Part II - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2- Bao nuôi người khác là một trải nghiệm như thế nào?

Chương 2

Edit: An Ju

Tôi vốn muốn uống một chút nước, chó ngốc lại cho tôi một đại dương.

Tôi thật không ngờ hắn sẽ quan tâm tôi như vậy, tốt tới mức tôi nghĩ dù hắn đang gạt tôi, tôi cũng nguyện ý đem hết tất cả những gì của tôi để cho hắn, không có tiền không có việc, tôi còn có thể về nhà ăn bám, thế nhưng không có chó ngốc, tôi có thể sẽ không có dũng khí một lần nữa.

Không gì có thể thay thế việc hắn đối tốt với tôi, ở chung với hắn lâu, càng ngày tôi càng cảm thấy như vậy.

Tuy rằng chó ngốc quả thật có hơi ngốc.

Dương Xán từ lâu đã nói đến việc muốn tôi tài trợ một trận đấu bóng rổ, tuy tôi có tiền, nhưng tôi cũng chưa bao giờ đầu tư không sinh lời.

Cho dù chỉ có 6000 đồng.

Dương Xán lăn lộn khóc lóc trước mặt tôi, nói gì mà tôi cũng tốt nghiệp khoa Số học đại học I, dê con còn biết phụng dưỡng cha mẹ, sao tôi lại không biết biết ơn v...v...

Tôi cuối cùng không nhịn được nói hắn: "Được thôi, trước tiên không nói tới là ai xây nên tòa nhà Giáo dục Đạo Đức của đại học I, chỉ nói tới trận đấu này, cái khoa Số học của cậu toàn dưa hỏng táo tàu xấu*, có khả năng đánh thắng được khoa Cơ điện sao? Rốt cuộc là cậu muốn giúp khoa Số học lấy được học bổng hay là 'may váy cưới' giúp khoa Cơ điện** vậy?"

*Dưa hỏng, táo tàu xấu: gốc là '歪瓜裂枣' – oai dưa liệt tảo, hiểu theo nghĩa tốt thì là bề ngoài xấu nhưng giá trị cốt lõi tốt hơn nhiều những thứ khác có bề ngoài đẹp đẽ hơn (có thể hiểu giống như cụm 'tốt gỗ hơn tốt nước sơn' của người Việt mình), còn 1 nghĩa xấu nữa là chê 'xấu người xấu cả nết'. (Đây là tra cứu và cả ý hiểu của t, bác nào muốn bổ sung hay sửa đổi gì thì comment nha <3)

**Trong raw là' 给机电院做嫁衣', câu này là biến thể của câu gốc '为他人做嫁衣', nghĩa là làm gì đó không công cho người khác, giành phần thiệt về mình. Chi tiết xem tại .

Dương Xán mặt dày nói: "Công ty của các cậu không phải năm này cần thực tập sinh hay sao?"

Tôi không nhìn hắn: "Chỉ còn lại vài sinh viên mới lên năm ba, không đủ tiêu chuẩn."

Dương Xán trầm mặc một lúc, tôi tưởng hắn sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ cái tên không biết xấu hổ này nói: "Vậy hết cách rồi, tôi đã xui mấy bạn nữ trong lớp báo danh cho Tiểu Vạn mất rồi."

Tôi thiếu chút nữa cầm búa đập chết hắn, cả giận nói: "Cậu bị thần kinh à? Hắn căn bản không biết chơi bóng rổ!"

Dương Xán vẫn rất hùng hồn: "Hắn cao như vậy, không chơi bóng rổ thật lãng phí!"

Tôi quả thực rất muốn một ga phóng về nhà lục tìm tờ đăng ký của hắn và anh trai tôi ở Mỹ rồi xé tan ra.

Tên đàn ông ác độc này!

Cậu hát hay vậy sao không đi biểu diễn đi, làm giảng viên đại học làm quái gì.

Dương Xán còn vỗ vai tôi an ủi: "Ai da, đừng lo lắng mà, Tiểu Vạn rất thông minh, thân thể con rất cường tráng, còn hẳn một tháng, làm sao cậu biết người ta không học được, cậu cho là ai cũng là một đầu gỗ giống cậu à?"

Tôi thực sự muốn xé rách cái miệng này của Dương Xán.

Nhưng cái này cũng không thể thay đổi ý nghĩ của tôi, nếu không phải sợ chó ngốc có gánh nặng, tôi chỉ hận không thể cho hắn một trăm vạn, 6000 đồng thôi, tôi kiểu gì cũng có thể nghĩ ra được biện pháp cho hắn.

Huống hồ tôi tài trợ rồi, chó ngốc lại không chắc chắn sẽ có thể nhận được.

Khóa này của khoa Số học bọn họ thực sự không ổn.

So với khóa của tôi với Dương Xán còn kém.

Dương Xán cũng không phải là một người nghèo, tôi cũng không biết 6000 đồng có giá trị gì mà hắn phải mài mồm phá mép với tôi: "Thế nhưng cậu suy nghĩ chút đi, nếu như Tiểu Vạn thắng trận đấu này, lấy được 6000 đồng này, vui mừng như người mập 200 cân, vui đến mức chạy đến trước mặt cậu khoe khoang, thực đáng yêu, cậu không muốn thấy sao?"

Tôi như thấy một con Husky ngậm một tờ chi phiếu, lục thân bất nhận* mà chạy về phía tôi

*Lục thân bất nhận: Dịch ra là 'mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em,vợ, con đều không nhận)', nhưng t thấy để nghĩa vậy nó hơi ko đúng trường hợp lắm nên quyết định để nguyên luôn. T tưởng tượng ra được cái tình cảnh đó nhưng chưa tìm được từ diễn tả haizzz...

Không, không, không, tôi lắc lắc đầu, chó ngốc của tôi tuyệt đối không thể nào là Husky.

Tốt xấu gì cũng phải là Samoyed. (Dù gì cũng là chó =))

Thế nhưng quả thật tôi cũng có chút động tâm... Tôi muốn chó ngốc của tôi vui vẻ hơn chút, nhưng tôi biết nếu tôi trực tiếp đưa hắn tiền, hắn cũng sẽ không vui vẻ lắm, hắn chỉ biết gửi tiền về nhà cho bà đi khám bệnh.

Hơn nữa cho nhiều tiền quá lại khiến cái sự bao dưỡng này trở nên thật quá, tư tâm tôi không muốn như vậy.

Ngoài tiền, tôi muốn cho chó ngốc nhiều thứ hơn, chỉ cần tôi có, chỉ cần hắn cần.

Dương Xán còn nói: "Haizz, nếu cậu không tài trợ thì tôi lại phải tìm người khác tài trợ rồi, để không uổng công tôi chăm chỉ tìm kiếm, Tiểu Vạn cũng sẽ phải luyện tập thật tốt, tất nhiên công việc part-time buổi tối ở quán K khỏi làm luôn, lúc về tôi sẽ nói với Thẩm Độc Ngôn, sa thải hắn thôi."

Tôi hung tợn trừng hắn: "Dương! Xán!"

Hắn cũng trừng tôi, còn hỏi lại: "Làm sao?"

Tôi chuyển cho hắn 6000 đồng, mắng: "Quen biết cậu thực sự là sai lầm của tôi, là tôi xui xẻo tám đời."

Dương Xán cấp tốc cầm tiền, nói với theo đằng sau lưng tôi đang rời đi: "Này, ngày thi đấu đó nhớ đến xem nhé, cậu còn phải lên đài đọc diễn văn đấy!"

Tôi đọc cái con khỉ ấy!

Một việc rất trùng hợp, khi đó vừa đúng lúc có một đơn đặt hàng lớn ở Đức, tôi thật sự là không thể phân thân, trong một tháng chó ngốc chuẩn bị cho trận đầu tôi vẫn đang ở Đức.

Có một buổi tối ngày nào đó, tôi thật sự rất lo lắng, cũng....

Rất nhớ hắn.

Tôi thử gọi video cho hắn.

Thiếu chút nữa tôi còn tưởng là Trư Bát Giới đang nhận cuộc gọi video.

Mặt của chó ngốc sưng như một cái bánh bao vừa lên men.

"Cậu bị làm sao vậy?"

Chó ngốc hình như đang ở trong ký túc xá, âm thanh nên ồn ào nhốn nhào, hắn nói: "Chơi bóng rổ..."

Tôi đè nén hết lửa giận cùng với tâm tình muốn bầm thây vạn đoạn Dương Xán, hỏi: "Cậu chơi bóng rổ hay là bóng rổ chơi cậu?"

Chó ngốc cười là không thấy mắt đâu luôn rồi: "Cả hai..."

...Hắn thật sự cmn là một tên ngốc, vì 6000 đồng mà phải đến mức đó sao?

Vì vậy tôi nhịn không được liền hỏi: "Chỉ vì 6000 đồng?"

Chó ngốc vội vàng xua tay, nói rằng: "Không chỉ vì 6000 đồng, học bổng khoa chúng tôi hàng năm cho top 20 toàn khoa tổng là 12 vạn đó!"

...Được rồi, trách không được Dương Xán cứ mặt dày mày dạn quấy rầy tôi, tôi còn tưởng rằng từ lúc nào mà hắn lại keo kiệt như vậy, có 6000 đồng cũng không lấy ra nổi.

Là Số học của tôi kém cỏi.

Học giỏi Toán Lý Hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ!

Nhưng tôi vẫn không hiểu: "Nhưng chia đến cho cậu cũng chỉ có 6000 đồng thôi, cậu còn liều mạng như vậy, nếu thực sự không được, tôi..."

Tôi cho cậu.

Quên đi, tôi vẫn không nói thành lời.

Chó ngốc chính là chó ngốc, dù cho bị ngã thành đầu heo cũng có thể nhìn ra chó ngốc rất vui vẻ.

Sự ngốc của chó ngốc quả thực sắp trào ra khỏi màn hình: "Có thể giúp bạn học kiếm chút lợi ích cũng rất tốt... Hơn nữa nếu như vậy các bạn học năm nay của khoa sẽ càng nỗ lực học tập hơn, đây không phải là rất tốt hay sao?"

Tốt cái gì mà tốt, nếu nỗ lực của tất cả mọi người cộng lại đều không bằng nỗ lực của cậu thì làm sao bây giờ, cậu đúng là một chú chó ngốc.

Lúc này có một âm thanh truyền tới lọt qua cuộc gọi video, là tiếng của một thanh niên trẻ tuổi kêu lên: "Anh Vạn, ngày mai anh có thế giảm khối lượng huấn luyện được không? Em sắp mệt chết rồi..."

Lập tức lại vang lên tiếng của mấy người nữa phụ họa: "Đúng vậy anh Vạn, chúng ta thể hiện chút là được rồi, chúng ta đâu thể đánh thắng được khoa Cơ điện đâu, bọn họ có mấy người là sinh viên chuyên khoa Thể dục đặc biệt được thuê vào đội, số tiền này vô duyên vô phận với ta, đừng cưỡng cầu nữa!"

Thêm một thanh âm khác: "Hơn nữa tôi cũng không lấy được học bổng, tôi liều sống liều chết vì ai cơ chứ!"

Chó ngốc dời ánh mắt khỏi màn hình, tôi cũng chỉ có thể thấy chiếc cằm mạnh mẽ của hắn.

"Nói cái gì thế, còn chưa bắt đầu đã rút lui liệu có được không hả, đều đã kiên trì được lâu như vậy còn muốn rút lui, sau này thua cũng sẽ tiếc nuối, còn không bằng kiên trì đến cuối cùng, dù thắng hay thua đều là đã cho bản thân một lời giải thích!"

Chó ngốc chính là chó ngốc, lời nói ra vừa thô lại vừa ngốc.

Thế nhưng lại rất có sức thuyết phục.

Mấy người kia không thấy nói gì nữa.

Chó ngốc của tôi lợi hại hơn tôi nhiều, không cần ép mình làm giám đốc độc tài làm ra những chuyện trái lương tâm mà vẫn có thể có uy tín như vậy.

Hắn chỉ cần là chính mình là tốt rồi.

Thật tốt... Chó ngốc của tôi.

Hắn còn nói: "Tôi vừa mua dầu gió, lát nữa tôi giúp các cậu xoa bóp, rất tốt cho lưu thông máu tan bầm!"

Giọng nói nền còn nói: "Ai u, anh Vạn nổi tiếng với tay nghề massage, chị khóa trên, em gái khóa dưới hẳn sẽ hâm mộ tôi chết mất!"

Chó ngốc cười mắng: "Mợ nhà cậu, nói gì đấy!"

Sau đó vang lên một trận cười lớn, đùa cợt, đơn thuần, sạch sẽ, không lẫn bất cứ tạp chất gì.

Hắn kết hợp sự nghiêm túc với sự nhẹ nhàng tốt như vậy, các bạn học của hắn thích hắn, cũng tình nguyện nghe theo hắn, chó ngốc làm như thế nào vậy, cả đời này của tôi cũng không học được.

Bạn thấy đấy, hắn đối với ai cũng đều nhẹ nhàng như vậy, tôi rất sợ hãi, tôi chỉ được một phần trăm sự nhẹ nhàng đó của hắn, không khác gì với 99% còn lại, mỗi người chúng tôi đều nhận được một phần trăm.

Tôi là một doanh nhân, tôi phải lên kế hoạch kiếm lợi, tôi muốn được nhiều hơn.

Ít nhất, tôi muốn nhận được mười phần trăm của hắn.

Chó ngốc còn nói: "Đừng có nói nhảm nữa, tôi đang gọi video!"

Có giọng nói vọng tới: "Với ai thế, bạn gái à?"

Giọng nói của chó ngốc bỗng chốc trở nên khẩn trương, lắp ba lắp bắp: "Không... Không phải, là một người anh trai của tôi."

Hắn quay đầu lại nói nhỏ với tôi: "Anh chờ lát nhé, tôi ra ngoài nói chuyện với anh."

Tôi kỳ thực rất muốn ngắt cuộc gọi, đối với hắn mà nói, tôi chắc hẳn là một sự tồn tại khó có thể mở miệng kể ra ngoài đi.

Một người đàn ông trung niên xấu xa bao dưỡng sinh viên.

Thế nhưng chó ngốc có vẻ đang xuống giường, hình ảnh nhiễu một lúc, tôi do dự một hồi, vẫn không ngắt kết nối.

Chó ngốc đi tới một cái ban công, tóm lấy hai lọn tóc của mình rồi nói: "Vậy... Anh giờ đang ở Đức hả?"

Tôi có chút không yên lòng: "Ừ."

"Có lạnh không?"

"Cũng lạnh."

"À... Vậy anh đừng để bị cảm nhé, uống nhiều nước nóng vào."

Mẹ nó, uống nhiều nước nóng.

Tôi không nói gì.

Hắn đột nhiên xoay điện thoại, hướng camera lên đối thẳng với bầu trời đen, hỏi tôi: "Anh có thấy không?"

Tôi thấy hơi kỳ quái: "Thấy cái gì?"

Chó ngốc vui vẻ: "Ánh trăng đó."

"Chỉ có một điểm sáng nhỏ."

Hắn lại hỏi: "Bên chỗ anh có phải giờ đang là ban ngày không?"

Tôi "Ừ" một tiếng, nói rằng: "Chênh lệch 6 tiếng."

Chó ngốc còn nói: "Tuy chúng ta một bên thấy ánh trăng, một bên thấy mặt trời, nhưng cảnh chúng ta thấy đều đến từ một nơi đó."

Tôi bất ngờ: "Phải không?"

Chó ngốc quay điện thoại về, lại tóm lấy hai lọn tóc nói: "Cảnh tôi thấy, đều đến từ chỗ anh mà."

*Cụm trên theo t hiểu thì hẳn ý của Tiểu Vạn có thể là mặt trời, ánh trăng đều đến từ 1 bầu trời => cả 2 thực chất đang nhìn một bầu trời 2 trạng thái. Còn ý hiểu khác thì có lẽ là dù đi đâu, nhìn thấy gì thì cả hai vẫn có thể thấy những gì đối phương thấy => tuy 2 mà 1 =)))). Các bác có thể tùy chọn cách hiểu nha.

Tôi: "..."

Không thể không nói, lời nói của sinh viên chuyên Khoa học tự nhiên vừa thô, vừa lúng túng, lại khó hiểu nhưng lại làm tim tôi đập nhanh hơn.

Khả năng là già rồi.

Nhưng tôi không dám khẳng định, lời hắn nói rốt cuộc có phải là lời yêu thương hay không, hoặc là lời yêu thường xuất phát từ suy nghĩ gì.

Vì vậy tôi lại nghiêm mặt không đáp lời.

Chó ngốc thấy tôi không nói gì cũng không biết nói gì, im lặng một lát hỏi: "Trận đấu bóng rổ... anh có tới không?"

Tôi cười nhẹ: "Đến xem đầu heo của cậu sao?"

Chó ngốc ngượng ngùng cười: "Cũng đúng ha... Vậy anh có lẽ đừng tới."

Chúng tôi lại không nói gì trong một lúc, tôi thấy các vết thương xanh tím trên mặt hắn, vết bầm bên khóe mắt, khóe miệng rách ra, các vết thương bên dưới đều đã được dán băng...

Viền mắt tôi có hơi xót, chó ngốc của tôi, cậu đang làm cái gì vậy chứ...

Không được, tôi không thể khóc.

"Không việc gì nữa, tôi cúp đây."

"À được, vậy... ngủ ngon."

"Bên tôi đang là ban ngày."

"À, vậy...vậy... vậy anh nhớ ăn cơm tối đấy."

"Cúp đây."

Cúp điện thoại xong tôi lại ngồi yên thật lâu, trong lòng trống vắng, nhớ tới gương mặt đó của chó ngốc tôi lại khó chịu, trên người hắn khẳng định còn rất nhiều vết thương, tôi lại không nhìn thấy, cũng không chạm được.

Tôi hít hít sụt sịt, không được, tôi không thể khóc, khóc ở đây không ai lau nước mắt cho tôi, không ai hôn khóe mắt tôi cả.

Tôi không được khóc.

Tôi ôm điện thoại di động co người lại thành một cục, chọt chọt cái ảnh avatar của chó ngốc.

Tôi làm sao có thể không đến xem trận bóng rổ của cậu chứ.

Tôi là kim chủ tài trợ cho các cậu mà.

Không có nguyên nhân khác. ?????

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro