Chương 70: Tiêu Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9197 (Na)

..//..

Là bà Bảo Ngọc, người giúp việc đột nhiên biến mất của Vương tử.

Vương Nhất Bác biết bà là mẹ của Tiêu Chiến, cũng hiểu lý do mất tích của bà nên không hề trách cứ, chỉ gật đầu tỏ ý bà có thể vào nhà.

Vì nắm rõ lịch làm việc của Vương tử nên bà Bảo Ngọc không nghĩ giờ này y vẫn chưa đến văn phòng Onuris. Bà tới chủ yếu để gặp Tiêu Chiến.

"Vương tử. Thật xin lỗi, tôi đã đột ngột nghỉ việc, cũng chưa giải thích rõ ràng với ngài."

Vương Nhất Bác ngồi xuống sô pha, mặt lạnh khoanh tay, gật gật đầu. Y không có chút cảm giác nào về chuyện bà Bảo Ngọc nghỉ việc, vì Tiêu Chiến đã thay thế bà rất tốt. À, theo đánh giá của Vương tử thì y thích cách làm việc của Tiêu Chiến hơn. Ngoài nhà cửa sạch sẽ, cơm nước no đủ còn có thể làm ấm giường. Hằng ngày ngắm nhìn nụ cười tươi sáng của Tiêu Chiến cũng có thể vơi đi muộn phiền.

Bà Bảo Ngọc không còn lạ lẫm với vẻ xa cách của Vương Nhất Bác, y trước giờ có muốn nói chuyện với ai đâu. Bà cúi đầu ái ngại một hồi rồi đành nói ra nguyên nhân tìm đến. Dù sao Vương tử vẫn là ông chủ rất tốt, không những trả lương cao còn rất ít bắt bẻ phàn nàn.

"Tôi đến để từ biệt Tiêu Chiến. Sáng mai tôi rời khỏi Ai cập rồi. Đây là... chút quà gửi cho Tiêu Chiến và Vương tử."

Vương Nhất Bác nhìn bà Bảo Ngọc để gói quà lớn trên bàn, không nói gì.

Đối diện với ông chủ luôn mặt lạnh như thế rất căng thẳng, bà Bảo Ngọc quyết định phải tự giải thoát cho mình:

"Cảm ơn Vương tử thời gian qua đã giúp đỡ. Tôi, tôi xin phép về trước."

Lời đã thốt mà chân chẳng thể nhúc nhích được, bởi bà đã ngỏ ý muốn về mà Vương Nhất Bác không gật đầu, bà nào dám đi. Phải rấtlâu y mới lên tiếng:

"Tiêu Chiến rất nhanh sẽ về tới. Bà có thể chờ."

Bà Bảo Ngọc liền xua tay:

"Không, không cần thiết. Gặp rồi cũng không biết nói gì... như vậy cũng tốt."

Vương Nhất Bác nhíu mày:

"Tiêu Chiến vất vả lắm mới lo được khoản nợ cho bà. Hai người sắp chia xa, không trực tiếp nói lời tạm biệt thì tốt chỗ nào?"

Bà Bảo Ngọc bối rối không biết nên trả lời sao. Không lẽ lại nói thật rằng do đối diện với Vương tử căng thẳng quá nên bà muốn bỏ trốn?

Không ngờ Vương Nhất Bác lại nói thêm:

"Rốt cuộc, tại sao bà không thương Tiêu Chiến?"

Vương tử không có ý trách móc, cũng chẳng phải hỏi tội, y chỉ đơn giản muốn biết bà Bảo Ngọc nghĩ gì thôi. Với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến là người dễ chung sống, biết tiến biết lùi, tính cách mềm mỏng, biết quan tâm tới người khác. Cho nên sau khi điều tra gia cảnh của Tiêu Chiến, Vương tử chưa trải sự đời không hiểu được tại sao trên thế gian này lại có người mẹ lạnh lùng ghét bỏ đứa con đáng yêu của mình như vậy.

Không ngờ tới Vương tử sẽ hỏi chuyện này, bà Bảo Ngọc liền sửng sốt ngây người. Quá khứ đầy tội lỗi bỗng chốc bị phơi bày, tâm can như bị cào xé. Bà không biết nói gì, chỉ cúi đầu:

"Tôi sai rồi..."

Vương Nhất Bác không giỏi giao tiếp, y không biết vấn đề nào sẽ gây tổn thương người khác, vấn đề nào chỉ đơn giản là lời thắc mắc. Nhìn thái độ lúng túng của bà Bảo Ngọc, y cũng chẳng muốn đào sâu nữa, liền phất tay.

"Bà về đi, tôi sẽ chuyển lời cho Tiêu Chiến."

Bà Bảo Ngọc vội vàng cảm ơn không thôi.

Song lúc xoay người rời bước, lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Vương tử là người tốt, y chưa từng làm khó bà, còn rất tin tưởng giao nhà cho bà dọn dẹp. Trong thâm tâm bà không muốn bị Vương tử coi là người xấu.

Bà thật sự không muốn rời khỏi nơi này nhưng lại để lại hình ảnh tồi tệ trong lòng Vương tử.

Qua vài giây ngập ngừng, bà Bảo Ngọc nhỏ giọng nói:

"Tôi là người mẹ vô trách nhiệm, tôi đã không tốt với Tiêu Chiến. Nhưng thời điểm đó, tôi nghĩ rằng Tiêu Chiến là ma quỷ nên mới chán ghét nó như vậy."

Vương Nhất Bác vô cùng ngạc nhiên. Y không cố ý khơi ra đời tư của Tiêu Chiến mà chỉ đơn giản là muốn biết vì sao bà Bảo Ngọc lại bỏ rơi con trai mình. Nhưng câu hồi đáp kia khiến cho Vương tử muốn tìm hiểu thật rõ ngọn ngành.

Bà Bảo Ngọc ngập ngừng, dường như rất hối hận vì đã tiết lộ thông tin này, rồi lại phân vân muốn tỏ bày tất cả. Tiến thoái lưỡng nan, trước ánh nhìn lạnh như tro tàn đầy uy hiếp của Vương tử, bà đành nghẹn ngào phơi ra sự thật:

"Tiêu Chiến... dù tim nó ngừng đập, nó vẫn có thể sống."

Đúng là không thể tin nổi. Vương tử không giống người phàm cũng phải sững sờ.

Thật lâu sau y mới lên tiếng:

"Bà ngồi xuống đi. Chuyện đó là thế nào?"

Một khi quan tâm điều gì, mắt Vương tử sẽ mở tròn hơn, chân mày nhướng cao và giọng rất quả quyết. Cơ bản những người luôn kính nể y sẽ chẳng thể từ chối được lời đề nghị của y. Đó như một mệnh lệnh.

Bà Bảo Ngọc sẽ sớm rời khỏi Ai Cập, bà thật tâm lo lắng cho Tiêu Chiến. Nếu Vương Nhất Bác yêu quý con trai bà, cho ở nhờ, cho vay tiền, thì hẳn với bản tính tốt bụng ngoài lạnh trong nóng Vương tử sẽ không bỏ mặc con trai bà. Nghĩ như vậy, bà Bảo Ngọc quyết định quay lại, rụt rè ngồi xuống sô pha.

Vương Nhất Bác vẫn trong tư thế dựa lưng vào thành ghế, chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực. Cằm y hơi nâng lên hai cái, có ý bảo bà Bảo Ngọc dùng trà.

Sau nhiều năm làm người giúp việc, đây là lần đầu tiên bà Bảo Ngọc ngồi ngang hàng với Vương tử. Bà hơi ngại ngùng, nhưng vẫn với tay rót hai ly trà, đưa một ly lại gần Vương tử.

Vương Nhất Bác không uống, chỉ lặp lại câu hỏi:

"Chuyện đó là thế nào?"

Bà cắn nhẹ vành môi, tay vân vê chung trà. Sau một hồi cân nhắc mới cất tiếng, cẩn trọng trong từng lời nói:

"Lúc Tiêu Chiến còn nhỏ đã từng bị cảm sốt rất nặng.

Chúng tôi chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Khi đưa vào bệnh viện thì bác sĩ nói nó không thể qua khỏi, đã đi rồi. Nhìn thân xác lạnh đi của A Chiến, chúng tôi rất đau khổ. Lúc cầm giấy chứng tử trên tay, Tiêu Viễn thậm chí muốn ngất đi. Anh ấy rất thương A Chiến, nên dù nhà túng thiếu vẫn cố gắng vay mượn số tiền lớn, lo cho nó một đám tang đàng hoàng.

Nhưng chúng tôi không ngờ đến, lúc liệm xác Tiêu Chiến, người ta phát hiện hơi thở yếu ớt của nó, thậm chí, còn nghe tiếng nó kêu rên vì sốt lạnh.

Cả tôi và Tiêu Viễn tất nhiên là rất vui mừng. Cho rằng vị bác sĩ kia làm việc không có trách nhiệm, suýt chút nữa khiến A Chiến bị chôn sống. Tiêu Viễn rất tức giận, đã đi khiếu nại ông ta. Ông ta không nhận sai, mắng chửi vợ chồng nghèo chúng tôi, còn nói, con trai của các người là quỷ mới còn sống. Ông ta có tiền, có quyền, mắng đến người dân trong vùng cũng nghĩ A Chiến có vấn đề thật. Chúng tôi lo sợ nó bị xa tránh, đành phải chuyển nhà.

Cuộc sống rất vất vả, chuyển nhà càng khốn khó hơn. Tiêu Viễn theo nghề khảo cổ chẳng có nhiều thành tựu. Nhưng nói chung chúng tôi vẫn miễn cưỡng sống qua ngày.

Thế rồi một hôm, A Chiến đột nhiên bị dị ứng cà tím. Tay chân co giật, cả người cứng đờ. Chúng tôi vội vã đưa nó vào bệnh viện.

Sau khi khám xong, bác sĩ khẳng định, nó đã chết rồi.

Cả tôi và Tiêu Viễn đều nhìn thấy nhịp tim của nó trên máy chỉ còn là đường thẳng. Tôi rất sốc, vì cà tím là món ưa thích của tôi và A Chiến cũng đã từng ăn vài lần. Tiêu Viễn lại phải chạy vạy lo tiền ma chay. Nhưng mà, ngay trong đêm hôm ấy, Tiêu Chiến lại sống dậy."

Hai tay bà Bảo Ngọc run rẩy bấu chặt vào đùi, cảm giác rét lạnh, nhớ đến thời điểm đó:

"Nó, nó ngồi dậy trong nhà xác, rồi đi ra ngoài tìm tôi. Giây phút chạm vào ánh mắt của nó, tôi kinh hãi thét lên. Đôi mắt đó đen đặc vô hồn, tĩnh lặng như vật chết. Nó gọi tôi: Mẹ à..."

Tiêu Viễn cũng nhìn thấy. Anh ấy chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ lo việc chuyển nhà đi nơi khác. Tiêu Viễn cho rằng cơ địa của Tiêu Chiến không bình thường, nhưng tôi luôn có cảm giác, nó vốn dĩ đã chết rồi.

Tôi sợ hãi khi đối diện với nó, tôi mệt mỏi khi cứ phải trốn chạy, tôi muốn được yên ổn.

Đến một lần, Tiêu Chiến lại lén ăn cà tím. Nhớ đến ánh mắt của nó từ nhà xác đi về, tôi quá khiếp sợ, liền đá nó ra khỏi nhà. Nó bất tỉnh, rồi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ lại nói với tôi.

Con bà chết rồi.

Tôi thật sự không chịu nổi. Tôi không thể chịu nổi nữa! Tôi đã bỏ lại cha con họ để tìm bình yên cho mình."

Vương Nhất Bác lắng nghe câu chuyện, rồi rơi vào trầm ngâm.

Bà Bảo Ngọc khóc nấc lên, bàn tay già nua lau đi nước mắt:

"Lang thang một thời gian, vì quá khó khăn tôi đành quay về. A Chiến vẫn dịu ngoan như lúc nhỏ, không hề oán trách tôi. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi vẫn sợ hãi nó. Rồi Tiêu Viễn nhiễm căn bệnh kì lạ kia, khi hay tin anh ấy không thể qua khỏi, đồng nghĩa về sau chỉ có một mình tôi sống với Tiêu Chiến. Lúc đó tôi rất hoảng sợ, sợ rằng trong đêm khi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng tôi với ánh nhìn lạnh lẽo vô hồn đó. Tôi thật tham lam và xấu xa, tôi ích kỷ, rồi lại một lần nữa bỏ rơi thằng bé."

Bà Bảo Ngọc không biện hộ cho tội lỗi của mình, càng kể bà chỉ càng thấy bản thân tồi tệ và tự xấu hổ với sự bao dung của Tiêu Chiến. Bà nói những lời này là để có thêm một người thấu hiểu cho hắn:

"Tôi biết Vương tử rất coi trọng Tiêu Chiến, nếu không ngài đã chẳng cho nó sống cùng. Tôi tiết lộ bí mật này, để nếu lỡ có điều không hay xảy ra với Tiêu Chiến, xin ngài, ngài đừng tin lời bác sĩ, đừng liệm xác nó. Tôi chỉ sợ lúc nó tỉnh dậy đã bị chôn trong quan tài."

Vương tử không nói lời nào, chỉ ngồi im nhìn bà Bảo Ngọc. Y chưa thể tĩnh tâm được. Những sự việc rời rạc bắt đầu trở nên rõ ràng trong suy nghĩ của y. Mọi vấn đề khó hiểu như dần dần sáng tỏ.

"Vậy sau 10 năm gặp lại, bà thấy Tiêu Chiến thế nào?"

Bà Bảo Ngọc ngẩng mặt lên, cẩn thận suy nghĩ:

"Thằng bé vẫn luôn cao thượng như hoa như ngọc vậy, vẫn còn muốn gọi tôi là mẹ."

"Bà không sợ nữa ư?" – Vương Nhất Bác hỏitiếp.

Bà Bảo Ngọc lắc đầu:

"Khi trẻ tôi quá hồ đồ. Dòng thời gian đã dạy cho tôi nhiều bài học. Tôi không dám đối diện với Tiêu Chiến là vì xấu hổ, chứ không phải vì sợ. Tôi tin vào suy đoán của Tiêu Viễn, có lẽ do cơ địa của Tiêu Chiến đặc biệt mà thôi."

Vương Nhất Bác gật đầu, vươn tay lấy chung trà rồi uống cạn. Đây là phép lịch sự trước khi tiễn khách, cho dù tính cách y lạnh nhạt đến đâu thì vẫn phải giữ nề nếp này.

"Được rồi. Bà an tâm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến."

Nhận được lời cam đoan của Vương tử, bà Bảo Ngọc nhẹ lòng, nở một nụ cười hạnh phúc.

Bà Bảo Ngọc đã rời đi thật lâu, Vương Nhất Bác vẫn ngồi yên bất động.

Y nhìn thấy được bà Bảo Ngọc vẫn mang nỗi sợ vô hình với Tiêu Chiến. Tiết lộ câu chuyện bí mật đến khó tin này cũng là cách để người mẹ ấy triệt để trốn chạy khỏi đứa con do chính mình sinh ra. Bà cần một điểm tựa giúp lương tâm an ổn khi một lần nữa rời xa hắn.

Cho nên Vương tử cũng chẳng hẹp hòi mà thốt lời cam đoan với bà. 

Tất nhiên Vương Nhất Bác sẽ chẳng vì câu chuyện kia mà ái ngại Tiêu Chiến. Y chọn hắn, muốn yêu thương hắn, và vẫn luôn bảo vệ hắn. Nhưng Vương tử không thể phủ nhận việc Tiêu Chiến không bình thường. Hắn không bao giờ bị quyền năng che mờ tầm nhìn. Trái tim thuần khiết của hắn mạnh đến đáng sợ. Rõ ràng Tiêu Chiến quá khác biệt với một người phàm.

Nếu hắn đã chết, vậy thứ gì đang điều khiển thân xác hắn lớn lên từng ngày? Nếu không phải là Tiêu Chiến, vậy người mà Vương tử đang yêu hiện tại là ai?

Hoặc mọi chuyện thật rất đơn giản, chỉ do cơ địa của hắn quá đặc biệt mà thôi...

.

.

.

Tiêu Chiến trở về với bao lớn, bao nhỏ lương thực, vừa bước vào nhà đã thấy Vương tử ngồi yên như tượng đá trên sô pha. Thấy hắn, y lặng im nhìn thật lâu, như muốn soi xét từng tấc da thịt trên cơ thể hắn vậy.

Tiêu Chiến lấy làm lạ, nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì thế?"

Vương Nhất Bác xoay mặt đi, tỏ ra bình thản, đẩy gói quà ra:

"Mẹ của anh đến, gửi quà và từ biệt, thông báo ngày mai sẽ rời Ai Cập."

Tiêu Chiến không nghĩ trước khi về nước bà Bảo Ngọc lại đến thăm. Hắn liền ngồi xuống, mở gói quà ra. Là những món ăn dân dã mang hương vị quê nhà bà đặc biệt làm cho con trai.

Tiêu Chiến mở từng hộp đồ ăn ra xem, toàn là món hắn thích. Trong lòng dâng lên cảm xúc nghẹn ngào. Hồi còn nhỏ bà lạnh lùng chán ghét hắn, nhưng vẫn còn nhớ hắn thích ăn gì sao?

Mân mê món quà trên tay, Tiêu Chiến cười mãn nguyện:

"Mấy món này mẹ tôi nấu ngon lắm. Không ngờ ở Ai cập mà bà cũng tìm được đầy đủ phụ liệu."

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Tiêu Chiến, cảm nhận rõ hắn không chút để tâm đến những gì người mẹ tồi tệ ấy đã gây ra. Hoặc là, hắn muốn giữ bản thân thanh thản, nên cố quên đi tội lỗi của người khác đối với mình.

Âm thầm nhìn ngắm vẻ đẹp yên bình ấy, Vương Nhất Bác khẽ hỏi:

"Lúc nhỏ, gia đình anh chuyển nhà rất nhiều lần sao?"

Tiêu Chiến không hiểu sao Vương tử lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:

"Công việc của cha tôi không tốt lắm, phải thay đổi chỗ ở liên tục. Chính vì vậy mẹ tôi mới bỏ đi. Bà ấy kể với cậu như vậy à?"

Vương Nhất Bác gật đầu, quan sát thái độ rất tự nhiên của Tiêu Chiến, có lẽ chính hắn cũng không biết nguyên nhân thật sự dẫn đến bi kịch gia đình.

Tiêu Chiến than phiền:

"Mấy chuyện này cũng kể cho Vương tử nghe, mẹ tôi thật là. Ai lại đi phơi bày cái nghèo của mình ra như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro