69 + 70.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

69.

"Thua như vậy anh cũng cam lòng sao?", Kai cau mày nhìn Alpha trước mặt, hai anh em họ giống nhau ngoại hình nhưng khác về tính cách, hắn cứ nghĩ chọn Alex là lựa chọn đúng, mãi tới hôm nay, hở ra cứ thấy Allen đi cùng vị Beta kia, hắn liền biết năm đó hành động như vậy sai lầm rồi. 

Alex tức giận hất đồ trên bàn xuống đất hết, sau đó thì ôm đầu. Thiếu em trai như thiếu một phần não. Alex cảm nhận được tầm quan trọng của em trai nhưng mọi thứ đều muộn màng. Chí ít thì em trai cũng không đòi hỏi gì sau khi cha mẹ qua đời, tờ di chúc năm ấy bị tráo đổi cũng không bị nghi ngờ. Điều Alex không nghĩ tới là em trai có thể kết đôi với đại tướng đế quốc, dù chỉ là Beta nhưng có công có tài thì cũng được săn đón, dựa theo độ phù hợp thì thụ thai không phải vấn đề khó khăn gì.

"Không phải là báo ứng chứ?", Alex khẽ thì thầm. Bao nhiêu chuyện ác từng làm với Allen để rồi giờ đây Allen sống tốt thật sự, "mong rằng đợt đấu cơ giáp của quân nhân sẽ lấy lại mặt mũi cho chúng ta", dù chuyện từng làm trời nhìn đất nhìn nhưng nếu giấu đủ sâu sẽ khó lòng phát hiện.

Allen bừng tỉnh, đã lâu rồi anh không mơ về cha mẹ nữa. Mẹ vẫn xinh đẹp như vậy, ôm chầm lấy anh, không ngừng nói xin lỗi, lúc ấy anh chỉ khó hiểu không biết mẹ xin lỗi vì điều gì. Cha về, ông lạnh lùng nhìn hai đứa con rồi về phòng với mẹ, Allen lủi thủi chơi bộ mô hình cơ giáp, cơ giáp bằng nhựa vừa được tạo ra thì Alex chạy tới giật lấy, đem đi 'chiến đấu' với những đứa trẻ của nhà chung quanh.

"Ác mộng sao?", một bàn tay chạm nhẹ má anh, vuốt ve chầm chậm, Allen nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay Mộc Hinh, "ừ, anh mơ về năm đó, cha mẹ còn sống".

Mộc Hinh lẳng lặng nghe Allen nói, anh vô thức nhìn vào ánh mắt chuyên chú của người kia, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cả linh hồn anh vào, Allen ngừng kể, hôn nhẹ lên môi Mộc Hinh khiến hắn khó hiểu tròn mắt, Allen bật cười "ngủ lại thôi, trời sắp sáng rồi, em không ngủ đủ giấc sẽ mệt mỏi lắm đấy". Hai người đã quen với việc đôi khi anh gặp ác mộng rồi.

Đập lên chăn đang phủ Allen, Mộc Hinh nhướng mày, đôi khi lăn lộn tới sáng luôn sao không thấy anh quân tử như này thế? lần cuối thôi lần cuối thôi và những lần cuối kéo dài.

Ôm Mộc Hinh vào lòng, Allen vỗ về lưng hắn, cả hai dần ngủ lại. 

Tiếng chuông báo thức quên tắt của Lục Hinh ở trên lầu vọng xuống phòng Mộc Hinh. hắn cau mày thức giấc, vò mái tóc rối bù, ngáp một cái thật dài, Mộc Hinh duỗi tay để Allen giúp gài tứ chi giả, "anh mệt thì ngủ thêm chút đi, thời gian tập hợp ở khu huấn luyện là gần trưa nhỉ".

"Anh nhớ mà nhưng muốn dậy để ăn sáng với em, ban nãy bác quản gia nói có mấy món em thích, bồi bổ cơ thể", anh nhớ tới lời bác quản gia đã nói, nhắc anh cẩn thận Mộc Hinh có thai mà không biết, nếu nhỡ có thai thiệt thì ông bà chủ trên trời an tâm hơn. "Dù biết sự nghiệp quan trọng nhưng thêm một sinh linh nữa sẽ khiến tình cảm gắn kết thêm, khi nào hai cháu thấy ổn thì làm một đứa cũng không muộn, còn trẻ khỏe không lo".

Nhìn thoáng qua phần bụng vẫn còn săn chắc của Mộc Hinh, anh suy nghĩ miên man một chút. Dường như phát hiện Allen có ý nghĩ quái lạ, Mộc Hinh bẹo má Allen, "dậy sớm để ăn sáng, không phải để nghĩ linh tinh, coi chừng em cho anh ra phòng khách ngủ đấy".

Allen làm hành động đầu hàng, đợi Mộc Hinh thay đồ xong thì cùng xuống nhà dùng bữa.

Hôm nay là ngày anh phải tới khu huấn luyện để luyện tập cho cuộc thi liên hành tinh, Taro đã xong từ sớm, spam tin nhắn cho Allen, đợi Allen xong thì cùng xuất phát, Allen cảm giác Taro xem anh thành bạn tâm giao luôn rồi.

[Allen này, không biết lần thi tiếp theo đại tướng cho mang theo người bên hậu cần không ta? ₍₍ (ง ˙ω˙)ว ⁾⁾]

[Nghe nói có thể đem người thân theo để quan tâm bữa ăn của mình đấy, cậu tính mang vị Alpha nhà cậu à?]

Allen nhìn trạng thái tin nhắn đang nhập liền nghĩ tới cảnh Taro xù lông.

[Cút cút cút (*'ェ`*) tôi cọc đó nghen, nhớ canh giờ đi đấy, tôi đi trước đây]

[Đi cẩn thận, chút gặp cậu sau]

Allen kiểm tra vật dụng cần thiết xong cầm thẻ thành viên của mình đeo trên cổ, xe chở anh đến nơi huấn luyện. Mọi người họp bàn và thống nhất lấy khu nghiên cứu thuộc quốc gia để làm nơi luyện tập cho top 3.

Phải quét vân tay mới vào trong được, có phòng nghỉ, phòng nghiên cứu, phòng sửa chữa, có cả chuỗi hệ thống máy móc tân tiến.

Allen đang theo chân nhân viên đi vào thì nghe giọng nói vô cùng quenthuộc gọi tên anh.

"Allen!"

"Thầy!"

Vinh Đại bước đến ôm chầm Allen, "sư môn chúng ta rạng danh hẳn, thi tốt lắm Allen!".

Allen ngượng ngùng gãi má, "cảm ơn thầy, cũng nhờ công thầy cho em ôn luyện cả".

"Thế đệ tử...", Vinh Đại vỗ lưng Allen, cười cười hỏi, "... xin được số mới của trung tá chưa ta".

"...?", Allen nghệt mặt ra, bị chặn tiếp đê thầy ạ.

70.

Tìm lỗi sai ở bộ phận được chuyển vào mà Allen cứ cảm thấy như đang bị Vinh Đại lừa phỉnh, Taro cũng căng mắt lắm nhưng mãi chẳng tìm ra. Chỉ có chàng trai giành được slot thứ ba là không tìm gì cùng cả, đã đi trễ còn ngồi một bên ăn sáng. Cậu chàng tên là Kylen, năm nay mới 19 tuổi, là Beta, không thuộc quân đội nào cả, đại diện một địa phương nhỏ thi lấy vinh quang mà thôi.

"Không cần tìm đâu mà, ông Vinh từng nói 'soi lỗi' trước khi ổng rời khỏi đây, mà soi có nghĩa là không có bộ phận nào bị lỗi đâu, nếu có phải là 'tìm lỗi', thói quen của Vinh Đại mỗi khi hoàn thành cơ giáp là khiêu khích ban giám khảo 'soi lỗi đi', sau đó chẳng ai soi được gì cả nên tình huống này cũng thế thôi", nói xong, Kylen há mồm gặp miếng bánh bao thứ hai, thông cảm, nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn no ngủ đủ.

Allen ngừng nhìn chằm chằm vào đám vi mạch, cậu nhóc này nói xong khiến anh hồi tưởng lại những thói quen của thầy mình, quả thật trừ khi khiêu khích thách thức ổng mới dùng từ 'soi'... bình thường toàn kêu học trò tìm, kiếm, nhìn kĩ để thấy lỗi. Thở dài một hơi, Allen chậm chạp giải thích cho Taro hiểu là cả hai bị thầy ghẹo mà không biết còn nghiêm túc nghe lời nữa.

"Nếu chỉ ghẹo tụi mình vậy ổng đang làm gì vậy...?", Taro khó hiểu gãi đầu.

Trung tá cau chặt mày, sải dài bước chân với mong muốn cắt cái đuôi sau lưng, mẹ kiếp khu huấn luyện xa khu này mà sao bản thân vừa xuống lầu lấy hồ sơ liền gặp Vinh Đại vậy???

"Nếu anh rảnh rỗi như vậy tôi sẽ kiến nghị đại tướng cho anh về hưu nghỉ ngơi, tìm đại sư khác thay thế anh đấy", trung tá lạnh lùng nói.

Vinh Đại cười híp mắt, "tôi giao bài cho lũ nhóc rồi, đảm bảo hết hôm nay tụi nhỏ cũng chưa làm xong đâu, bằng đấy thời gian chờ đợi vô ích, tôi muốn nhìn thấy em hơn".

Nội tâm trung tá gào thét dữ dội, cút cmn anh đi đồ lươn lẹo mất rồi mới quý trọng, "ừm, đơn ly hôn anh vẫn chưa ký nhỉ?".

mặt mày Vinh Đại xám ngoét lại, ngừng bước chân, dõi theo bóng lưng trung tá dần xa. 

Mộc Hinh nghe bát quái từ quân nhân hóng hớt khác xong nhìn trung tá với ý vị thâm trường khiến trung tá chột dạ. 

"Cậu và Vinh Đại ly thân cũng khá lâu rồi đó", hắn nói.

Trung tá không cho là đúng, mạnh miệng đáp "mới hai ba năm chớ mấy? Lâu gì đâu mà".

Năm đó kết hôn rầm rộ, sau ly thân lại giữ kín như bưng.

"Tôi nghĩ Vinh Đại cũng có nỗi khổ của mình đó chứ", hắn vô thức muốn bênh thầy của Allen khiến trung tá nheo mắt nhìn Mộc Hinh như nhìn ai đó nguy hiểm.

Trung tá mấp máy môi, "cậu cái đồ phản bội bạn bè...". Mộc Hinh bật cười, lắc đầu không cho là đúng. Năm đó trung tá theo Vinh Đại cũng được bạn bè ủng hộ, giờ trung tá muốn ly hôn, bạn bè đành xúm vào khuyên can, khuyên một hồi cũng qua vài năm, tình trạng của họ chỉ dùng câu tiến không được lùi không xong để miêu tả.

Mộc Hinh chợt nghĩ nếu Vinh Đại chạy theo trung tá vậy hẳn bên khu huấn luyện sẽ thiếu đại sư? hắn gọi qua cho Allen. Vừa kết nối video thì thấy khuôn mặt mồm mép đầy mỡ của Taro, Allen nghiêm chỉnh ngồi cạnh cười lên tiếng "tụi anh đang ăn trưa, đặt lẩu đem vào căn tin ăn, em ăn trưa chưa?".

Hắn vừa đáp lời vừa nhìn chàng trai nhỏ còn lại cũng đang cặm cụi ăn.

"Ồ Kylen", hắn không ngạc nhiên lắm. Kylen ngẩn mặt, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi lại cặm cụi ăn.

Allen và Mộc Hinh trò chuyện đôi ba câu với nhau, anh không kể vụ sư phụ trêu cả ba, chắc sư phụ có nỗi khổ tới khi nghe Mộc Hinh bảo đại sư đang bên này nè, theo đuôi trung tá cả ngày luôn chọc trung tá cọc quá trời quá đất anh mới vỡ lẻ, thầy theo đuổi tình yêu.

Taro sặc mì, "tụi mình thi mà Vinh Đại hổng quan tâm gì hết hả...?"

Kylen cũng chẳng vui vẻ gì mấy mãi tới khi thấy Vinh Đại trở lại vào đầu giờ chiều, từ đoạn vi mạch chỉ ra lỗi nhỏ, siêu siêu nhỏ, không tinh mắt sẽ bỏ qua ngay, một mạch điện bị đứt nhưng bị tinh vi nối bằng keo 3D. Cả ba chẳng biết bày bộ mặt nào với thầy nữa. Vinh Đại chậc lưỡi "đừng nói là mấy đứa dựa vào thói quen dùng từ ngữ của tôi mà nghĩ tôi trêu đùa nhé? người ta nghiêm túc như vậy, đùa chỗ nào chứ?".

"Có đùa cũng là đùa mấy ông ban giám khảo thôi, hừ, khinh địch thế này lên chiến trường chỉ có chết!", Vinh Đại đập bàn, tức giận búng tay, nhân viên liền đem vào thêm vài ba bộ phận, "tìm lỗi sai, hôm nay không tìm xong thì mai gấp đôi độ khó!".

"..."

Thầy à chúng em sai rồi, tha lỗi cho nhau...

Taro mon men lại gần khều khều Vinh Đại, "thầy đừng ghét bỏ tụi em như vậy, chỉ cần thầy bỏ qua thì em giúp thầy quay lại được với trung tá nhe".

Vinh Đại nghi ngờ nhìn Taro, cậu chàng nghiêm túc nhìn Vinh Đại, "không tin, cậu khiến trung tá chủ động gọi tôi, tôi mới suy xét không đì học trò".

Nhìn Taro như vậy Allen cảm thấy sắp có âm mưu to lớn cần anh trợ giúp nữa rồi, anh chỉ muốn an ổn luyện tập thi cử thôi à. Ai đó ngăn Taro lại mau đi.

_____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro