Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Diệp, cám ơn em." Hùng Bưu cảm động đến hai hốc mắt đều đỏ, có thể có được em gái tốt như vậy cũng là phúc khí của cậu.

"Anh hai, anh còn khách khí cái gì. Tóm lại, anh có vấn đề gì cũng có thể hỏi em, em nhất định biết thì nói, tuyệt đối không giấu diếm." Hùng Tiểu Diệp vỗ ngực tự hào nói.

"Vậy khi ba mẹ Hạo Huân mà biết không biết họ sẽ ra sao?" Lại nói tiếp, Hùng Bưu chưa từng nghe qua Hạo Huân nhắc tới ba mẹ hắn.

"Anh hai, chẳng lẽ Hạo ca không nói cho anh biết anh ấy là cô nhi sao?" Hùng Tiểu Diệp kinh ngạc khơi mào lông mi, bất quá nghĩ đến nàng từ chỗ Lam Linh mà biết, anh hai không biết cũng không có gì kỳ quái.

"Anh không biết, A Huân cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với anh." Hùng Bưu lắc lắc đầu, nghĩ đến Hạo Huân là một cô nhi không khỏi cảm thấy thương tâm. Tuy rằng cậu mất cha mẹ nhưng vẫn còn Tiểu Diệp, mà Hạo Huân ngay cả một người thân cũng không có.

"Có thể là Hạo ca thấy chuyện này không quan trọng, cho nên mới không nói cho anh biết." Nghĩ đến điều này cũng có thể.

"Có lẽ em nói đúng. Chính là, Tiểu Diệp, làm sao em biết A Huân là cô nhi a?" Cậu cũng không biết, Tiểu Diệp như thế nào lại biết? Có thể là Hạo Huân nói cho Tiểu Diệp mà chưa nói với cậu biết? Nghĩ đến điều này cũng có thể, Hùng Bưu không khỏi cảm thấy ngực mình nhói đau.

"Đó là em hỏi Linh tỷ, chị ấy nói cho em biết, anh hai, kỳ thật anh cũng có thể hỏi Hạo ca a, tin tưởng anh ấy nhất định sẽ nói cho anh biết." Cảm giác trong giọng nói của Hùng Bưu có âm điệu ghen tuông, Hùng Tiểu Diệp không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hai nàng trì độn như vậy cũng biết ghen tị a! Xem ra Hùng Bưu thực thích Hạo Huân.

"Nếu anh hỏi anh ấy, anh ấy sẽ nói cho anh biết sao?" Cho dù Hùng Tiểu Diệp có nói như thế nào, Hùng Bưu vẫn không dám tin tưởng.

"Chắc chắn, bởi vì Hạo ca rất yêu anh, cho dù anh hỏi anh ấy cái gì, anh ấy đều sẽ nói cho anh biết. Anh hai, tin tưởng em, em sẽ không gạt anh." Ai, anh hai ngu ngốc của nàng thật không tự tin!

Nghe Hùng Tiểu Diệp cam đoan, Hùng Bưu gật gật đầu nghĩ đợi tối Hạo Huân đi làm trở về cậu sẽ hỏi hắn, không khỏi không tươi cười.

Thấy nét mặt tươi cười của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp yên tâm tiếp tục xem TV.

***************

Nhẹ nhàng đi vào phòng, lại nhìn thấy Hùng Bưu đang nằm ngủ trên ghế sa lon, không khỏi nhíu mày. Hạo Huân đi tới không tốn tí sức nào mà ôm Hùng Bưu về phòng ngủ.

"A Huân, anh đã về rồi?" Đang lúc mơ mơ màng màng Hùng Bưu cảm giác mình bị một người nào đó ôm lấy, mở mắt ra nhìn thấy Hạo Huân, không khỏi cao hứng mà tươi cười.

"Ừ, như thế nào không ngủ trên giường?" Cảm nhân Hùng Bưu đang vui sướng, vốn Hạo Huân muốn trách cứ nhưng lại không thể nói nên lời.

"Em có việc muốn nói với anh." Chờ Hạo Huân sau khi đem cậu ôm đến bên giường, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Hạo Huân, Hùng Bưu nói. Ngay cả chính cậu cũng không biết trong thanh âm của mình lại mang âm điệu giống như làm nũng với người khác.

Nghe thanh âm ấy của Hùng Bưu, Hạo Huân kinh ngạc khơi mào một bên mi, vừa định đi vào buồng tắm thì lại quay về.

"Chuyện gì?" Hôn lên trán của Hùng Bưu, Hạo Huân ngồi bên cạnh cậu hỏi.

"A Huân, anh là cô nhi?" Chuyện dĩ vãng của Hạo Huân từ đôi môi Hùng Bưu nói ra hắn cũng không có nhiều phản ứng, Hùng Bưu ngượng ngùng, không tự giác cúi đầu hỏi.

"Ừ, như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?" Thấy Hùng Bưu ngượng ngùng như vậy làm cho Hạo Huân hiểu ra cậu đã biết bản thân mình thích hắn, nhưng bất quá đối với chuyện Hùng Bưu hỏi về thân thế của Hạo Huân càng làm cho Hạo Huân có chút kinh ngạc.

"Không có gì. A Huân, như thế nào cũng chưa nghe anh nhắc tới?" Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Hạo Huân, Hùng Bưu không tự giác mà cúi đầu.

"Anh cảm thấy chuyện này không có gì hay để nói, cho nên chưa nói. Làm sao vậy?" Ôm Hùng Bưu vào trong lòng, ngửi thấy trên người cậu có mùi hương thơm ngát, Hạo Huân không yên lòng mà nói.

Tựa vào bả vai rộng lớn của Hạo Huân, Hùng Bưu rầu rĩ nói: "Chính là cảm thấy Tiểu Diệp với Linh tỷ ai cũng biết, mà em lại không biết, trong lòng cảm thấy là lạ."

Nguyên lai là cậu ghen tị, Hạo Huân khoái trá ôm chặt Hạo Huân, trầm giọng nói: "Về sau em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết."

Bị Hạo Huân phả ra nhiệt khí, lỗ tai của Hùng Bưu liền cảm thấy ngứa ngứa, Hùng Bưu muốn từ chối nhưng lại bị Hạo Huân ôm chặt không thể động đậy. Cảm nhận khí nóng trên người Hạo Huân, Hùng Bưu không khỏi đỏ mặt, nửa ngày mới lên tiếng.

"A Huân, em. . . Em muốn ngủ."

"A Bưu, anh không thể chịu nổi." Thanh âm khàn khàn chứng tỏ Hạo Huân đang cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.

Thấy ánh lửa trong ánh mắt của Hạo Huân, cho dù Hùng Bưu có ngu ngốc thế nào thì thân thể vẫn không khỏi run nhẹ. Cậu cũng không rõ ý tứ của Hạo Huân, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, không khỏi cự tuyệt nói: "A Huân, em . . . em ngày mai còn muốn đi học, em ... em phải ngủ."

"Ngày mai xin phép. Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em." Biết Hùng Bưu đối với việc này còn xa lạ, Hạo Huân thương tiếc cúi xuống hôn lên môi cậu, cuối cùng hắn khẽ nhếch đôi môi lên.

"A Bưu, anh yêu em." Nói xong, nhiệt hỏa thiêu đốt liền tiếp tục hôn lên đôi môi của Hùng Bưu.

"Ưm..." Vẫn còn trong trạng thái ngốc lăng, Hùng Bưu chỉ có thể bị động để Hạo Huân hôn, dần dần đặt tay lên hai bả vai của Hạo Huân, lại không tự giác phát ra tiếng ưm.

Không ngừng khiêu khích Hùng Bưu, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể của cậu. Xâm nhập vào trong quần áo của Hùng Bưu làm hai tay Hùng Bưu run rẩy, bàn tay to lớn xoa xoa hồng anh trước ngực, làm Hùng Bưu không tự chủ được mà rên rỉ ra tiếng.

"Ngô. . . A. . ." Phát hiện bên tai truyền đến tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của mình, Hùng Bưu thẹn thùng che miệng lại, lại bị đôi tay khác cưỡng chế lại không cho che.

"Đừng che, anh thích nghe tiếng của em." Nhất là do chính hắn làm cho Hùng Bưu phát ra âm thanh đáng yêu như thế.

"Không cần..." Lời nói của Hạo Huân lại làm cho Hùng Bưu xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng. Cậu mới không cần chính mình phát ra âm thanh như vậy, điều này làm cho cậu cảm thấy thực ngượng ngùng.

Thấy Hùng Bưu thẹn thùng như vậy, Hạo Huân cảm thấy không thể khống chế dục vọng của mình, nhưng vì không muốn Hùng Bưu sợ, nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn.

"Ngoan, đừng sợ, em cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ cần nghĩ tới anh là tốt rồi." Kéo hai tay của Hùng Bưu để cậu ôm lấy mình, Hạo Huân không ngừng nói nhỏ bên tai cậu.

"A Huân..." Đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm vào con người tuấn mỹ trước mắt, hai tay không tự giác ôm chặt thân hình to lớn ấy, trong miệng lại thì thào tên ở sâu trong trí nhớ của mình.

"Anh yêu em." Nói nhỏ tiếng yêu, Hạo Huân cúi xuống hôn lên thân thể của Hùng Bưu sau khi đã hôn đôi môi sưng đỏ.

Nụ hôn nóng như lửa đốt không ngừng tiến lên cổ, xương quai xanh, trong ngực, đùi, cuối cùng là thân dưới nóng như lửa của cậu. Không chút do dự lấy đôi môi hàm trên lên dục vọng của cậu, dùng những kỷ xảo để lấy lòng người yêu.

"Ô. . . Không. . . Phải. . ."

Nhìn đến địa phương ngay cả chính mình đều ít chạm qua nhưng lại bị Hạo Huân lấy khoang miệng bao lấy, nháy mắt trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Toàn thân không ngừng dâng lên một cỗ khoái cảm, Hùng Bưu khóc thét hô lên. Chưa bao giờ chịu nhiều kích thích như vậy, thân thể không ngừng vặn vẹo, hai tay muốn đẩy Hạo Huân ra, bất đắc dĩ bị khoái cảm khống chế thân thể không còn chút sức lực, chỉ có thể bất lực mà hô lên.

"A..." Kêu lên một tiếng kinh hãi mà giải phóng, thân thể hư nhuyễn nằm trên giường, trong đầu lại trống rỗng, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển.

Nhìn chăm chú vào những dấu hôn đỏ thẫm trải đầy trên làn da ngăm đen của Hùng Bưu, hai mắt mông lung không tiêu cự mà nhìn hắn, đôi môi hấp dẫn như hé ra rồi hợp lại thở hỗn hển. Cảm nhận dục vọng dưới thân kêu gào, Hạo Huân lấy thuốc cao từ trên đầu giường ra, đem một lượng lớn thoa lên ngón tay rồi hướng vào dưới thân của cậu.

Dị vật xâm nhập vào thân thể đang vốn không khỏe làm cho Hùng Bưu kêu lên sợ hãi, ngay sau đó hắn liền hôn lên đôi môi cậu để không không còn la hét nữa, chỉ có thể vặn vẹo để trốn tránh dị vật tiếp xúc, ngón tay thon dài của Hạo Huân càng xâm nhập vào mật huyệt.

"A. . . Ngô ừ. . ."

Một bên hôn Hùng Bưu một bên lấy thuốc cao để mở rộng mật huyệt, ngón tay không ngừng ra vào, làm cơ thể Hùng Bưu yếu dần. Cảm nhận Hùng Bưu không giãy dụa nữa, Hạo Huân buông tha cho đôi môi của cậu, tăng thêm hai ngón tay để mở rộng mật huyệt.

Cảm giác trong cơ thể khác thường không khỏi làm Hùng Bưu rên rỉ ra tiếng, khi Hạo Huân chạm vào trong cơ thể cảm nhận được có một luồng khí nóng, thân thể cậu kịch liệt run rẩy, dục vọng đang hư nhuyễn lập tức ngẩng đầu lên.

"Ngô. . . Ừ. . . Nha. . ."

Nhìn chăm chú phản ứng của Hùng Bưu, Hạo Huân biết mình đang chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể của Hùng Bưu, ngón tay không lưu tình mà tấn công vào điểm ấy, Hùng Bưu hoàn toàn suy nhuyễn, Hạo Huân không ngừng âm yếm làm Hùng Bưu giải phóng lần hai.

Sau khi rút ngón tay ra, Hạo Huân đem dục vọng của mình vào mật huyệt của cậu. Hạo Huân tiến vào mật huyệt đã được mở rộng của Hùng Bưu không thương tiếc. Thẳng đến hoàn toàn tiến vào cơ thể của Hùng Bưu, Hạo Huân mới chú ý thấy tiếng la hét của Hùng Bưu, không khỏi đau lòng mà cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của Hùng Bưu.

"Ô. . . Đau quá. . ." Bị dị vật cứng rắn tiếng vào cơ thể mình, trong cơ thể cảm nhận vật đó ngày càng lớn làm cho Hùng Bưu khóc thét lên, hai tay gắt gao ôm lấy người nam nhân, dục vọng của Hạo Huân cảm nhận được sự co rút của Hùng Bưu.

"Chờ một chút nữa sẽ không còn đau đớn, ngoan..."

Không ngừng âu yếm dục vọng đang uể oải của Hùng Bưu, thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt của Hùng Bưu. Thẳng đến người trong ngực hoàn toàn bĩnh tĩnh, Hạo Huân mới bắt đầu động.

"A. . . A. . ."

Thân thể Hạo Huân đong đưa, khoái cảm không ngừng dâng lên, Hùng Bưu chịu không nỗi ôm chặt Hạo Huân, phần eo không khắc chế được mà đong đưa.

Cảm nhận sự phối hợp của Hùng Bưu, Hạo Huân di chuyển trong cơ thể cậu nhanh hơn. Cuối cùng dục vọng của Hạo Huân cũng phóng ra, không nhìn đến sự mệt mỏi của Hùng Bưu mà lại làm một lần nữa, thẳng đến Hùng Bưu không chịu nổi mà ngất đi mới thôi.

Vuốt ve hai má của Hùng Bưu, Hạo Huân đau lòng hôn lên môi cậu. Nếu không phải lo lắng cho Hùng Bưu, hắn vẫn có thể làm một lần nữa.

Cảm nhận dục vọng trong cơ thể Hùng Bưu vẫn còn tinh lực, Hạo Huân không khỏi vì mình muốn bất mãn mà bật cười. Liền như vậy, Hạo Huân ôm chặt Hùng Bưu chìm vào mộng đẹp.

Chờ lúc Hùng Bưu tỉnh dậy cũng là sau giờ trưa, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua màn cửa bằng lụa làm cho cậu không thể mở mắt. Sau khi thích ứng nhìn về bốn phía, thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, không khỏi kinh ngạc mà ngồi dậy. Ngay sau đó thân thể cảm thấy mệt mỏi mà lại té xuống.

"Ô. . . Đau quá."

Toàn thân bủn rủn làm Hùng Bưu đau đớn mà la lên, nhất là nơi thân dưới không ngừng truyền đến cơn đau đớn, thoáng nhìn trên người không có quần áo, làm cậu kinh ngạc đến ngây cả người. Cậu nhớ rõ khi ngủ có mặc quần áo? Như thế nào lại . . .

Hùng Bưu sững sờ tại chỗ, cửa phòng bị người khác mở ra. Nhìn bộ dạng ngốc lăng của Hùng Bưu ngồi trên giường, Hạo Huân không khỏi cảm thấy buồn cười. Hôn lên môi cậu, rồi mới ngồi xuống.

"Tỉnh?"

Đang tự hỏi mình vì cái gì không mặc quần áo, Hùng Bưu lại nhìn thấy Hạo Huân, trong đầu hiện lên những hình ảnh tối qua, nghĩ tới mình không mặc quần áo là bởi vì . . . Hai má không thể khống chế mà đỏ lên, hai tay nhanh lấy chăn che thân thể.

Thấy hành động của Hùng Bưu, Hạo Huân cười ra tiếng, cố ý nói bến tai cậu, "Đừng che, nên nhìn anh cũng đã nhìn rồi."

Oanh! Máu toàn thân đều dồn lên hai gò má, Hạo Huân nói vậy làm Hùng Bưu xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

"Ha hả, A Bưu, em thật đáng yêu." Không chờ Hùng Bưu phản ứng, Hạo Huân lại hôn cậu.

"Ngô..."

Đang lúc hai người đang dây dưa hôn nhau, Hạo Huân muốn tiến một bước yêu thương Hùng Bưu, lại bị một tiếng mở cửa cắt ngang.

"Anh hai, nghe Hạo ca nói anh xin nghỉ, anh làm sao... không ... khỏe ..." Đang muốn vào thăm Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy hai người trên giường mà trừng lớn con mắt, nhất là nàng thấy đôi môi đang sưng đỏ của anh hai, ánh mắt Hạo Huân nhìn Hùng Tiểu Diệp như muốn giết người, nàng rất nhanh nói: "Quầy rầy, hai người cứ tiếp tục."

Phịch một tiếng, cánh cửa nhanh chóng khép lại. Đứng ngoài phòng khách Hùng Tiểu Diệp kinh ngạc vỗ ngực, thiên a, ánh mắt Hạo ca thật khủng bố! Lần sau, nàng cũng không dám . . . bước vào căn phòng đó nửa bước.

Cùng với sự giật mình của Hùng Tiểu Diệp, hai người trong phòng cũng vậy, chẳng qua Hùng Bưu xấu hổ đến không dám đi ra, mà Hạo Huân chuyện tốt bị phá ngang thẹn quá thành giận. Theo như lời nói của Hùng Tiểu Diệp nói hai người cứ tiếp tục, nghĩ không cần nghĩ đều biết là không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro