâm thần, làm cậu mau cút.

Tuy rằng Vương chủ nhiệm làm cho cậu xuống dưới, nhưng đồng học suy đoán Chử Minh sẽ không nghe lời, còn sẽ tiếp tục càn quấy, rất nhiều bạn học đều chuẩn bị làm tốt chế giễu.

Ai cũng không nghĩ tới Chử Minh phi thường nghe lời, Vương chủ nhiệm mới vừa nói xong, Chử Minh liền xuống dưới.

Chung quanh bạn học nhìn Chử Minh từ thang sân thượng đi xuống tới, một đám sắc mặt quỷ dị.

Nháo ra việc muốn nhảy lầu , Vương chủ nhiệm rất tức giận, trực tiếp đem Chử Minh mang đi, bạn học còn có chút kinh ngạc, "Cậu ta vậy mà dễ dàng như vậy liền từ bỏ."

"Nếu hắn tính nhảy lầu thật cũng vô dụng, Giang Vân Hàng căn bản sẽ không phản ứng cậu ta."

"Nói được cũng là, Giang Vân Hàng bị cậu ta thích cũng là xui xẻo."

Suhy: Hôm nay GVH không hoa hơi nhiều đó:)

.

.

.

5/9/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro