Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người liền nhìn hắn, ngay cả Vương Nhất Bác cũng liếc mắt một cái. Tiêu Chiến rất ngượng ngùng, vội giải thích:

- Theo quy luật sắp xếp tượng hình của người Ai Cập cổ, tôi nghĩ dòng văn tự này dịch ra là vậy.

Quibilah tiến đến gần hắn, hỏi:

- Cậu là Tiêu Chiến từ Viện phía Nam phải không? Nghe nói khả năng đọc Văn tự cổ của cậu không tồi, quả là rất giỏi.

Tiêu Chiến xấu hổ gãi gãi tai, Jiha hừ một tiếng:

- Chắc gì cậu ta dịch đúng.

Trịnh Vân Long nói: - Vậy theo anh nên dịch thế nào?

Jiha không trả lời được, Trịnh Vân Long không kiêng nể nói tiếp: - Nếu đã không biết, nên khiêm tốn nghe người ta giải nghĩa, đúng không Tiêu soái? Lại đây, cậu nói xem kí tự này có ý nghĩa gì?

Đột nhiên nổi bật khiến Tiêu Chiến càng ngại ngùng hơn. Hắn đến gần cánh cửa, suy tư một chút, nói:

- Đây là có thể lối vào buồng mai táng, nơi chôn cất chủ nhân của Kim tự tháp này. Hai bên bức tường đều khắc văn tự nguyền rủa kẻ xâm phạm, như vậy, trên cánh cửa chắc chắn sẽ chạm khắc lời nguyền rủa mạnh nhất với đối tượng mà họ phòng trừ nhất.

Quibilah nói: - Theo tôi biết, Ai Cập cổ không có lời nguyền nào mang tên "Trừ Tiểu Tán".

Tiêu Chiến suy đoán:

- "Trừ Tiểu Tán" có thể là tên một lời nguyền, cũng có thể là lời cảnh báo tất cả mọi người, chỉ trừ "Tiểu Tán", hay ngược lại, là trừ khử Tiểu Tán. Ở đây, "Tiểu Tán" là tên của một loài ma quỷ mà họ e sợ, hoặc là một điềm xui xẻo với người chết.

Càng suy nghĩ, Tiêu Chiến càng cảm thấy chóng mặt. Cơn chóng mặt đến bất ngờ, khiến hắn choáng váng. Choáng đến hắn trụ không nổi, liền ngồi gục xuống, thở dốc.

Mọi người đổ dồn đến, Quibilah là người gần Tiêu Chiến nhất, vội đỡ hắn vào góc tường, ân cần hỏi han.

Đầu Tiêu Chiến đau vô cùng, một vài hình ảnh kì quái liên tục ẩn hiện trong tâm trí, nhảy múa hỗn loạn. Cuối cùng, hiện rõ ràng nhất lại là dòng văn tự đỏ thẩm Trừ Tiểu Tán kia.

Ngay lúc ấy, một bàn tay mát lạnh chạm vào mặt Tiêu Chiến, kèm theo hương trà thoảng nhẹ. Tâm trí hắn gần như tỉnh táo hẳn, đầu không đau mà những hình ảnh kì lạ cũng không còn nhảy múa. Mọi mệt mỏi trong người cũng tan biến, cả cơ thể như trôi trôi giữa chốn bồng lai.


Qua từng kẽ ngón tay, Tiêu Chiến nhìn thấy gương mặt lạnh đến vô cảm kia. Vì hắn ngồi gục dưới chân tường, người kia lại đứng sát, từ dưới nhìn lên, hắn có thể trông rõ diện mạo ấy dưới mũ trùm đầu.

Cái diện mạo ấy... sự hoàn mỹ của từng đường nét ấy, thực sự tồn tại trên thế gian này?

Cảm nhận được Tiêu Chiến đã tỉnh táo, Vương Nhất Bác lập tức thu hồi tay lại, lùi cách xa hắn vài bước.

Mọi người lập tức ồ lên tán thưởng. Quá là diệu kì. Lúc ấy Tiêu Chiến loạng choạng như bị ám nhập, Vương Nhất Bác chỉ cần đặt tay lên mặt người ta là có thể giải trừ. Chưa từng thấy qua cách chữa trị nào chóng vánh mà hiệu quả đến vậy.

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói:

- Bị đóng kín mấy ngàn năm, khí quyển bên trong Kim tự tháp luôn ẩn chứa nấm độc. Một số người có sức đề kháng yếu sẽ bị nhiễm. Bội nhiễm cấp kì sẽ gây ra choáng váng. Trừ khử rồi thì không sao.

Mọi người vẫn dùng ánh mắt thần thánh hóa nhìn Vương Nhất Bác, y liền giơ bàn tay trắng như bông tuyết của mình lên, mang theo một chai lọ nhỏ:

- Là tinh dầu trà xanh mà thôi, có thể khử mùi nấm và giúp tinh thần sảng khoái. Không có phép thuật nào ở đây cả.

Dù vậy, Trịnh Vân Long vẫn nói:

- Vương tử à, tôi có cảm giác cậu ăn, ngủ và lớn lên bên trong Kim tự tháp luôn ấy. Sao cái gì cũng biết rõ như vậy?

Vương Nhất Bác rất tự nhiên đáp:

- Là do các người kém cỏi.

Tiêu Chiến chậm chạp đứng dậy, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, vẫn cố gắng mỉm cười:

- Cám ơn.

Vương Nhất Bác lại dừng ánh nhìn trên gương mặt Tiêu Chiến hồi lâu mới xoay đi, không hồi đáp. Thái độ dửng dưng xa cách.

Tiêu Chiến hiểu rõ, hắn không phải bị nhiễm mùi nấm. Mà cái nhìn vừa rồi của Vương Nhất Bác cũng thể hiện y biết điều này. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với hắn? Vương Nhất Bác biết sao? Có nên hỏi cậu ta không?

Lúc Tiêu Chiến còn đang cân nhắc, Jiha đã đến gần cánh cửa, loay hoay tìm kiếm.

- Làm sao mở nó ra?

Mọi người không hẹn cùng đổ dồn ánh mắt về phía Vương Nhất Bác.

Y đứng cách cánh cửa khá xa, đáp chắc nịch: - Không mở được.

- Tại sao? Cậu chưa thử qua mà? - Jiha thắc mắc.

Vương Nhất Bác nói:

- Các người không nhìn thấy mấy đường rãnh trên vách tường à? Cách thiết kế giống hệt trần lăng mộ của pharaoh Khufu. Những tảng đá lớn được chứa trong đó, các rãnh khắc trên tường là đường dẫn. Một khi cánh cửa này mở ra, toàn bộ chúng sẽ rơi xuống đây, lấp hết mọi lối đi.

Bấy giờ mọi người mới lia đèn pin lên vách tường trên cao của hành lang, quả nhiên có rất nhiều rãnh đá, nhiều đến đếm không xuể. Ai cũng thấy may mắn cho mạng sống của mình. Nhất là Jiha, kẻ vừa cố gắng dùng lực mở cánh cửa ra.

- Vậy không có cách nào đi vào trong sao? - Jiha luyến tiếc.

Vương Nhất Bác vẫn đứng im bất động, chỉ có khóe miệng phát ra âm thanh hồi đáp:

- Ở ngay tay anh chạm vào ấy.

Mọi người tập trung nhìn, nơi tay Jiha đặt lên có một rãnh sâu hình lục giác, xung quanh là hình vẽ các vị thần mạnh nhất của Ai Cập cổ đại: Ra, Osiris, Anubis, Asis, Apep và Thoth, mỗi vị thần đều nắm trong tay biểu tượng quyền lực của riêng mình.

- Đó là chốt mở. Biết được mật mã, thì mở được thôi.

- Làm sao biết mật mã? - Jahi thuận miệng hỏi.

Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn đáp: - Tôi không biết.

Thật là tình huống dở khóc dở cười. Mặc dù Vương Nhất Bác rất cao ngạo, quá lạnh lùng, cũng thẳng thừng bày tỏ thái độ phiền chán bọn họ, nhưng rõ ràng y luôn nhớ rõ trách nhiệm dẫn dắt của người Trưởng đoàn. Jahi từng muốn đánh y, thế nhưng Jahi hỏi, y vẫn đáp. Tiêu Chiến là người y chướng mắt (dù cái chướng mắt này quá vô lý), nhưng hắn gặp nạn, y liền sốt sắng trợ giúp. Và dù biết rõ cánh cửa này không mở được, y vẫn đứng chờ bọn họ chụp hình nghiên cứu. Có lẽ, lời đề nghị chậm lại tốc độ khai quật của Tiêu Chiến y cũng đã tiếp thu.

Con người này, đúng là rất quái đản. Tiêu Chiến âm thầm kết luận.

- Vậy... bây giờ chúng ta đi đâu? Kết thúc tại đây sao? - Một người tiếc nuối hỏi.

Cửa không mở được, một là chờ có người giải ra mật mã, hai là chờ Chính phủ phê duyệt cho đặc nhiệm đến phá bẫy. Dù một hay hai, họ vẫn không thể tiếp tục đi hướng này nữa.

Vương Nhất Bác vẫn chẳng chút biểu cảm nào, phàn nàn:

- Các người có thể chịu khó quan sát một chút không? Ngay chỗ tôi đứng có một lối đi nữa này.

Dứt lời, y cứ thế rẽ vào lối đi ấy. Mọi người vội vàng đi theo. Đến bây giờ thì không ai nghi ngờ năng lực hiểu biết về Kim tự tháp của Vương Nhất Bác nữa.

Tiêu Chiến vẫn là người đi sau cùng. Trong khi mọi người cảm thán lẫn ngưỡng mộ Vương tử, hắn lại âm thầm quan sát một khía cạnh khác. Sáu người từ Viện khảo cổ, nói gì chăng nữa cũng là những thành viên ưu tú nhất mới được chọn cho chuyến đi này. Gần 150 Kim tự tháp của Ai Cập, ít nhiều họ cũng đã vào hết 50% số đó. Cả tuổi đời, cả số năm trải nghề đều hơn Vương Nhất Bác. Chỉ là, Vương Nhất Bác quá nhanh nhạy, chỉ liếc sơ qua đã nhìn thấu vấn đề, nên những người kia bị y làm cho mù mịt.

Có điều, Vương Nhất Bác không hề cầm đèn pin. Chỉ có hai trợ lý theo sau y mới cầm đèn rọi sáng. Tức, họ rọi cái gì thì Vương Nhất Bác mới nhìn thấy cái đó, chứ không phải y chủ động tìm tòi, quan sát. Như vậy, một là hai người trợ lý kia quá giỏi, biết chỗ nào có điểm mấu chốt mà rọi sáng cho Vương Nhất Bác xem. Hai, chính là y không cần ánh sáng, vẫn nhìn rõ Kim tự tháp này.

Ít nhất Tiêu Chiến có thể khẳng định, trừ lúc bị choáng hắnkhông quan sát được, thì hai người trợ lý kia chưa từng rọi đèn pin lên trần tường ngay hành lang. Vương Nhất Bác xuyên qua bóng tối mà thấy các đường rãnh à?

Quả nhiên đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Tiêu Chiến hiện mở mang tầm mắt rất nhiều. Hắn có năng lực giác quan thứ 6, nên cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy người khác có năng lực siêu nhiên gì đó.

Lối đi tiếp tục là một hành lang dài tối mịt, trên vách tường đá không chạm khắc bất cứ gì. Càng đi, độ cao càng giảm. Cho đến khi họ tìm thấy cánh cửa ở cuối hành lang thì buộc phải cúi đầu, khom lưng. Dáng ai nhìn cũng lòm khòm, rất khổ sở. Mọi người trực tiếp bò luôn trên nền đá, di chuyển mới nhanh hơn được.

Bấy giờ họ mới để ý, trên tường không chạm khắc, dưới chân lại trạm đầy chi chít văn tự.

"Trừ Tiểu Tán. Trừ Tiểu Tán. Trừ Tiểu Tán. Trừ Tiểu Tán...." Chỉ duy nhất dòng chữ đó, và lập đi lập lại kéo dài đến cánh cửa.

- Tôi thật rất tò mò ý nghĩa của "Trừ Tiểu Tán". Trong tất cả các Kim tự tháp được tìm thấy, đây là cái duy nhất người xây mộ kiên nhẫn khắc mãi một câu như vậy. - Quibilah cảm thán - Có cảm giác, Trừ Tiểu Tán là cái gì đó rất xấu xa, tàn ác, khiến họ khiếp sợ đến mức lặp lại vô tận lời nguyền này.

Jiha tiếp lời: - Còn một điểm nữa, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết ai là chủ nhân lăng mộ này.

Quibilah đồng ý: - Thông thường, trên lối đi hay gần cửa vào buồng mai táng, người xây mộ sẽ khắc họa những gì diễn ra xung quanh cuộc sống của người chết, những gì mà họ tưởng niệm về người chết. Còn ở đây, hoàn toàn chỉ có đá và Trừ Tiểu Tán.

- Có thể vì họ e sợ Trừ Tiểu Tán tìm thấy? - Tiêu Chiến lên tiếng.

Quibilah tán thưởng ngay: - Ý kiến không tồi. Có khả năng người này khi còn sống rất sợ Trừ Tiểu Tán, sau khi chết đi mới lập nhiều lời nguyền như vậy. Cũng không để lại bất cứ vết tích nào về bản thân bên ngoài buồng mai táng, mục đích là để trốn Trừ Tiểu Tán.

Tiêu Chiến bâng quơ đưa tay sờ qua dòng văn tự kia, một cảm giác mông lung khó tả.

Cánh cửa cuối hàng lang này cũng giống như cái trước, dày đặc câu thần chú Trừ Tiểu Tán. Chỉ có điều trên trần không có các vết rãnh, không có viên đá nào. Mọi người rất tự giác lùi ra, nhường lối đi cho Vương Nhất Bác thuận tiện nghiên cứu.

Vương Nhất Bác bò đến gần cánh cửa, dùng tay sờ khắp một lượt. Như nhận ra điều gì, y áp sát tai vào vách đá, rồi lập tức lùi ra xa.

Jiha rất thân thiết hỏi: - Vào được không?

Vương Nhất Bác liếc nhìn gã, đáp hững hờ: - Được.

Mọi người ồ lên đầy phấn khích. Bên trong có thể là buồng mai táng, sẽ có xác ướp, có thân phận và niên đại của người được chôn, có các vật dụng thường ngày của hai ngàn năm trước, thậm chí là cả vàng bạc châu báu. Dù chỉ cần là một trong số đó thôi, khám phá này cũng khiến họ đạt được thành tích vượt bậc. Và Vương Nhất Bác lập tức giải đáp cho họ:

- Bên trong toàn bọ cạp.

---//---

Đây là cảnh lần đầu chàng nhỏ đụng chạm chàng lớn =))) Lúc Bác áp tay vào mặt Chiến.

Ảnh do ss Cho Kyung Ah vẽ:

Ghi chú*

- Vương tử: Ý là con trai của dòng họ Vương, cũng có nghĩa là ông vua nhỏ.

- Phái "toàn chân": ý chỉ những người dáng cao mà chân dài =))) Đặc biệt Tiêu Chiến thì chân cực dài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro