Chương 42: Vệt máu kỳ lạ trên khây sắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Máu?"

"Đúng, chắc chắn là máu, có người đã đổ một lượng máu lớn lên mâm sắt này, hơn nữa, không chỉ có một lần đâu, một lớp máu đã khô, lại tưới thêm một lớp nữa, cứ thế cứ thế, tưới không biết bao nhiêu là máu lên, mới đóng thành một lớp dày như thế này." Tôi nói, nhìn mấy đường hoa văn trên mâm sắt, liền lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, "Cậu xem mấy rãnh lõm này, trước kia tôi từng thấy thứ tương tự rồi, những rãnh này là rãnh dẫn máu, đây vốn không phải là một cái mâm sắt bình thường, mà là một cái mâm tế."

Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, tôi lập tức cầm lấy bình nước, giội lên mâm sắt. Tôi đổ nước rất từ tốn, từng chút một, dưới ánh đèn, màu nước nom giống như một thứ chất lỏng cổ xưa thần bí nào đó, loang loáng những đường vân màu vàng, rồi nhanh chóng lan ra khắp bề mặt cái mâm.

Nhìn hướng nước chảy, tôi gần như có thể khẳng định những hoa văn chạm trổ trên mâm sắt này đã được tính toán kỹ lưỡng, cách dòng nước lan chảy trên bề mặt mâm trông hài hòa đẹp đẽ lạ thường.

Dòng nước như thể có sự sống, uốn lượn thành hình trên bề mặt mâm, sau đó chảy tràn ra rìa mâm, chảy xuống bên dưới. Nhưng kỳ dị thay, nước tràn qua rìa lại không có bất cứ giọt nào rớt xuống đất, mà men theo cạnh mâm chảy xuống đến tận đáy mâm, rồi vẫn tiếp tục chảy men theo những hoa văn ở phần đáy, xuống đến tận trục quay bên dưới.

Bởi vì nước có sức dãn. Còn với máu, máu có nhiều tạp chất hơn, sức dãn cũng lớn hơn, dòng máu đỏ tươi chảy sát theo các hoa văn ở đáy mâm, chắc hẳn trông còn đẹp hơn nhiều.

"Hóa ra là xài thứ này như vậy." Tiểu Hoa rành nghề quá rồi, chả lấy làm ngạc nhiên gì, "Chẳng lẽ tụi mình cũng phải tưới nhiều máu như thế à?"

Cái này thì tôi không biết. Tôi sờ mó cái mâm sắt một chút, vết máu khô ngấm nước, bắt đầu tan ra, cảm giác vẫn khá mới, có lẽ là được tưới xuống từ khi Lão Cửu Môn tiến vào đây năm xưa.

Trộm mộ tặc không coi trọng mấy thứ quy tắc rườm rà lôi thôi như kiểu huyết tế này, hơn nữa, ở nơi đây, dù không phải mộ cổ nhưng đem máu theo bên mình vẫn không phải chuyện gì tốt lành, nếu năm đó khi Lão Cửu Môn tiến vào đây, tưới máu lên cái mâm sắt này, vậy thì ắt hẳn là do nguyên nhân khác. Bây giờ không còn manh mối nào khác, chỉ có thể thử mà thôi.

Tôi nghĩ, có lẽ bên dưới mâm sắt này có thứ cơ quan gì đó phải cần đến máu để khởi động.

Điều này cũng không khó giải thích, có lẽ cơ quan này sử dụng sự đặc sánh của máu, lấy máu đổ lên các đường rãnh hoa văn làm chất dẫn, tôi tin là kỹ thuật của người cổ đại hoàn toàn có thể làm được điều này. Chỉ cần các đường nét hoa văn được thiết kế khéo léo tinh xảo, thì sử dụng tốc độ chảy của nước hay các chất lỏng khác sẽ hoàn toàn khác biệt.

Tôi chuẩn bị treo Tiểu Hoa lên dây thừng, bảo cậu ta ra ngoài gọi người bên dưới mang ít máu lên đây, nhưng Tiểu Hoa lại sờ mấy vết máu hòa tan kia, đột nhiên hỏi: "Từ từ đã, cậu nghĩ đây là máu gì?"

"Máu gì?"

"Nếu là máu heo máu chó thì dễ rồi, nhưng nếu là máu người thì khó xơi đây. Hơn nữa, nhìn lượng máu này, không phải một hai thùng là giải quyết xong, bao nhiêu máu thế này chảy xuống bên trong, chắc hẳn là một công trình lớn."

Tôi suy nghĩ một lúc, nói cũng đúng, nếu là máu người thì phiền phức rồi đây. Nhưng mà, chắc là Lão Cửu Môn không biến thái như thế chứ? Với cả, tôi cũng không tin máy móc của người cổ đại lại có thể phân tích được sự khác biệt nhỏ tí xíu giữa các loại máu.

Tôi với Tiểu Hoa đều không phải loại người huyết khí dồi dào, nếu thật sự phải cần đến máu người, thì hai đứa bọn tôi mỗi thằng góp một chén là khá lắm rồi. Tôi nghĩ một lúc, nghe nói máu heo với máu người không khác nhau là mấy, hay trước tiên cứ kiếm ít máu heo thử xem đã?

Tiểu Hoa liền lắc đầu: "Quá phiền toái." Nói rồi lại nghĩ một lát, bảo, "Phải kéo cả một con heo lên đây."

Kéo cả một con heo lên, đây là một ý kiến rất hay. Một là, bên ngoài kia có bao nhiêu là tóc, nếu cứ chuyển từng thùng máu lên một, sẽ kích thích đến lũ tóc đen kia, thật không thể tưởng tượng nổi sẽ là cảnh tượng gì nữa, chuyển heo lên đây thì tốt hơn. Hai là, heo là sinh vật sống, có thể đảm bảo chắc chắn máu không bị đông trong lúc vận chuyển. Nhưng mà, tôi tưởng tượng đến cảnh tượng một con heo treo lơ lửng giữa vách núi, đây đúng là cả một tác phẩm nghệ thuật trình diễn.

Thông báo xuống dưới, mấy người bên dưới lập tức ngẩn ra, phải liên lạc lại xác nhận đến mấy lần liền, đầu bên kia của bộ đàm chỉ biết im phăng phắc, hiển nhiên là bọn họ không hiểu tụi tôi định làm trò gì. Tiểu Hoa bảo anh ta mau đi làm ngay, bên dưới mới nói sẽ thử xem sao. Mãi cho đến ngày hôm sau, chúng tôi mới nghe thấy từ trong bộ đàm vang lên tiếng heo kêu éc éc, mới biết là kiếm được heo rồi.

Ở quê, có heo là chuyện bình thường, nhưng trói heo rồi chở vào trong núi sâu lại là một chuyện hết sức phiền toái, cũng làm khó nhóm người bọn họ rồi.

Cả tôi với Tiểu Hoa phải dùng hết sức bình sinh mới kéo được con heo kia lên, đến khi heo lủng lẳng trước cửa hang, đến nhìn xem, thì thấy đó là một con heo nuôi lấy thịt, đã hoảng sợ đến mức không dám giãy giụa gì nữa.

Hai người tháo con heo xuống, nhét vào trong hang, liền ngửi thấy một mùi hôi thối không thể chịu nổi. Bao nhiêu cứt đái trên mình heo chưa được rửa sạch, mùi thối ngấm qua nhiều năm bốc lên khiến bọn tôi khó mà chịu đựng nổi. Nhưng đã trì hoãn suốt một ngày rồi, chúng tôi gấp quá, cũng không để ý nhiều nữa, trói bốn chân heo lên dây thừng thành món hàng, chuyển vào bên trong.

Đến khi quay trở lại hang đá kia lần nữa, chúng tôi liền bắt tay vào chuẩn bị công việc, cầm cái bay cạy hết các cặn máu tụ trên mâm sắt, dần dần, hình dạng ban đầu của cái mâm sắt hiện ra, đường nét hoa văn trên bề mặt cũng càng thêm rõ ràng.

Cạy xong xuôi, tôi mới phát hiện ra, tất cả các hoa văn trên mâm sắt dường như mang hình một đóa hoa nở, hơn nữa tôi còn phát hiện một vài phần trên mâm sắt có dấu hiệu được tu sửa. Xét tổng thể, cái mâm sắt vốn trông rất cổ xưa, nhưng ở những bộ phận đã được tu sửa kia, những cục nổi và vết rỉ sét trên lớp sắt tây vẫn còn khá mới. Chứng tỏ, cách đây không lâu, có ai đó đã đến đây, tiến hành tu bổ cái mâm sắt này.

Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn lên trần hang phía trên mâm sắt, chúng tôi phát hiện ở trên đó có một cái móc bằng đá to chừng một cánh tay, nhìn là biết nó được dùng để treo đồ vật gì đó. Thế là, chúng tôi bèn lấy sợi thừng xỏ qua cái móc đá, treo con heo lên trên.

Con heo kia hình như bây giờ mới bắt đầu tỉnh lại, không ngừng giãy giụa, kêu đến điếc cả tai, sợi thừng mỏng manh bị nó kéo căng như dây đàn, tôi sợ sắp đứt mất.

Vì hang động này vốn không cao, nên sau khi treo heo ở đó, đầu heo rất gần với mâm sắt, có thể lấy máu luôn. Tiểu Hoa liếc tôi một cái, liền đưa con dao găm cho tôi, nói: "Tới đi nào?"

Tôi sửng sốt, nói: "Tôi chưa giết heo bao giờ."

Cậu ta nhìn tôi chớp mắt cười một cái: "Cậu chưa từng thế chẳng lẽ tôi đã từng? Dao này sắc lắm, cứ quẹt bừa lên cổ nó một cái là được."

Tôi cả giận nói: "Vậy sao cậu không tự mà làm ấy?"

"Tôi không ra tay được." Cậu ta nói, "Cầm dao giết một con vật to ngang ngửa mình, không phải là chuyện mà ai cũng làm được đâu."

"Đệch, thế tôi đây trông giống người làm được chuyện đó lắm à? Trông tôi giống đồ tể lắm sao?" Tôi mắng. Nhưng Tiểu Hoa chỉ thẳng thắn nhìn tôi, ánh mắt đó có nghĩa là, đừng hòng cậu ta làm việc này.

Tôi cầm lấy con dao, lại nhìn con heo kia, trước kia thật sự không ngờ là mình lại có ngày phải đi giết heo, Tiểu Hoa lăn lộn trong nghề kia mà, tôi tưởng đối với cậu ta giết heo không phải là vấn đề gì to tát chứ, sao chuyện này lại đến phiên tôi làm?

Con heo kia kêu như bị chọc tiết đến nơi rồi vậy, nghe mà phiền não vô cùng, tôi ướm thử một chút, cảm giác có hơi sụp đổ, cảm thấy chắc chắn mình không xuống tay nổi, bèn nói: "Nếu không thì gọi thủ hạ của cậu bảo treo nốt một ông đồ tể lên đây đi?"

"Hang động ở đây, dân địa phương đều đồn thổi là có ma, không được đâu, bọn họ chắc chắn không dám lên đây."

Tiểu Hoa nói, "Sao cậu chẳng có tiền đồ gì cả thế."

"Cậu đếch có tư cách nói tôi." Tôi nhìn con heo kia mà cười khổ, nghĩ thầm giá mà Bàn Tử ở đây thì tốt rồi, chỉ là không biết anh ta có chịu xuống tay giết đồng loại của mình hay không mà thôi.

Giằng co mãi một hồi, cả hai vẫn không ai chịu làm đồ tể, đành phải gọi người bên dưới thêm lần nữa để kéo một anh chàng thủ hạ lên. Không ngờ anh chàng này của Tiểu Hoa lại là một nhân vật gớm ghê, chém người cũng thuộc hạng có số có má ở Thành Đô, chúng tôi giải thích với anh ta xong, anh ta lại từ chối nói: "Mạch máu lợn rất to, dùng dao chém một cái là máu bắn ra khắp nơi, muốn lấy máu thì phải có ống để lấy máu." Nói đoạn, anh ta vớ lấy một chai rượu, tu ừng ực mấy ngụm là uống sạch cả chai, rút ngay con mã tấu ra chém phăng đáy chai, rồi lại quay cổ chai ra chém xiên một đường cho nhọn, chọc thẳng cái cổ chai nhọn hoắt ấy vào cổ heo.

Con heo rống lên một tiếng, tức thì, máu tuôn ra từ cổ chai chảy xuống đáy chai, dần dần, vô số vết máu bắt đầu chảy men theo những đường hoa văn trên bề mặt mâm sắt.

Tôi cảm thấy buồn nôn, không đành lòng nhìn tiếp nữa. Trước kia từng nhìn thấy các thi thể phần lớn là thối rữa, cũng thấy ghê tởm, nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác kinh khủng như lúc này, quá trình giết chết một sinh vật khiến tôi phải run lẩy bẩy.

Năm phút sau, con heo đã ngừng giãy giụa, chỉ còn chút co giật rất yếu ớt. Máu heo chảy theo các đường hoa văn kia, lại nhuộm cả cái mâm sắt mà chúng tôi đã tẩy rửa sạch sẽ kia thành một màu đỏ sẫm, quá trình máu dần dần lan tỏa đi nhuộm đỏ toàn bộ mâm sắt chắc là vừa đẹp mắt vừa quái đản ghê lắm, nhưng tôi không nhìn kỹ. Điều làm tôi lo lắng là, cái mâm sắt vẫn không có sự thay đổi nào hết, vẫn cứ tự động xoay tròn như vậy.

Tiểu Hoa nói, tác dụng của cái mâm này chắc là để dẫn máu chảy xuống cơ quan bên dưới, mặc dù toàn bộ bề mặt mâm sắt đã phủ đầy máu, nhưng để chảy xuống các bộ phận bên dưới thì vẫn cần thêm chút thời gian.

Quả nhiên, ba bốn phút sau, tốc độ xoay của cái mâm kia đột nhiên có sự thay đổi, nó kẹt kẹt lại mấy lần, sau đó, ngừng xoay hẳn.

Tôi với Tiểu Hoa lập tức thủ thế phòng ngự, để phòng ngừa có cơ quan gì khởi động, liền nghe từ bên dưới mâm sắt vang lên một chuỗi những tiếng xích sắt ma sát vào nhau nghe nặng trịch, sau đó, một tràng tiếng động cổ xưa này bắt đầu vang lên ở khắp bốn vách hang động.

Tôi giật mình hoảng sợ, nghe thấy cả bốn vách đá đều vang lên những tiếng dồn dập, nghĩ bụng, thôi chết mẹ, chẳng lẽ bên trong cả bốn vách tường này đều ẩn chứa cơ quan?

Nếu như vậy, tức nghĩa là cái mâm sắt này là công tắc để khởi động một cơ quan có kích cỡ rất lớn, mà một cơ quan vĩ đại như thế chắc chắn là không hề đơn giản, nhất định là sẽ xảy ra những biến cố gì đó vô cùng lớn. Bởi vì nếu anh chỉ muốn xua đuổi thứ gì nặng có chưa đầy một trăm cân thì không cần thiết phải làm ra động tĩnh lớn như thế.

Vừa định nhắc nhở tất cả mọi người phải cẩn thận chú ý, biến cố đã lập tức xảy ra, cả ba vách tường xung quanh vốn là vách hang với các hốc lõm đặt đầy sách cổ thẻ tre thì nay xuất hiện sự biến đổi kỳ lạ. Toàn bộ cuộn thẻ tre đều bị đẩy ra ngoài, sau đó, từng "thứ đồ" quái đản từ từ "nhô" ra khỏi các hốc lõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro