Chương 18 +19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~•~~~~~~~~~~~~~~~~

     Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam:

     "Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này."

      Đường Tam cản lại khoát tay, nói:

      "Ta là tới để học tập."

       Vương Thánh chính sắc nói:

       "Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem."

        Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.

        Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.

Vương Thánh cười khổ nói:

        "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi."

          Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.

          Ý thức chính nghĩa là yếu tố cơ bản của hiệp khách. Bảo vệ nhỏ yếu tự nhiên cũng bao hàm trong đó, Đường Tam năm đó tại Đường môn về phương diện này đã bị giáo dục có thể nói là nhiều không kể hết, nghe vậy cũng không hề từ chối:

          "Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ."

          Đường Tam đem Đường Uyên lại ôm hồi trong lòng ngực, hoàn toàn không cảm thấy này động tác có bao nhiêu ái muội. Hắn cùng Đường Uyên luôn luôn như thế, chưa từng phát hiện bọn họ chi gian quan hệ giống như có điểm quá mức thân mật.

          Những người khác cũng không dám có ý kiến gì. Ngươi không phát hiện này Đường Tam vũ lực giá trị có bao nhiêu cao sao? Ai dám có ý kiến a? Chính là có điểm "Tú ân ái" làm người "Ghen ghét" thôi.

         Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến:

          "Nơi này là túc xá số bảy sao?"

          Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực (ý nói nhìn thẳng). Trong lòng Đường Uyên trong lòng réo lên hồi chuông cảnh báo. Quay lại, quả nhiên...

          Chỉ thấy một tiểu cô nương tiếu sanh sanh (???) đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng (1), bộ dáng phấn nộm (2) tựa như thục thấu đích thủy mật đào (3), làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.

Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

           Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, vốn đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám nên lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm nhưng bởi vì có một tiểu mỹ nhân Đường Uyên ở đây nên hoàn hồn nhanh hơn một chút.

          Trong lúc mọi người đang nhìn, Đường Uyên bất mãn địa trừng mắt Đường Tam, nhìn cái gì mà nhìn, có ta đẹp sao? Trong lòng cũng lặng lẽ đau xót, lại duỗi tay, đối với Đường Tam trên eo mềm thịt chính là một véo.

          Đường Tam thiếu chút nữa kêu to ra tiếng, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Lại thấy Vương Thánh liều mạng đưa mắt ra hiệu, bất đắc dĩ địa đi lên trước:

           "Ngươi hảo, ta là cái này ký túc xá... Xá trưởng. Chúng ta bảy xá có cái quy củ, mới tới Công Độc Sinh muốn triển lãm một chút thực lực của chính mình, cho nên..."

           Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ:

           "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa. Hơn nữa ngươi muốn cùng ta đánh nhau? Hảo a!"

           Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói:

           "Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?"

           Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người.

           Đường Tam nói:

           "Vậy chính là ngươi vừa đúng khắc ta, vũ hồn của ta là thực vật của vũ hồn ngươi. Lam ngân thảo."

           Cho tới bây giờ không có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao lưu, lúc trước tại Đường môn, hắn mỗi ngày cũng chỉ đều trầm mê trong ám khí, hơn nữa ngoài Đường Uyên ra hắn không hề nói chuyện với nữ hài nào cả nên lúc này cũng có chút khẩn trương.

           Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn:

           "Hảo a, vậy đến đây đi."

           Không đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Tiểu Tam. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Đường Tam kinh hãi.

           Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Đường Tam kháo (có lẽ là chặn lên) lên, vậy, nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài.

            Đương nhiên, Đường Tam rất có phân tấc, trong lòng hắn đã chú ý rất tốt, chỉ cần Tiểu Vũ mất đi cân bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối kịp thời giữ nàng lại, đồng thời một kháo của hắn cũng không dùng bao nhiêu lực. Chỉ cần xem như đã tỷ thí qua, cũng tính là đã vượt qua cửa này rồi.

           Các đệ tử khác đều hết sức chú ý Đường Tam và Tiểu Vũ động thủ, mắt Vương Thánh nhìn động tác của Đường Tam, những tia sáng kỳ dị trong mắt toát ra liên lục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, động tác của Đường Tam mặc dù rất đơn giản, nhưng phi thường hiệu quả.

Nhưng là, chuyện cũng không phải tiến hành dựa theo kịch bản mà Đương Tam đã lập ra.

         Tay phải của Đường Tam vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo tất đắc (chắc chắn được) cánh nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế nhất hoành (đá ngang), đã dựng lên vai hắn.

          Đối mặt với vai phải Đường Tam đánh tới, hai tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Đường Tam mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên, thuận thế trèo lên đầu vai kia của Đường Tam.

           Bộ dáng lúc này nhìn qua thập phần quái dị, hai chân của Tiểu Vũ quặp tại cổ Đường Tam, tá trợ thế của đầu vai Đường Tam trước, thân trên hướng phía sau, hai tay chống trên mặt đất, hai chân mềm mại như đạn hoàng (1), cũng tựu giảo trụ (xoắn vào) cổ Đường Tam đưa hắn ném về phía sau.

            May là Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, lúc này mặc chính là quần, nếu đổi thành váy, vậy sợ rằng....

            Khi hai tay Tiểu Vũ trụ xuống đất, hai chân đồng thời phát lực, Đường Tam muốn ngạnh kháng cũng đã chậm. Dù sao, cổ người rất yếu, với lại hắn chỉ là một đứa nhỏ. Một khi bằng vào công lực ngạnh kháng, cổ rất dễ dàng bị thương. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tùy ý Tiểu Vũ tương thân thể mình ném ra.

             Đường Tam phát hiện, cái loại phương pháp hai chân dùng sức của Tiểu Vũ, tay trụ trên mặt đất, mang toàn bộ lực lượng của nàng phát huy một cách hữu hiệu, cũng cùng cha dạy mình phương thức quay chùy, lấy tiểu thối phát lực có chút cùng loại.

           Lưng ngã xuống đất, lực lượng của Tiểu Vũ cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên Công hộ thể, tự nhiên sẽ không bị thương.

           Ném Đường Tam ra, Tiểu Vũ đã nhanh nhẹn đứng trên mặt đất, xoay người, cười mà như không nhìn hắn.

           Xoay người đứng dậy, Đường Tam không có giống như Vương Thánh, thua là thua, đại ý (khinh thường) không phải lý do. Hắn biết, trong khi Tiểu Vũ mang mình súy đi ra ngoài đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, hai chân nàng quấn trên cổ mình không đơn giản chỉ là để ném người.

          Loại kỹ xảo này vẫn là lần đầu tiên Đường Tam gặp được, trong ấn tượng của hắn, võ thuật ở thế giới kia của mình không có phương thức cùng loại. Bất quá, loại kỹ xảo này cũng phi thường nguy hiểm, nếu lúc đó mình phản ứng nhanh một chút, tiếp xúc khoảng cách gần như thế, công kích thân thể Tiểu Vũ tựa hồ không khó khăn.

          "Ta thua, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?"

           Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của túc xá bảy thời gian ngắn nhất.

           Tiểu Vũ cười dài nói:

           "Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."

           Lúc này, đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này nhất kích chế thắng, hai mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?

         Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói:

         "Dựa theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."

          Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh:

         "Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."

         Lúc này, một người hơn ba mươi tuổi lão sư từ bên ngoài đi đến,

        "Mới tới Công Độc Sinh sao? Đứng ra một chút."

        Đường Tam cùng Đường Uyên đồng thời đứng lên, Tiểu Vũ cũng lên tiếng.

         Vị này lão sư tướng mạo bình thường, đạm lục sắc đầu tóc, trong tay ôm hai giường chăn đệm,

         "Đường Tam, Đường Uyên?"

         Đường Tam vội vàng đứng dậy, Đường Uyên cũng đứng lên, kéo lại Đường Tam góc áo.

         Lão sư nói:

         "Ta kêu Mặc Ngân, các ngươi có thể kêu ta Mặc lão sư, Đường tam, Đường Uyên, đây là Đại Sư cho các ngươi đệm chăn."

         Đường Tam tiếp nhận hai người đệm chăn, tuy rằng chăn cũng không hoa lệ, nhưng một cổ khô mát hơi thở xông vào mũi, thế nhưng đều là mới tinh. Trong đó còn có hai cái gối đầu. Đại Sư hiển nhiên đã vì bọn họ tưởng chu toàn.

         "Cảm ơn lão sư."

         Đường Tam nói. Đường Uyên súc ở Đường Tam phía sau dùng ánh mắt biểu đạt lòng biết ơn.

         Mặc Ngân nói:

         "Đường Tam, Đường Uyên với Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"

         Đường Tam,Đường Uyên cùng Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

         Mặc Ngân nói:

         "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút."

           Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.

           "Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề."

           Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.

           Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói:

            "Lão đại, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "

            Tên còn lại nói:

            "Lão đại, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."

            Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều phá phá lạn lạn (cực kỳ rách nát), nhíu mày nói:

             "Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại, đều cũng gọi ta già rồi (1)."

          Vương Thánh nói:

          "Vậy như thế nào được, đây là quy củ."

          Tiểu Vũ nói:

          "Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ."

          Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào chiếc chăn trên tay Đường Tam:

           "Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?"

            Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn cùng Tiểu Uyên trong lòng có một chút không muốn. Nhưng Tiểu Vũ là nữ hài tử.

            "Thương lượng cái gì?"

            Tiểu Vũ nói:

            "Nhìn cái chăn của các ngươi rất lớn, ba người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?"

             "A?"

             Cùng nhau dùng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu Vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này... Hắn vốn định nói Nam nữ thụ thụ bất tương thân nhưng đột nhiên nhớ tới mình cùng Tiểu Uyên lúc nào cũng ôm nhau ngủ, nói vậy chả khác gì tát thẳng vào mặt mình. Mặc dù Tiểu Uyên cùng Tiểu Vũ nằm cùng nhau cũng được bởi hai người cùng là nữ hài nhưng hắn đã có thói quen mỗi ngày phải ôm Tiểu Uyên mới ngủ được hơn nữa hắn không thích Tiểu Uyên nằm ngủ với ai khác ngoài mình. ( Ta còn có thể mong đợi gì ở một tên siscon cơ chứ!!?? (ノ◕ ω◕`)ノ )

            Tiểu Vũ hừ một tiếng nói:

            "Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡng gian ngươi a? Hơn nữa nếu ngươi không muốn thì để ta ngủ chung với Tiểu Uyên Uyên là được." ( Đường Uyên: Ê! Cái kiểu nick name quỷ quái gì đây. (╯°□°)╯︵ 1┻━┻ )

            "Ách...."

            Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi. Có lẽ hắn nên canh chặt Tiểu Uyên, tuyệt đối không cho nàng đến gần Tiểu Vũ học bậy.

            Đường Tam nói không ra lời, các đệ tử khác nhìn bọn họ, có hâm mộ, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào.

            Tiểu Vũ có chút không kiên nhẫn, vốn định thúc giục nhưng đã bị đưa tới trong tay đệm chăn đánh gãy. Ngẩng đầu vừa thấy, là vẫn luôn mặt vô biểu tình, ít nói Đường Uyên. Còn tưởng rằng là cái rất khó ở chung người đâu! Kỳ thật là một cái rất tinh tế biệt nữu người sao! Hảo đáng yêu! Tiểu Vũ nháy mắt mẫu tính quá độ. Còn không đợi nàng nói lời ( lôi ) cảm (kéo) tạ (làm quen), Đường Uyên liền kéo lại ca ca góc áo. Đãi Đường Tam xoay người nghi hoặc địa nhìn hắn khi, lại lại tiến hắn trong lòng ngực, cọ cọ, ngẩng đầu,

          "Đói ~"

          Tiểu Vũ ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, quay đầu lại đi xem mọi người. Lại phát hiện những người khác tất cả đều nhìn bầu trời vọng địa, chính là không xem này đối đáng giận tú ân ái hai huynh muội.

          Kỳ thật hai người vẫn là phi thường đẹp mắt. Một cái là ôn văn nho nhã nhưng lại thập phần cường đại ca ca, một cái là diện than lạnh nhạt ít nói nhưng lại thường thường đối ca ca làm nũng muội muội.

         Ca ca tuy rằng diện mạo không phải thực xuất chúng nhưng là khí chất phi thường độc đáo. Mà muội muội tắc thực loá mắt, lớn lên thập phần tinh xảo xinh đẹp, không khó coi ra chờ nẩy nở sau, nhất định sẽ là một cái (con mẹ nó) yêu nghiệt.

        Một đầu tóc dài đen mượt đến eo, một đôi mắt lam trong suốt nhưng thâm thúy như biển sâu nhưng là mặt vô biểu tình mặt cùng lãnh đạm khí chất đem quyến rũ diện mạo cấp nhu hoà vài phần. Mà khi hai người đứng ở cùng nhau, đặc biệt là ca ca vẻ mặt sủng nịch biểu tình hống muội muội khi, là nhất đẹp mắt.

          Đường Tam ôm lấy Đường Uyên, xoa xoa tóc của cô.

          "Ngươi đem đệm chăn cho Tiểu Vũ, là muốn cùng ta cùng nhau ngủ sao? Chúng ta trước đem giường đệm hảo, sau đó liền đi ăn cơm, ân?"

         Đường Tam mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Uyên vui mừng nói, cô ở hắn trong lòng ngực mà giật giật khoé mắt đành gật gật đầu:

          "Chúng ta từ tiểu liền ngủ chung, hiện tại xài chung một bộ đệm chăn, ngủ cùng cái gối đầu cũng không có gì quan hệ."

          Dứt lời cô liền từ Đường Tam trong lòng ngực lên, cùng hắn cùng nhau đem hai người giường cũng ở bên nhau, đua thành một trương giường đôi. Phô lên giường đơn chăn, khăn trải giường chỉ có thể bao trùm hai trương giường tám phần. Bất quá bọn họ từ nhỏ ngủ chính là ôm ở cùng nhau, cũng sẽ không vị trí không đủ.

Công Độc Sinh nhóm thương lượng muốn đi ăn cơm, cũng mời hai huynh muội cùng nhau. Đường Tam cự tuyệt nói:

          "Các ngươi đi thôi, chúng ta liền không cần."

           Vương Thánh hào phóng địa nói:

            "Các ngươi mấy ngày nay thức ăn liền bao ở ta trên người đi! Đường Tam, sau này mọi người là cùng túc xá cả, cùng nhau đi đi. Làm như ghê gớm lắm ấy, chờ ngươi có tiền lại mời ta là được."

            Đường Tam thoáng chần chờ một chút, nhưng nhìn thấy Đường Uyên vẫn là đáp ứng. Hắn đối với tiền luôn luôn không có khái niệm. Sự thống khoái của Vương Thánh rất hợp khẩu vị của hắn, mặt mày Tiểu Vũ ngay lập tức hớn hở, đưa mắt đầy ý tứ nhìn Vương Thánh.

          Bất quá, vừa nghĩ lại nhu kỹ của nàng, Vương Thánh vẫn còn rời nàng xa xa, lúc trước nàng ném Đường Tam thì trên mặt nàng còn mang theo nụ cười thì đã ra tay. Ai biết nàng lúc nào hưng phấn lên, thuận tiện cũng cho mình tới một chút.

          Kể cả Đường Tam, Đường Uyên và Tiểu Vũ, nhóm mười hai người ra khỏi túc xá bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.

          Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

           Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

--------------------------------
(1): Ý câu này nói là Tiểu Vũ cảm thấy bị gọi cho già đi.
(2): Nhất hạ: theo mình đây giống như thịt vụn hoặc nước nấu thức ăn (kiểu như là quý tộc ăn thịt, người nghèo ăn nước), không biết có đúng ko nữa. Các bạn cứ tạm tưởng tượng như vậy nhé!

        "Này không phải Vương Thánh cùng (nghèo, bần cùng) tiểu quỷ sao?"

         Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến.

         Đường Tam hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám đệ tử cao niên cấp (giống như lớp 1 nhìn thấy các lớp lớn hơn 2,3,4 v.v...) đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.

         Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay:

          "Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."

           Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên:

          "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"

         Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng:

         "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."

          Vóc người Tiểu Vũ cùng Đường Tam, Đường Uyên không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của các nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời:

          "Một tiểu la lỵ (1) cùng một tiểu mỹ nhân a, đáng tiếc lại là công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi."

          Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.

          Tiểu Vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Đường Tam giữ lại:

          "Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm."

           Tiểu Vũ nhìn Đường Tam có chút coi thường:

           "Ngươi sợ như vậy ư?"

           Đường Tam không có giải thích, tự mình đi tới cuối đoàn người đang xếp hàng mua cơm. Đường Uyên ôm lấy tay Đường Tam đi theo đằng sau, trong đầu lại nghĩ, 'Tốt lắm nhãi con, người thành công chọc điên lão nương. Hãy sẵn sàng đi.' ( Bảo Bảo: ...A Di Đà Phật. )

[Đường môn môn quy: Phàm Đường môn đệ tử, không dễ dàng trêu chọc thị phi, nhưng nếu có người chủ động xâm phạm, phải lấy lôi đình hoàn trả.]

       Từ ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, những đệ tử của học viện này bất luận tính cách như thế nào, bât quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, để cho một cái xuyên việt giả tâm đã trưởng thành như hắn đi cùng một đứa nhỏ đối đầu, Đường Tam cũng không có hứng thú. Nhưng mà...

        Đường Tam ánh mắt ám trầm nhìn tên nhóc cao ngạo vừa đi. Dám có gan trêu ghẹo muội muội của hắn thì phải nhận lấy hậu quả thích đáng. Và từ đó những ngày bi thảm của Tiêu lão đại bắt đầu khiến hắn phải kêu khóc thảm thiết không thôi. ( Bảo Bảo: .....Ma ma, có biến thái. Σ(ºд º/// )

          Bất quá, tính cách của Tiểu Vũ biểu hiện ra ngoài làm Vương Thánh càng thêm hân thưởng (thưởng thức).

         Chính lúc này thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng kéo Đường Uyên đi tới:

         "Lão sư, ngài cũng tới ăn cơm."

         Tới đúng là Đại sư, hướng hai người gật đầu nói:

         "Đã thu thập tốt đồ chưa?"

         Đường Tam cung kính gật đầu nói:

         "Cảm ơn chăn màn của lão sư."

         Đại sư vỗ vỗ vai của hắn:

         "Theo ta lên lầu hai ăn cơm đi. Sau đó ta mang các ngươi đi tới chỗ ta ở."

          Đường Tam lắc lắc đầu, nói:

          "Dạ không, lão sư, con và bạn cùng phòng cùng đi ăn."

          Cho tới bây giờ hắn đều không muốn làm một cái đặc lập độc hành đích nhân (2).

          Đại sư cũng không kiên trì, gật đầu nói:

          "Được, các ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi. Ăn cơm xong thì đứng tại cửa căng tin chờ ta."

          Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.

          Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác được Đại sư và cha mình có chút giống nhau, mặc dù cha nói rất ít, Đại sư nói tương đối nhiều, nhưng trên khí chất, bọn họ đều có một loại cảm giác đặc thù. Nhất là Đại sư, ở phương diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù lúc hắn cười cũng sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nghiêm túc.

       Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam:

       "Ngươi biết Đại sư?"

       Đường Tam gật đầu, nói:

       "Người là lão sư của chúng ta."

       Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói:

       "Không thể nào. Các ngươi bái Đại sư làm lão sư? Thực lực của hắn không có gì.Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá."

         Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh:

         "Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta nghĩ chính là không cần ngươi mời nữa."

          Nói xong, hắn kéo Đường Uyên xoay người hướng bên ngoài căng tin mà đi. Đường Uyên cũng ánh mắt lạnh lẽo địa trừng mắt hắn, yên lặng địa dùng ánh mắt uy hiếp hắn.

          Vương Thánh không nghĩ tới Đường Tam sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, nhất thời lăng (kiểu như thất thần) đứng ở đó. Tiểu Vũ và các đệ tử đứng ở bên cạnh cũng chưa rõ tại sao hắn lại như vậy.

          Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, đối với Đường Tam mà nói, tuyệt không chỉ là nói một chút ngoài miệng. Nếu bái Đại sư làm sư phụ, hắn đối với Đại sư chính là tôn trọng phát ra từ nội tâm. Nếu vừa rồi nói Đại sư ăn nhờ không phải là Vương Thánh mà hắn có ấn tượng rất tốt, mà là một người khác, sợ rằng hắn đã trực tiếp động thủ rồi.

           Đường Uyên đứng bên nắm chặt lấy tay Đường Tam. Cô hiểu hiện tại Đường Tam cảm thấy thế nào, chính cô cũng rất tức giận. Trong lòng cô Đại Sư chính là một con người vĩ đại, nếu không có ngài thì sẽ không có Sử Lai Khắc Thất Quái mạnh mẽ như vậy. 'Hừ! Bây giờ các ngươi không thấy giá trị thật sự của Đại Sư. Nhưng cứ chờ đi rồi sẽ hối hận.'

         Vương Thánh nói có chút ảo não:

         "Mạc danh kì diệu (???). Tiểu tử này có cái gì tật xấu."

         Về kí túc xá ăn no sau, Đường Tam quan tâm hỏi:

         "Tiểu Uyên, ngươi hôm nay là làm sao vậy? Như thế nào thích hướng ta trong lòng ngực cọ?"

         Còn làm ra rất nhiều không tự giác làm nũng động tác.

         Đường Tam đã nhận ra muội muội hôm nay thực không thích hợp. Luôn luôn rất ít cảm xúc lộ ra ngoài nàng, hôm nay giống như đặc biệt dính người. Ngày thường chỉ ở hai người một chỗ khi mới có thể lộ ra mặt khác cảm xúc muội muội. Hôm nay giống như có khác người ở thời điểm cũng không chút nào để ý địa hướng chính mình làm nũng. Đảo không phải nói Đường Tam không hy vọng muội muội dính chính mình, hắn ước gì nhà mình đáng yêu muội muội mỗi ngày hướng chính mình làm nũng đâu! Nhưng nàng thật sự là quá khác thường, Đường Tam thực lo lắng nàng.

         "Ta không thích người xa lạ."

         Đường Uyên quay đầu đi, cảm xúc hạ xuống.

         Đường Tam ôm lấy muội muội, làm nàng đem đầu dựa vào chính mình trên vai, nhẹ nhàng mà vỗ về nàng bối. Đường Uyên nhắm mắt lại, hai tay buộc chặt, dùng sức địa hồi ôm Đường Tam. Gắt gao dán Đường Tam, giống như muốn đem chính mình toàn bộ súc đến hắn trong lòng ngực.

          Cẩn thận nghĩ nghĩ, Đường Tam liền minh bạch. Nhớ năm đó khi cả hai mới 3 tuổi, có một lần Tiểu Uyên suýt bị bọn buôn người bắt cóc, may mà lúc đấy phụ thân vừa đi uống rượu về, thấy tình huống đấy hắn ( Đường Hạo ) đúng lúc chạy đến cứu kịp nếu không có lẽ hắn ( Đường Tam ) đã mất đi Tiểu Uyên mãi mãi. Nhưng kể từ sau ngày hôm đấy Tiểu Uyên rất ít chạy đi chơi xa nhà và ngoài hắn, phụ thân cùng Kiệt Khắc gia gia ra thì hầu như không đến gần hoặc nói chuyện với ai cả. Cũng kể từ đó Tiểu Uyên bắt đầu trở nên lạnh lùng hơn hẳn, chỉ khi ở một mình với hắn thì còn làm nũng như ngày xưa.

         Mặc dù Tiểu Uyên không có nói, nhưng là kỳ thật thực bất an đi? Thực sợ hãi đi? Hiện tại tới một cái hoàn cảnh lạ lẫm, nơi nơi đều là không quen thuộc người. Cho nên theo bản năng địa đến chính mình trong lòng ngực tìm kiếm an ủi sao? Bởi vì chính mình hơi thở để cho nàng an tâm? Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử a! (' ▽`).。o♡ (Bảo Bảo: Đây là cái biểu tượng gì thế này? Tại sao ta thấy nhà ngươi lại hạnh phúc vì điều đó đến thế hả!!?? ლ(ಠ益ಠლ ) )

        Thực ra Đường Uyên đột nhiên như vậy không phải do lý do trên. Đừng quên, cô xuyên qua khi thân thể này đã 5 tuổi, không hề có ký ức chuyện trước đó. Thực chất là do khi nhìn thấy Tiểu Vũ khiến cô đột nhiên cảm thấy nguy cơ. Đừng bảo cô suy nghĩ nhiều, Tiểu Vũ là nữ chính và cũng chính là tẩu tử tương lai của cô. Chỉ cần nghĩ tới tương lai Tam ca sẽ yêu thương, chăm sóc Tiểu Vũ mà tim cô đau thắt lại. Mặc dù chỉ ở cùng một năm nhưng Tam ca lúc nào cũng dịu dàng che chở, nhường nhịn cô, bao dung cô khiến cô cảm thấy rung động. Dù biết là không thể nhưng cô vẫn...

        Trong lúc Đường Uyên ngẩn người thì Đường Tam lại đau lòng ôm sát lấy cô, thầm nghĩ, không quan hệ, ca ca ở bên cạnh ngươi. Ca ca bảo đảm, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ xuống ngươi. Cho nên, không cần sợ hãi hảo sao? Ca ca ở chỗ này, ca ca hội bảo hộ ngươi. Không cần lo lắng, sợ hãi liền trốn đến ca ca trong lòng ngực đi! Ca ca bả vai vĩnh viễn đều là ngươi dựa vào.

         Đường Tam tay một chút một chút vỗ về nàng bối, ôn nhu trấn an nàng. Trên tay mềm nhẹ lực độ, thân thể truyền quá khứ độ ấm đều ở truyền đạt an tâm hơi thở.

         Đường Uyên dựa vào ca ca bả vai, thủ hạ là ca ca ngực, cảm thụ được kia một chút một chút hữu lực tim đập. Giống như về tới kiếp trước năm tuổi trước kia, ba ba còn chưa có chết thời điểm. Lúc ấy, dù có bận như thế nào ba ba đều dành thời gian ở với hai chị em, làm bức tường vững chắc cho gia đình. Chính mình thích nhất là cọ đến ba ba trong lòng ngực, đồng dạng cũng là một chút một chút hữu lực tim đập, ấm áp hơi thở quanh quẩn tại bên người.

         Thật là lệnh người an tâm hơi thở đâu! Đường Uyên bất an tâm, dần dần bình tĩnh trở lại. Thầm nghĩ, kiếp trước trên mình còn có một tỷ tỷ, hẳn sau cái chết của mình thì tỷ ấy sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt. Còn kiếp này mặc dù không thể trở thành vợ của Tam ca nhưng chính mình cũng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh huynh ấy với tư cách là muội muội. Nhìn Đường Tam đang cố gắng an ủi chính mình bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Tam ca, muội sẽ vĩnh viễn ở bên huynh, cho đến khi...huynh không cần muội nữa.

        Ăn xong rồi cơm, cũng hống hảo bất an muội muội. Đường Tam thực mau lại mang theo Đường Uyên về tới nhà ăn. Lần này bọn họ không có đi vào, liền đứng ở nhà ăn cửa lẳng lặng chờ. Quá vãng học viên có không ít người hướng hắn đầu tới tò mò ánh mắt, hắn lại như là không thấy được giống nhau mí mắt rủ xuống, Đường Uyên đem mặt chôn ở ca ca đầu vai ngủ gà ngủ gật, hai người cũng không thèm nhìn tới bọn họ liếc mắt một cái.

         Đợi chừng nửa canh giờ, Đại sư rốt cuộc từ căng tin đi ra, cùng hắn đi ra còn có một người trung niên nhân cũng tầm tuổi hắn.

         Người trung niên mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại sư anh tuấn hơn vài phần, cằm có chút hơi nhọn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

         "Đi thôi, Tiểu Tam, Tiểu Uyên."

         Đại sư hướng hai huynh muội Đường Tam đang đứng ở cửa gọi.

         Người trung niên bên cạnh Đại sư cười nói:

         "Đây là hai đệ tử ngươi mới thu?"

         Đại sư gật đầu.

         Người trung niên vỗ vai Đại sư:

         "Tốt, chúc ngươi thành công. Ta đi trước."

          Nói xong, hắn nhìn Đường Tam hòa Đường Uyên một cái, lúc này mới hướng cái phương hướng kia đi.

          Chỗ ở của Đại sư là một phòng trên tầng cao nhất, phòng không lớn, chỉ có chừng ba mươi thước vuông. Mọi thứ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một giá sách chiếm hai mặt tường chứa đầy các loại bộ sách hấp dẫn ánh mắt Đường Tam.

          Đường Uyên vốn đang mơ màng sắp ngủ, nhìn đến mãn ngăn tủ thư sau liền giống một đầu nhìn đến dê con sói đói giống nhau, chết nhìn chằm chằm, tràn đầy mắt thèm. Đường Uyên kỳ thật thực thích đọc sách chẳng qua bởi vì bọn bạn luôn cuốn lấy nên thành ra không có thời gian đọc.

--------------------------------
(1)tiểu la lỵ: Mình nghĩ đây là một câu chỉ một cô bé rất xinh.
(2)người một mình một đường: ý nói ko muốn khác những công độc sinh khác.
***Có một số câu mình để nguyên Hán Việt, vì như vậy sẽ hay hơn nhiều, như câu: nhất nhật vi sư (một ngày lam thầy)..... Với lại những câu đó cũng rất dễ hiểu.

--------------------------------

        Đại Sư xem Đường Uyên cái kia bộ dáng, buồn cười, xong lấy từ ngực ra một cái bọc giấy đưa cho Đường Tam hòa Đường Uyên:

        "Trước hãy ăn đi. Thân thể đang lớn mà thức ăn quá kém là không được."

        Đường Tam sửng sốt một chút, mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong chứa hai cái đùi gà và hai cái bánh bao. Chúng vẫn còn ấm.

        "Lão sư...."

        "Được rồi, nhanh ăn đi, ăn xong ta còn có chuyện nói với các ngươi. Tuổi trẻ thì không nên để mất thời gian."

         Sắc mặt Đại sư bình tĩnh mà nghiêm túc, nhàn nhạt nói.

         Lương khô của bản thân không dễ dàng ăn no, khẩu vị của Đường Tam hòa Đường Uyên lại rất tốt, rất nhanh mang thức ăn Đại sư cho cả hai đều ăn hết.

         Đại sư đưa cho cả hai chén nước, còn mình thì đi tới sau bàn bàn làm việc ngồi xuống.

         "Năm nay các ngươi sáu tuổi, tiên thiên mãn hồn lực, song sinh vũ hồn. Mang vũ hồn kia của các ngươi phóng thích ra để cho ta nhìn xem."

         Đường Tam gật đầu, Đại sư đã biết bọn hắn là song sinh vũ hồn, vậy không có cái gì phải giấu diếm nữa. Giơ tay trái lên, màu đen quang mang mãnh liệt xuất ra, lại ngưng kết thành cái búa không lớn.

         Bởi vì một đoạn thời gian rèn luyện trước khi tới học viện, lực lượng thân thể hắn có tiến bộ không nhỏ, lúc này cũng miễn cưỡng có thể cầm chiếc búa mà không cảm thấy gánh nặng quá lớn.

          Thấy chiếc búa trong tay Đường Tam, Đại sư mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt toát ra quang mang cực kỳ kích động. Gắt gao nhìn chiếc búa, thì thào nói:

           "Đường Tam, Đường Tam, họ Đường,... được rồi, ngươi thu vũ hồn lại đi. Không nên dễ dàng lộ ra trước mặt người khác. Không có ta cho phép, sau này cũng tuyệt không nên thêm hồn hoàn vào vũ hồn này. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này. "

          Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn sư phụ:

          "Phụ thân cũng nói qua với con như vậy. Tại sao không thể cấp cái vũ hồn này phụ gia hồn hoàn."

           Quang mang kích động trong mắt Đại sư dần dần mất đi:

           "Phụ thân ngươi làm gì?"

           Đường Tam nói:

           "Là thợ rèn trong thôn."

           "Thợ rèn?"

            Ánh mắt Đại sư có chút cổ quái, thở dài lắc đầu:

           "Thợ rèn, búa, nhưng thật ra là tuyệt phối (1)."

           "Bây giờ không phải lúc nói cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ không cho ngươi sử dụng cái hồn hoàn này, hơn nữa không được cấp cho nó phụ gia hồn hoàn, đây chỉ là vì tương lai của ngươi. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ. "

           Phụ thân nói thế, lão sư cũng nói thế, làm tín nhiệm của Đường Tam đối với Đại sư lại tăng lên vài phần:

          "Con sẽ làm vậy."

          Lúc này Đại sư mới quay sang Đường Uyên hỏi:

          "Đường Uyên, còn ngươi thì sao? Sẽ không phải cũng là cây búa chứ?"

          Đường Uyên lắc lắc đầu, cô nâng tay trái lên, kim lam quang mang nháy mắt xuất hiện hiện. Rất nhanh trên tay cô xuất hiện một gốc cây non xuất hiện trên Đường Uyên tay. Cùng lần trước so sánh thì cây non không khác gì mấy, vẫn là ba phiến lá xanh biếc run nhè nhẹ thoạt nhiên rất tinh thần.

        "Này...... Đây là?"

        Vừa thấy đến Đường Uyên Lam Ngân Thảo, đại sư hiển nhiên so vừa rồi nhìn đến Đường Tam chùy tử hơn giật mình. Hắn nhanh chóng đang ngồi vị thượng đứng dậy, tiến lên đi bắt trụ Đường Uyên thủ đánh giá cẩn thận.

          Đại sư nhìn chằm chằm Đường Uyên Lam Ngân Thảo lăn qua lộn lại nhìn đã lâu, cuối cùng cẩn thận thân thủ đi nhẹ nhàng vuốt ve một chút kia chu tiểu tiểu cây non.

          "Có cái gì cảm giác?"

          "Ân... Cùng ngài sờ ta đầu thời điểm cảm giác giống như."

          "Di? Tiểu Uyên, lão sư sờ của ngươi vũ hồn ngươi cũng có cảm giác sao?"

           Đường Tam ở một bên rất kỳ quái, bởi vì chính mình Lam Ngân Thảo hòa chùy tử bị nhân đụng vào giống như cũng chưa cảm giác cũng. Bất quá ngẫm lại, không cảm giác mới đúng a, nếu chùy tử bị chạm đến một chút đều có thể cảm giác được, kia dùng nó đương vũ khí thời điểm, chính mình nhiều lắm đau a?

         "Ân, có."

         Đại sư lại không bên cạnh hai huynh muội đánh giá, mà là không ngừng cao thấp lật xem này Đường Uyên vũ hồn, miệng thì thào tự nói nói,

          "Không có khả năng a? Làm sao có thể? Chuyện như vậy... Nhưng là, cũng quả thật là như vậy a... Này... Thấy thế nào đều là..."

           "Lão sư, làm sao vậy sao? Tiểu Uyên có chỗ nào không đúng sao?"

            Nhìn lão sư cũng cùng phụ thân giống nhau, vừa thấy đến Tiểu Uyên cái thứ hai vũ hồn, biểu tình liền trở nên rất kỳ quái, Đường Tam không khỏi cũng bắt đầu khẩn trương đứng lên. Tiểu Uyên này vũ hồn, rốt cuộc làm sao vậy?

          "Các ngươi phụ thân lúc ấy nói như thế nào ?"

          Đại sư không có trở lại Đường Tam vấn đề, ngược lại đối bọn họ hỏi.

          "Phụ thân nói, tuyệt đối không thể đem này vũ hồn cùng bất luận kẻ nào nhìn đến."

         Đường Uyên nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói,"Nói so ca ca còn không có thể."

         "Các ngươi phụ thân là như thế này nói ? Kia... Chẳng lẽ là..."

         "Lão sư?"

         "Ai... Tốt lắm, Tiểu Uyên, bắt nó thu hồi đi thôi. Phụ thân ngươi nói đúng vậy, ngươi về sau tuyệt đối không thể đem này vũ hồn tại bất luận kẻ nào trước mặt phóng xuất, biết không? Tuyệt đối, bất luận kẻ nào, cũng không có thể! Đương nhiên, cũng không thể tại mặt trên thêm hồn hoàn!"

          "A? Ân!"

          Đường Uyên nghe lời thu vào. Lại nói thầm trong lòng, 'Không hổ là Đại sư, chỉ cần nhìn mà đã biết nó là bản thể của ta.' Thực chất lúc đầu cô cũng chả hiểu ra làm sao nhưng sau một đêm cô cũng hiểu ra. Bảo sao phụ thân hòa Đại sư lại lo lắng, dù sao chỉ cần có ai phát hiện ra thì cô sẽ tiêu tùng. Nhưng... liếc sang gương mặt lo lắng của Đường Tam, xin lỗi Tam ca chuyện này muội không thể nói cho ca được.

        "Lão sư, vì sao..."

        Một bên Đường Tam vẫn là lo lắng, nhưng là lại tại đại sư ý bảo hạ dừng trong miệng hỏi.

        "Hiện tại, các ngươi hoàn quá nhỏ, này đó còn không phải theo các ngươi nói thời điểm, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ hôm nay trong lời nói là được. Đợi cho thời điểm, ta tự nhiên hội nói cho của các ngươi. Tiểu Tam, về sau, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nhớ rõ chiếu cố tốt Tiểu Uyên."

       Liền những lời này đều giống nhau, rốt cuộc...

       Mặc kệ Đường Tam nghi vấn, Đại sư thế này mới đem đề tài chuyển mở.

       "Tiểu Uyên, ngươi thứ hai vũ hồn cùng Tiểu Tam đệ nhất vũ hồn giống nhau, vậy ngươi đệ nhất vũ hồn vì sao sẽ là tiểu đóa hoa đâu? Theo lý thuyết, của các ngươi vũ hồn hẳn là kém không lớn mới đúng a. Tiểu Uyên, đem ngươi hoa phóng xuất cho ta xem."

        Đường Uyên như trước nghe lời vươn tay phải, một trận hắc quang sau, Đường Uyên trong tay lại nhiều một thanh khéo léo tiểu bỉ ngạn.

         "Đây là... loại hoa này ta chưa thấy bao giờ."

         Đại sư nhìn Đường Uyên tiểu bỉ ngạn hòa Đường Tam chùy tử thượng giống nhau hoa văn nói,

         "Xem ra, phía trước là ta sai rồi. Tiểu Uyên, của ngươi này vũ hồn, mới không phải cái gì phế vũ hồn. Tương phản, nó là một cái tương đương cường đại vũ hồn, ngươi xem đến Tiểu Tam chùy tử thượng hoa văn sao? Có phải hay không với ngươi này tiểu hoa thượng giống nhau?"

          Nhìn đến hai huynh muội đồng thời gật đầu, đại sư lại mới tiếp tục nói,

          "Sẽ không sai , Tiểu Uyên của ngươi vũ hồn, kỳ thật chính là Tiểu Tam cái kia chùy tử vũ hồn biến dị. Hơn nữa, liền hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không hướng phá hư phương hướng biến dị. Tiểu Uyên, đối với ngươi này vũ hồn, ngươi có biết cái gì về nó không? Hoặc là ngươi muốn như thế nào sử dụng nó? Này đó, ngươi có nghĩ tới không?"

          Đường Uyên nghe được Đại sư hỏi như vậy , lại quay đầu nhìn nhìn Đường Tam, được đến một cái sau khi gật đầu, Đường Uyên mới nói,

          "Có!"

          "Nga? Vậy ngươi nói thử xem?"

           Đường Uyên cầm chính mình bỉ ngạn giơ lên,  bắt đầu giả vờ thâm trầm nói ( Bảo Bảo: Con gái ta đáng lẽ phải Cool, Ngầu, thanh niên nghiêm túc nhưng sao giờ nhìn lại ta thấy nó bắt đầu có dấu hiệu trẻ con vậy ta? Đường Uyên: Còn không phải tại ngươi sao. Giờ thì im, ngươi làm ta mất tập trung quá. Bảo Bảo: Ngươi... ngươi... đứa con bất hiếu。゚(゚ノД`゚)゚。 Đường Uyên: Giờ không biết ai trẻ con ha.)

            "Đóa hoa này tên là Mạn Châu Sa Hoa hay còn gọi là Bỉ Ngạn Hoa. Đóa hoa này chỉ có thể nở ở địa ngục, mùi hương của nó dẫn lối cho những du hồn lạc lối tìm được đường đi đầu thai. "

          Sau đó, Đường Uyên tại nhỏ hẹp trong phòng tăng thêm hồn lực vào tiểu bỉ ngạn. Rất nhanh, một mùi hương ảo mộng như có như không xuất hiện trong phòng. Mắt của Đường Tam hòa Đại sư nhanh chóng tan rã nhưng cũng rất nhanh tụ lại. Đại sư vội nói:

         "Được rồi Tiểu Uyên, mau dừng lại."

        Lúc này giọng nói của Đại sư đã có chút run rẩy, một bởi kích động hai là vì di chứng. Đường Tam đứng bên cạnh cũng có chút lung lay. Cô vội thu vũ hồn rồi đỡ lấy Đường Tam.

         Đợi một lúc Đại sư cùng Đường Tam khôi phục lại sức lực. Cô thề cô có thể thấy được sự say mê trong mắt Đại sư nhìn cô, giờ cô chạy có còn kịp không nhỉ? Như nhận ra ý đồ của cô, Đại sư nhanh chóng bắt cô lại nói:

          "Tiểu Uyên, vũ hồn của ngươi chắc chắn là một loại vũ hồn cường đại mới. Hồn kỹ bị động ngươi vừa phát ra có thể mê hoặc người khác nhưng có lẽ còn nhỏ yếu nên thời gian khống chế không lâu...."

           Có lẽ vì quá mải mê mà Đại sư cứ nói suốt làm cô đau cả đầu, cũng chính vì vậy mà cô đã bỏ lỡ ánh mắt Đường Tam phức tạp nhìn cô.

           Cảm giác của Đường Tam bây giờ có thể nói là vô cùng phức tạp. Vui mừng vì Tiểu Uyên có vũ hồn cường đại, sau này có thể tự bảo vệ mình. Nhưng lại buồn vì hắn sợ... hắn sợ sau này Tiểu Uyên trở nên cường đại sẽ không cần hắn nữa mà sẽ có một thế giới khác cho mình, sẽ có một người đàn ông khác vì nàng che chở nắng mưa, xây dựng cho nàng một gia đình mà hắn... hắn chỉ có thể đứng đằng sau mà chúc phúc nàng. Càng nghĩ hắn lại cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, rét buốt thấu linh hồn.

           Cô cảm thấy Đại sư nói ngày càng có xu thế liên miên không dứt, có khả năng sẽ nói hết cả buổi. Cô không chịu nổi đành phải ngắt lời:

            "Lão sư, xin ngài đừng nói nữa."

            Đại sư thế này mới theo vừa rồi say mê trung phản ứng lại đây, hắn không nghĩ tới, nhỏ như vậy một cái đứa nhỏ, cư nhiên có như vậy năng lực . Kia tiểu tiểu một thanh nhìn như không hề lực sát thương tiểu đóa hoa, không, phải gọi là bỉ ngạn, cư nhiên tại nàng trong tay có thể sử dụng như thế thuần thục mỹ lệ, mặc kệ là bỉ ngạn thân mình, vẫn là cái kia mê hoặc mùi hương. Thật sự là rất bất khả tư nghị , không hổ là con hắn a!

        "Tiểu Uyên, ngươi vừa rồi dùng là này gọi là gì? Là ngươi chính mình phát hiện sao?"

         "Lão sư, ta tạm đem này tên là Mị hương, là ta trong lúc vô tình đùa thời điểm phát hiện."

          Đại sư nói:

          "Tốt, tốt lắm. Đúng rồi, ngày mai là khai giảng điển lễ, ngày kia sẽ bắt đầu chính thức đi học . Bất quá, này đối với các ngươi hai cái mà nói, chính là chậm trễ thời gian mà thôi. Hiện tại việc cấp bách, nếu như của các ngươi vũ hồn có thể tiếp tục tu luyện. Buổi sáng thu các ngươi làm đồ đệ sau ta cẩn thận nghĩ nghĩ, sáng sớm ngày mai các ngươi hai cái trước hết theo ta rời đi học viện, ta mang bọn ngươi đi tìm thích hợp hồn hoàn, cho các ngươi tiến giai đến hồn sư cấp bậc."

          Đường Tam hòa Đường Uyên nghe vậy mừng rỡ, chỉ có đạt được hồn hoàn sau, Đường Tam tài năng khẳng định chính mình Huyền Thiên Công có phải hay không bởi vì hồn hoàn mà đã bị ước thúc, Đại sư thực hiện đang cùng hắn ý. Đường Uyên thì háo hức không biết hồn hoàn tương lai của mình sẽ là gì, mà hơn nữa, có lẽ cô nên mang theo thuốc giải độc xà. Sau đó hai người vội vàng thống khoái đáp ứng một tiếng.

         Đại sư tiếp tục nói:

         "Bên học viện ta sẽ giúp ngươi xử lí, ngươi không cần lo lắng. Trên đường đi ta sẽ dạy ngươi tri thức về vũ hồn. Đường Tam, Đường Uyên, đối với vũ hồn Lam ngân thảo hòa Hoa bỉ ngạn của các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?"

          Đường Tam nói:

          "Tất cả mọi người đều nói chúng nó là phế vũ hồn (vũ hồn bỏ đi), bất quá, bọn con cảm giác được mọi đồ vật gì thì đều có tác dụng nhất định, cũng đều có đặc tính của nó, cho dù làm Lam ngân thảo thường nhìn thấy cùng Bỉ ngạn hoa tất nhiên cũng như thế."

          Đại sư hài lòng gật đầu, nói:

          "Không sai, mỗi một vũ hồn đều có đặc tính của mình, trong nghiên cứu của ta, đê đẳng (yếu kém) vũ hồn chiếm tỷ lệ rất lớn, ta vẫn chủ trương, không có vũ hồn phế vật, chỉ có người phế vật. Ngày mai sẽ mang các ngươi đi tìm hồn hoàn, vậy, bây giờ các ngươi cần tự mình quyết định phương hướng phát triển của vũ hồn."

           Đường Tam sửng sốt:

           "Phương hướng phát triển của vũ hồn? Lão sư, đây là ý tứ gì?"

            Đại sư nói:

            "Cái này phải từ phân loại vũ hồn của mình mà nói. Trên tổng thể phân ra, chỉ có hai loại lớn, Thú vũ hồn và Khí vũ hồn. Thực vật loại vũ hồn cũng bao hàm trong khí vũ hồn, như hai cái vũ hồn của ngươi đều được xem như Khí vũ hồn. Khí vũ hồn và Thú vũ hồn bất đồng lớn nhất chính là trên hình thức biểu hiện."

             "Thú vũ hồn khi sử dụng thì mang lực lượng của thú phụ gia với bản thân, cũng chính là phụ thể hiệu quả. Bằng vào thân thể cùng Thú vũ hồn kết hợp để tăng cường thực lực của thân mình, đạt tới mục đích nhân hồn hợp nhất phát động công kích. Mà Khí vũ hồn lại hoàn toàn bất đồng, tất cả Khí vũ hồn đều là ly thể (rời thân) phát huy tác dụng. Bởi vậy tính phụ trợ của Khí vũ hồn sẽ nhiều hơn so với Thú vũ hồn. Lấy ví dụ đơn giản, nếu vũ hồn của ngươi là thủy đạo (???) trong trường kiếm (???) mà chúng ta thường ăn (uống?), vậy, vũ hồn của ngươi có thể trở thành thực vật (thức ăn). Hơn nữa, bởi vì nó là do hồn lực hình thành, hiệu quả so với thủy đạo bình thường tốt hơn nhiều."

        Đường Tam giật mình nói:

        "Vũ hồn cũng có thể ăn sao?"

        Đại sư gật đầu khẳng định, nói:

        "Khí vũ hồn loại thực vật đều có thể ăn. Cho nên, cấp bậc cao của thực vật hệ Khí hồn sư luôn luôn là nhân tài mà quân đội khát cầu. Một người vượt qua ba mươi cấp thực vật hệ Khí hồn sư có thể cung cấp thực vật đủ cho trăm tên chiến sĩ dùng. Giảm bớt thật lớn tiêu hao tư nguyên của quân đội."

         Đường Tam ngơ ngác nói:

         "Con còn chưa rõ."

         Đại sư kiên nhẫn nói:

         "Cái đạo lý này kỳ thực rất đơn giản. Thực vật đối với bất cứ sinh vật gì mà nói, đều là bổ sung năng lượng. Mà hồn lực cũng là một loại năng lượng, mà bản thân hồn lực có thể biến hóa thành năng lượng được người hấp thu, vậy, nó đối với thực vật chân chính của chúng ta cũng không có gì khác nhau. Đồng dạng đều là năng lượng người có thể sử dụng."

           Đường Tam nghe có cái hiểu, cái không, nhưng ý tứ đại khái vẫn còn rõ ràng:

           "Nói cách khác, Khí vũ hồn đều dùng để phụ trợ có phải không?"

           Đại sư nói:

           "Không có gì là tuyệt đối, có một chút người có Khí vũ hồn đồng dạng có thể trở thành Chiến hồn sư. Ví dụ như, nếu Khí vũ hồn của ngươi là một thanh kiếm, có thể sử dụng như vũ khí, vậy, ngươi cũng có thể trở thành Chiến hồn sư, giống như thần khí mà bên ngoài nói, kỳ thật chính là Chiến hồn sư của Khí vũ hồn mang vũ hồn của mình tu luyện tới đỉnh, có thể xưng là thần khí. Mặc dù có phân chia Khí vũ hồn và Chiến vũ hồn, nhưng trong đó hai cái có một chỗ tương thông. Mỗi Hồn sư đều có phương hướng phát triển, như thực vật hệ, trinh sát hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ, khống chế hệ v.v... Bây giờ, trước khi hoạch thủ hồn hoàn, ngươi phải quyết định phương hướng phát triển tương lai cho vũ hồn của mình, vũ hồn tu luyện của Hồn sư phải theo một phương hướng tiến hành phát triển."

--------------------------------
(1) Tuyệt phối: phối hợp tuyệt vời.
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dn