Chương 14: Tại sao lại là hắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Chính Lượng xoay người chồng lại cặp mắt màu đen sâu không thấy đáy của Lâm Tích Lạc, nháy mắt hiểu được hết thảy, “Tại sao lại là anh? Chẳng lẽ anh vẫn luôn theo dõi tôi?”

Lâm Tích Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận kia, khóe môi cong lên, “Đúng vậy, là tôi!”

Tô Chính Lượng nhìn bộ dáng này của hắn không hiểu sao trong lòng liền nôn nóng, “Trách không được vừa rồi tại quán cà phê tôi luôn cảm giác có người đang nhìn mình, nguyên lai chính là anh! Vì cái gì anh muốn theo dõi tôi?”

Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng hừ lạnh, tiến đến gần cửa xe của người kia, “Tôi không muốn trơ mắt nhìn một cô gái tốt bị hủy hoại trong tay cậu!”

Sắc mặt Tô Chính Lượng trầm xuống, “Anh nói lời này là có ý gì?”

Ánh mắt Lâm Tích Lạc hiện lên vài tia lạnh lùng, “Cậu rõ ràng không thích nữ nhân, vì sao còn đồng ý đi gặp mặt? Vì cái gì còn muốn lừa gạt người khác?”

Tô Chính Lượng mặt không đổi sắc, “Cho dù vậy đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy, có liên quan gì với anh?”

Lâm Tích Lạc gây sự, “Chị của cậu giới thiệu, nếu như giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì chính là liên quan đến tôi!”

Tô Chính Lượng nghe được lý do vớ vẩn này mà suýt chút nữa đứng không vững,  rốt cục nhịn không được quát lớn, “Lâm Tích Lạc, anh rõ ràng là già mồm át lẽ phải”

Lâm Tích Lạc từng bước tới gần, dồn Tô Chính Lượng đến góc gara, “Tôi già mồm át lẽ phải cũng được, cố tình gây sự cũng được, đấy đều là chuyện của tôi. Về phần của cậu, tôi không muốn cậu tiếp tục mắc phải sai lầm!”

Tô Chính Lượng bị dồn trong góc nhưng cậu không hề sợ hãi, “Lâm Tích Lạc, anh muốn làm gì? Dựa vào cái gì quản chuyện của tôi? Đừng quên, hiện tại chúng ta đã không còn quan hệ!”

Nghe cậu vừa nói như thế, Lâm Tích Lạc chợt ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, hắn và Tô Chính Lượng bây giờ thì tính là cái gì? Chính mình bất quá là bạn trai của chị gái cậu ta, nhiều nhất thì cũng chỉ tính là anh rể tương lai mà thôi. Giữa hai người đã kết thúc từ sáu năm trước, mình dựa vào điều gì quản chuyện của cậu ấy?

Nhưng vì cái gì chỉ cần nhìn thấy cậu cùng với người khác ở cùng một chỗ, nghe được những chuyện liên quan đến cậu, không hiểu sao bản thân vẫn sẽ luôn để ý? Loại phiền toái bất an này, khiến tâm tình tâm phù khí táo này rốt cuộc là gì?

Chẳng lẽ mình đối với cậu ta vẫn là….

Thấp giọng cười nhạo một tiếng, Lâm Tích Lạc đối với loại suy nghĩ này của mình không khỏi buồn cười.

Làm sao có thể, tình yêu đối với cậu đã biến mất không còn từ sáu năm trước rồi, cảm giác này chắc chắn do mình ảo giác.

Nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc buông Tô Chính Lượng ra, lui về sau vài bước, “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời xúc động”

Tô Chính Lượng bình ổn lại tâm tình, nghiêng đầu nhìn về một bên, “Lâm Tích Lạc, anh nhớ kỹ cho tôi, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào. Chuyện của riêng tôi hy vọng anh đừng nhúng tay vào một lần nào nữa, nếu không, để chị gái tôi phát hiện thì cả tôi và anh đều sẽ gặp phải chuyện không tốt đâu!”

Lâm Tích Lạc cũng không vui mà cau mày, “Điểm ấy không cần cậu nhắc nhở tôi”

Sau đó hai người không nói thêm bất cứ điều gì, mỗi người rẽ một ngả, Tô Chính Lượng chạy xe hướng về nhà.

Vừa về đến cổng, Tô Chính Lượng đã nhận được cuộc gọi của Tô Chính Thanh điện tới, “Tiểu Lượng, cuộc hẹn kết thúc rồi sao? Em cảm thấy như thế nào?”

Tô Chính Lượng trầm mặt, mi mắt khẽ hạ xuống, “Cũng được”

Tô Chính Thanh vừa nghe cậu nói như thế, bật người tại điện thoại lớn giọng ồn ào, “Cái gì gọi là cũng được, được chính là được, làm gì có kiểu trả lời ba phải như của em.”

“Thì cứ coi như là không tệ đi, ít nhất không phải loại con gái lỗ mãng”

Tô Chính Thanh đắc ý khoe khoang, “Đã nói rồi, người chị tìm giúp em nhất định sẽ khiến em thích. Em đã đối với Tiểu Tuệ rất vừa lòng, vậy để chị gọi cho cô ấy, nhìn xem người ta có cảm giác với em hay không nha?!”

Tô Chính Lượng vừa bước vào phòng đã vội nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà đối diện, vẻ mặt có chút rời rạc, “Chị, hôm nay em hơi mệt, em cúp máy trước đây”

Đang cao hứng nên Tô Chính Thanh không cảm thấy Tô Chính Lượng có điểm gì khác thường, cô chiếu cố cậu vài câu rồi cúp điện thoại.

Tô Chính Lượng ném điện thoại qua một bên. Chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức ủ rũ lập tức dâng lên. Trong lúc đang mơ mơ màng màng thì xuất hiện một giấc mơ.

Trong mồn, hai nam sinh xấp xỉ tuổi nhau đang ngồi trước đàn dương cầm, cùng nhau diễn tấu một khúc nhạc. Trong lúc chơi đàn, có một người ngẩng đầu, len lén nhìn người bên cạnh nhưng sợ bị phát hiện liền ngượng ngùng cúi đầu. Mà người kia thì đang đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, tựa hồ như không phát giác chuyện người kia vừa làm. Chính là tại thời điểm đối phương vừa cúi đầu, khóe miệng của hắn sẽ kín đáo cong lên.

Khi giờ ập luyện kết thúc, nam sinh luôn nhìn lén kia ghé đầu lên dương cầm ngủ gục, một bên, nam sinh còn lại lặng lẽ tiến đến bên người cậu, cười đùa, “Ai bảo em lúc học đàn không chuyên tâm, cứ đánh sai âm, hại anh phải cùng em luyện tập đến bây giờ”, trộm cúi người, đôi môi ấm áp đặt lên trán cậu, “Về sau muốn nhìn cứ quang minh chính đại mà nhìn, đứa ngốc”

Người đang ngủ bị cái đánh lén làm cho bừng tỉnh, cậu đứng lên, thở phì phì, “Được lắm Lâm Tích Lạc, anh dám làm như không biết, chẳng lẽ nhìn em xấu mặt vui lắm sao?”

Lâm Tích Lạc kéo kéo đôi tay mềm mại của cậu, trộm cười, “Anh chính là thích nhìn em xấu mặt, bất quá, em chỉ có thể xấu mặt trước anh thôi, hiểu chưa?”

Tô Chính Lượng nhanh như chớp đảo đôi mắt tinh tường của mình, giả ngu đáp lại, “Hiểu được cái gì a?”

Đem cánh tay hữu lực một phen đem cậu kéo xuống, Lâm Tích Lạc giả vờ sinh khí mà lôi kéo y phục cậu, “Để anh xem em còn giả bộ được nữa không?”

“Em mới không có giả bộ!”

Không cam chịu yếu thế mà bị lôi kéo trở về, hai người từ trên đàn dương cầm lăn lộn xuống đất, sau đó thuận thế ôm nhau thành một đoàn.

Đùa giỡn qua đi, hai người thở hồng hộc dựa lưng vào nhau, nét cười tươi đẹp của tuổi trẻ theo đó mà xuất hiện trên mặt, nhộn nhạo mang đến một loại hương vị hạnh phúc.

Lâm Tích Lạc chuyên chú nhìn vào ánh mắt đối phương, nhẹ nhàng nói, “Tô Chính Lượng, đáp ứng anh, vĩnh viễn cùng anh ở cùng một chỗ được không??”

“Vâng”

“Cho dù sau này phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng đều không bỏ mặc đối phương, đáp ứng anh”

Tô Chính Lượng rũ mi, mỉm cười đưa tay phải gắt gao nắm chặt bàn tay người kia, nói, “Lâm Tích Lạc, em đáp ứng anh”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro