CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh theo nụ cười của Đông Phương.

Dưới sự bảo vệ che chở của Mã Thụy Đặc phu nhân, cậu không chút nào cảm nhận được phong ba bão tố trước cuộc sống yên bình hiện tại. Mỗi ngày tại thảm cỏ xanh biếc trong tòa thành chơi đùa, vui cười đem báo chí bày ra trước mặt.

Lúc Đông Phương cười đến vui vẻ nhất, chính là tiêu đề của tờ báo xuất hiện tấm ảnh chụp thật to, trên diện rộng báo cho biết về sự biến mất bí ẩn của một món bảo vật.

Đông Phương một bên khiến cho cảnh sát cùng các công ty bên ngoài sốt ruột tập trung tìm kiếm bảo bối đang bị lay động trên tay, một bên cười khanh khách cùng tấm ảnh chụp được phóng đại trên tờ báo so sánh.

Một năm rưỡi sống cuộc sống khoái lạc, cơ hồ làm cho cậu đem cái quá khứ rơi vào tay Khoa Lạc Đặc chịu giáo huấn quên sạch không còn một mảnh. Hơn nữa, có lẽ từ sau lần Mã Thụy Đặc phu nhân cảnh cáo, Khoa Lạc Đặc không còn đến tòa thành nơi Đông Phương trú ngụ.

Lại một buổi sớm đầy nắng, tòa thành cổ kính nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Sáng sớm Mã Thụy Đặc phu nhân đã nhận được thông báo nhưng lại cố ý trong thư phòng xem văn kiện một hồi, đại khái làm cho khách nhân chờ đợi khoảng hai mươi phút, mới khoan thai xuống lầu.

Trên mặt mang theo nụ cười ung dung, Mã Thụy Đặc phu nhân tư thái tao nhã đi vào phòng khách rộng rãi ở lầu một.

"Thật sự là khách quý a."

Mã Thụy Đặc phu nhân mỉm cười hướng Khải Thân Phục Lãng Tích Đặc vươn hai tay, nhận cái ôm biểu hiện nhiệt tình dào dạt của Khải Thân.

Khải Thân cũng không bởi vì thời gian chờ đợi dài mà thiếu kiên nhẫn, gã hòa nhã mỉm cười. Phục Lãng Tích Đặc có mái tóc vàng thuần khiết bao trùm vầng trán rộng của gã, ánh mắt sắc bén như diều hâu, không giống như cha mình, ngược lại càng giống bá phụ của gã — Văn Sâm Phục Lãng Tích Đặc, người trượng phu sớm qua đời của Mã Thụy Đặc phu nhân.

"Sớm an, bá mẫu thân ái." Khải Thân dùng ngữ khí tốt đẹp được gia giáo hướng Mã Thụy Đặc phu nhân vấn an, lại như giấu diếm dấu vết trêu tức trong giọng nói vì hành động chậm trễ của Mã Thụy Đặc phu nhân.

Cái ám chỉ này làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân có điểm không được tự nhiên.

Người thanh niên trước mắt này, sớm được chỉ định làm người thừa kế của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc, nói cách khác, gã đang như hổ rình mồi chú ý đến bảo tọa người cầm quyền của Mã Thụy Đặc.

Bởi vì Mã Thụy Đặc phu nhân dưới gối hư không, cùng với các nguyên lão trong gia tộc đối với năng lực của Khải Thân đều đồng thời nhất trí nhận thức được, khiến cho Mã Thụy Đặc phu nhân cho dù là nắm giữ quyền gia tộc cũng phải cố kỵ gã vài phần.

"Tôi tựa hồ không được hoan nghênh." Khải Thân giương đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mã Thụy Đặc phu nhân, thái độ gần như vô lý làm cho người ta có điểm căm tức.

Mã Thụy Đặc phu nhân âm thầm tức giận, rồi lại bắt đầu cảnh giác. Khải Thân, cũng không phải là người không biết chừng mực, trừ phi ——- có chuyện gì có thể làm hắn đắc ý vênh váo.

"Không được hoan nghênh?" Mã Thụy Đặc phu nhân "Từ ái" mà nắm lấy cánh tay Khải Thân đang ngồi ở trên bộ ghế salon xa hoa. "Con biết, ta từ trước đến nay không thích người khác tới tòa thành này quấy rối ta tịnh dưỡng, này đều không phải nhắm vào con —– cháu trai thân yêu của ta."

Khải Thân cười, trong mắt thoáng hiện lên quang mang tính kế: "Bá mẫu, người đã rất lâu không có đi tuần tra các sòng bạc rồi. Tôi đang suy nghĩ, có cần tôi vì người cống hiến sức lực?"

"Cái này cần thiết sao?"

"Không ngừng tuần tra sản nghiệp là căn bản để duy trì sự hưng thịnh gia tộc, nói cách khác, cũng là truyền thống của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc chúng ta."

Mã Thụy Đặc phu nhân buông xuống ánh mắt thưởng thức các họa tiết được thêu hoa thủ công một cách tinh xảo trên bộ salon sang quý, chậm rãi nói: "Ta có phương pháp quản lý của chính mình, việc tuần tra, không phiền cậu lo lắng."

Khải Thân bị dằn mặt, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ là từ trong túi móc ra cái bật lửa, "Tí tách" một tiếng mở ra.

Nhìn chăm chú ánh lửa hơi dao động trong chốc lát, lại đem bật lửa đóng lại.

"Tôi đối với việc tuần tra, tuyệt không lo lắng." Khải Thân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mã Thụy Đặc phu nhân, khóe một giương lên một chút: "Việc tôi bận tâm, chính là thân thể của bá mẫu thôi."

Trái tim Mã Thụy Đặc phu nhân đập kịch liệt hơn, ổn định tâm trạng, miễn cưỡng cười nói: "Thân thể? Thân thể ta có cái gì lo lắng?"

"Chị của bá mẫu, lúc đó không phải vì bệnh di truyền của gia tộc mà mất sớm sao? Nghe nói thân thể của bá mẫu gần đây không khỏe, làm cho tôi có điểm lo lắng a."

Gương mặt Mã Thụy Đặc phu nhân trở nên âm trầm, đột nhiên đứng lên, kiêu ngạo hỏi: "Khải Thân, cậu là đến nguyền rủa ta sao?"

Khải Thân cũng không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng cười, đang muốn trả lời, ánh mắt lại bị nơi nào đó phía sau Mã Thụy Đặc phu nhân hấp dẫn, thất thần ngây dại.

Đông Phương hôm nay thức dậy rất sớm, cậu không có việc gì làm nên xuống lầu đi dạo, đang định tìm việc gì thú vị một chút để làm, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng khách truyền đến âm thanh hơi tức giận của Mã Thụy Đặc phu nhân.

Mã Thụy Đặc phu nhân vốn là luôn luôn không hờn không giận, là quý phu nhân cực kỳ phong phạm, con người bà chưa bao giờ mảy may mà thất thố.

Này chắc chắn dẫn đến hiếu kỳ của Đông Phương. Cho nên, cậu dựa theo cách làm thường lệ, đi ra bên ngoài, lanh lợi leo lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng khéo léo lẻn vào trong phòng khách, đung đưa hai chân ngồi ở trên cửa sổ. Động tác của cậu rất nhanh và an tĩnh không có phát ra bất cứ thanh âm gì.

Khải Thân nháy mắt đứng dậy, giống như bị sự xuất hiện của tuyệt mỹ nam hài tác động mà có điểm thất thần. Đông Phương cũng không có mang hài, đôi chân trần trắng noãn trong suốt tiếp tục từ bệ cửa sổ nhảy một cái, làm cho thần chí Khải Thân tựa hồ cũng theo tiết tấu của cậu mà nhộn nhạo. Mã Thụy Đặc phu nhân cảm giác được trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị, vội vàng theo tầm mắt Khải Thân hướng phía sau nhìn lại.

Quả nhiên là Đông Phương, người khiến cho bà vừa yêu thương vừa tức giận.

Khoảnh khắc quay đầu lại, khóe mắt bắt gặp quang mang lẻn trong ánh mắt của Khải Thân, đó là —- ánh mắt đầy chiếm hữu của người trong Phục Lãng Tích Đặc gia tộc.

Điều này làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân bất an, bà trừng mắt nhìn Đông Phương, cúi đầu quát một tiếng: "Còn không mau đi ra ngoài! Này thành bộ dạng gì nữa?"

Đông Phương tinh nghịch đối Khải Thân làm bộ mặt tinh nghịch, cậu chưa bao giờ bị Mã Thụy Đặc phu nhân dùng thanh âm nghiêm khắc như thế đối xử, nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút. Nhưng cậu rất nhanh lấy lại tinh thần, giống như cũng nhận ra ánh mắt không mấy thiện ý của Khải Thân, nhìn sang Mã Thụy Đặc phu nhân, lại quay qua hướng Khải Thân nhe răng khiêu khích, mới ngửa ra sau, từ trên cửa sổ lưu loát xoay người đi ra ngoài, huýt sáo biến mất khỏi tầm mắt của Khải Thân.

"Cậu bé ấy là hài tử của bằng hữu ta." Mã Thụy Đặc phu nhân dùng ngữ khí cảnh cáo nhắc nhở Khải Thân, lại cố ý thêm một câu: "Là hài tử của bằng hữu tốt nhất."

Mặc dù từ tình báo biết được Mã Thụy Đặc phu nhân dưỡng một tiểu nam hài trong biệt thự, nhưng không nghĩ tới lại động lòng người như thế.

Khải Thân đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Mã Thụy Đặc phu nhân: "Thật sự là một hài tử đáng yêu."

Loại giọng điệu cảm thấy hứng thú này làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân sinh khí, trong lòng cũng mơ hồ bất an. Bà rất rõ Khải Thân là loại người như thế nào, gã hội tụ đầy đủ đặc điểm của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc, là người có đủ tư cách để kế thừa Phục Lãng Tích Đặc gia tộc ——– ngạo mạn, quyết đoán, không từ thủ đoạn, dục vọng chiếm hữu điên cuồng. Trải qua mấy năm được các vị nguyên lão bồi dưỡng, gã đã dần dần không đem quyền lực nắm giữ gia tộc của Mã Thụy Đặc phu nhân để vào mắt, khiến cho Mã Thụy phu nhân kinh hoảng nhất là — gã quả thực là người có thực lực.

Bắt đầu từ năm trước, Mã Thụy Đặc phu nhân cùng Khải Thân đã từ từ hình thành tình thế tế nhị.

Khải Thân đối với chuyện mình kế thừa sản nghiệp gia tộc tin tưởng mười phần, mà gã không đoạt quyền trong tay Mã Thụy Đặc phu nhân, để tránh tạo thành nội chiến, làm suy yếu thế lực của gia tộc. Mã Thụy Đặc phu nhân dù sao cũng không có con, bà đối với chuyện Khải Thân muốn kế thừa cũng không gia tăng ngăn trở, tuy rằng bà không thích Khải Thân, nhưng không thể phủ nhận gã là người kế thừa có tiềm lực nhất gia tộc.

Hai người ở lợi ích của gia tộc đồng nhất trí, giữa kẻ được kế thừa cùng người đang kế thừa vẫn bảo trì quan hệ thân mật bên ngoài, kỳ thực đều là đang âm thầm bồi đắp thêm thế lực cho bản thân mình.

Nhưng hôm nay, Khải Thân tựa hồ là cố ý muốn tới xé bỏ lớp mặt nạ giả dối đó.

"Ta nghĩ, gặp mặt hôm nay cũng không vui vẻ gì." Mã Thụy Đặc phu nhân một lần nữa ngồi xuống, khôi phục tư thái ưu nhã cao quý trước sau như một. "Ta có thể mời cậu rời đi không?"

"Tôi cũng không nghĩ muốn gây nên không thoải mái gì. Thế nhưng, nếu bá mẫu bởi vì sức khỏe mà thân thể chuyển biến xấu muốn đem sự nghiệp của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc giao cho ngoại nhân thì hãy nói, tôi sẽ nghĩ biện pháp cùng bá mẫu gánh vác một phần." Khải Thân không có ngồi xuống, gã sung sướng đứng ở giữa phòng khách, thưởng thức chiếc bình cổ trong tủ, thân hình cao lớn của gã mơ hồ gây cho Mã Thụy Đặc phu nhân cảm giác bị uy hiếp.

Mã Thụy Đặc phu nhân rùng mình: "Cậu tốt nhất nên giải thích một chút về lời mình vừa nói." Bà nhẹ nhàng nói, thanh âm điềm tĩnh nhưng chứa đầy bão táp.

"Bá mẫu đem đại bộ phận sự nghiệp của gia tộc lặng lẽ chuyển tới trong tay của Khoa Lạc Đặc cháu trai của người, đây là ý tứ của tôi."

"Cậu đang vũ nhục ta, vũ nhục người cầm quyền của Phục Lãng Tích Đặc gia tộc!" Mã Thụy Đặc phu nhân ngồi thẳng, ngẩng cao đầu, gằn từng tiếng nói. Mỗi khi Mã Thụy Đặc phu nhân lộ ra bộ dáng như lúc này, nói rõ bà đang phẫn nộ cực độ, mà mọi người, đều bị bộ dáng phẫn nộ cùng nghiêm khắc khác hẳn ngày thường của bà làm cho sợ hãi.

Khải Thân đối với sự phẫn nộ của bà một chút phản ứng cũng không có, hắn trào phúng phản bác, ánh mắt vô lý mà nhìn thẳng Mã Thụy Đặc phu nhân: "Không có bất kì kẻ nào dám vũ nhục ngài, bá mẫu thân ái của tôi. Ý tôi muốn nói, căn cứ vào báo cáo điều trị, bệnh di truyền của người trong gia tộc trên người ngài đã bắt đầu phát tác, đã chuyển biến xấu đến không thể chữa trị. Tôi phi thường hi vọng, trong vài tháng còn lại của ngài, Phục Lãng Tích Đặc gia tộc hết thảy phải được chiếu cố đầy đủ, không vì ý kiến của người cầm quyền mà bị tổn hại."

"Cậu..." Sắc mặt Mã Thụy Đặc phu nhân đột nhiên một mảnh tái nhợt, tay run rẩy vội vàng hướng lồng ngực mà khẽ xoa.

"Nếu tôi không được hoan nghênh, như vậy đã quấy rầy ngài rồi." Chuyến đi này đã đạt được mục đích, tình báo về thân thể Mã Thụy phu nhân quả không giả. Khải Thân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Thụy Đặc phu nhân đang dựa lưng vào trên bộ salon mềm mại, lễ phép cúi đầu.

Đi tới trước cửa phòng khách, gã tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, tư thái mang theo thắng lợi xoay người nói: "Lần này bái phỏng, đã thông qua sự đồng ý của các vị nguyên lão trong tộc. Đồng thời, vì sự tịnh dưỡng của bá mẫu, việc làm ăn trong gia tộc tạm thời do tôi phụ trách." Ánh mắt trêu tức của gã lạnh lùng hướng về phía Mã Thụy Đặc phu nhân. "Vì tránh nội chiến không cần thiết trong gia tộc, một số người tạm thời bị đình chỉ hết thảy quyền lợi."

Cuối cùng vẫn duy trì bộ dáng tôn quý như cũ khẽ hướng Mã Thụy Đặc phu nhân liếc mắt một cái, Khải Thân mỉm cười, rời khỏi phòng khách hoa lệ.

Trong phòng khách tràn ngập không khí nặng nề cùng lo âu làm cho người ta hít thở không thông.

Khố Nông quản gia đã đi theo bên cạnh Mã Thụy Đặc phu nhân bao năm, nhận thấy sự bất đồng cùng ngày thường của Khải Thân, vội vã tiến vào, trầm mặc đứng bên người Mã Thụy Đặc phu nhân.

Ông biết, nữ chủ nhân của ông đang suy nghĩ về chuyện cực kỳ quan trọng. Chỉ khi nào xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, trên mặt Mã Thụy Đặc phu nhân mới xuất hiện vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, mà lúc này, Khố Nông tuyệt đối sẽ không quấy rầy bà.

"Khố Nông, báo cáo điều trị của tôi đã bị tiết lộ." Trầm mặt hồi lâu, Mã Thụy Đặc phu nhân mới nhẹ nhàng đối người thân tín bên cạnh nói.

Khố Nông mí mắt khẽ giật, lập tức trấn định lại, suy nghĩ một chút, lão thành cẩn thận hỏi: "Muốn tôi lập tức thay đổi tất cả bác sỹ cùng y tá phụ trách bệnh tình của phu nhân không?"

"Quá muộn." Mã Thụy Đặc phu nhân lắc đầu, nhìn thái dương bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng sinh mệnh sặc sỡ lóa mắt.

Đáng tiếc, tánh mạng của bà đã không cách nào kéo dài nữa. Nghĩ rằng chính mình có thể thoát khỏi lời nguyền đáng sợ này, không nghĩ tới, chính mình may mắn chạy thoát khỏi, hai mươi năm sau lại bị bác sỹ xác minh sự tồn tại bất hạnh đó. Người chị thân yêu nhất của bà, mẹ của Khoa Lạc Đặc, cũng là chết vì cái bệnh đáng sợ này.

Từ lúc bắt đầu phát hiện triệu chứng sớm nhất của bệnh, lúc đầu chỉ là ho khan một chút, sau đó thân thể cấp tốc suy yếu, không cách nào ăn cơm, đột nhiên cả người dường như già thêm mấy mươi tuổi, khí quan không cách nào đối phó với các hoạt động bình thường, ngắn ngủn ba tháng, có thể đoạt đi mạng sống của một người khỏe mạnh.

Trời cao cuối cùng đối nàng cũng có chút công đạo, cho bà thời gian hai mươi năm, chờ đợi Khoa Lạc Đặc khôn lớn nên người, còn cho bà gặp được Đông Phương, mỉm cười vượt qua một đoạn thời gian này.

"Các vị nguyên lão trong Phục Lãng Tích Đặc gia tộc đã đồng ý cho Khải Thân tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, đến một ít nhân viên đắc lực của tôi cũng bị dừng chức quyền." Mã Thụy Đặc phu nhân thở dài dựa về sau, thời khắc đó trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra một tia tuyệt vọng: "Biết người cầm quyền mạng đã một sớm một chiều, tự nhiên phải lập tức tăng cường thế lực mới, này cũng hẳn là điều tự nhiên."

"Phu nhân......"

Mã Thụy Đặc phu nhân đầu óc đang cấp tốc hoạt động, bà nhìn ra cửa sổ một mảnh cảnh sắc tươi sáng, trên gương mặt hiện ra vài phần u sầu: "Khải Thân vốn là người rất có dã tâm, gã vẫn như hổ rình mồi chú ý tới Khoa Lạc Đặc đang cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc."

"Phu nhân, xin đừng nên lo lắng quá, Khoa Lạc Đặc thiếu gia nhất định có thể đối phó gã."

Mã Thụy Đặc phu nhân nghe xong lời an ủi của Khố Nông, lộ ra nụ cười thoải mái: "Không sai, Khoa Lạc Đặc sẽ đối phó được gã, Khoa Lạc Đặc thân ái của tôi, vốn không có người nào có thể chiến thắng người ưu tú như y." Nhưng nụ cười lại rất nhanh tiêu thất. "Ai, còn có Đông Phương."

Nhớ tới một Đông Phương tinh nghịch lại không biết trời cao đất dày, với gương mặt có thể mê hoặc cả thế nhân nhưng lại ngang ngạnh giống như một bảo bối tiểu hài tử, Mã Thụy Đặc phu nhân không khỏi nhớ lại quang mang chiếm hữu ở trong mắt Khải Thân mà nhíu mày.

"Đằng Tân Lai Tư vẫn còn ở khắp nơi truy nã Đông Phương sao?"

Khố Nông gật đầu: "Đúng vậy, người thừa kế của Lai Tư gia vẫn phái người không ngừng tìm hiểu hành tung của Đông Phương thiếu gia, gần đây còn muốn đem suy nghĩ hướng tới tòa thành này nữa. Hơn nữa......" Ôm tạm dừng lại một chút, có chút bất an mà tiếp tục nói: "Đằng Tân Lai Tư đối với tư liệu về Sóc Phúc Lai Ti gia tộc rất hứng thú."

Mã Thụy Đặc phu nhân chấn động toàn thân, đứng lên, vừa vặn trông thấy Đông Phương ở một gốc cây đa cao ngoài biệt thự, quay đầu hướng bà ngoắc tay.

Mã Thụy Đặc phu nhân hướng Đông Phương ở phía xa nở nụ cười từ ái, tới khi Đông Phương quay đầu đi, khuôn mặt lập tức nhiễm vẻ buồn rầu: "Ông cho rằng, Đằng Tân đối với Đông Phương cảm thấy hứng thú, là bởi vì chưa thỏa sự hiếu kỳ, hay là hắn đã biết Đông Phương là người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc?"

Khố Nông không có trả lời, suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Cho dù là thiếu gia của Lai Tư gia bây giờ không biết rõ thân phận của Đông Phương thiếu gia, chính là hắn không ngừng truy, đem Đông Phương thiếu gia nắm được trong tay, cuối cùng đương nhiên sẽ phát hiện ra hết thảy tất cả."

"Ai... Thực không nên để cho Đông Phương đi trộm đồ vật khắp nơi." Mã Thụy Đặc phu nhân cười khổ.

Đứa nhỏ này thực biết cách làm người ta lo âu, bây giờ chính là vô ưu vô tư ở trên cây mà rèn luyện thân thủ cao siêu của cậu, chơi đùa một cách bất diệc nhạc hồ.

Đông Phương chẳng những rước lấy sự chú ý từ phía cảnh sát quốc gia cùng công ty an ninh, điểm chí mạng chính là chọc tới hai trong số ba gia tộc vô cùng có thế lực từ xưa tới nay.

Người kế thừa Lai Tư gia —- Đằng Tân Lai Tư.

Người kế thừa Phục Lãng Tích Đặc gia tộc —- Khải Thân Phục Lãng Tích Đặc.

Hai người kia, cũng không phải là loại người dễ đối phó.

Nếu Đông Phương mất đi thế lực bảo hộ to lớn, sẽ không có khả năng thoát khỏi bộ trảo của hai người kia.

Mã Thụy Đặc phu nhân tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, đối Khố Nông phân phó: "Ông đem Đông Phương gọi đến."

Khố Nông tựa hồ biết được quyết định của Mã Thụy Đặc phu nhân, thăm dò liếc nhìn bà một cái.

"Tôi đã quyết định, ông mau đi gọi Đông Phương lại đây gặp tôi."

Khố Nông lúc này mới nhích người, đi ra khỏi phòng khách.

Mã Thụy Đặc phu nhân nhìn theo bóng lưng của Khố Nông, thân thủ mệt mỏi cầm lấy điện thoại cổ tinh xảo, dùng ngón tay thanh mảnh ưu nhã mà quay dãy số quen thuộc.

"Uy, Khoa Lạc Đặc, là dì......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro