20. Đó là chân tổng tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thề tôi tuyệt đối không nghĩ tới Giang Kiệt sẽ làm như vậy.

Môi của bạn nhỏ Giang Kiệt cũng rất có cảm xúc, đầu lưỡi rất linh hoạt, muốn cạy miệng tôi ra, sao tôi có thể dễ dàng để cậu ta thực hiện được?!

Không!

Tôi không thể làm chuyện có lỗi với Hạ Chí nhà tôi!

Vì thế tôi kiên quyết cự tuyệt Giang Kiệt, tôi đẩy cậu ta ra trước khi cậu ta sắp thực hiện được.

Nguyên bản tôi ngồi ở góc, lại bởi vì động tác đẩy Giang Kiệt ra có chút lớn, ngược lại dẫn tới không ít người nhìn qua, đậu má.

Cũng may ở đây không có Hạ Chí, nếu như bị em ấy biết chuyện, tôi sợ em ấy sẽ khóc.

Ai kêu tôi không thể gặp Hạ Chí đỏ mắt, bộ dáng ủy khuất kia, thật sự vô cùng đáng yêu.

Trở lại chuyện chính, Giang Kiệt sau khi bị tôi đẩy ra, tựa hồ cũng ý thức được chính mình làm chuyện ‘ trời giận người oán ’, cũng không dám nhìn tôi, chỉ là nắm tay hung hăng siết chặt, như đang sám hối, thanh âm áp lực, nói: “Xin lỗi, em có chút quá mức.”

Đúng vậy, thật quá mức!

“Không sao, không có lần sau.” Tôi nhàn nhạt nói, che giấu nội tâm khiếp sợ, “A, bên kia có vẻ sắp bắt đầu giới thiệu rồi.”

Giang Kiệt đứng lên duỗi tay muốn kéo tôi, lại không biết vì sao, dừng một chút, rút tay lại, cười nói: “Vâng, nhanh chân đến xem ha?”

Cần thiết phải đi chứ!

Lúc này sắp giới thiệu những vị khách đặc biệt của buổi hội, không phải họa sĩ nổi danh lại chưa từng lộ mặt thì cũng là những tân nhân có thực lực.

Lòng hiếu kỳ của tôi khá lớn, hơn nữa không thể phủ nhận có chút nhiều chuyện, vì thế theo Giang Kiệt đi qua, ngồi đối diện đài, kết quả một chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra, khi người giới thiệu nói đến một họa sĩ nước ngoài nổi tiếng, có tên là một chuỗi tiếng Anh tôi nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy rất cao thượng, mọi người đều vỗ tay, Giang Kiệt bên người tôi nhìn tôi chớp chớp mắt, sau đó ưu nhã đi tới.

Thì ra Giang Kiệt đã có thành tựu rồi, Giang Kiệt thật sự trở thành đại họa sĩ rồi trở về đây, Giang Kiệt đã trưởng thành đến mức còn khốc hơn cả sư huynh của cậu ấy……

Ý tưởng chờ các tiểu sư đệ đều trở thành đại thần sau đó chính mình ôm đùi lại không nhảy ra, ngược lại có chút cảm thán, có chút hâm mộ.

Tôi không có chí hướng gì lớn, có thể đi đến hiện tại, hơn phân nửa là bởi vì tôi thích vẽ tranh, còn lại…… Là vì tôi lười đổi công việc, lại không thích ra cửa, trình độ viết văn mãi dậm chân tại cấp 1, đối diện máy tính chỉ biết xem phim không thể làm hacker, nói thật ra, tôi thật sự quá lười……

Tôi có phải cũng nên ra nước ngoài đào tạo sâu không?

Tôi ảo tưởng về cuộc sống sau khi ra nước ngoài của mình…… ai, thôi, lão tử 24 chữ cái tiếng Anh còn không học thuộc lòng nổi……

Á? Tiếng Anh có 24 chữ cái hả ta?! Hình như…… Hẳn là…… Có lẽ…… Đúng vậy, ha hả……

Bại lộ nhược điểm của mình quả thật quá làm tổn hại nhân thiết của tôi, cho nên những ý tưởng đó trước để qua một bên đi, chờ ngày nào đó tôi rảnh, lôi Hạ Chí cùng đi, dù sao em ấy cũng rảnh rỗi, sau đó bảo em ấy làm phiên dịch viên cho tôi.

Ai nha, bảo tổng tài làm phiên dịch viên cho mình, ngẫm lại liền cảm thấy mình đẹp trai thêm một cấp ~

Chờ tôi từ ảo tưởng định thần lại, Giang Kiệt đã đi chào người khác, không biết từ nơi nào đưa một người lại đây.

Người kia cũng có chút quen mắt, tôi suy nghĩ nửa ngày, mới bừng tỉnh, thì ra là vì tư thế đi đường của anh ta rất giống Hạ Chí -  đều thuộc về loại hình bá đạo tổng tài, cả người lộ ra một cổ ngạo khí lãnh lẽo duy ngã độc tôn!

Lại liên tưởng đến tập đoàn tổ chức buổi tụ hội này hình như là tập đoàn Ngạo Thiên, tôi có một suy đoán lớn mật……

“Sư huynh, tới, em giới thiệu một chút, đây là tổng tài tập đoàn Ngạo Thiên, Long tiên sinh.”

Ngọa tào, tôi biết ngay mà, từ khi gặp Mary Soda, thế giới của tôi luôn thần kỳ như vậy! Đừng nói cho tôi, người này chính là nam chủ trong vô số tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc, có cái tên khốc huyễn —— Long, Ngạo, Thiên!

“Chào Long tiên sinh.” Tôi xác định miệng mình không run, thanh âm không có một tia ý cười, vẫn trước sau như một duy trì nhân thiết cao lãnh nam thần.

Long tổng tài gật gật đầu, lại không có duỗi tay để bắt tay lại với tôi, như là vì nể mặt Giang Kiệt nên mới lại đây gặp tôi, sau đó tầm mắt nhìn xung quanh, ánh mắt khiến người ta không quá thoải mái.

Tôi cũng không cảm thấy bàn tay mình để giữa không trung lại không được người ta bắt tay lại có bao nhiêu xấu hổ, tôi chỉ là bỗng nhiên phát hiện móng tay mình có chút dài, quyết định sau khi trở về nhờ Hạ Chí cắt giúm.

Giang Kiệt lại rất để ý, có thể là sợ tôi nghĩ nhiều, cậu ta liếc Long tổng tài một cái, sau đó nói muốn mang tôi đi nơi khác nhìn xem, thực tùy ý làm động tác cúi chào Long tổng tài, Long tổng tài cũng đạm mạc gật đầu, xem như trả lời.

Đang lúc Giang Kiệt chuẩn bị đưa tôi đi nơi khác, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một quả cầu ở giữa không trung lảo đảo lắc lư thổi qua.

Quả cầu kia có đôi mắt và lông mày như truyện tranh, quang minh chính đại bay khắp nơi, sau đó bay về phía Long tổng tài.

Ngọa tào, đó không phải là cái hệ thống đưa cô Mary Soda đến thế giới thú nhân sao?!

Âu, âu mài gót! Lượng tin tức quá lớn để tôi giảm xóc trước đã!

Ngay khi tôi đang giảm xóc, quả cầu kia đã phát hiện tầm mắt của tôi, còn cùng Long tổng tài nói gì đó, sau đó một cầu một người đi về phía tôi……

Lão tử cảm thấy chạy có lẽ không phải lựa chọn tốt nhất. Long tiên sinh đó là chân tổng tài, lão tử chạy đua không lại, càng không cần phải nói ‘ hệ thống ’.

Trời ơi, hình như tôi đã phát hiện ra bí mật gì đó, tôi sắp bị giết người diệt khẩu mất a a a!

Giờ tôi làm bộ mình không thấy gì hết, tên Long tổng tài xuyên qua/ trọng sinh có được hệ thống kia có thể tin tôi sao? QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro