Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Buổi sáng hôm sau, Triệu Trình mang hành lý của Vương Hạc Đệ đến, thấy cô liền chào hỏi: "Chị Thư Hân, buổi sáng tốt lành ạ."

Ngu Thư Hân ôm bụng đứng cạnh cửa, vẫn còn chưa tỉnh táo lắm: "Chào buổi sáng..."

Triệu Trình ổn định lại tâm tình, nhìn thẳng về phía trước mang hành lý vào nhà, Ngu Thư Hân nhanh chóng dẫn anh ta đến phòng ở cách vách.

Lúc đi ngang qua phòng của Ngu Thư Hân, Triệu Trình không kiềm được liếc mắt nhìn một cái, cố nhịn cười.

"Là căn phòng này ạ?" Triệu Trình hỏi.

Không hiểu sao Ngu Thư Hân có hơi không được tự nhiên lắm, cô ho nhẹ một tiếng, đáp: "Ừ, là căn phòng này."

Ôi... hai căn phòng chỉ cách nhau một bức tường thôi nha.

Triệu Trình cất xong hành lý thì cười nói: "Hôm nay Đệ ca tới trễ tí, anh ấy đã dặn em nói lại với chị, ở nhà phải chú ý an toàn, bữa trưa để anh ấy về làm."

Ngu Thư Hân: "À, à được."

Triệu Trình: " Vậy em đi trước nha chị Thư Hân."

Ngu Thư Hân tiễn anh ta tới cửa, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ nữ thần sau mấy ngày, nói: "Ừ, đi thong thả."

Triệu Trình lái xe rời đi, vui vẻ ngẫm nghĩ: Tin tức kinh thiên động địa nha! Ông chủ nhà mình lại ở chung với Ngu nữ thần sao? Đây là tình huống gì đây? Hai người đã phát triển đến mức nào rồi nhỉ? Đóng giả thành thật luôn ư?

Triệu Trình vô cùng tò mò nhưng không dám dò hỏi Vương Hạc Đệ, đành mang một bụng đầy nghi vấn quay về.

...

Ngu Thư Hân cầm ly nước lên uống, uống được nửa ngày cũng không hết nửa ly. Đột nhiên cô đặt ly nước xuống, dè dặt đi lên lầu, xoắn xuýt một lúc mới vào phòng dành cho khách mà Vương Hạc Đệ ở.

Hành lý của Vương Hạc Đệ không quá nhiều, phần lớn là quần áo để thay, sách và một cái máy tính xách tay.

Ngu Thư Hân sờ qua chăn gối mà cô đã chuyên tâm lựa chọn cho anh, màu sắc đều chọn theo sở thích của Vương Hạc Đệ, khiêm tốn mà thanh nhã, thời gian đã bước vào tháng sáu, thời tiết dần nóng lên, bên bệ cửa sổ có đặt hai chậu câu xanh mướt, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo mùi hương cây xanh thoang thoảng.

Trong phòng tắm có đủ mọi thứ từ dầu gội cho đến dao cạo râu. Mặt Ngu Thư Hân có hơi đỏ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những món đồ dùng cá nhân mà cô đã chọn, trên mặt không nhịn được nóng lên.

Cô vỗ vỗ mặt mình, đi ra khỏi phòng tắm. Cô đặt máy vi tính và sách lên bàn, sau đó sắp xếp lại quần áo một lần nữa, phân loại từng cái rồi treo vào tủ, sau khi làm xong cô nhẹ nhàng vuốt vuốt ga trải giường cho thẳng thóm.

Hết thảy mọi việc đã được hoàn tất, cũng không quá một tiếng đồng hồ, cô đứng trong phòng, quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh rồi mới rời đi.

...

Gần 11 giờ trưa Vương Hạc Đệ mới đến, hôm nay nhiệt độ bên ngoài không cao lắm, trong nhà cũng không mở điều hòa, chỉ mở cửa sổ thông gió.

Ngu Thư Hân mặc áo mỏng tay ngắn và quần dài, nằm trên sofa, trên người còn đắp một cái chăn mỏng.

Vương Hạc Đệ không tự chủ được bước nhẹ hơn, đi tới trước mặt cô. Nhiệt độ cơ thể của phụ nữ có thai thường cao hơn so với người bình thường, khoảng thời gian này Ngu Thư Hân rất hay ngủ, thường xuyên nằm ngủ trên sofa.

Lông mi của cô thật dài, da thịt trắng nõn, bởi vì nhiệt độ hơi nóng nên trên mặt có chút phiếm hồng. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.

Vương Hạc Đệ nhìn một lúc, khom người kéo tấm thảm trên người cô xuống thấp vì anh thấy trên mũi cô có vài giọt mồ hôi.

Dường như trong lúc đấy Ngu Thư Hân cũng tỉnh. Cô mở mắt ra, vẫn còn chưa có tiêu cự, nhìn vừa mờ mịt vừa vô tội.

"Thầy Vương..." Giọng nói của người phụ nữ êm ái mềm nhũn, còn mang theo chút khàn khàn khi vừa mới ngủ dậy.

"Là tôi.", Vương Hạc Đệ hỏi: "Tỉnh chưa?"

Ngu Thư Hân ngồi dậy, nhìn anh, không biết đã tỉnh táo lại chưa, cô nói: "Anh về rồi sao?"

Vương Hạc Đệ kiên nhẫn trả lời: "Ừ, tôi về rồi."

Ngu Thư Hân thở dài một hơi, xoa xoa mặt, lúc này mới tỉnh hơn một chút.

Ồ... bắt đầu từ hôm này cô và Vương Hạc Đệ ở chung một nhà rồi..

Ngu Thư Hân ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

Vương Hạc Đệ hiển nhiên không biết được cô đang có trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, anh dịu giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Chưa... đang đợi anh mà."

Qua mấy giây sau cô lại nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Trong mắt Vương Hạc Đệ mang theo chút ý cười, nói: "Tôi cũng chưa."

"À." Ngu Thư Hân đáp lại, cong môi cười.

Gần đây khẩu vị Ngu Thư Hân có hơi kỳ lạ, một ngày ba bữa cô không ăn nhiều lắm, Vương Hạc Đệ cũng chỉ đành chọn vài loại nguyên liệu nấu ăn nhiều dinh dưỡng và dễ hấp thụ nhất, mặc dù khẩu vị Ngu Thư Hân không tốt nhưng chưa bao giờ buông thả mình, mỗi bữa ăn đều bổ sung đủ số lượng dinh dưỡng cần thiết cho con theo lời bác sĩ dặn.

Tính cách của mỗi người được kết hợp từ bẩm sinh đã có và trong quá trình trưởng thành, tính cách của Ngu Thư Hân hiền lành, đối xử với người ngoài rất ôn hòa, nhưng từ lâu anh đã cảm giác được trên người cô luôn tồn tại sự bất an và thiếu cảm giác an toàn.

Mặc dù nhìn cô rất bình thường, nhưng thường trong lúc lơ đãng lại để Vương Hạc Đệ nhìn ra được vẻ yếu ớt và sự kiên cường của cô bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh.

Cô cực ít nổi giận, hầu như là chưa bao giờ nổi giận, bất cứ lúc nào cũng chỉ luôn đối xử tốt với đứa bé, cô phải mạnh mẽ và nhẫn nại đến mức nào mới hạn chế được việc biểu lộ mặt yếu ớt của mình ra.

Cô quá hiểu chuyện... Nhưng điều đó lại không khiến Vương Hạc Đệ thấy vui vẻ, mà ngược lại làm anh không nhịn được muốn tìm hiểu sâu hơn nguyên nhân vì sao cô hiểu chuyện như vậy.

...

Sau giờ cơm trưa, Ngu Thư Hân vẫn như thường lệ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng mới đi được nửa đường đột nhiện nhớ ra Vương Hạc Đệ ở ngay sát phòng mình.

Cô dừng chân lại, Vương Hạc Đệ đi bên cạnh cô có vẻ mặt không đổi, hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn anh một cái, ngón tay hơi bấu chặt tay vịn, đáp: "Không, không sao cả."

Vương Hạc Đệ quan sát nét mặt của cô, Ngu Thư Hân ho nhẹ một tiếng, hơi bước nhanh lên lầu.

Đi tới cửa phòng, Ngu Thư Hân quay đầu nhỏ giọng nói: "...Tôi vào phòng đây."

Vương Hạc Đệ nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô đáp: "Ừ."

Ngu Thư Hân đi vào phòng, trước khi đóng của lại không nhịn được lén nhìn Vương Hạc Đệ một cái, kết quả là anh còn chưa đi, tầm mắt của hai người vừa vặn chạm nhau.

Tim Ngu Thư Hân đập nhanh lên, cô lập tức "Rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Ngu Thư Hân: "..."

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân khóc không ra nước mắt, ủ rũ đi đến cạnh gường, nghe được tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cô ngồi xuống mép giường, hơi nghiêng người dán tai lên vách tường.

Ngoại trừ tiếng đóng cửa vô cùng nhẹ ra thì âm thanh gì cũng không nghe được.

Cô tựa đầu vào đầu giường, lót hai cái gối dưới eo, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nhỏ giọng thì thầm: "Anh ấy có thích ga trải giường mình chọn không nhỉ?"

Ở giai đoạn này thai động diễn ra rất thường xuyên.

Đứa trẻ trong bụng cô hơi động đậy.

Ngu Thư Hân vỗ nhè nhẹ lên vị trí bụng bị đạp phải, nói: "Trước kia mẹ Vương có nói phòng của anh chỉ bày trí toàn màu tối... Mình cảm thấy màu đen trắng quá u tối nên mới chọn màu xanh đậm cho anh ấy, liệu anh ấy có thích không nhỉ?"

Ngu Thư Hân đưa tay lên ôm mặt, "Còn cả căn phòng được mình bày trí lại có nghiêng theo phong cách phái nữ quá không?"

Đứa bé trong bụng lại duỗi tay duỗi chân, Ngu Thư Hân cúi đầu hỏi: "Bảo bảo, con nói có đúng không?"

Và hiển nhiên là không ai trả lời lại. Ngu Thư Hân khổ não nói: "Nhưng mà không còn kịp nữa rồi... Không cách nào đổi lại được nữa."

"Thầy Vương có thích không đây?"

"Mình đã chọn kem đánh răng vị bạc hà, còn cả dầu gội nữa... ôi dầu gội là cùng một loại với mình đó."

"Còn sữa tắm..."

Ngu Thư Hân ôi ôi hai tiếng, lấy gối dựa ra nằm xuống giường, cô nhẹ nhàng thở hổn hển hai hơi. Mang thai được 8 tháng nhưng đứa bé trong bụng lại cực kỳ năng động, Ngu Thư Hân trấn an thật lâu nhưng đứa bé trong bụng vẫn thỉnh thoảng đạp vài cái.

Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

...

Vương Hạc Đệ vào phòng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Hành lý của anh đã được sắp xếp xong, quần áo được phân loại ngay ngắn treo trong tủ, sách và máy tính cũng được đặt lên bàn, trên bệ cửa sổ còn được trang trí bằng hai chậu cây xanh mướt.

Anh ngồi xuống mép giường, nhất thời trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không tên, khiến cho tâm tình luôn bình tĩnh của anh xảy ra chút thay đổi nhỏ.

....

Tuy nhiên đến buổi tối Ngu Thư Hân liền ngốc ra.

Vương Hạc Đệ đứng cạnh sofa, Ngu Thư Hân lắp bắp nói: "Vương, Vương, Vương... thầy Vương, không không không cần đâu..."

Vẻ mặt Vương Hạc Đệ dửng dưng, nói: "Tôi ngủ sofa."

Sao cô có thể để Vương Hạc Đệ ngủ sofa được chứ! Còn hai tháng nữa mới sinh cơ, thân hình Vương Hạc Đệ cao như vậy, ngủ trên sofa làm sao thấy thoải mái cho được...

Vương Hạc Đệ nói: "Buổi tối không ai ở cạnh cô cả."

Ngu Thư Hân cố gắng giải thích: "Tôi có chuyện gì sẽ gọi cho anh ngay."

Vương Hạc Đệ bình tĩnh phản bác lại: "Nhưng tôi không nhất định sẽ đến kịp lúc."

Ngu Thư Hân rủ mi mắt xuống, nói: "Nhưng mà... ngủ trên sofa không thoải mái..."

Thì ra là nguyên nhân này à? Vương Hạc Đệ hơi rung động trong lòng, anh nói tiếp: "Không sao cả."

Ánh mắt Ngu Thư Hân mờ mịt.

Vương Hạc Đệ nói: "Sẽ không khó chịu đâu."

Ngu Thư Hân xoắn xuýt mãi: "Không được đâu..."

Đối phương đã giúp cô nhiều như vậy, làm sao cô có thể để Vương Hạc Đệ ngủ sofa được, trong lòng rất áy náy, lại còn có những tâm tình khác không nói ra rõ được.

Nét ửng đỏ trên mặt Ngu Thư Hân dần dần tản đi, bắt đầu lộ ra vẻ mất mác và ủ rũ.

Vương Hạc Đệ nhìn ánh mắt chứa đựng sự bất an của cô, giọng nói dịu lại: "Buổi tối ăn ít, bây giờ có đói không?"

Anh rất giỏi lái sang chuyện khác, ẩn bên dưới là sự mạnh mẽ và áp lực, nhưng sẽ không để Ngu Thư Hân cảm giác được.

Thế là, nhiều lần suy nghĩ của Ngu Thư Hân cũng không tự chủ được bị anh dắt đi.

"Tôi không đói." Cô trừng mắt nhìn anh, thành thực đáp lời.

Trên mặt Vương Hạc Đệ thoáng vụt qua một nụ cười ngắn ngủi, anh nói: "Vậy thì ngủ sớm chút đi."

Những lúc ở cạnh Vương Hạc Đệ, Ngu Thư Hân phát hiện ra hầu như Vương Hạc Đệ đều đối xử ôn hòa nhã nhặn với cô, nhưng có lúc cũng hết sức bá đạo và mạnh mẽ.

Tất nhiên mỗi lần như vậy đều thể hiện ở việc an toàn và vấn đề sức khỏe của cô, thái độ kiên định của người đàn ông này không cho phép ai nghi ngờ.

Ngu Thư Hân tiếp nhận thực tế, cô nhìn sofa nói: "Tôi đi lấy chăn gối cho anh."

Vương Hạc Đệ còn chưa kịp cản lại cô đã bước nhanh ra khỏi phòng. Không lâu sau liền ôm chăn gối quay lại.

Cô yên lặng sắp xếp lại sofa, sau đó chợt chống tay xuống, mày hơi nhíu lại, sắc mặt không tốt lắm.

Vương Hạc Đệ nhìn thấy động tác này của cô thì lập tức kéo cánh tay cô lại khi cô đang muốn đi ra ngoài lấy gì đó.

Ngu Thư Hân đứng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Vương Hạc Đệ bình tĩnh nói: "Được rồi, không cần phải để ý nhiều như vậy, nhiêu đây đã đủ rồi."

Ngu Thư Hân quay đầu lại nói: "Nó còn cứng quá."

Vương Hạc Đệ bật cười, sofa nhà cô phần lớn đều là kiểu châu Âu, làm sao lại cứng cho được?

Vương Hạc Đệ không tranh luận với cô chỉ nói: "Không cần làm nữa, nghỉ ngơi đi."

Ngu Thư Hân đã tắm xong, cô mở to mắt nhìn Vương Hạc Đệ một lúc, cuối cùng đành thua trận nói: "...Được rồi."

Vương Hạc Đệ khẽ cười, Ngu Thư Hân quay lại nằm xuống giường, thở dài một hơi.

Chờ Vương Hạc Đệ tắm xong quay lại, Ngu Thư Hân vẫn còn chưa ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Thời gian thật ra còn khá sớm, nhưng vì phối hợp với thói quen nghỉ ngơi của Ngu Thư Hân nên Vương Hạc Đệ cũng đi nghỉ sớm.

Đèn trong phòng được tắt đi, chỉ còn chừa lại một ngọn đèn bên sofa.

Ngu Thư Hân ôm bụng lật qua lật lại vài lần, lại liếc nhìn Vương Hạc Đệ, trên mặt cô có chút ngây ngô.

Dưới ánh đèn, Vương Hạc Đệ đang lẳng lặng đọc sách, nếu như không phải cô đang nhìn anh thì cô còn cho rằng trong phòng này chỉ còn lại một mình mình.

Vương Hạc Đệ ở bên kia không hề phát ra tiếng động gì, ngay cả âm thanh lật sách cũng không có.

Người đàn ông mặc đồ ngủ màu đen, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người anh, làm cho đôi mắt luôn lạnh lùng của anh nhuốm chút dịu dàng.

Ngũ quan của anh vô cùng đẹp, nét mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài đặt trên trang sách, mấy phút lại lật sang một trang khác.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Ngu Thư Hân cũng theo bản năng thở nhẹ nhàng, tay đặt trên bụng, theo thói quen trấn an đứa bé đang đạp loạn bên trong.

Cô nằm trên giường giống như đang ngủ say, không phát ra âm thanh gì, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chàm vào người đàn ông đang ngồi trên sofa, không hề chớp mắt lấy một lần.

Cô cũng không biết chính mình đang nhìn gì, chỉ là cảm thấy rất thần kỳ... Cô sao có thể ở chung một phòng với Vương Hạc Đệ được chứ?

Cô nhìn thấy Vương Hạc Đệ mặc đồ ngủ, được nhìn thấy khí chất dịu dàng của anh trước khi đi ngủ..

Ngu Thư Hân không tự chủ được cười thành tiếng, sau đó Vương Hạc Đệ nhìn qua, Ngu Thư Hân lập tức ngẩn ngơ, sau đó khó khăn trở mình, không thể nào kìm lại được trái tim đang đập nhanh liên hồi.

Cô đỏ mặt ão não, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không quên vểnh tai lắng nghe tiếng động sau lưng.

Không có động tĩnh gì, cô thấy yên lòng hơn, nhưng không nhìn thấy được Vương Hạc Đệ đang mỉm cười trên sofa.

Vì đề phòng bị thất thố lần nữa nên Ngu Thư Hân không quay người lại, chỉ duy trì mỗi tư thế nằm nghiêng sang trái, dưới hoàn cảnh như vậy cô dần buồn ngủ, nhưng mà mười phút sau cô lại mở mắt ra, xoay người sang bên phải, rồi nhắm mắt lần nữa.

Vương Hạc Đệ nhìn cô, biểu cảm của Ngu Thư Hân rất tự nhiên, không giống như đang khó chịu.

Trong chăn, tay Ngu Thư Hân nhẹ xoa chỗ dạ dày hai cái, có chút phiền não.

Dần dần cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Ngu Thư Hân không biết trở mình bao nhiêu cái trên giường, có hơi ủ rũ.

Thật ra thì trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện thế này, vì ban ngày cô ăn ít nên tối thỉnh thoảng thấy đói, đặc biệt là thèm ăn một loại thức ăn nào đó, nhưng trong nhà có mình cô nên chỉ ăn chút bánh quy đơn giản.

Đang lúc Ngu Thư Hân do dự có nên thức dậy ăn chút gì hay không thì đã có một giọng nói vang lên từ sofa cách đó không xa.

"Không ngủ được hả?"

Ngu Thư Hân ló đầu ra từ trong chăn, cô nhìn anh, biểu cảm có hơi rối rắm.

Vương Hạc Đệ đặt sách xuống, dưới ánh đèn buổi đêm, cho dù trên mặt anh không cười nhưng nhìn vô cùng dịu dàng.

"Hay thấy khó chịu chỗ nào?" Vương Hạc Đệ lại hỏi tiếp.

Biểu cảm Ngu Thư Hân trở nên phức tạp, không nói gì.

Vương Hạc Đệ cau mày: "Bị chuột rút hả?"

Ngu Thư Hân vội lắc đầu, Vương Hạc Đệ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không có khả năng cô dám gạt anh.

Ngu Thư Hân ngồi dậy, ngượng ngùng nói: "Tôi hơi đói."

Vương Hạc Đệ ngớ ra, Ngu Thư Hân lại vội bổ sung: "Tôi có chuẩn bị sẵn quà vặt và bánh quy trong phòng, tôi ăn chúng là được rồi."

Vương Hạc Đệ hói: "Quà vặt?"

Ngu Thư Hân gật đầu: "Đều là loại không đường, cũng đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ dinh dưỡng, là Hiểu Hiểu mua cho tôi."

Vương Hạc Đệ đứng dậy, tìm được một giỏ quà vặt trên bàn, bên trong có không ít trái cây, lúc này sắc mặt anh mới tốt lên.

Anh cầm một túi bánh quy không đường và vài hạt óc chó, nhưng không đưa cho Ngu Thư Hân ngay.

Anh ngồi xuống mép giường, bóc vỏ từng hạt óc chó ra, Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh.

Hai phút sau, anh đưa hạt óc chó đã được bóc vỏ đến, Ngu Thư Hân lấy một hạt cho vào miệng, ngay sau đó liền ăn hết phần còn lại.

Trông dáng vẻ ăn rất ngon.

Vương Hạc Đệ hỏi: "Cô thường xuyên đói vào buổi tối thế này à?"

Chuyện thế này Ngu Thư Hân không nói thì Vương Hạc Đệ cũng không thể biết được.

Vào buổi tối, suy nghĩ của con người thường chậm hơn một chút.

Ngu Thư Hân nhai đồ ăn trong miệng, đáp: "À... thỉnh thoảng mới đói."

Vương Hạc Đệ: "Mỗi lần đói đều ăn mấy thứ này sao?"

Cho dù là bánh quy do bác sĩ dinh dưỡng đề cử, nhưng tóm lại cũng không tốt mấy.

Ngu Thư Hân nhìn sắc mặt của anh, cân nhắc một lúc lâu mới trả lời: "Cũng không nhất thiết..."

Nhìn ra được cô đang nói dối, nhưng Vương Hạc Đệ lại không nổi giận, chẳng qua chỉ thấy không mấy dễ chịu trong lòng.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, anh hỏi sang chuyện khác: "Bây giờ còn muốn ăn gì nữa không?"

Ngu Thư Hân đang định cầm bánh quy không đường lên ăn, nghe anh nói vậy thì dừng tay lại,bụng vang lên mấy tiếng ùng ục, trong đầu hiện lên hình ảnh vài loại đồ ăn.

Cô nhìn bánh quy trong hộp, chợt thấy chúng quá nhạt nhẽo.

Vương Hạc Đệ kiên nhẫn chờ, Ngu Thư Hân cười nói: "À... tôi ăn cái này được rồi, thật ra đói vậy thôi chứ không ăn được bao nhiêu đâu."

Vào khoảng thời gian cuối của thai kỳ thường sẽ thấy đói bụng, nhưng không nhất định là ăn nhiều, đây là sự thật.

Vương Hạc Đệ không để ý, vẫn hỏi tiếp: "Muốn ăn gì?"

Không được, cái bụng trống không của Ngu Thư Hân đang kháng nghị, cô liếm môi một cái, nhỏ giọng đáp: "Tôi muốn ăn khoai lang nướng và sủi cảo nhân tôm..."

Vương Hạc Đệ ngẩn ra: Khoai lang nướng?

Ngu Thư Hân vội nói: "Chỉ chỉ là tôi hơi thèm ăn thôi, thật ra thì cũng không nhất định phải ăn cho bằng được."

Vương Hạc Đệ trầm tư mấy giây, đứng lên hỏi: "Cô ở nhà một mình được không?"

Ngu Thư Hân hỏi: "Hả?"

Vương Hạc Đệ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Nhiều nhất là một tiếng nữa tôi sẽ về, điện thoại di động luôn mang theo bên người, có chuyện gì có thể gọi đến cho tôi."

Ngu Thư Hân ngây ngẩn cả người: "Thầy, thầy Vương?"

Trong đầu Vương Hạc Đệ lúc này đang nghĩ xem quán ăn nào còn bán chỗ nào sẽ làm đồ ăn ngon, nên không nghe được Ngu Thư Hân đang gọi mình.

Đi được hai bước, lại xoay người hỏi lần nữa: "Ở nhà một mình được không?"

Ngu Thư Hân ngơ ngác gật đầu: "Được được."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng rồi quay về phòng cách vách thay quần áo, sau đó đi sang phòng Ngu Thư Hân dặn dò: "Không được xuống giường, phải luôn mở điện thoại."

Nói xong liền cầm chìa khóa trong tay rời đi.

Ngu Thư Hân phục hồi lại tinh thần, vội vàng mang dép lê vào đuổi theo anh.

Vương Hạc Đệ nghe được tiếng bước chân thì lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn Ngu Thư Hân đang đi tới, khẽ thở dài một hơi.

Ngu Thư Hân đuổi kịp đứng trước mặt anh, hô hấp có hơi gấp gáp, nói: "Đã trễ thế này rồi, không cần đi ra ngoài đâu."

Cô hơi gấp: "Tôi không ăn, tôi không đói bụng! Tôi thật sự không đói bụng.."

Giờ đã 11 giờ đêm rồi, mùa này biết đi chỗ nào mới mua được khoai lang nướng cơ chứ? Mà giờ lại quá muộn, Ngu Thư Hân cũng không yên tâm để anh ra ngoài.

Trông cô vô cùng gấp gáp, mặc dù Vương Hạc Đệ không biết nguyên nhân khiến cô kích động như vậy nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Mặc dù đã là mùa hè nhưng phải chú ý không để gió thổi vào người được."

Thật may là cô còn nhớ mang dép lê vào, nếu không Vương Hạc Đệ sẽ nổi giận một trận.

Ngu Thư Hân điều chỉnh hô hấp, khiến mình trông tự nhiên hơn, nói: "Thầy Vương, tôi thật sự không thèm ăn, anh không cần đi ra ngoài mua đâu."

Cô vuốt ve cái bụng, cười nói: "Bảo bảo cũng nói nó không đói, ôi, chỉ cần ăn chút bánh quy là được rồi."

Vương Hạc Đệ cúi đầu nhìn bụng cô, mỗi lần nhìn lòng anh tựa như bị véo một cái, từ khi mang thai đến nay, cân nặng của Ngu Thư Hân đúng là có tăng lên, nhưng nhìn cô vẫn gầy như cũ, hơn nữa khẩu vị gần đây không được tốt, ăn ít, bụng càng lớn càng làm cô trông gầy yếu hơn nữa.

Vương Hạc Đệ đưa tay lên đè lại mi tâm, nói: "Ở nhà chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay về."

Biểu cảm bình tĩnh của Ngu Thư Hân tan vỡ: "Thầy Vương..."

Vương Hạc Đệ nhìn cô vài giây, chậm rãi nói: "Nghe lời."

Ngu Thư Hân ngơ ngác, Vương Hạc Đệ tiếp tục nói: "Sắp làm mẹ rồi... phải nghe lời."

Lỗ tai Ngu Thư Hân từ từ đỏ lên, mặt cũng dần đỏ theo.

Vương Hạc Đệ nói: "Quay về phòng chờ tôi."

Ngu Thư Hân há miệng, sắc mặt của Vương Hạc Đệ vẫn không đổi, Ngu Thư Hân biết điều nói: "Được rồi."

Vương Hạc Đệ kiềm chế không phát ra tiếng cười, Ngu Thư Hân đi được hai bước thì quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Nếu không mua được cũng không sao, tôi không kén ăn đâu."

Đúng vậy, là không kén ăn, nên trên phương diện ăn uống, anh làm cái gì cô ăn cái đó, cho tới giờ đều luôn khen ngợi mỗi một món ăn anh làm. Phụ nữ mang thai bình thường một ngày ăn bốn năm bữa, khẩu vị trở nên kén chọn, người nhà cũng phải chiều theo.

Còn Ngu Thư Hân thì sao? Cho tới giờ cũng chưa mở miệng yêu cầu điều gì.

Vương Hạc Đệ đứng yên nhìn cô quay về phòng, sau đó mới xoay người đi xuống lầu, trong đầu tiếp tục tính toán đường đi nhanh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro