Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầu follow+ vote a~
___________________________________________________________
Đường Ngự Thiên mang anh lùi về phía sau, lùi tới bên người Hồng Bảo thì đổi súng, nhét khẩu súng dính đầy nước bọt của tên M kia vào tay cậu ta.

Hồng Bảo: "..."

"Tất cả đi ra đi."Sau khi Đường Ngự Thiên đưa Tần Ý đến khu vực an toàn, giống như vô ý mà nói ra một câu.

Ai cơ?

Tần Ý ngơ ngác nhìn Hồng Bảo huýt sáo, sau đó thấy một dàn người áo đen tràn ra từ bốn hướng.

Càng kỳ quái hơn, lúc này còn có máy bay trực thăng bay lên từ một đầu khác của hòn đảo, hướng về phía bọn họ.

Bọn Vương Gia Diệp Âu Dương Thần nhìn thấy những máy bay tư nhân kia, không chờ được mà đứng lên, phất tay không ngừng: "Nơi này ___ Đây, ở đây___"

"Đường tiên sinh," âm thanh Tần Ý xuyên qua tay hắn, nghe buồn buồn, "Anh., anh đã an bài mọi việc?"

Đường Ngự Thiên ừ một tiếng, nói: "Vấn đề điểm tích luỹ, trở về em lại nói cho tôi."

Hắn có đội hàng không tư nhân, chỉ cần tín hiệu vừa bị nhiễu, ngay lập tức sẽ xuất động để điều tra toàn bộ hải vực. Lúc này, những người khác cũng đã lên bờ an toàn, chỉ có điều, vì dẫn tên thần kinh kia ra mà hắn phải tốn chút thời gian ở đây.

Tên M kia không cam lòng mà lồm cồm bò dậy, thủ hạ gã mang tới nằm vùng ở gần đây cũng đã bị âm thầm giải quyết, hiện tại chỉ còn dư lại một mình gã một thân một mình chiến đấu với linh hồn mắc chứng phản nghịch của gã.

"Em cứ cam tâm để nó lừa gạt em như vậy?!" Gã hét lên, bò về phía trước, mới vừa bò được một chút, đã bị một thủ hạ nấp trong bóng tối bắn trúng bụng chân, "Ngự Thiên, chỉ có anh là yêu em, em không nhớ sao, năm năm trước, tại thư viện A, em đã nắm tay anh... Em là của anh __ của anh ____"

Uầy, ghê thế, nắm tay cơ đấy.

Toàn bộ quá trình, Mao Cát Tường đều trốn sau Bạch Dư mà xem, nghe vậy rất muốn tặng gã một tràng pháo tay. Thế nhưng hắn không hiểu sao lại cảm thấy thân thể mình là lạ, hồi nãy chỉ là hai má nóng rực, bây giờ là cả người đều toả nhiệt...

Bạch Dư quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Mao Cát Tường xoa xoa mặt, cố gắng tự giải nhiệt, nói: "Ưm... Không có chuyện gì."

Đường Ngự Thiên nhìn đống giòi bọ đang di chuyển trên mặt đất, đến cười lạnh cũng ngại phiền. Hắn hờ hững nói: "Ồ, mày chỉnh mặt ra như vậy, tao còn cần phải nhớ mày sao?"

Tên M run run chỉ tay vào Tần Ý, còn muốn nói cái gì, Đường Ngự Thiên đã cau mày ngắt lời: "Chuyện giữa bọn tao, không cần mày quan tâm."

Tần Ý bị loại tín nhiệm nói một không nói hai này của hắn làm cho chấn động đến mức không biết nên nói gì cho phải. Anh phát hiện, ấn tượng của anh về Đường Ngự Thiên càng lúc càng khác xa so với trong sách.

Hắn tự đại, nhưng cũng không ích kỷ. Hắn lãnh khốc, nhưng lại không lạnh lùng.

Hắn tựa hồ là một người rất mạnh mẽ. Kỳ thật cũng vẫn có điểm yếu ớt.

"Tôi biết, cho em sự tin tưởng này của tôi, có lẽ nó sẽ thành con dao hai lưỡi trên tay em."

Trên máy bay tư nhân, Đường Ngự Thiên khom lưng, thay anh thắt dây an toàn, dây an toàn màu đen cài xong, cũng là lúc hắn nói xong câu này.

Tần Ý nhìn vào mắt hắn, đôi mắt của người nọ trong đêm tối đầy sao có chút lạnh lùng, lại như có một loại cảm xúc nóng rực.

Khuôn mắt Đường Ngự Thiên thiên về dáng hẹp dài, một bộ dáng rất quạnh quẽ, mà đuôi mắt lại hơi nhếch lên.

Đây tựa hồ như nét dịu dàng nhất trên gương mặt tựa đao khắc của hắn.

Tần Ý nhìn đối phương, suýt chút nữa lạc lối vào đôi mắt cực kỳ mâu thuẫn ấy.

Đường Ngự Thiên tiếp tục nói: "Em có thể cầm nó đâm về phía tôi, như vậy tôi mới có thể biết, xem mình có nên rời xa em hay không."

Có tất cả ba máy bay tư nhân.

Đường Ngự Thiên cùng Tần Ý rời đi trước, cái thứ hai dành cho bọn Bạch Dư và Mao Cát Tường, cái cuối cùng dùng để áp giải đại boss bị bệnh thần kinh kia.

Trong bọn Vương Gia Diệp, Đường Ngự Thiên mang theo hai người, ngoại trừ Âu Dương Thần vô tình bị bỏ qua, những người khác đều lần lượt lên máy bay.

Ban đầu Âu Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, tưởng không được ngồi thì cứ an phận chờ người ta phân nhóm khác.

Bạch Dư vỗ vỗ đầu Mao Cát Tường, ra hiệu hắn có thể lên máy bay, không ngờ Mao Cát Tường lại run rẩy cả người, đứng nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích.

"Về nhà thôi."

Bạch Dư nói xong, vươn tay định chạm hắn, lại bị Mao Cát Tường run tay né tránh: "Đừng đụng em___"

Bình thường, Mao Cát Tường nói chuyện đều hoạt bát, giọng nói rõ ràng, sạch sẽ. Mà giờ đây lại có chút mơ hồ, mặt hắn bị mũ che đi phân nửa, trời lại còn đang tối nên không nhìn được rõ lắm.

Bạch Dư cũng không biết là mình nghe kiểu gì, còn thấy trong sự mơ hồ lại có mấy phần tình dục.

"Em sao vậy?" Bạch Dư vươn tay, ôm hắn vào lồng ngực. Mặc kệ Mao Cát Tường giãy dụa mà kéo mũ của hắn xuống.

Đập vào mắt là hai gò má ửng hồng, rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, lúc này lại nhen nhóm chút dục vọng không rõ tên. Hai con mắt đầy sương mù. Cho dù Mao Cát Tường đã cố gắng kìm nén...

Thế nhưng...

Hạ thân mẹ nó như đang muốn nổ tung rồi!

Hai người ở gần nhau, Mao Cát Tường giãy dụa mấy lần, đơn giản không lãng phí khí lực nữa, dựa vào lồng ngực anh hừ hừ: "Anh ơi, em khó chịu..."

Bạch Dư ôm hắn, cảm giác như mình đang ôm một cái lò lửa, hơn nữa, cái lò này không chỉ tự đốt mình mà còn muốn thiêu luôn cả anh.

Bạch Dư giữ chặt tay đang sờ loạn khắp nơi của ai đó, trầm giọng nói: "Đừng cọ loạn."

Không cần hắn nói, Bạch Dư cũng biết hắn khó chịu, bởi độ tồn tại ở thứ giữa hai đùi hắn quá cao, cứ chọc vào người anh.

Không ôm còn tốt, ôm một cái, Mao Cát Tường chỉ cảm thấy đầu óc đều bốc cháy.

Mẹ nó, đói khát chết được, muốn ăn đùi lớn.

... Bị đùi lớn ăn cũng không sao.

Tại giây phút sắp mất đi lý trí, hai chữ xuân dược nảy ra trong đầu hắn.

"..."

Bà mẹ không phải hắn bị người bỏ thuốc đấy chứ?

Trời cao tựa như đặc biệt muốn giúp hắn xác minh suy đoán này, cái tên hàng giả khổ dâm kia bị hai anh giai áo đen áp tải, lúc đi ngang qua bọn hắn, cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha, bọn mày chắc không biết, tao đã sớm hạ độc vào trong nước uống rồi!"

"Mười lần dâm dược!"

Xuân dược thì cứ nói là xuân dược, mẹ nhà mày ấy chứ mà dâm dược! Cái danh từ méo mó gì vậy!

Trong lúc đang bị dục hoả đốt người, Mao Cát Tường đột nhiên nhớ tới, lúc đó bọn hắn không có nhiều nước ngọt, Bạch Dư nói anh không khát, thế là hắn liền uống hết nước...

Uống sạch sành sanh.

Một giọt cũng không để lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro